Tô Lạc Ly thấy hai người bố con ở bên nhau vui vẻ thì cầm một hộp bánh quy bơ đi ra ngoài.

Cô đi thắng vào phòng thư ký. Lúc này các nhân viên đã ăn trưa xong, đang nghỉ ngơi. Có người gục đầu trên bàn chợp mắt, có người đang nói chuyện.

Tô Lạc Ly gõ cửa. Mọi người đều biết cô nên vô cùng kinh ngạc khi thấy vợ của chủ tịch tới.

"Mợ chủ, sao mợ lại tới đây vậy?" Doãn Cẩn đi tới, "Mợ tìm tôi có việc gì à?"

"Không, tôi tìm thư ký Chung Nhan”

Chung Nhan đang trang điểm ở trong góc nghe thấy tên mình thì có hơi lo sợ.

"Chung Nhan, mợ chủ tìm côi"

Chung Nhan sợ sệt đứng dậy. Tô Lạc Ly mỉm cười với cô †a rồi ra khỏi văn phòng thư ký. Cô ta thấy bất an nhưng vợ sếp tìm đến thì không dám không đi!

Sau khi Chung Nhan ra khỏi văn phòng, trong văn phòng lập tức sôi trào.

"Sao mợ chủ lại tìm Chung Nhan?"

"Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Cô xem dáng vẻ sợ sệt của Chung Nhan lúc ra ngoài đi, chắc chăn đã làm chuyện gì trái với lương tâm

Ñ

"Các cô đừng đoán mò. Các cô nhớ dáng vẻ nịnh nọt của Chung Nhan khi trông cô chủ Cửu Cửu giúp sếp Ôn mấy ngày trước xem. Cô ta ỷ vào mình xinh đẹp nên muốn nhân cơ hội chen chân vào đấy!"

"Vợ sếp không dễ chọc đâu. Cô ta xứng đáng nhận được điều này!"

Doãn Cẩn ho khan, "Được rồi, mọi người đừng bàn tán linh tỉnh nữa!"

"Thư ký Doãn, anh thường đi theo sếp nhiều nhất, anh thấy chuyện này thế nào? Tôi nghe nói thời gian trước sếp và vợ sếp cãi nhau, Chung Nhan trông con giúp khiến sếp rất hài lòng. Có người còn nói cô chủ Cửu Cửu cũng rất thích cô ta đấy!"

Doãn Cẩn nghe vậy thì có chút xem thường, của sếp và mợ chủ đã trải qua sóng to gió lớn, đâu phải

"Tình cảm

loại người nào cũng có thể phá hỏng được chứ? Có vợ chồng nào mà chưa từng cãi nhau. Hai người bọn họ vẫn ổn, hôm nay mợ chủ còn tự mình nấu ăn và đưa tới cho sếp Ôn đấy"

Mọi người vừa nghe Doãn Cẩn nói vậy đều như quả bóng xì hơi. Xem ra tình cảm của hai người bọn họ vẫn rất tốt. Chung Nhan và Tô Lạc Ly đứng trong hành lang, "Mợ chủ, mợ tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Cũng không có chuyện gì. Đợt trước tôi ra ngoài nghỉ phép, nghe Cửu Cửu nói con bé tới công ty vẫn luôn được cô chăm sóc nên tôi tới cảm ơn cô"

Tô Lạc Ly đưa bánh quy bơ cho Chung Nhan, "Đây là bánh quy bơ do tôi và Cửu Cửu vừa làm sáng nay, mời cô nếm thử”

Chung Nhan lúng túng cười, nhận lấy bánh quy, "Thật ra chuyện này cũng không có gì, đều là trách nhiệm của tôi thôi"

"Trách nhiệm của cô à? Tôi không thấy vậy. Chăm sóc Cửu Cửu là trách nhiệm của một người mẹ như tôi, còn làm tốt công việc trong công ty mới là trách nhiệm của cô. Tôi vẫn phải cảm ơn cô."

Vẻ tươi cười trên mặt Chung Nhan chợt cứng đờ. Trước đây cô ta ở chung với Cửu Cửu thật sự có mục đích khác. "Mợ chủ, tôi..." "Cô không cần nói gì hết, hôm nay tôi tới cảm ơn cô, sao ngược lại còn làm cô ngượng ngùng chứ? Sau khi tôi về, Cửu Cửu vẫn khen cô, nói cô rất xinh đẹp, cũng rất thích cô đấy”

Lời này càng làm Chung Nhan không có chỗ dung thân. Cô ta biết rõ mình từng nói gì với Cửu Cửu hơn ai hết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương