Wind nhanh chóng chạy ra khỏi quán cafe Lover"s, đuổi theo chiếc xe Jaguar màu đen, vừa mới lướt ngang qua cô, trong lòng mong sao có thể gặp lại anh.

Dù tốc độ của Wind có nhanh đến đâu, cũng không thể đuổi kịp chiếc xe Jaguar của Ngạo Thiên.

Trong lòng vừa tức giận vừa thất vọng, khoảng cách giữa xe anh và cô chỉ trong tầm với, nhưng Ngạo Thiên không dừng xe lại, để mặc cho một cô gái xinh đẹp vừa chạy vừa kêu lớn.

- Anh gì đó ơi.......

Dừng xe.......dừng......xe....lại.....

Wind nhìn thấy chiếc xe càng lúc càng xa dần theo tiếng gọi của cô, trong lòng tức giận.

Cô vừa mệt vừa như một con điên la hét om sòm ngòai phố, cô đã không còn hơi sức để đuổi tiếp, đành bỏ cuộc.

Wind thở hổn hển, đứng chóng hai tay trên đầu gối, ngước gương mặt xinh đẹp lúc này đã rả mồ hôi lên, nhìn theo chiếc xe của Ngạo Thiên, lúc này đã khuất khỏi tầm nhìn của cô.

Đột nhiên môi Wind nhếch lên thành một nụ cười tự giễu, thảnh nhiên nói với bản thân mình.

- Wind à, sao mày lại dại dột đến như vậy?

Anh ấy là ai, là một người đàn ông với gia thế hiển hách, tướng mạo anh tuấn, vậy thì làm sao có thể để ý đến một cô gái tầm thường, hơn cả thầm thường như mày.

Tiền cũng không có, nhan sắc thì càng không.

Mày muốn gặp lại người ta, chưa chắc gì người ta muốn gặp lại mày.

Mày còn không lượng sức mình, còn nói không muốn gặp lại người ta?

Tuy ngoài miệng Wind nói ra những lời này thật nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế cô đã để tâm.

Người xưa thường nói, chim sẻ mà muốn biến thành phượng hoàng.

Lúc trước khi còn đi học, Wind thường đọc những quyển truyện ngôn tình lãng mạn.

Nam chính giàu có, sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng trong miệng, nhưng lại yêu một cô gái nghèo rớt trái mồng tơi, cuối cùng sau bao trắc trở cũng được ở bên cạnh đối phương.

Lúc đó Wind thật tin tưởng sự hiện hữu của cái gọi là tình yêu trong sáng, nhưng sau khi cô theo ba làm việc, ngày nào cũng nhận những case bắt gian, theo dõi vợ hoặc chồng ngoại tình.

Wind đã không còn niềm tinh vào tình yêu, những truyện ngôn tình chỉ có trong phim và sách.

Cô ngước mặt nhìn lên bầu trời xanh ngắt, hít vào một hơi thật sâu.

Không khí trong lành khiến tâm tình của Wind thoải mái hơn nhiều, suy nghĩ cũng phóng khoáng hơn.

Tình yêu là gì?

Lại khiến người ta cảm thấy khó chịu trước và sau khi yêu?

Nếu biết trước yêu thì trái tim sẽ rất đau, vậy cô sẽ không yêu!

Sẽ không để tâm hồn lẫn thể xác của mình, bị tình yêu hành hạ.

Wind đã quyết định, cô sẽ đem chút ít tình cảm của mình đối với Ngạo Thiên, dẹp sang một bên không thèm suy nghĩ đến anh nữa.

Ngạo Thiên phiền não ngồi trên xe do Ken lái, anh nhắm mắt lại mệt mỏi ngã đầu về phía sau định thần.

Ngạo Thiên không biết vì sao mình lại ra lệnh cho Ken lái xe đến đây?

Là vì cô ấy?

Càng nghĩ tâm tình của Ngạo Thiên càng rối lên, từ trước đến giờ ngoài Chung Hân ra anh chưa từng nhớ nhung một người con gái.

Ken vừa lái xe vừa nhìn vào đồng hồ đeo trên cổ tay của mình, nhìn thấy đã đến giờ.

Ken với vẻ mặt hết sức khó xử nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy vẻ mặt phiền hà của Ngạo Thiên, nếu được Ken thật sự không muốn quấy rầy, do dự một lúc Ken bất đắc dĩ lên tiếng.

- Chủ nhân, chiều hôm nay ngài có hẹn với Phương tiểu thư.

Ken biết lời nói của mình sẽ khiến tâm trạng phiền muộn của Ngạo Thiên càng thêm buồn bực, nhưng biết phải làm sao đây?

Sáng hôm nay Lão thái gia đã đích thân gọi điện thoại cho anh, căn dặn nhiều lần, bằng mọi giá cũng phải đưa thiếu gia đến buổi xem mắt chiều nay.

Đúng như dự đoán của Ken, Ngạo Thiên liền sa sầm mặt, khi nghe Ken nhắc đến cuộc hẹn với Phương tiểu thư.

Một lúc sau giọng nói trầm khàn của Ngạo Thiên vang lên từ phía sau.

- Tôi biết!

Cặp mắt thâm thuý của Ngạo Thiên vẫn nhắm nghiền, khi nói ra những lời này, anh thật sự không có tâm trạng để gặp mặt cô gái này, nhưng vì bà nội nên anh sẽ miển cưỡng đến nơi hẹn.

Còn về phần việc xem mắt này tiến triển ra sao, anh không quan tâm.

Nhưng anh dám chắc sau lần gặp mặt này, Phương tiểu thư sẽ không muốn gặp lại anh.

Wind với tâm trạng thất thường đi đến khách sạn The Palm, nơi cô có hẹn với người bạn thân của mình.

Vừa bước vào cửa nhà hàng của khách sạn, Wind liền nhìn thấy Phương Mỹ Kỳ.

Phương Mỹ Kỳ là một cô gái xuất thân từ gia đình quyền quý, ba mẹ là người thành lập ra tập đoàn Phương gia, một trong ba tập đoàn lớn nhất chuyên kinh doanh về bất động sản ở Mỹ.

Phương Mỹ Kỳ tuy giàu nhưng tính khí lại vô cùng khiêm nhường, tốt bụng, cô sở hữu dung mạo xinh đẹp cao quý, thần thái kiêu ngạo khiến những chàng trai ngồi bên cạnh, đều tổn thức trước nét đẹp kiều diễm của cô.

Wind bước đến trước mặt Phương Mỹ Kỳ, tay thản nhiên kéo ghế ra ngồi xuống nhìn Phương Mỹ Kỳ nói với giọng chán nản.

- Mỹ Kỳ, cô hẹn tôi đến đây để làm gì?

Hiện tại khách sạn The Palm này là nơi Wind không muốn đến nhất, vì lần trước khi đến đây cô đã gặp mặt Ngạo Thiên.

Phương Mỹ Kỳ nở một nụ cười bất đắc dĩ, cô vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Wind, nghiêm túc nói.

- Wind, cô giúp tôi một chuyện có được không?

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Phương Mỹ Kỳ, Wind không nỡ từ chói.

- Mỹ Kỳ, chúng ta là bạn thân có chuyện gì cô cứ nói.

Phương Mỹ Kỳ nghe Wind nói vậy trong lòng vui mừng, cô cúi đầu cảm tạ Wind rồi chậm rãi giải thích mọi chuyện.

- Wind, cô cũng biết trong lòng tôi chỉ có Văn Phúc.

Vậy mà ba tôi lại cố tình sắp xếp một cuộc xem mắt cho tôi, cùng với cháu trai của Ngạo thái gia, người bạn thân của ba tôi.

Làm bạn với Phương Mỹ Kỳ nhiều năm, nghe cô nói vậy Wind đoán được phần nào Phương Mỹ Kỳ muốn nhờ cô làm gì.

Wind không suy nghĩ lập tức nhận lời ngay.

- Được tôi sẽ thay cô đi xem mắt, nhưng đổi lại cô phải cùng tôi đi Hawaii nghỉ mát một tuần.

Chỉ cần suy nghĩ đến việc mình nằm trên bãi biển đẹp nhất thế giới tắm nắng, tất cả phiền muộn trong lòng Wind đều tiêu tan.

Phương Mỹ Kỳ cười ngọt ngào, cô nhìn Wind nói với giọng dịu dàng.

- Được còn tưởng là chuyện gì, chứ đi nghỉ mát cùng với cô thì không thành vấn đề.

Sau khi hai người thỏa thuận xong, Wind và Phương Mỹ Kỳ đi đến trung tâm thương mại bên cạnh.

Phương Mỹ Kỳ đưa Wind đến cửa hàng thời trang nổi tiếng Fendi, để mua cho cô một bộ trang phục mới mặc khi đi xem mắt, nhưng thật không ngờ không có bộ trang phục sang trọng nào vừa mắt của Wind, cuối cùng Wind chọn cho mình một cái đầm thật khiêu gợi.

Phần trên hỡi đến nỗi cặp ngực căng tròn trắng như tuyết của cô muốn lọt ra bên ngoài.

Váy thật ngắn để lộ cặp đùa thôn dài, phần mông bó sát, khiến bước đi của cô cũng trở nên khó khăn.

Phương Mỹ Kỳ là một cô gái được lớn lên trong thế giới thượng lưu, phong cách ăn mặc sang trọng quý phái.

Nhìn thấy Wind mặc như thế này, cô thật sự không biết phải dùng lời lẽ gì để hình dung.

- Wind......cô định mặc như thế này đi xem mắt thật sao?

Ăn mặc khiêu gợi như vậy, không phải càng gây thêm sự chú ý sao?

Chẳng lẽ Wind muốn anh ta thích mình, như vậy sẽ càng tạo thêm phiền toái.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Phương Mỹ Kỳ, Wind cười tinh nghịch đáp.

- Không phải cô vừa nói, đối tượng xem mắt hôm nay xuất thân từ nhà quyền quý sao?

Tôi dám cam đoan với cô rằng, khi anh ấy nhìn thấy tôi ăn mặc như thế này, anh ấy sẽ vắt chân lên cổ mà bỏ chạy, không dám quay đầu nhìn lại.

Hi...Hi....Hi......

Nụ cười của Wind khiến Phương Mỹ Kỳ rợn cả người, cô không ngờ Wind lại nghịch ngợm đến như vậy.

Chỉ cần Wind nghĩ đến vẻ mặt của người đàn ông đó khi bị cô dọa, thì cô không thể kiềm chế được sự hưng phấn trong lòng mà cười ra tiếng.

Nghe Wind nói vậy Phương Mỹ Kỳ ngẫm nghĩ cũng phải, cô gật đầu tỏ ra đồng ý.

Phương Mỹ Kỳ cười tươi, nhìn Wind nói.

- Cô nhe, quen biết cô lâu như vậy, hôm nay tôi mới biết cô thật gian xảo.

Hai người tươi cười bước ra khỏi cửa hàng Fendi, trở về lại nhà hàng của khách sạn The Palm.

Hai người đi đến cửa chính chuẩn bị bước vào, đột nhiên Phương Mỹ Kỳ nhận được cuộc điện thoại của Văn Phúc.

Nghe xong điện thoại Phương Mỹ Kỳ nhìn Wind với vẻ mặt áy náy.

- Được rồi, cô đi trước đi chỗ này cứ giao lại cho tôi.

Tôi đảm bảo sau ngày hôm nay, anh ấy sẽ không bao giờ làm phiền đến cô nữa.

Wind nhìn Phương Mỹ Kỳ mạnh miệng nói, cô sẽ ở trước mặt hắn biến mình thành một cô gái lẳng lơ ham tiền, khiến hắn sợ đến hết hồn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương