Đây là đâu?
Thoạt nhìn là một nhà trọ nhỏ, vừa âm u vừa chật hẹp, hơn nữa rèm cửa sổ còn hạ xuống, ánh mặt trời căn bản không chiếu vào được.
Thật đáng sợ! Đây là chỗ quỷ quái nào?
Đang lúc này, cô đột nhiên nghe từ trong góc tối âm u, truyền đến một giọng nam trầm thấp.
"Em.

.

.

.

.

.

Đã tỉnh rồi hả ?"
"Người nào?" Tần Mật Mật bị sợ đến kinh hoảng nhìn chung quanh."Anh là ai? Anh muốn làm gì?"
"Gả vào nhà giàu còn có tiền hồi môn rất nhiều, rất hạnh phúc chứ?"
Tiếng của Người đàn ông này nghe sao trầm thống, buồn bã như vậy.


.

.

.

.

.
"Anh ở đây nói gì?"
"Em thương anh ta sao?" Người đàn ông tiếp tục hỏi."Em yêu anh ta sao?"
Anh ta? Anh ta không phải là Khương Thiên Hạo chứ?
Bị hỏi như vậy kì thật cũng là chuyện tốt, bởi vì, Tần Mật Mật cũng đang muốn làm rõ cảm giác của cô đối với Khương Thiên Hạo.

Nhưng là, cho tới bây giờ, cô còn không có rõ ràng.

.

.

.

.

.
Không đúng! Bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ!
Cô bị bắt cóc! Hơn nữa rất dễ nhận thấy, chính là người trước mắt này làm cô hôn mê, sau đó đem cô trói đến tới đây.
"Em thương anh ta sao?" Người đàn ông hỏi một lần nữa.
"Tôi.

.

.

.

.

.


NAnh là ai?"
Tần Mật Mật vừa hỏi xong, trong góc Người đàn ông kia lại đột nhiên xông tới, nhìn chằm chằm Tần Mật Mật, kích động hỏi: "Em yêu anh ta sao?"
Người này đột nhiên cử động, dọa Tần Mật Mật sợ mất hồn.
"Trả lời anh!" Người đàn ông ra lệnh.
"Tôi.

.

.

.

.

.

Tôi làm sao biết?" Tần Mật Mật kinh hoảng tùy tiện trả lời.
"Như vậy em đồng ý gả cho anh ta là vì cái gì? Em còn không rõ mình có thương anh ta hay không.

Chẳng lẽ chỉ là vì trao đổi ích lợi? Em không muốn nhưng vẫn không thể từ chối? Mạn Mạn.

.

.

.


.

." Người đàn ông vô cùng đau đớn mà nói.
Mạn Mạn? Anh ta gọi cô là Mạn Mạn? Giờ này Tần Mật Mật mới ý thức được người mà người đàn ông này muốn tìm không phải là mình!
Tần Mật Mật kêu to: “Tôi không biết anh, đừng làm phiền tôi, nếu anh muốn tiền thì gọi điện thoại đòi tiền chuột được rồi, trong tài khỏan tôi có tiền, anh muốn bao nhiêu nói cho tôi biết, tôi lập tức gửi cho anh!”
“Mạn Mạn, nhìn anh cho kỹ, bây giờ ngay cả giọng nói của anh……………em đều không nhớ sao?” Nói xong, người đàn ông chợt kéo rèm cửa sổ ra, dùng sức kéo Tần Mật Mật đến phía ánh sáng.
Cô không còn cách nào bất đắc dĩ mở mắt nhìn.

Cô nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ lịch sự, nhưng giờ đây nhìn vô cùng tiều tụy.

Nhưng cô vẫn mờ mịt, cô vẫn không biết anh ta là ai!
“Mạn Mạn! Tại sao em có thể vô tình như vậy? Em nhìn anh đi, nhìn cho kỹ! Chính em và anh đã thề sẽ bên nhau cả đời, em nói không muốn mất anh, không thể sống thiếu anh, bất kể thế nào cũng sẽ gả cho anh…………..”
Tần Mật Mật nghe ra cuối cùng có chút manh mối…….anh ta……Chẳng lẽ là bạn trai của Mạn Mạn – Duy Thần?
Xong rồi, lần này phiền phức lớn rồi.
“Anh là……………Duy Thần?” Cô xác định lại lần nữa.
“Không phải anh thì là ai? Tại sao ngay cả hình dáng anh mà em cũng quên?” Duy Thần đột nhiên ôm chặt Tần Mật Mật, nói với cô: “Mạn Mạn, em có biết anh nghĩ rất nhiều về em nghĩ đến sắp phát điên rồi.

Em sao đối xử với anh lạnh nhạt như vậy?” Duy Thần kích động: “Chúng ta quen nhau ba năm, em hôm nay lại hỏi anh là ai? Mạn Mạn, tại sao em đối xử với anh như vậy?” “Không phải, anh à, anh hãy nghe tôi nói………..”
“Em có phải đã có tình cảm với Khương Thiên Hạo, hay là bị hắn uy hiếp? Hay là…..hay là bị Tiểu Lam uy hiếp, vì vậy nên mới cố ý lạnh nhạt với anh?”
“Được được được!” Vì để cho mình có cơ hội nói chuyện cô không thể làm gì khác hơn là đổi cách nói: “Duy Thần, tôi gọi anh là Duy Thần được rồi chứ? Phiền anh có thể để cho tôi nói hai câu thôi được không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương