Tổng Tài Cao Lãnh Sủng Vợ Lên Trời
-
410: Chúng Tôi Chắc Chắn Không Ly Hôn
Cả người Trần Tử Huyên nóng lên, không thoải mái mà quay sang đối diện hai người, mắt vẫn nhắm lại, thều thào nói nhỏ: “Con không đói bụng…” Đôi má của cô cũng vì nóng sốt mà đỏ hồng lên.
“Quãng thời gian trước ở Thụy Sĩ chắc là rất mệt mỏi, đã vậy lúc trưa còn dầm mưa nữa chứ..”
Cố Như Yên cầm nhiệt kế đo thân nhiệt cho cô, nhịn không được mà nhỏ giọng trách mắng.
“…Người thì gầy gò, lại dễ sinh bệnh, còn không chịu ăn uống tử tế.”
Cuối cùng bà ấy cũng chỉ biết thở dài, từ nhỏ sức khỏe của Trần Tử Huyên vẫn luôn rất tốt, chẳng biết tại sao từ lúc gả về nhà họ Nguyễn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cố Như Yên xuống lầu thông báo cho Trần Võ Quyền chuyện Trần Tử Huyên sinh bệnh, sốt 39 độ đối với người trưởng thành cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, Bà cụ Trần vẫn không nhịn được, lo lắng hỏi một câu: “Tại sao đột nhiên lại đổ bệnh như thế chứ?”
Vẻ mặt của Trần Võ Quyền đen kịt, nặng nề như trời giông bão, trong lòng ông lúc này có một cơn giận không cách nào kìm nén đang chờ bộc phát.
“Trèo cao muốn gả vào nhà họ Nguyễn làm cái gì, đến bây giờ đã được cái gì chưa mà suốt ngày xảy ra chuyện, bây giờ lại đột nhiên đổ bệnh.” Ngay từ đầu ông đã không đồng ý cho cô gả vào nhà họ Nguyễn, không biết tên Nguyễn Chi Vũ kia cho con bé được cái gì, mấy thứ như vinh hoa phú quý nhà này không cần, kết hôn một năm mà nhận hết đau khổ này đến hiểm nguy khác.
Sắc mặt Cố Như Yên cũng trở nên phức tạp.
“Từ nhỏ sức khỏe của con bé Tử Huyên vẫn luôn rất tốt, rất ít khi bị bệnh… phải nhanh đưa con bé tới bệnh viện để hạ sốt đi.” Bà cụ Trần cảm thấy bây giờ đi viện vẫn là ổn thỏa nhất, nếu không thì thật không yên tâm nổi.
Cố Như Yên mang rượu cồn và thuốc hạ sốt lên, ló đầu nói với bọn họ: “Nó không chịu đi bệnh viện đâu.”
Cố Như Yên cũng bất đắc dĩ: “Có lẽ cũng không có việc gì đâu, Chi Vũ lau người bằng rượu cồn cho con bé đi rồi dán miếng dán hạ sốt lên, giờ đang 38 độ, chỉ cần cho nó nghỉ ngơi một chút chắc có thể hạ sốt.”
Trần Tử Huyên có một người ông ngoại là Cố lão tướng quân, ông ấy cũng chỉ có một đứa cháu gái bên ngoại là Trần Tử Huyên, nên từ khi cô sinh ra đã được ông vô cùng yêu thương chiều chuộng, chiều đến mức khiến cô quá tùy tính, lại lớn gan, không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng cho cô rèn luyện được một cơ thể khỏe mạnh, cho nên từ bé cô đã chẳng bao giờ sinh bệnh vặt, bây giờ bỗng nhiên lại sốt cao nên đúng là một chuyện rất hiếm lạ.
Trần Tử Huyên sinh bệnh cũng khiến trong lòng những người nhà họ Trần càng thêm bất mãn với nhà họ Nguyễn, Cố Như Yên nghĩ vậy cũng không nhịn được mà thở dài một hơi.
Cũng vì Trần Tử Huyên đổ bệnh nên cả nhà cũng chẳng còn ai muốn ra ngoài ăn cơm nữa, Cố Như Yên chỉ nấu nhanh vài món, mọi người cũng chỉ ăn tạm cho đỡ đói.
“Đợi chút nữa con bé tỉnh ngủ thì lại cho con bé ăn chút cháo nóng rồi mới được uống thuốc hạ sốt.”
Cố Như Yên đang nấu cháo, đúng lúc trông thấy Nguyễn Chi Vũ đi từ trên lầu xuống liền nói: “Chi Vũ, chúng ta ăn tối trước thôi.”
Nguyễn Chi Vũ không để ý đến bà ấy mà nhanh chân mở cửa rồi đi ra ngoài.
Cố Như Yên kinh ngạc nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của Nguyễn Chi Vũ, không hiểu Trần Tử Huyên đang bệnh mà Nguyễn Chi Vũ lại muốn đi đâu, nhưng cũng không dám ngăn cản anh.
Mặc dù Nguyễn Chi Vũ được coi là con rể trên danh nghĩa của nhà họ Trần, nhưng trước đó anh còn là con trai của nhà họ Nguyễn, nào có ai dám có ý kiến gì với hành động của anh chứ.
Còn đối với nhà họ Trần mà nói, trèo lên cành cao như nhà họ Nguyễn như vậy cũng không có gì đáng vui vẻ, chỉ cảm thấy khó xử mà thôi.
Vẻ mặt bà cụ Trần cũng hơi ngấm ngầm chịu đựng, bà ấy ngồi trước bàn ăn, liếc nhìn những món ăn đơn giản bày trên bàn, trong nội tâm không khỏi cảm thấy tự ti.
Nhà họ Nguyễn kia không phải gia đình bình thường, mang ra mấy món ăn tầm thường như vậy để mời cậu chủ của nhà đó, quả thức là hơi keo kiệt.
Thực ra, nhà họ Trần bây giờ không còn lớn mạnh như trước nữa, cũng vì thế mà bà càng cảm thấy tự ti, càng cảm thấy hành động vừa rồi của Nguyễn Chi Vũ như đang xem thường họ.
Nghĩ vậy, bà cụ Trần không khỏi thở dài một hơi, Trần Võ Quyền nặng nề đập đôi đũa xuống mặt bàn, mặt đầy tức giận nói: “Tiểu Yên, em ra khóa trái cửa chính lại, sau này đừng cho mấy người ngoài tùy ý vào nữa.”
Vẻ mặt của Cố Như yên có chút do dự, không biết làm thế nào cho phải, bà ấy biết Trần Võ Quyền chẳng qua là đang giận chó đánh mèo, tức giận nên không muốn cho Nguyễn Chi Vũ vào cửa.
Bà ấy vừa mới đứng dậy đi tới đóng cửa thì không ngờ cánh cửa lại mở ra một lần nữa.
Người đi vào là một người đàn ông xa lạ, người đàn ông đang mặc một bộ đồng phục của một nhà hàng nào đó, trên tay là một thùng giấy, động tác rất cẩn thận bê thùng vào trong nhà, người này lễ phép mở miệng hỏi: “Thưa ngài, những thứ này ngài muốn đặt ở đâu ạ?”
“Anh là ai, ai cho anh tự tiện đi vào như vậy hả?”
Vẻ mặt Trần Võ Quyền đen kịt, nhìn thấy một người xa lạ không kiêng nể gì bước vào nhà mình, ông lập tức với lấy cây gậy rồi bước nhanh tới đó quát lên.
Cố Như Yên thấy ông cầm lấy cây gậy thì vội vàng chạy đến, sợ ông vì tức giận bước sai chân mà ngã xuống.
Bà ấy đến gần đỡ Trần Võ Quyền, nhíu mày đánh giá nhân viên giao món ăn tới: “Chúng tôi không hề đặt đồ ăn mang tới.”
Cố Như Yên còn chưa dứt lời thì lại nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, quay sang nhìn thì lại thấy một người phục vụ giao hàng khác tới, người này cũng bưng một thùng giấy vào hỏi: “Xin hỏi, những món súp này đặt ở đâu ạ?”
“Ai gọi những thứ này vậy?”
“Là người đàn ông ở ngoài kia.”
Nguyễn Chi Vũ bước vào sau cùng, trên tay anh cũng bê theo một thùng đồ ăn được giao đến.
Sau đó mấy thùng đồ ăn được người ta giao đến khiến cho bàn ăn, bàn trà phòng khách, tủ TV, thậm chí còn bày ra cả nền nhà, không chỗ nào còn trống.
Hai nhân viên giao hàng bày xong tất cả món ăn vào trong thì nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn không quên hô to một câu: “Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng, hẹn gặp quý khách lần sau.”, vô cùng chuyên nghiệp.
Cố Như Yên trợn mắt nhìn tất thảy.
Trong nhà tràn ngập đủ các loại đồ ăn nóng hổï, từ các loại cháo, món xào, món chưng, bún, bánh bao, chè đậu đỏ, ngay cả kem đều có luôn.
Ngay đến cả Trần Võ Quyền chứng kiến màn này cũng đơ ra không biết phải làm sao, ông cũng nhận ra biểu tượng của nhà hàng nổi tiếng được in trong bao bì, đóng gói cẩn thận, đây chính là logo của nhà hàng mà con gái ông thích ăn nhất.
Nguyễn Chi Vũ không nói gì mà đi thẳng lên lầu hai.
Thấy vậy, mặt Trần Võ Quyền lại trở về màu đen như trước, ông lập tức thúc giục Cố Như Yên: “Tiểu Yên, em lên xem con bé một chút, con bé bây giờ còn đang sốt cao, không biết bị tên người ngoài kia giày vò thế nào nữa.”
Vẻ mặt của Cố Như Yên vô cùng bất đắc dĩ, Nguyễn Chi Vũ này bỗng nhiên trở thành một tên xấu xa cần đề phòng rồi.
Bà ấy cũng không trì hoãn chút nào, cũng nhanh chân chạy lên lầu hai.
Nguyễn Chi Vũ bỗng nhiên mua nhiều đồ ăn như vậy về nhà, không cần nói cũng biết là để hầu hạ ai.
“Không muốn!
Cố Như Yên vừa mới đi tới cửa phòng đã nghe thấy trong phòng vang lên giọng nói thều thào của Trần Tử Huyên: “Không ăn”.
Người phụ nữ nằm trên giường vẫn đang nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ kia quả thật giống mở mắt cũng lười, nhỏ giọng trực tiếp từ chối.
“Ăn một chén cháo thôi rồi còn uống thuốc hạ sốt.”
“Không.”
“Em muốn ăn gì, dưới lầu đều có cả.”
Nguyễn Chi Vũ ngồi ở mép giường, chăm chút cho người phụ nữ nằm dài trên giường vì bệnh, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng còn gượng gạo, như thể chỉ mới biết làm thế nào để dỗ dành người khác.
Cố Như Yên thấy một màn này thì kinh ngạc không thôi.
Đây là lần đầu tiên bà ấy chứng kiến một Nguyễn Chi Vũ dịu dàng như vậy, sự kiên nhẫn của anh dành hết cho cô, từng chút một dỗ dành Trần Tử Huyên mà không ngại mệt.
“Ăn bún hay mì?” Anh vẫn còn đang cò kè mặc cả cùng cô.
“Không ăn.”
Nguyễn Chi Vũ cau mày, cứ luôn bị từ chối thế nên sắc mặt anh có chút khó coi.
Cố Như Yên không thể không nhanh chân bước vào, bà ấy cũng không trông mong gì vào một cậu chủ nhà họ Nguyễn có thể nhẫn nại với một người con gái.
“Tử Huyên rất ít khi bị bệnh, nhưng một khi con bé bị bệnh sẽ không muốn ai để ý, kệ con bé đi, cứ để con bé muốn làm gì thì làm là được rồi.”
Cố Như Yên ôn hòa nói, những lời này bà ấy nói thật, nhưng Nguyễn Chi Vũ ngồi trên mép giường lại quay sang nhìn bà ấy bằng một ánh mắt bất thiện.
Ánh mắt lạnh lùng kia như đang nói, cô ấy bị bệnh mà còn không quan tâm, mặc kệ cô ấy sống chết, như vậy khác nào ngược đãi cô ấy hả.
Đối diện với ánh mắt ấy, Cố Như Yên cũng không biết nói gì, chỉ đành thở dài một tiếng.
Nguyễn Chi Vũ lại tiếp tục ngồi ở mép giường dỗ dành Trần Tử Huyên ăn uống: “Uống một ít súp, có súp hải sâm em thích này.”
Trần Tử Huyên nằm trên giường nghe vậy, hơi do dự một chút.
“Ăn chút gì đó rồi uống thuốc thì mới không cần đi bệnh viện.”
“Em không muốn đi bệnh viện!” Trần Tử Huyên bỗng nhiên lớn tiếng phản đối, sau đó lại vùi đầu vào trong chăn.
Nguyễn Chi Vũ rất kiên nhẫn, anh đưa tay đẩy chăn mềm ra, tránh cho cô khó thở: “Trần Tử Huyên, nghe lời!”
Lời này vừa nói ra lại khiến người phụ nữ trên giường mở mắt ra nhìn thẳng vào mặt anh, ánh mắt đầy mơ hồ.
Nguyễn Chi Vũ nhìn bộ dạng yếu ớt của cô, trong lòng bỗng nhiên rất xúc động, lại thấy hối hận vì ngữ khí mình vừa dùng.
Anh thả nhẹ thanh âm, thương lượng với cô: “Trần Tử Huyên, em muốn ăn gì, em phải ăn lót dạ một chút gì đó thì mới có thể uống thuốc được, em uống thuốc xong, em muốn gì anh cũng đồng ý, được không?”
Cố Như Yên nhìn một màn trước mặt bằng ánh mắt đầy khó tin, trong lòng bỗng nổi lên một suy nghĩ kì quái.
Bây giờ Nguyễn Chi Vũ này bỗng dịu dàng một cách khác thường, anh kiên nhẫn nói chuyện, dỗ dành Trần Tử Huyên rất ân cần, nhưng nhìn bộ dạng của anh chẳng có vẻ gì là khó chịu cả, trái lại còn giống như rất hưởng thụ khi chăm sóc cho cô, có vẻ như rất vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt, nhẹ nhàng của Trần Tử Huyên khi cô bị bệnh.
Trần Tử Huyên khi bị bệnh sẽ trở nên vô cùng an tĩnh, ỷ lại, bà ấy đoán Nguyễn Chi Vũ có vẻ nhầm lẫn nghiêm trọng rồi, bởi vì cho dù là khi còn bé, Trần Tử Huyên bị ốm cũng không bao giờ khóc, không đòi hỏi, càng sẽ không làm nũng người khác.
Trên giường, Trần Tử Huyên bó chăn quanh người, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Cả người cô đều nóng hổi, da thịt cũng vì thế mà đỏ ửng lên, mái tóc dài trên gối cũng xõa lòa xòa.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy vậy, vô thức kéo nhẹ tóc cô ra.
Thế nhưng người phụ nữ trên giường giống như ghét anh quá phiền toái vậy.
“Anh đừng có làm phiền em nữa.” Trần Tử Huyên bị sốt đến mức đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ, khẽ vung tay hất tay anh ra, sau đó lại trở mình, khuôn mặt lại vùi sâu vào trong gối giống như không nghe bên ngoài nói gì, không muốn bị quấy rầy.
Khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Chi Vũ cứng đờ.
Anh nhớ rõ, ai đó nói rằng con gái khi bị bệnh sẽ rất yếu ớt, nghe lời, thích làm nũng, lại muốn có người để ỷ lại.
Vậy tại sao tình trạng của anh lúc này chẳng giống gì vậy?
Cố Như Yên nhìn thấy thế cũng buồn cười, nhưng đương nhiên không dám cười ra tiếng.
Bà ấy ho nhẹ vài tiếng rồi lại lặp lại đề nghị vừa nãy: “Đã đo thân nhiệt rồi, con bé cũng đang bắt đầu hạ sốt, cứ để cho con bé ngủ đi, không cần làm phiền nó, lát nữa con bé tỉnh dậy thấy đói sẽ tự giác ăn thôi.”
“Cậu cũng xuống dưới ăn chút gì đi.”
Mua nhiều đồ như thế để dưới lầu, Cố Như Yên đoán có lẽ Nguyễn Chi Vũ đã mua toàn bộ menu, mỗi món mua một phần, nghĩ rằng chắc chắn Trần Tử Huyên sẽ thích rồi chọn một món để ăn, nhưng lại không ngờ Trần Tử Huyên còn không thèm để ý đến anh.
Bà ấy cho rằng người đàn ông này sẽ nhất quyết không chịu đi mà ngồi lì ở đây, lại không ngờ, một lát sau, mặt Nguyễn Chi Vũ vẫn lạnh tanh gật đầu với bà một cái, sau đó anh lập tức đi xuống lầu.
Cố Như Yên chỉnh lại dáng ngủ của Trần Tử Huyên, nhìn lại cháu mình rồi lại nhịn không được quay đầu đánh giá bóng lưng của Nguyễn Chi Vũ đang rời đi.
Cố Như Yên rất kinh ngạc khi nhìn thấy Nguyễn Chi kiên nhẫn chăm sóc Trần Tử Huyên như vậy.
Trước kia bà ấy đã từng phản đối Trần Tử Huyên đến với Nguyễn Chi Vũ, năm ấy ngoài trừ chị gái của bà và Nguyễn Thanh Thừa ra thì không có ai chấp nhận chuyện hoang đường đó, cũng như chuyện để Trần Tử Huyên gả vào một nhà gia thế như nhà họ Nguyễn, ai cũng sợ Trần Tử Huyên gả về đó sẽ bị người ta bắt nạt, phải chịu uất ức.
Hiện tại xem ra, mọi chuyện cũng không phải như bà tưởng tượng.
Nguyễn Chi Vũ đã xuống lầu, ban đầu anh nghĩ rằng cầm món súp hải sâm lên lầu rồi lại tiếp tục cò kè mặc cả với Trần Tử Huyên, dụ dỗ cưỡng ép cô ăn chút gì đó vào bụng.
Hơn nữa cô đang sốt, chắc chắn sẽ mất nước, nên lúc nãy khi anh nhắc đến súp hải sâm thì cô do dự, không tỏ vẻ bài xích.
Nhưng mà, khi anh vừa mới xuống thì đã thấy Trần Võ Quyền mặt lạnh tanh nhìn anh rồi khiển trách.
“Con gái tôi không chịu nổi ân huệ lớn này của cậu đâu, những thứ này cậu mang đi đi, con bé sẽ không ăn những gì cậu mua đâu, cũng không cần đến sự chăm sóc của cậu, nhà của tôi cũng không chào đón cậu!” Trần Võ Quyền tức giận nói, trong lời nói không khách khí chút nào mà thẳng thắn đuổi người.
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lập tức trở nên âm u khó coi, hai mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông trung niên đứng ở đầu cầu thang.
“Chuyên của tôi với cô ấy, không cần các người xen vào.” Anh đè thấp giọng, lạnh lùng nói.
Trần Võ Quyền giận đến mức không tự kiềm chế được: “Sao thế? Chuyện của cậu với nó, cậu với nó thì có chuyện gì hả? Ngay từ khi bắt đầu đã là do cậu ép buộc nó, ngay từ đầu nó đã không nên đến với cậu, tất cả là do cậu giở trò sau lưng.”
“Nguyễn Chi Vũ, tôi mặc kệ mục đích của cậu là gì mà đến với nó, nhưng những thứ xung quanh lẫn các mối quan hệ sặc mùi lợi ích quanh cậu quá phức tạp, không phù hợp với thế giới con bé đang sống.
Hơn nữa, ngay cả con cái cũng không phải sự ràng buộc giữa cậu và nó, nên cậu đừng hèn hạ tới mức dùng những đứa trẻ để áp lên con bé thứ gọi là trách nhiệm và đạo đức nữa.”
“Con bé là do tự tay tôi nuôi lớn, tôi hiểu rõ nó, nó rất độc lập, không bao giờ ỷ lại, thuận theo một tên đàn ông, con bé rất kiên cường, cũng không cần đến sự chăm sóc của cậu!” Trần Võ Quyền nổi giận đùng đùng, từng câu từng chữ đều như hét lên, thanh âm vang vọng khắp cả căn nhà.
Cố Như Yên ở trên lầu cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào nên vội vàng chạy xuống xem, bà cụ Trần ở phòng khách cũng nghe rõ mồn một nên vội vàng đi tới xoa dịu bầu không khí căng thẳng này.
Nhưng Nguyễn Chi Vũ cứ đứng lặng đó nghe từng câu trách cứ của Trần Võ Quyền, lại không hề phản bác nửa chữ.
Mà trong đầu anh lúc này bỗng lại vọng lại lời nói của Trần Tử Huyên với anh lúc trước, “Em không cần anh cứu m, em cũng không cần anh”.
Cố Như Yên nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ vẫn đang đứng đó, trầm mặc không nói gì, trong lòng bà không khỏi lo lắng bất an.
Hồi lâu sau, hai mắt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng nhìn về phía mấy người họ, ngữ khí trong lời nói cũng rất bình tĩnh: “Các người có hai lựa chọn.”
“Các người hoặc trở thành người nhà của tôi, hoặc trở thành kẻ thù của tôi.” Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ lạnh lẽo và nặng nề.
Cố Như Yên nghe vậy, hai mắt cũng trợn tròn, đầy kinh hãi mà nhìn anh, Trần Võ Quyền nghe anh trắng trợn uy hiếp như vậy cũng hung hăng trừng mắt nhìn anh, tức giận vô cùng, huyết áp cũng vọt lên, ngón tay run run chỉ vào mặt anh.
Nguyễn Chi Vũ cứ như không có việc gì, thản nhiên vòng qua Trần Võ Quyền rồi đi tới lấy món súp hải sâm, lại đi thẳng lên lầu hai, mặc kệ người nhà họ Trần vẫn chưa hết bàng hoàng.
Đi được mấy bước, anh tựa như lại nhớ đến điều gì mà ngừng lại, mở miệng lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Cô ấy là vợ của tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ không ly hôn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook