Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời
Chương 443: Thương lượng với đồng xu cổ

Sáng sớm, trong quán bar ồn ào náo nhiệt, mấy người đàn ông Nguyễn Chi Vũ uống rượu tâm sự giải sầu đến gần sáng mà vẫn chưa buồn ngủ.

Còn Trần Tử Huyên ở trong nhà họ Nguyễn, cô rất buồn ngủ và muốn đi ngủ nhưng vẫn bị một âm thanh làm ồn.

“Mày muốn tao đi Ý ư?” Trần Tử Huyên bật hết đèn ngủ trong phòng lên, làm cho căn phòng trở lên sáng sủa, chỉ có cách này cô mới yên tâm đối mặt với đồng tiền quái lạ này, bây giờ nó đang xúi cô đi nước Ý.

“Tại sao tao phải nghe lời mày?” Cô nằm ở trên giường, cuộn tròn người trong chăn, sau vụ ban ngày nó xúi cô cãi nhau với cô ba xong thì bây giờ cô không còn sợ nó như trước nữa.

Nhưng vì đảm bảo an toàn, bên phải giường của cô có một chiếc chuông khẩn cấp, cô suy nghĩ nếu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô sẽ ấn ngay chiếc chuông này để người giúp việc ở bên ngoài xông vào cứu cô.

Thỉnh thoảng Trần Tử Huyên còn cấu đùi mình một cái, xem cô đang nằm mơ hay là thực, tất cả những việc này đến bây giờ cô vẫn chưa tin lắm.

“Tôi cần cô đến nước Ý, tốt nhất là bây giờ cô đi luôn, nhớ đừng để những gánh nặng như người thân hoặc bạn bè của cô biết được…” Nghe giọng nói của nó thì hình như nó chẳng sợ cái gì.

Mẹ nó chứ! Trần Tử Huyên bị nó quấy nhiễu không thể nào ngủ được, chết tiệt, hình như cô giẫm nó nó cũng không cảm thấy đau hay buồn gì cả.

Tại sao hết lần này đến lần khác nó cứ bám cô vậy.

“Cô nghĩ là tôi muốn bám cô lắm à?” Hình như nó có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nó không che giấu chút nào nói lại cô.

Trần Tử Huyên tức giận từ trên giường ngồi dậy, cô nói: “Bây giờ tao chính thức cảnh cáo mày, tốt nhất mày ngoan ngoãn một chút, nếu không tao vứt mày vào lò nướng dưới bếp, nung mày tan chảy thì thôi!” Nhưng uy hiếp này của cô nó không sợ, ngược lại nó còn nói với cô: “Tính cách của cô và Cố Như Tình không giống nhau tí nào.”

Trần Tử Huyên kinh ngạc nói: “Mày biết mẹ tao?” Từ trước đến nay cô luôn nghĩ mẹ cô bị Trương Tiểu Vi làm hại dẫn đến buồn phiền sau đó tự sát.

Nhưng gần đây bọn họ lại nói cho cô biết, mẹ của cô vẫn chưa chết, nhưng đã bị Trần Võ Quyền đưa đi.

“Tất nhiên tôi biết bà ấy, tôi còn biết rất rõ bà ấy nữa.” Nó nói chĐông Uyển đang chế giễu việc này vậy.

Trần Tử Huyên phát hiện một sự thật: “Hình như những người ở bên cạnh tao mày biết rất rõ.”

“Cô không có đủ tư cách để nói mấy chuyện này với tôi, cô chuẩn bị rồi đi nước Ý với tôi.” Giọng nói lạnh nhạt của nó cắt ngang câu nói của cô, giống như muốn ra lệnh cho cô vậy.

Nó tùy tiện thả xuống một mồi câu: “Chúng ta trao đổi chuyện này đi, sau khi chuyện này thành công thì tôi sẽ giúp cô thực hiện một điều ước…”

“Mày nghĩ mày là cây đèn thần à.” Trần Tử Huyên khinh thường nói.



“Tao không đi.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm một câu để làm đường lui cho mình: “Trừ khi mày nói cho tao biết rõ nguyên nhân, bây giờ tao không muốn bọn họ nghĩ tao là một người bị bệnh tâm thần đâu.” Thực ra bây giờ Trần Tử Huyên cảm thấy cô rất giống một người bệnh tâm thần, có ai bình thường lại ngồi thương lượng với một đồng xu cổ chứ.

“Cô có muốn biết chuyện của Đường Duật và Lê Kỳ Phong không?” Hình như nó biết cô đang quan tâm đến việc gì nên nhẹ giọng đe dọa cô.

Sau khi nghe xong sắc mặt Trần Tử Huyên trở lên lo lắng: “Có phải mày biết hai người họ xảy ra chuyện gì đúng không? Bay giờ bọn họ đang ở đâu?”

“Chỉ cần cô đến nước Ý thì tôi sẽ nói cho cô.” Âm thanh lạnh lùng bé dần rồi dần dần biến mất.

“Này!” Trần Tử Huyên vội vã hét lên với không khí: “Này, mày đi ra đi, tao còn muốn hỏi mày chuyện này…”

Nhưng không có ai trả lời cô cả.

Mỗi lần nếu nó muốn tìm cô giúp thì sẽ đột nhiên xuất hiện, nhưng mà Trần Tử Huyên phát hiện, ngoại trừ cô thì không ai nghe thấy giọng nói của nó…

Tạo sao lại như vậy, rốt cuộc quan hệ của cô với nó là gì.

“Có phải tôi đang nằm mơ không…” Cô oán trách than thở, nhưng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy câu nói vừa nãy của nó là sự thật, nếu như vậy thì chắc chắn bây giờ Đường Duật và Lê Kỳ Phong đang gặp nguy hiểm.

Nửa đêm gà gáy Trần Tử Huyên gọi điện cho Mạc Cao, chú của Đường Duật.

Cô còn nhớ rõ, tết năm nay Mạc Cao đến nhà họ Trần tìm cô, lúc đấy sắc mặt Mạc Cao rất sốt ruột lo lắng đi tìm Đường Duật, vì hình như anh ta mất liên lạc với ông ta.

“Có phải cô biết tin tức của Đường Duật đúng không?” Mạc Caoở đầu bên kia điện thoại vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Không phải.” Bây giờ cô đã chắc chắn Tiểu Trụ Tử đã mất tích rất lâu rồi, và Mạc Cao là người thân duy nhất quan tâm đến anh ta.

Giọng nói của Mạc Cao lập tức trở lên mất mác: “Vậy cô tìm tôi có việc gì?”

“Có phải Tiểu Trụ Tử xảy ra chuyện gì đúng không?” Cô hỏi một cách tự nhiên.

Mạc Cao lạnh lùng nói: “Chuyện của Đường Duật, cô không cần phải quan tâm.” nói xong ông ta dừng một lát rồi nói tiếp bằng giọng điệu giễu cợt: “Bây giờ cô không còn là bạn chơi của Tiểu Trụ Tử như trước kia, bây giờ cô là mợ chủ của nhà họ Nguyễn, là vợ của Nguyễn Chi Vũ.” Nói xong ông ta lập tức tắt điện thoại.

Mạc Cao vẫn bức xúc việc Trần Tử Huyên gả cho Nguyễn Chi Vũ.

Trần Tử Huyên cảm thấy hơi buồn, một khi con người trưởng thành thì sẽ mất đi một số thứ, cô lao vào trong chăn rồi quyết định ngủ trước tính sau.

Trời sắp sáng rồi, cô theo thói quen nhìn về phía bên cạnh, thấy chiếc gối không có người nằm, cô không biết chính xác tối hôm qua Nguyễn Chi Vũ không về nhà hay sáng nay anh dậy sớm, đêm qua cô nghĩ hơi nhiều nên ngủ rất sâu.



Bác Phương luôn đúng giờ đi lên gọi cô uống thuốc, nhìn những viên thuốc an thần này cô không nhịn được cười khổ.

Cô tiện thể gọi điện cho Lê Hướng Bắc: “Anh đã tìm thấy anh cả chưa?” Cô trực tiếp mở miệng hỏi.

Lê Hướng Bắc ở đầu dây điện thoại bên kia do hôm qua uống nhiều rượu ở quán bar nên vừa mới tỉnh, giọng hơi khàn nói: “Chưa tìm thấy.” Cùng lúc này, ở đầu dây bên kia chỗ Lê Hướng Bắc hơi ồn ào, hình như là âm thanh của mẹ Lê đang gọi anh ta dậy nhanh lên…

“Tôi bị mẹ bắt đi xem mắt…” Cuối cùng anh ta nói ra một câu, sau đó cúp điện thoại.

“Mẹ bắt con đi xem mắt lúc nào, bây giờ con oan ức cái gì hả?” Mẹ Lê rất uy nghiêm liếc nhìn con trai một cái.

“Con không dám, không dám.” Anh ta vội vàng nói theo.

Sau khi Lê Hướng Bắc bị mẹ anh ta mắng một trận thì cũng tỉnh táo hơn trước, bây giờ anh ta mới phản ứng được.

Làm sao hôm nay Trần Tử Huyên đột nhiên quan tâm đến anh ta vậy? Hôm nay là thứ bảy, hình như Nguyễn Chi Vũ có việc gấp nên anh ra ngoài từ rất sớm, Chi Nghiên đã làm thực tập ở công ty một tuần cũng được nghỉ thứ bảy chủ nhật, tất cả mọi việc rất thuận lợi, có vẻ cô ta đã thích nghi được cuộc sống tập thể của công ty.

“Bây giờ Chi Nghiên rất ổn, con bé có thể nói chuyện với người bình thường, không cần lo lắng, hơn nữa hôm nay thứ bảy bọn họ đều được nghỉ hết…”

“Tối hôm qua con đã nói chuyện với bên kia, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị rồi, chúng ta chuẩn bị xong tý nữa thì sang đấy…” Trên ghế sofa trong phòng khách của nhà chính, cô ba đang nói chuyện với ông cụ Nguyễn, Giang Hoa Nhân cũng đang nói chuyện gì đó với bọn họ, mấy vị cô bác bên cạnh cũng rất quan tâm.

Đột nhiên Trần Tử Huyên xuất hiện trong phòng khách, cô ba vẫn dùng ánh mắt chán ghét kia nhìn cô.

Cô ba trực tiếp coi cô là không khí, tiếp tục vui vẻ nói: “Cha, cha cảm thấy con sắp xếp như thế nào?”

“Như vậy có gấp quá không.” Ông cụ nhíu mày.

“Không, không gấp đâu. Đứa bé nhà họ Lê giỏi như vậy, nếu chúng ta để lâu nữa thì hạnh phúc sau này của Chi Nghiên sẽ ra sao chứ? Cha, chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng.” Cô ba nôn nóng nói.

Trần Tử Huyên nghe đến đây thì nhanh chóng hỏi: “Mọi người đang nói việc gì vậy ạ?”

Mặc dù Giang Hoa Nhân không thích cô, nhưng vẫn nói thẳng với cô: “Cha hy vọng nhà họ Nguyễn chúng ta liên hôn với nhà họ Lê để thân càng thêm thân.” Nhà họ Nguyễn và nhà họ Lê đều ngang nhau, không như đứa con dâu này của bà ta, cô con dâu này bà ta không vừa mắt chỗ nào cả.

Trên mặt Trần Tử Huyên đầy vẻ ngạc nhiên, cô thật sự không biết nên vui hay buồn với tin tức này.

Bọn họ gấp rút để Lê Hướng Bắc và Nguyễn Chi Nghiên kết hôn ư?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương