Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Thám Tử
-
Chương 15: Ngạo Thiên Xấu Hổ
Mùi máu tanh nồng nặc khiến Wind bình tĩnh lại, miệng cô từ từ buông cánh tay của Ngạo Thiên ra.
Wind không ngờ mình lại cắn anh mạnh đến như vậy, đã khiến tay của Ngạo Thiên chảy rất nhiều máu, màu đỏ sẫm của máu thấm ướt cả một mảnh trên tay áo sơ mi màu trắng của anh, nhìn vào thật đáng sợ, nhưng Wind nào biết ngoài sợ hãi ra, cái cô cảm nhận chính là cảm giác đau lòng.
Sao trái tim mình lại cảm giác lạ lẫm như vậy?
Là vì anh?
Nhưng trong lòng anh, nào có chỗ dành riêng cho cô.
Nghĩ đến đây sắc mặt của Wind thật khó coi, cô cúi đầu tự giận bản thân của mình, biết rằng anh và cô không thể nào.
Kỳ thật vì sao trong lòng cô lại có cảm giác chờ mong.
Trong lúc Wind còn đang suy nghĩ đột nhiên thân thể mảnh mai, bị Ngạo Thiên thẳng tay quăng mạnh xuống chiếc giường lớn trong phòng.
Wind còn chưa hoàn hồn trước hành động thô bạo của anh, một chiếc áo sơ mi màu trắng thẳng thừng bay thẳng vào người cô.
Theo phản xạ tự nhiên Wind vươn tay nhận lấy chiếc áo sơ mi, cô khó hiểu ngước mặt lên nhìn anh.
Ngạo Thiên nhíu mày vẻ mặt không vui ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc sau đột nhiên anh cất giọng lạnh lùng.
- Vào trong thay vào nó đi, mặc như thế này nhìn thật khó coi.
Ngạo Thiên nói xong liền xoay người lại bước đến quầy bar rót cho mình một ly rượu mạnh, anh nâng ly rượu lên lắc nhẹ khiến chất lỏng màu hổ phách trong ly, xoay tròn theo động tác của anh.
Ngạo Thiên trong lòng phiền muộn, tay thản nhiên trút hết chất lỏng trong ly vào miệng của mình, chất lỏng đắng chát khiến Ngạo Thiên khó chịu nhăn mặt nuốt xuống.
Cảm giác đắng cay khiến tâm tình của anh bình tĩnh hơn nhiều.
Vì sao vừa rồi mình lại giận đến như vậy?
Ngạo Thiên siết chặt ly rượu trống trong tay, trong lòng càng thêm phiền não.
Wind nhìn theo bóng lưng vạm vỡ của anh, cô bất giác nhìn xuống chiếc áo sơ mi màu trắng trong tay.
Thật sự mặc cái váy này rất khó chịu, còn lớp trang điểm đậm trên mặt khiến Wind không thoải mái chút nào.
Cô bước xuống giường đi vào trong phòng tắm, đứng trước cửa phòng tắm cô quay đầu lại nhìn Ngạo Thiên.
Nhìn thấy Ngạo Thiên đứng quay lưng về phía mình, trong lòng cô cảm thấy tủi thân.
Chắc anh xem thường cô lắm!
Wind lặng lẽ quay đầu lại, bước chậm rãi vào trong.
Vài phút sau Ngạo Thiên nghe được tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra ngoài, anh xoay mặt lại nhìn vào cánh cửa phòng tắm lúc này đang khép chặt.
Tâm tình của Ngạo Thiên hiện giờ rối loạn hơn bất kỳ lúc nào, anh cứ ngỡ người duy nhất khuấy động được lòng anh chính là Chung Hân.
Nhưng thật không ngờ vừa rồi khi nhìn thấy Wind bị mấy tên đàn ông nhìn chằm chằm, anh không thể nào kiềm chế được cảm xúc căm phẫn trong lòng anh.
Vừa rồi Ngạo Thiên phải cố gắng lắm mới dằn xuống được cơn thịnh nộ trong lòng, bằng không anh sẽ thẳng tay giết chết bọn họ ngay.
Ngạo Thiên ngồi trên cái ghế trước quầy bar trầm mặc suy nghĩ, tiếng cánh cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra, khiến Ngạo Thiên vô thức quay đầu lại.
Lúc này đứng trước mặt anh là một cô gái trẻ với dung nhan xinh đẹp làn da trắng như tuyết, trên người chỉ khoác chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình phủ ngang đùi, để lộ đôi chân thon dài gợi cảm cùng với mái tóc dài màu tím ướt đẫm.
Những giọt nước trong suốt như những giọt kim cương vô tình nhỏ xuống, thấm ướt phần vải trắng trước ngực, khiến cặp ngực căng tròn của Wind lộ rõ ra ngoài.
Wind đứng trước mặt anh với bộ dạng ngây thơ, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, đôi chân trần vì hồi hợp không ngừng cọ vào nhau.
Lúc này tuy Wind không trang điểm nhưng lại nhìn vô cùng xinh đẹp, đẹp như những đoá hoa hồng màu trắng tinh khiết khiến trái tim của Ngạo Thiên không tự chủ nhảy loạn nhịp.
Yết hầu của Ngạo Thiên bất giác chuyển động lên xuống không ngừng, anh cố dằn xuống dục vọng trong lòng mình, nuốt một ngụm nước bọt.
Chẳng lẽ mình đã rung động, trước cô gái tính tình năng động, dung nhan tươi trẻ hồn nhiên này sao?
Ngạo Thiên giật mình kinh ngạc với phản ứng của mình đối với cô, từ trước tới giờ ngoài tình cảm của anh dành cho Chung Hân, Ngạo Thiên chưa từng để mắt đến một người phụ nữ, đừng nói chi đến việc ham muốn của dục vọng.
Ngạo Thiên xấu hổ vì hành vi của mình không khác gì với bọn đàn ông kia, anh nghiêm mặt, nói lãng sang chuyện khác.
- Em đến xem mắt ai?
Giọng nói trầm ổn cố kiềm chế dục vọng của Ngạo Thiên vang lên khiến Wind hết hồn.
Không phải cô nên hỏi anh câu này sao?
Wind ngước mắt nhìn anh, muốn trút hết sự tức giận trong lòng ra ngòai, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy vẻ mặt giận dữ, muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Ngạo Thiên, Wind lại rụt rè.
Kỳ thật Wind là người không sợ trời không sợ đất, nhưng mỗi khi đối diện với Ngạo Thiên, cô không thể làm chủ bản thân của mình.
Nhìn thấy Wind ngây người nhìn anh không nói gì, Ngạo Thiên lặp lại câu hỏi của mình.
- Em đến xem mắt ai?
Wind không biết phải giải thích với Ngạo Thiên như thế nào.
Nói với anh rằng người cô đến xem mắt chính là anh!
Wind ảo não cụp mắt, không dám đối diện với vẻ mặt đằng đằng sát khí của Ngạo Thiên.
Nhìn thấy cô xấu hổ cuối đầu, Ngạo Thiên càng thêm phẫn nộ, chỉ có khi nghĩ đến người trong lòng phụ nữ mới tỏ ra e thẹn như vậy.
Càng nghĩ Ngạo Thiên càng thêm tức giận, anh sải bước nhanh về phía cô, bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay thon nhỏ của Wind kéo mạnh một cái khiến cô đau điếng.
Theo phản ứng tự nhiên Wind lập tức lui mình về phía sau, muốn tránh xa người đàn ông với tính khí thất thường này.
- Anh mau buông tay ra, đau chết người ta!
Wind nhìn Ngạo Thiên nói với giọng ủy khuất, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn cùng với cặp mắt ngấn lệ của cô, khiến trái tim Ngạo Thiên đau nhói.
Bàn tay với sức lực kinh hoàng đang nắm chặt cổ tay Wind chợt buông lỏng ra.
Wind sợ hãi muốn rút tay về, nhưng dù cô có dùng hết sức cũng không thể thoát khỏi sự chế ngự của Ngạo Thiên.
Mặc dù Ngạo Thiên đã nương tay không dùng sức, nhưng bàn tay to lớn vẫn giữ chặt cổ tay của Wind.
- Nói!
Người em đến xem mắt là ai?
Ngạo Thiên tức giận quát lớn, anh nhìn sâu vào mắt cô chờ cô đưa ra câu trả lời.
Kỳ thật tận sâu trong lòng của Ngạo Thiên lại không muốn nghe Wind nói, mình đến đây là để xem mắt tên đàn ông nào đó.
Wind bị sắc mặt tức giận của Ngạo Thiên làm cho sợ hãi, đầu còn chưa suy nghĩ Wind đã nhanh miệng nói.
- Người tôi đến xem mắt chính là anh.
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Wind lập tức dùng tay che miệng của mình lại, thẹn thùng nhìn anh.
Gương mặt nhăn nhó của Ngạo Thiên từ từ thư giãn ra, anh khó hiểu nhìn cô.
- Em đến xem mắt tôi?
Ngạo Thiên gằn giọng hỏi, trong lòng còn đang thắc mắc, người anh có hẹn là thiên kim tiểu thư của nhà họ Phương, Phương Mỹ Kỳ.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Ngạo Thiên, Wind bắt đắc dĩ hạ bàn tay đang che miệng của mình xuống nhỏ giọng.
- Mỹ Kỳ là bạn thân của tôi, tôi......tôi đến xem mắt thay cô ấy.
Ngạo Thiên nghe Wind nói vậy nghi vấn trong lòng anh mới được giải đáp, anh mím chặt đôi môi mỏng nhìn cô một hồi lâu rồi mới cất giọng lạnh lùng.
- Em muốn có chồng lắm hay sao?
lại thay người khác đi xem mắt.
Wind không ngờ mình lại cắn anh mạnh đến như vậy, đã khiến tay của Ngạo Thiên chảy rất nhiều máu, màu đỏ sẫm của máu thấm ướt cả một mảnh trên tay áo sơ mi màu trắng của anh, nhìn vào thật đáng sợ, nhưng Wind nào biết ngoài sợ hãi ra, cái cô cảm nhận chính là cảm giác đau lòng.
Sao trái tim mình lại cảm giác lạ lẫm như vậy?
Là vì anh?
Nhưng trong lòng anh, nào có chỗ dành riêng cho cô.
Nghĩ đến đây sắc mặt của Wind thật khó coi, cô cúi đầu tự giận bản thân của mình, biết rằng anh và cô không thể nào.
Kỳ thật vì sao trong lòng cô lại có cảm giác chờ mong.
Trong lúc Wind còn đang suy nghĩ đột nhiên thân thể mảnh mai, bị Ngạo Thiên thẳng tay quăng mạnh xuống chiếc giường lớn trong phòng.
Wind còn chưa hoàn hồn trước hành động thô bạo của anh, một chiếc áo sơ mi màu trắng thẳng thừng bay thẳng vào người cô.
Theo phản xạ tự nhiên Wind vươn tay nhận lấy chiếc áo sơ mi, cô khó hiểu ngước mặt lên nhìn anh.
Ngạo Thiên nhíu mày vẻ mặt không vui ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc sau đột nhiên anh cất giọng lạnh lùng.
- Vào trong thay vào nó đi, mặc như thế này nhìn thật khó coi.
Ngạo Thiên nói xong liền xoay người lại bước đến quầy bar rót cho mình một ly rượu mạnh, anh nâng ly rượu lên lắc nhẹ khiến chất lỏng màu hổ phách trong ly, xoay tròn theo động tác của anh.
Ngạo Thiên trong lòng phiền muộn, tay thản nhiên trút hết chất lỏng trong ly vào miệng của mình, chất lỏng đắng chát khiến Ngạo Thiên khó chịu nhăn mặt nuốt xuống.
Cảm giác đắng cay khiến tâm tình của anh bình tĩnh hơn nhiều.
Vì sao vừa rồi mình lại giận đến như vậy?
Ngạo Thiên siết chặt ly rượu trống trong tay, trong lòng càng thêm phiền não.
Wind nhìn theo bóng lưng vạm vỡ của anh, cô bất giác nhìn xuống chiếc áo sơ mi màu trắng trong tay.
Thật sự mặc cái váy này rất khó chịu, còn lớp trang điểm đậm trên mặt khiến Wind không thoải mái chút nào.
Cô bước xuống giường đi vào trong phòng tắm, đứng trước cửa phòng tắm cô quay đầu lại nhìn Ngạo Thiên.
Nhìn thấy Ngạo Thiên đứng quay lưng về phía mình, trong lòng cô cảm thấy tủi thân.
Chắc anh xem thường cô lắm!
Wind lặng lẽ quay đầu lại, bước chậm rãi vào trong.
Vài phút sau Ngạo Thiên nghe được tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra ngoài, anh xoay mặt lại nhìn vào cánh cửa phòng tắm lúc này đang khép chặt.
Tâm tình của Ngạo Thiên hiện giờ rối loạn hơn bất kỳ lúc nào, anh cứ ngỡ người duy nhất khuấy động được lòng anh chính là Chung Hân.
Nhưng thật không ngờ vừa rồi khi nhìn thấy Wind bị mấy tên đàn ông nhìn chằm chằm, anh không thể nào kiềm chế được cảm xúc căm phẫn trong lòng anh.
Vừa rồi Ngạo Thiên phải cố gắng lắm mới dằn xuống được cơn thịnh nộ trong lòng, bằng không anh sẽ thẳng tay giết chết bọn họ ngay.
Ngạo Thiên ngồi trên cái ghế trước quầy bar trầm mặc suy nghĩ, tiếng cánh cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra, khiến Ngạo Thiên vô thức quay đầu lại.
Lúc này đứng trước mặt anh là một cô gái trẻ với dung nhan xinh đẹp làn da trắng như tuyết, trên người chỉ khoác chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình phủ ngang đùi, để lộ đôi chân thon dài gợi cảm cùng với mái tóc dài màu tím ướt đẫm.
Những giọt nước trong suốt như những giọt kim cương vô tình nhỏ xuống, thấm ướt phần vải trắng trước ngực, khiến cặp ngực căng tròn của Wind lộ rõ ra ngoài.
Wind đứng trước mặt anh với bộ dạng ngây thơ, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, đôi chân trần vì hồi hợp không ngừng cọ vào nhau.
Lúc này tuy Wind không trang điểm nhưng lại nhìn vô cùng xinh đẹp, đẹp như những đoá hoa hồng màu trắng tinh khiết khiến trái tim của Ngạo Thiên không tự chủ nhảy loạn nhịp.
Yết hầu của Ngạo Thiên bất giác chuyển động lên xuống không ngừng, anh cố dằn xuống dục vọng trong lòng mình, nuốt một ngụm nước bọt.
Chẳng lẽ mình đã rung động, trước cô gái tính tình năng động, dung nhan tươi trẻ hồn nhiên này sao?
Ngạo Thiên giật mình kinh ngạc với phản ứng của mình đối với cô, từ trước tới giờ ngoài tình cảm của anh dành cho Chung Hân, Ngạo Thiên chưa từng để mắt đến một người phụ nữ, đừng nói chi đến việc ham muốn của dục vọng.
Ngạo Thiên xấu hổ vì hành vi của mình không khác gì với bọn đàn ông kia, anh nghiêm mặt, nói lãng sang chuyện khác.
- Em đến xem mắt ai?
Giọng nói trầm ổn cố kiềm chế dục vọng của Ngạo Thiên vang lên khiến Wind hết hồn.
Không phải cô nên hỏi anh câu này sao?
Wind ngước mắt nhìn anh, muốn trút hết sự tức giận trong lòng ra ngòai, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy vẻ mặt giận dữ, muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Ngạo Thiên, Wind lại rụt rè.
Kỳ thật Wind là người không sợ trời không sợ đất, nhưng mỗi khi đối diện với Ngạo Thiên, cô không thể làm chủ bản thân của mình.
Nhìn thấy Wind ngây người nhìn anh không nói gì, Ngạo Thiên lặp lại câu hỏi của mình.
- Em đến xem mắt ai?
Wind không biết phải giải thích với Ngạo Thiên như thế nào.
Nói với anh rằng người cô đến xem mắt chính là anh!
Wind ảo não cụp mắt, không dám đối diện với vẻ mặt đằng đằng sát khí của Ngạo Thiên.
Nhìn thấy cô xấu hổ cuối đầu, Ngạo Thiên càng thêm phẫn nộ, chỉ có khi nghĩ đến người trong lòng phụ nữ mới tỏ ra e thẹn như vậy.
Càng nghĩ Ngạo Thiên càng thêm tức giận, anh sải bước nhanh về phía cô, bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay thon nhỏ của Wind kéo mạnh một cái khiến cô đau điếng.
Theo phản ứng tự nhiên Wind lập tức lui mình về phía sau, muốn tránh xa người đàn ông với tính khí thất thường này.
- Anh mau buông tay ra, đau chết người ta!
Wind nhìn Ngạo Thiên nói với giọng ủy khuất, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn cùng với cặp mắt ngấn lệ của cô, khiến trái tim Ngạo Thiên đau nhói.
Bàn tay với sức lực kinh hoàng đang nắm chặt cổ tay Wind chợt buông lỏng ra.
Wind sợ hãi muốn rút tay về, nhưng dù cô có dùng hết sức cũng không thể thoát khỏi sự chế ngự của Ngạo Thiên.
Mặc dù Ngạo Thiên đã nương tay không dùng sức, nhưng bàn tay to lớn vẫn giữ chặt cổ tay của Wind.
- Nói!
Người em đến xem mắt là ai?
Ngạo Thiên tức giận quát lớn, anh nhìn sâu vào mắt cô chờ cô đưa ra câu trả lời.
Kỳ thật tận sâu trong lòng của Ngạo Thiên lại không muốn nghe Wind nói, mình đến đây là để xem mắt tên đàn ông nào đó.
Wind bị sắc mặt tức giận của Ngạo Thiên làm cho sợ hãi, đầu còn chưa suy nghĩ Wind đã nhanh miệng nói.
- Người tôi đến xem mắt chính là anh.
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Wind lập tức dùng tay che miệng của mình lại, thẹn thùng nhìn anh.
Gương mặt nhăn nhó của Ngạo Thiên từ từ thư giãn ra, anh khó hiểu nhìn cô.
- Em đến xem mắt tôi?
Ngạo Thiên gằn giọng hỏi, trong lòng còn đang thắc mắc, người anh có hẹn là thiên kim tiểu thư của nhà họ Phương, Phương Mỹ Kỳ.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Ngạo Thiên, Wind bắt đắc dĩ hạ bàn tay đang che miệng của mình xuống nhỏ giọng.
- Mỹ Kỳ là bạn thân của tôi, tôi......tôi đến xem mắt thay cô ấy.
Ngạo Thiên nghe Wind nói vậy nghi vấn trong lòng anh mới được giải đáp, anh mím chặt đôi môi mỏng nhìn cô một hồi lâu rồi mới cất giọng lạnh lùng.
- Em muốn có chồng lắm hay sao?
lại thay người khác đi xem mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook