Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh!
-
Chương 120
Trời hừng sáng, Anna đã bắt đầu dậy sớm.
Nhìn thấy bé con tròn trịa đang say giấc trong vòng tay thật không nỡ gọi dậy chút nào.
Đồng hồ điểm sáu giờ rưỡi sáng, Anna vẫn là lay người Tiểu Hy gọi cô bé thức để chuẩn bị cho chuyến đi chơi ở dãy núi tuyết Alps mà Hứa Tần Lâm nói.
Dĩ nhiên nếu cô đi thì không thể bỏ rơi Tiểu Hy được, cho dù có khó xử với Hứa Tần Lâm cũng không bỏ mặc cô bé.
Anna lục lọi trong vali của Tiểu Hy, thấy có rất nhiều váy đẹp bé nhỏ xinh xinh đa màu đa sắc, tưởng tượng cô bé khoác lên người sẽ rất xinh xắn, nhưng đến dãy núi tuyết chắc chắn sẽ rất lạnh, không thể mặc những mẫu váy này, suy đi nghĩ lại Anna vẫn là chọn cho con gái một bộ đồ len che kín tay chân, khoác một cái áo khoác lông bên ngoài cho cô bé, trông Tiểu Hy hiện tại như một cục bông tròn mềm mại đáng yêu hết nấc, Anna ôm vào lòng rất ấm và dễ chịu.
Kém bảy giờ năm phút, chuông cửa đã reo, Anna biết là Hứa Tần Lâm, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần kĩ càng để cho cậu ấy biết Tiểu Hy đang ở bên cô và đi cùng cô.
Vừa mở cửa, Hứa Tần Lâm giữ nụ cười chưa được mấy giây đã tắt lịm khi trông thấy Tiểu Hy bên cạnh Anna, sắc mặt liền trở nên khó coi hẳn ra.
"Con bé… sao lại ở đây?"
Tiểu Hy chớp chớp mắt ngây thơ ôm lấy Anna, cảnh giác cậu ấy, cô có chút khó nói, khẽ mỉm cười giải thích:
"Ừm… con bé… là Mặc tổng đưa theo Tiểu Hy đến đây công tác, anh ấy khá bận không rảnh rỗi trông coi con bé nên đưa cho em chăm dùm.
Chuyến đi hôm nay anh cho con bé đi cùng được không?"
"Nếu không thì sao?"
Ngữ khí trong lời nói của Hứa Tần Lâm ẩn chứa sự khó chịu.
Vốn dĩ muốn ở riêng tăng thêm tình cảm với cô lại lòi ra một cô bé, cậu biết cô rất yêu thương Tiểu Hy, nói không chừng đây mới là mối hoạ lớn cho quan hệ của hai người họ.
Anna biết mình làm như vậy là không tôn trọng anh, tuy nhiên Tiểu Hy… cô không thể bỏ mặc.
"Xin lỗi Tần Lâm, em…"
Hứa Tần Lâm khẽ cười, nụ cười ẩn chứa sự thất vọng, vẫn là con bé kia quan trọng hơn.
"Anh chỉ đùa với em một chút.
Để cô bé này đi theo cũng được.
Chỉ là anh có một thắc mắc muốn hỏi em."
Cô gật đầu.
"Anh hỏi đi!"
Ánh mắt Hứa Tần Lâm dời xuống Tiểu Hy đang ôm cô, cất lời:
"Đứa con ở đây vậy ba của nó cũng ở đây?"
Anna lập tức xua tay chối bỏ.
"Làm gì có, em chỉ là trông con giúp anh ấy vài ngày thôi.
Tần Lâm, chẳng phải anh nói xuất phát sớm sao? Chúng ta đi thôi!"
Anna không muốn cứ ở trong cái không khí ngột ngạt này.
Hứa Tần Lâm càng nói thì cô càng chột dạ.
Tại sao cô phải trông con giùm người ta? Rõ là Hứa Tần Lâm biết cô có quan hệ không nên có với Mặc Đình Phong, cậu bỏ qua rồi nhưng cô vẫn dính líu đến, lúc sáng cô đã gọi cho Mặc Đình Phong mấy cuộc gọi, trả lời là âm giọng thông báo nhạt nhẽo đầu giây bên kia tắt máy, vì thế cô không thể bỏ Tiểu Hy.
Tuy trong lòng có khó chịu bức rức, Hứa Tần Lâm vẫn là nghĩ cho Anna trước, không nói gì nữa, xách balo từ tay cô, sau đó bảo:
"Đi thôi!"
Tiểu Hy đan tay nhỏ vào nhau, lo lắng bồn chồn trong lòng, chẳng phải ba nói hôm nay sẽ đến sao? Sao hiện tại vẫn chưa thấy? Nếu mà cô bé đi cùng hai người này mất, ba đến trễ thì sẽ thế nào?
Anna nắm lấy tay Tiểu Hy đưa đi, cô bé liền giật tay lại, hô hấp dồn dập.
"Mẹ!"
Cô không hiểu cô bé bị làm sao, lại nghĩ cô bé không thích Hứa Tần Lâm, Anna cố gắng an ủi:
"Thôi nào, có mẹ ở đây mà, đi thôi!"
Thế là Tiểu Hy bị cô kéo đi một cách không tình nguyện.
Hứa Tần Lâm mở cửa phòng ra vừa hay xuất hiện một bóng hình cao lớn vô cùng uy phong, vẻ mặt lập tức biến sắc.
Người kia hình như cũng vừa để tay lên ý muốn nhấn chuông.
Ánh mắt Mặc Đình Phong nhìn cậu ta với vẻ lạnh băng, khí thế bức người vốn có của anh bật ra cũng đủ bao phủ cả căn nhà này.
Ngỡ ngàng chỉ trong một tích tắc, Hứa Tần Lâm đã hồi phục tinh thần, mở lời châm chọc:
"Mặc tổng tiếp quản cả cơ ngơi nhà họ Mặc xem ra vẫn rảnh rỗi thật, mới sáng sớm đã chạy đến nhà bạn gái tôi.
Nếu anh rảnh rỗi như vậy có phải nên tự mình chăm sóc con gái thay vì làm phiền đến Anna không?"
Hứa Tần Lâm đã có ý chăm chọc, đương nhiên Mặc Đình Phong không thể không tiếp lời:
"Hứa tổng cũng hiểu mà, mẹ con tình thâm, Tiểu Hy muốn ở cùng Anna là chuyện bình thường, nhưng xem ra cậu Hứa không thích điều này cho lắm!"
Anh khẽ cười một cái như có nhưng không.
"Cậu là đàn ông lại ganh tị với một đứa nhóc, có phải là quá hẹp hòi không?"
Bực bội trừng anh, Hứa Tần Lâm cao giọng:
"Đúng, tôi hẹp hòi vậy đấy, Anna là bạn gái của tôi mong anh đừng lợi dụng con gái làm phiền đến cô ấy nữa.
Đừng cứ lầm tưởng cô ấy là người vợ đã mất của anh!"
"Có phải hay không đúng là Hứa tổng rõ nhất, về việc này tôi không bàn cãi!"
Lời nói ẩn ý sâu xa này làm Hứa Tần Lâm bộp chộp trong lòng, đưa mắt đến quan sát biểu hiện của Anna, thấy cô suy tư, chắc rằng đang nghĩ đến hàm ý vừa rồi của Mặc Đình Phong, cậu càng nóng máu, nghiến răng quát:
"Mặc Đình Phong…"
"Đủ rồi!"
Anna chen vào giữa hai người đàn ông đứng chính giữa.
Hai người kia cao lớn cường tráng còn cô hiện tại nhỏ bé như ngọn cỏ mọc ở hai hòn đá, thở dài ngăn cản.
"Được rồi được rồi, đừng đấu khẩu nữa! Mặc tổng đến rồi thì hay quá, anh đến là để chơi với Tiểu Hy đúng không, vậy con bé giao lại cho anh nhé! Đến chiều tối tôi sẽ về!"
Anna trầm mặt nhìn Tiểu Hy, có chút không nỡ, nhưng cô không thể cứ làm Hứa Tần Lâm không vui, cô vẫn là nên treo một suy nghĩ trong đầu, trước đây cậu là người yêu của cô, cô cứ dính dáng đến người đàn ông khác là không công bằng với cậu.
Mặc Đình Phong nhìn đến Tiểu Hy, chớp mắt ra hiệu, con bé liền chạy đến ôm lấy đùi của Anna, mếu máo, cái miệng nhỏ đáng thương mím lại.
"Mẹ không cần Hy nữa sao? Mẹ chơi với chú đó mà không chơi với Hy nữa sao?"
Nói xong con bé oà khóc lên, quả nhiên Anna động lòng bế Tiểu Hy lên giỗ dành không thôi, lau đi những giọt nước mắt bé tí.
"Làm sao như vậy được? Mẹ chỉ đi đến chiều rồi mẹ về với con mà! Ngoan, đừng khóc!"
"Mẹ không thương Hy nữa, hức!"
Thế là Anna lại không nở, đúng là mẫu tử tình thâm, chỉ có con bé mới có thể lay động cô.
Khó xử nhìn đến Hứa Tần Lâm bằng đôi mắt có lỗi và chan chứa cầu xin.
"Tần Lâm, có thể… cho con bé đi cùng không? Con bé rất tội nghiệp!"
Hứa Tần Lâm hít vào một hơi, khó chịu nhìn vẻ đắc ý trên mặt Mặc Đình Phong, nhưng cậu không thể làm một người đàn ông hẹp hòi, chấp nhất với một đứa con nít, cuối cùng vẫn miễn cưỡng hết mức mà đồng ý.
Mặc Đình Phong lên tiếng:
"Tôi cũng đi theo!"
"Anh đi theo làm gì?"
"Con gái tôi đi theo cậu đương nhiên là không an tâm, lỡ như cậu không thích con bé làm phiền cậu và Anna bỏ rơi nó thì sao?"
"Hừ! Suy bụng ta ra bụng người!"
Anna thở dài một tiếng, lại can ngăn:
"Được rồi mà, đừng cãi nữa!"
Hai người này là đàn ông với nhau sao lắm mồm lắm chuyện thế không biết.
Hứa Tần Lâm hừ lạnh nhếch mày:
"Được thôi, anh thích thì cứ đi theo xem chúng tôi hẹn hò.
Đến lúc ấy đừng nói chướng mắt!"
Kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ thì hai người đàn ông này mới đấu khẩu xong.
Chuyến đi mới bắt đầu xuất phát, vốn dĩ dự định chỉ hai người đi nhưng hiện tại thành bốn con người.
Hứa Tần Lâm mở cửa xe cho Anna, lịch thiệp mời cô với ngữ khí chan hoà:
"Em ngồi đi!"
Anna chưa kịp động đậy thì người đàn ông đã chui vào trước cô, Mặc Đình Phong cười nhẹ lên tiếng nhìn đến Anna:
"Tôi thích ngồi ghế phụ lái, em nhường cho tôi chứ?"
Môi cô hé mở cứng nhắc không khép được.
Mặc Đình Phong ngồi nhờ xe người ta lại tự tại kiêu hãnh như vậy, anh vốn là người nhà giàu dù cho có làm gì cũng toát lên vẻ tự cao quyền thế đó sao? Cô không dám phản bác gì, cũng chẳng thiết tha cái ghế phụ lái kia, bảo mình sẽ ngồi cùng Tiểu Hy.
Hứa Tần Lâm hai mắt tối sầm, cố tình đóng mạnh "rầm" cánh cửa xe chỗ ghế phụ lái lại.
"Ấy Hứa tổng, xe sang như thế cũng nhẹ tay một chút chứ?"
Hôm nay dường như Mặc Đình Phong rất cao hứng đối đầu với "tình địch", hành động này của anh làm Anna không khỏi bất ngờ, Mặc Đình Phong đến đây muốn gia nhập cuộc đi chơi này chắc chắn là có ý đồ.
Hứa Tần Lâm không nói tiếng nào, rồ ga bắt đầu khởi hành.
Trên xe chỉ có một mình Tiểu Hy không bị ám khí của những người lớn quấy nhiễu, vui cười chỉ ra ngoài cửa nói chuyện với Anna không ngớt, cô cũng nhiệt tình tiếp lời con bé rất tốt.
Quay đầu ngắm nhìn hay mẹ con họ, sự hạnh phúc lan tỏa khắp lồng ngực, khoé môi Mặc Đình Phong khẽ cong lên, tô vẽ cho nét mặt của anh hài hoà sáng láng, không băng lãnh như lúc bình thường.
Những thứ này làm Hứa Tần Lâm khó chịu, như một lời nhắc nhở ba người họ chính là một gia đình thực thụ, cậu chỉ là một người ngoài cuộc chen chân, ra sức nắm chặt vô lăng, nhỏ giọng chỉ đủ hai người nghe:
"Mặc Đình Phong, đừng quên thỏa thuận trước kia của chúng ta, nếu anh dám cướp cô ấy khỏi tôi thì tôi sẽ làm anh thân bại danh liệt!"
Mặc Đình Phong thu lại nụ cười trong tích tắc, lười biếng tựa vào thành ghế, nhắc nhở:
"Lo mà tập trung lái xe đi, cậu nói nhiều quá đấy! Trước kia tin tưởng cậu mới giao cô ấy cho cậu chăm sóc, thế mà đã bốn năm cô ấy vẫn chưa thành bạn gái cậu, cậu thất bại quá rồi!"
Lúc ban đầu gặp cô trở lại, Mặc Đình Phong cũng nghĩ cô đã là bạn gái của Hứa Tần Lâm, đã có một hạnh phúc mới, anh mới không chen chân vào, ngờ đâu dần dần nhận ra bọn họ chưa tiến triển đến quan hệ yêu đương, Mặc Đình Phong vô cùng hứng khởi.
Mặt dày bỏ qua cái gọi là lời hứa gì đó, anh nhất định sẽ dành vợ trở lại.
Hứa Tần Lâm bị anh khích bác, tức giận trừng lấy anh bằng ánh mắt hình viên đạn.
"Xe… xe tải kìa!"
Anna tròn mắt nhìn chiếc xe tải đang hướng đến xe của Hứa Tần Lâm, nhịp đập của tim nhú nhảy vọt lên tận cổ họng, ôm chặt Tiểu Hy vào lòng che chắn con bé.
Cũng may là Mặc Đình Phong nhanh tay nhòm người qua phía tay lái rẽ phải nhanh chóng trong khi Hứa Tần Lâm đang sững sờ mới né được chiếc xe lao tới kia, quát lên giọng cọc cằn:
"Chú ý chút đi, cậu không cần mạng nhưng nhớ tới trong xe còn có ba mạng người đó!"
Lần này là Hứa Tần Lâm sai thật không phản bác được, cậu không nói gì nữa im bặt, mặt mũi đều đen kịt khó coi, tập trung chú tâm lái xe.
Mặc Đình Phong quay người về sao hỏi han hai mẹ con Tiểu Hy, cô lắc đầu bảo mình không sao mà vẻ mặt còn đang trắng bệch như tờ giấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook