Cố Mộng Diệp bị người nào đó trêu đùa hai điểm hồng nhạt trước ngực, thân thể không có chút không quen mà run nhẹ, âm thanh phát ra cũng toàn là tiếng thở dốc, cùng với đó là tiếng nức nở.

“Dừng lại…dừng…đừng…”.
Nhưng Thẩm Nhạc Thần làm gì dừng lại được, nghe thấy giọng nói mềm mại như lông vũ lướt nhẹ qua người y, dục vọng đang nhẫn nhịn lại càng không thể nhẫn nhịn thêm nữa, hai bàn tay đang trêu đùa đầu ngực trước mặt cũng dừng lại, chỉ còn một bàn tay vẫn ra sức trêu đùa, tay còn lại thì tiếp tục nhiệm vụ lần xuống chạm vào đáy quần của Cố Mộng Diệp.
Cố Mộng Diệp như chạm phải điện giật vội ngăn lại bàn tay đang không an ổn kia, vội nói.

“Đừng…ưm…ưm…”.

Nhưng rất nhanh lời nói đã bị ai đó nuốt xuống bằng nụ hôn kịch liệt.
Thẩm Nhạc Thần tuột cái quần thun của của Cố Mộng Diệp xuống, giây phút vừa tuột ra liền như một cái van nước bị hỏng mà bùng nổ.

Cố Mộng Diệp còn đang ngồi trên đùi của Thẩm Nhạc Thần nên bị cởi quần ra là việc rất dễ dàng, hai chân cũng chẳng thể vùng vẫy được vì đã bị đặt ở phía sau hai bên hông Thẩm Nhạc Thần, sức của người trước mặt này lớn kinh khủng, cảm thấy tiểu Diệp của mình đã có phản ứng, lại bị ai đó tàn nhẫn cưỡng ép lôi thằng em ra, hắn có chút khuất phục muốn khóc, vì cớ gì hắn lại bị như vậy?!
Người này rõ là một chút tình cảm cũng không có với hắn, nếu cả hai xảy ra chuyện không biết chừng ngày mai người này lại lạnh nhạt đuổi hắn đi, rồi có phải sẽ ghét hắn luôn không?
Hắn rất muốn được làm t.ì.n.h với y nhưng hắn cũng không muốn bị y ghét đâu!
Hắn sợ đau nhưng vẫn sợ nhất là bị bỏ rơi…
Thẩm Nhạc Thần thả đôi môi non mềm của Cố Mộng Diệp ra đang muốn chuyển đối tượng sang thứ khác trên người hắn, liền bị tiếng khóc nức nở đầy uất ức của người trong lòng vang lên, vì thế mọi hành động của y liền như bị ấn nút tạm dừng, cơn t.ì.n.h d.ụ.c cũng vì tiếng khóc này mà ngưng lại.
Không biết vì lý do gì, tuy đầu óc không được tỉnh tảo nhưng y biết hiện tại y đang làm điều không đúng với người này, chú sóc nhỏ thường ngày luôn mỉm cười năng động, hôm nay lại bị y đè ra làm cho khóc nức nở nước mắt rơi lả chả khiến y có chút đau lòng.
Hành động đang làm nửa chừng cũng bị tiếng khóc đáng thương này ngừng lại, y kéo quần người trong lòng lên, nghĩ người này khó chịu khi bị y làm vậy, nên quyết định không làm nữa, nâng chú sóc nhỏ còn đang khóc này bế lên ôm sát người khẽ vỗ lưng an ủi.

“Em đừng khóc, tôi…tôi không làm nữa…em đừng khóc, được không?”.
Cố Mộng Diệp dựa cằm vào vai của Thẩm Nhạc Thần vừa khóc vừa cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ đang ôm lấy hắn lại dịu dàng như nước mà vỗ về hắn, vì thế càng làm hắn tủi thân hơn rất nhiều, nước mắt không ngừng được càng chảy ra ngoài nhiều hơn.
Thẩm Nhạc Thần không biết người nọ đã ngừng chưa vì không nhìn thấy khuôn mặt của ai đó, nhưng cảm nhận được phần lưng của mình càng đẫm nước liền biết người này vẫn còn khóc, mà khóc rất nhiều, y lỡ làm người này sợ rồi.
Cố Mộng Diệp khóc không phải vì chuyện này, bao năm qua chịu uất ức đều bị cái ôm ấm áp này vỗ về đến tức nước vỡ bờ, nhưng khóc là một chuyện còn giải quyết hệ trọng lại là chuyện khác, hắn cảm nhận được con cự long to lớn của ai đó đang phồng to lên dưới mông của mình, khiến hắn cảm tưởng chỉ một giây thôi nếu con cự long này không phóng thích ra thì nó sẽ bị ép đến hư luôn!
Cố Mộng Diệp cảm thấy như ăn phải mật ngọt nhất trên đời này, người này vậy mà lại chịu đựng chỉ vì lo hắn bị dọa sợ, ngay cả bản thân cũng chẳng quan tâm sao?
Vì thế trong tiếng khóc nức nở, Cố Mộng Diệp cố gắng lùi về sau một chút hay tay đặt hai bên vai của Thẩm Nhạc Thần, mặt đối mặt với y, giọng nói mềm mại đầy ngọt ngào lại có chút câu nhân mà nói.

“Tôi dùng tay giải quyết giúp anh nhé?”.
Thẩm Nhạc Thần nghe vậy cầu còn không được vội gật đầu, chỉ một giây sau liền lao đến như hổ đói mà hôn lấy đôi môi vì bị y hôn mà đỏ mọng kia.
Cố Mộng Diệp không ngờ lại bị hôn bất ngờ như vậy, lại lần nữa không đỡ kịp.


Hắn quả thật có chút không quen với nụ hôn như hổ đói này của Thẩm Nhạc Thần.
Hắn cũng không quên nhiệm vụ hiện tại, vì thế đưa tay xuống dưới đáy quần của Thẩm Nhạc Thần, vừa mới chạm được vào đầu của con cự long to lớn, thì người còn đang hôn hắn đắm đuối này khẽ rên một tiếng rất khẽ, y cuối đầu xuống thở dốc, đáy mắt nhắm hờ lại cảm nhận sự đụng chạm ban nãy, vừa đem lại cảm giác thỏa mãn lại vừa thèm muốn nhiều hơn nữa.
Cố Mộng Diệp thấy rõ được sự thay đổi trong nháy mắt này của Thẩm Nhạc Thần, một loại cảm xúc không tên tràn lên khiến hắn không nhịn được muốn trêu ghẹo người này một chút, vì thế hắn liền thể hiện khả năng dụ dỗ của mình ra.
Con mồi nào đó còn chưa biết vẫn còn đang chìm đắm trong cái đụng chạm thoáng qua của Cố Mộng Diệp, bàn tay y nâng lên muốn tìm cảm giác ban nãy.
Cố Mộng Diệp nhìn thấy cảnh này có chút mắc cười, vì thế vươn tay ra để cho y nắm, giọng nói cũng thả nhẹ đầy quyến rũ.

“Ban nãy có phải rất thích không?”.
Thẩm Nhạc Thần ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt, bên trong đôi mắt đen láy là cơn dục hỏa đang cuồn cuộn không ngừng, trong người càng ngày càng nóng cháy một cách dữ dội.
Y gật đầu giọng cũng khàn đi rất nhiều, vì thế mà khiến người nào đó vừa nghe thấy, liền không chống cự được mà cứng lên.
Mẹ kiếp, tính hại người ai ngờ hại mình! Giọng này cũng quá phạm quy rồi đi, sẽ khiến các chị em phụ nữ tai mang thai đó!
Cố Mộng Diệp cố gắng bình tĩnh lại bằng cách đọc bảng cửu chương từ hai đến chín, mãi một lúc mới hạ được cơn lửa dục vọng xuống, sau đó hắn tiếp tục cuộc việc cao cả.


“Gọi một tiếng anh, tôi liền tuốt cho anh lên đỉnh!”.
Thẩm Nhạc Thần cau mày, nhìn chú sóc quậy phá trước mặt, nhưng vì dục vọng phía dưới quá lớn, lại thèm muốn bàn tay của ai đó chạm vào cự long của mình, nên y chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, khàn giọng gọi.

“Anh~có thể giúp em không?”.
Cố Mộng Diệp yêu chết cái dáng vẻ hiện tại này của y, lại bị một tiếng gọi anh này làm tim mềm nhũn, vì thế mà cũng thật cao hứng vươn tay chạm vào cự long bị cương đến sắp nổ kia, nhìn thôi còn đỡ vừa chạm vào chỉ cảm thấy nó nóng kinh khủng, còn rất lớn nữa hai bàn tay hắn chụm lại mới bao bọc hết con cự long này của y.
Gân trên thân cự long ngày một nhiều, theo từng động tác lên xuống của Cố Mộng Diệp mà người nào đó trong lòng thở hắt ra, hơi thở càng nặng nề.
Hắn còn tưởng mình làm y thoải mái, ai mà có ngờ trải qua một lúc lâu tay gần như sắp mất luôn cảm giác, muốn trày da gãy xương tới nơi rồi, mà cái thứ dưa leo to lớn kia mãi vẫn chẳng chịu phóng ra, càng ngày càng căng chướng khiến hắn có chút hoang mang, còn đang trong trạng thái hoang mang nghi ngờ, thì hắn bị lời nói như cú tát thẳng vào mặt của y làm xấu hổ.
“Anh, anh đừng giỡn nữa, kỹ thuật này tệ quá, mau lên…em…em chịu hết nổi rồi, đừng giỡn nữa có được không?”..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương