Chương 26: Nhanh chóng chiếm lấy Chú An hơi xấu hổ, tuổi của ông ta và Cố Chí Thanh cộng lại cũng xấp xỉ một trăm năm mươi tuổi có dư rồi, bây giờ đã là ông già bà cả mà còn ngồi đây bàn luận về chuyện riêng tư của lũ trẻ một cách công khai như thế. Ông ta ho khan hai tiếng, lịch sự trả lời: “Ông chủ, không biết là ông có biết ân ái là gì không? Tình cảm của cậu chủ và cô Trúc Linh không có bất cứ vấn đề gì hết, hai người tôn trọng nhau như khách, chung sống cực kỳ hòa hợp.” “Ông biết tôi không hỏi chuyện này mà!” “À thì… Tuổi của cô Trúc Linh còn nhỏ, cậu chủ vẫn luôn nhường nhịn yêu thương cô Trúc Linh, còn về chuyện mà ông vừa hỏi, tôi cũng không tiện cho ông câu trả lời chắc chắn.” Ông cụ nghe chú An nói xong thì đã hiểu hết những gì cần hiểu, cũng biết là chắc chắn chưa hề có chuyện gì xảy ra. “Chẳng phải tối hôm đó tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi sao? Vì sao lại không thành công.” Cố Chí Thanh đang nhắc đến lần đầu tiên Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh gặp mặt nhau, ông bỏ ra cái giá cao như vậy để rước về một người vợ cho con trai, là để anh mang về ăn chứ đâu phải để ngắm! Đúng là tuổi của Hứa Trúc Linh còn nhỏ, nhưng tuổi của Cố Thành Trung thì không còn nhỏ nữa. Vợ càng nhỏ thì phải càng nhanh chóng chiếm lấy chứ! “Khụ khụ,,, Chuyện này, tôi cũng không biết ạ.” Chú An lại ho khan hai tiếng, khuôn mặt già nua đỏ bừng hết cả lên: “ Ông chủ, hình như chúng ta thảo luận về chuyện này có hơi không hay lắm?” “Người ta toàn đồn thổi là con trai tôi bất lực ở phương diện nào đó, bởi vì chuyện khuôn mặt đã bị phá hủy nên tạo thành tâm lý tự ti… Chẳng lẽ là thật sao?” Chú An nghe nói như thế, câu trả lời kẹt cứng trong cổ họng, mãi hồi lâu cũng không thốt ra nổi. Ông ta nín nhịn đến mức mặt đỏ tận mang tai, liên tục xua tay ra hiệu, muốn nói với ông cụ rằng mọi chuyện không giống như những gì ông đang nghĩ đâu. Nhưng Cố Chí Thanh thấy chú An cuống quít như thế, thậm chí mặt mày còn đỏ lựng mất kiểm soát, có vẻ như rất khó mở miệng. Trong lòng ông hơi hồi hộp một chút, cả người ỉu xìu như cái bánh bao bị ngâm nước: “Không ngờ lời đồn lại là thật, con trai của Cố Chí Thanh tôi đây, vậy mà lại là… Mời bác sĩ giỏi nhất cho tôi, mang hết tất cả những thực phẩm bổ sung chức năng thận đi chế biến thành đồ ăn, tuyệt đối đừng để nó biết, kẻo thằng nhóc Cố Thành Trung này lại sinh cảm giác tự ti thì hỏng. Hầy, tạo nghiệp gì đây trời…” Ông cụ liên tục lắc đầu thở dài thườn thượt, thất vọng rời đi. Một lúc lâu sau chú An mới thở hắt ra một hơi, nhưng ông cụ đã đi rồi. Ông ta dở khóc dở cười, thốt lên một câu với vẻ bất đắc dĩ: “Ông chủ, mọi chuyện không phải như những gì ông đang nghĩ đâu!” Sáng sớm hôm sau… Lúc Hứa Trúc Linh tỉnh lại, bên nửa kia của chiếc giường đã không thấy Cố Thành Trung đâu nữa. Trên chiếc gối bên cạnh vẫn còn vương hơi ấm, trong phòng vệ sinh có tiếng nước rửa mặt vang lên, khiến cô cũng hơi yên lòng. Cô kiểm tra cơ thể của mình một chút, phát hiện quần áo trên người vẫn còn chỉnh tề lắm, xem ra tối hôm qua không hề có chuyện gì xảy ra cả. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Quả nhiên chuyện đó đó của Cố Thành Trung có vấn đề thật, cũng không biết sau này có chữa được hay không…” Cô nhỏ giọng lầm bầm một mình, rồi đứng dậy bước ra khỏi giường, sau đó lại mở cửa phòng vệ sinh ra. Vốn dĩ cô cứ nghĩ là anh đang đánh răng rửa mặt, không ngờ sáng sớm thế này mà anh lại đi tắm rửa. Cánh cửa mở rộng ra, dáng người săn chắc đẹp đẽ rơi trọn vào đôi mắt cô, khiến cô ngạc nhiên sửng sốt chớp mắt một cái. Cô nhanh chóng kịp phản ứng lại, hét lên một tiếng thất thanh rồi vội vàng quay mặt sang chỗ khác. “Anh… Sao tự dưng anh lại đi tắm?” Cố Thành Trung nghe cô hỏi thế, sắc mặt không khỏi sa sầm, cô gái này lúc ngủ thích đá tung chăn đệm, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn không dám ngủ quá sâu, chỉ sợ cô bị cảm lạnh. Đắp chăn giúp cô thì không tránh khỏi có vài cử chỉ tiếp xúc thân xác với nhau, cả đêm này lửa nóng đốt người anh hừng hực, không sao dập tắt nổi, cho nên sáng tinh mơ anh đã vội vàng xuống giường đi tắm nước lạnh, muốn dập hơi nóng trên người mình. “Đã ngủ cùng ở với nhau rồi, bây giờ mới biết ngại à?” “Chuyện này… Sao mà giống nhau chứ?” Đó là tình huống đặc biệt, nên mới phải ngủ cùng nhau có được hay không! Hình như cô đã thấy chỗ nào đó… Đáng tiếc, đúng thật là quá đáng tiếc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương