Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu
-
Chương 334
Bạch Lộ bình tĩnh thở ra một hơi, không lên tiếng. Diệp Lan nói tiếp: “Ngươi hẳn biết lần trước báo chí đồn thổi một thiên kim tiểu thư ở thành phố A, là phu nhân nhà giàu nhưng lại hút thuốc phiền chứ? Ngươi biết đó là ai không? Trông ánh mắt này của ngươi… ngươi biết đúng không? Cũng đúng, Lương Phi Phàm hẳn đã nói cho ngươi, vậy thì anh ta có nói cho ngươi biết thật ra chính anh ta trăm phương ngàn kế lại hại ta thành như vậy? Là vợ anh ta nhưng anh ta lại ác độc đẩy ta lên giường với người đàn ông khác, còn khiến ta vĩnh viễn bị nghiện không cách nào cai được…”
Môi Bạch Lộ run lên, rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Không phải, không phải Phi Phàm, là do chính cô.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Diệp Lan, tôi nói gì không phải cô nghe rất rõ sao? Cô hút thuốc phiện cũng vậy, tàng trữ thuốc phiền cũng vậy, đây là con đường cô chọn, cô dựa vào cái gì mà nói Lương Phi Phàm hại cô? Bây giờ cô cảm thấy như vậy là không công bằng sao? Vậy khi cô hại chết đứa con của tôi, cô có nghĩ tới sự công bằng cho đứa bé không? Có nghĩ tới sự công bằng cho tôi không? Tôi nói chính là, tất cả đều là báo ứng…”
‘Bốp’ một tiếng, Bạch Lộ vừa dứt lời liền bị Diệp Lan giơ tay tát mạnh một cái.
Cùng vị trí trước, vết rách nơi khóe miệng Bạch Lộ sâu hơn một ít, Bạch Lộ còn có cảm giác mắt nổ đom đóm. Diệp Lan hét lên chói tai: “Báo ứng cái con mẹ mày! Mày muốn báo ứng có phải không? Tao bây giờ liền cho mày xem có tin vào báo ứng hay không? Mày chỉ là con đàn bà hèn hạ không nên tồn tại trên thế giới này. Cũng chỉ bởi vì mày, nếu không vì mày thì Phi Phàm sẽ không đối với tao như vậy, chúng tao sẽ sớm kết hôn sinh con. Tại so mày lại xuất hiện? Mày là thứ đáng chết, tại sao mày lại xuất hiện? Cũng bởi vì mày… A!”
Diệp Lan gào thét giống như bị điên, tay nắm tóc Bạch Lộ đập mạnh về phía sau. ‘Rầm! Rầm! Rầm!’ 3 tiếng, Bạch Lộ choáng váng, sau gáy đã không còn cảm thấy đau đớn nhưng thân thể lại lạnh toát. Sau đó cô cảm giác được có thứ sền sệt dường như đang theo tóc của mình chảy xuống, từ từ lại tới mi mắt của cô…
Bạch Lộ chớp mắt một cái, trước mắt liền đỏ thắm, mùi máu tanh nồng đậm xộc tới. Cô muốn há miệng ra nói chuyện nhưng thật sự không còn khí lực, bóng tối dần dần ập tới như muốn nuốt lấy ý thức của cô. Cô gắng sức hít từng cái thật mạnh nhưng ộc vào trong mũi đều là mùi máu tanh khiến cô buồn nôn, cô thấy ghê tởm, dạ dày cuộn lên muốn ọe…
“Này, cô điên rồi sao?”
Bên tai bỗng có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, sau đó chính là giọng đàn ông hơi hơi có chút quen thuộc kia: “Diệp tiểu thư, cô làm như vậy sẽ xảy ra án mạng đấy. Ban đầu Diệp tổng nói với chúng tôi cũng chỉ là mang người tới, hơn nữa ông ấy cũng không muốn dày vò cô ấy như vậy. Cô ấy là người đàn bà của Lương Phi Phàm, cô làm như vậy…”
“Im mồm! Ngươi nói cái gì? Ai là người đàn bà của Lương Phi Phàm? Ngươi có bị mù hay không? Ta mới là người đàn bà của Lương Phi Phàm, ta mới là người vợ cùng anh ấy cưới hỏi đàng hoàng, ta là Lương phu nhân, biết chưa? Ả đàn bà này chỉ là con tiện nhân, hồ ly tinh, cô ta là tiểu tam mà!”
“...”
“Tôi có rất nhiều đồ tốt, các anh có muốn hight một chút không? Hight một chút, sau đó sẽ cùng ả đàn bà này cùng hight, đến lúc đó rồi các anh có thể cầm tiền đi, sẽ thật sảng khoái!”
“Cô điên rồi sao? Mặc dù chúng tôi làm việc vì tiền nhưng chuyện liên quan tới tính mạng người khác thì chúng tôi không làm! Huống chi đây là người đàn bà của Lương Phi Phàm, chúng tôi cũng không dám động tới. Diệp tiểu thư, ân oán cá nhân của các người thì các người tự giải quyết. Có điều tôi muốn xin khuyên cô một câu, không nên để xảy ra án mạng. Chuyện này chúng tôi chỉ phụ trách mang người tới, những chuyện khác tất cả đều không liên quan tới chúng tôi. A Đông, chúng ta đi!”
“Chờ đã, các ngươi đi đâu? Đồ vô dụng…”
“...”
Cửa sắt lại xoạch một tiếng, Bạch Lộ tuy mơ màng nhưng nghe rất rõ ràng. Dường như các dây thần kinh toàn thân cô đều căng ra khiến cô không ngất đi, để cô từng phút từng giây đều chú ý tới tình huống xung quanh. Cô không thể ngất đi, nếu như cô hôn mê sẽ không biết Diệp Lan sẽ làm những gì với cô.
Hơn một năm trước cô ta không từ thủ đoạn khiến cho mình lây SARS, khiến cho mình mất đi bảo bảo. Một năm sau có phải cô ta cũng định làm lại, lại khiến cô mất đi bảo bảo?
Không…
Không thể…
Phi Phàm, Phi Phàm… Anh đang ở đâu?
…
“Bạch Lộ, tao cho mày biết, không có đàn ông vậy thì tao sẽ chơi đùa với mày!”
Diệp Lan nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút, vừa rồi Diệp Tử Kiệt nói chừng hai mươi phút, bây giờ đã qua một lửa thời gian.
Cô hít sâu một hơi, thân thể bỗng nhiên run rẩy một chút, cảm giác quen thuộc lại tới…
Diệp Lan luống cuống lấy ống kim tiêm từ trong túi xách của mình, động tác hết sức thuần thục. Sau khi chuẩn bị xong tất cả cô liền kéo ống tay áo mình lên, chẳng qua vừa mới chuẩn bị chích cho mình thì đột nhiên cô lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt cô có chút mờ mịt nhìn về phía Bạch Lộ.
===
Sant: Mùa dịch, mọi người chú ý giữ sức khỏe nhé.
Môi Bạch Lộ run lên, rốt cuộc vẫn không nhịn được: “Không phải, không phải Phi Phàm, là do chính cô.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Diệp Lan, tôi nói gì không phải cô nghe rất rõ sao? Cô hút thuốc phiện cũng vậy, tàng trữ thuốc phiền cũng vậy, đây là con đường cô chọn, cô dựa vào cái gì mà nói Lương Phi Phàm hại cô? Bây giờ cô cảm thấy như vậy là không công bằng sao? Vậy khi cô hại chết đứa con của tôi, cô có nghĩ tới sự công bằng cho đứa bé không? Có nghĩ tới sự công bằng cho tôi không? Tôi nói chính là, tất cả đều là báo ứng…”
‘Bốp’ một tiếng, Bạch Lộ vừa dứt lời liền bị Diệp Lan giơ tay tát mạnh một cái.
Cùng vị trí trước, vết rách nơi khóe miệng Bạch Lộ sâu hơn một ít, Bạch Lộ còn có cảm giác mắt nổ đom đóm. Diệp Lan hét lên chói tai: “Báo ứng cái con mẹ mày! Mày muốn báo ứng có phải không? Tao bây giờ liền cho mày xem có tin vào báo ứng hay không? Mày chỉ là con đàn bà hèn hạ không nên tồn tại trên thế giới này. Cũng chỉ bởi vì mày, nếu không vì mày thì Phi Phàm sẽ không đối với tao như vậy, chúng tao sẽ sớm kết hôn sinh con. Tại so mày lại xuất hiện? Mày là thứ đáng chết, tại sao mày lại xuất hiện? Cũng bởi vì mày… A!”
Diệp Lan gào thét giống như bị điên, tay nắm tóc Bạch Lộ đập mạnh về phía sau. ‘Rầm! Rầm! Rầm!’ 3 tiếng, Bạch Lộ choáng váng, sau gáy đã không còn cảm thấy đau đớn nhưng thân thể lại lạnh toát. Sau đó cô cảm giác được có thứ sền sệt dường như đang theo tóc của mình chảy xuống, từ từ lại tới mi mắt của cô…
Bạch Lộ chớp mắt một cái, trước mắt liền đỏ thắm, mùi máu tanh nồng đậm xộc tới. Cô muốn há miệng ra nói chuyện nhưng thật sự không còn khí lực, bóng tối dần dần ập tới như muốn nuốt lấy ý thức của cô. Cô gắng sức hít từng cái thật mạnh nhưng ộc vào trong mũi đều là mùi máu tanh khiến cô buồn nôn, cô thấy ghê tởm, dạ dày cuộn lên muốn ọe…
“Này, cô điên rồi sao?”
Bên tai bỗng có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, sau đó chính là giọng đàn ông hơi hơi có chút quen thuộc kia: “Diệp tiểu thư, cô làm như vậy sẽ xảy ra án mạng đấy. Ban đầu Diệp tổng nói với chúng tôi cũng chỉ là mang người tới, hơn nữa ông ấy cũng không muốn dày vò cô ấy như vậy. Cô ấy là người đàn bà của Lương Phi Phàm, cô làm như vậy…”
“Im mồm! Ngươi nói cái gì? Ai là người đàn bà của Lương Phi Phàm? Ngươi có bị mù hay không? Ta mới là người đàn bà của Lương Phi Phàm, ta mới là người vợ cùng anh ấy cưới hỏi đàng hoàng, ta là Lương phu nhân, biết chưa? Ả đàn bà này chỉ là con tiện nhân, hồ ly tinh, cô ta là tiểu tam mà!”
“...”
“Tôi có rất nhiều đồ tốt, các anh có muốn hight một chút không? Hight một chút, sau đó sẽ cùng ả đàn bà này cùng hight, đến lúc đó rồi các anh có thể cầm tiền đi, sẽ thật sảng khoái!”
“Cô điên rồi sao? Mặc dù chúng tôi làm việc vì tiền nhưng chuyện liên quan tới tính mạng người khác thì chúng tôi không làm! Huống chi đây là người đàn bà của Lương Phi Phàm, chúng tôi cũng không dám động tới. Diệp tiểu thư, ân oán cá nhân của các người thì các người tự giải quyết. Có điều tôi muốn xin khuyên cô một câu, không nên để xảy ra án mạng. Chuyện này chúng tôi chỉ phụ trách mang người tới, những chuyện khác tất cả đều không liên quan tới chúng tôi. A Đông, chúng ta đi!”
“Chờ đã, các ngươi đi đâu? Đồ vô dụng…”
“...”
Cửa sắt lại xoạch một tiếng, Bạch Lộ tuy mơ màng nhưng nghe rất rõ ràng. Dường như các dây thần kinh toàn thân cô đều căng ra khiến cô không ngất đi, để cô từng phút từng giây đều chú ý tới tình huống xung quanh. Cô không thể ngất đi, nếu như cô hôn mê sẽ không biết Diệp Lan sẽ làm những gì với cô.
Hơn một năm trước cô ta không từ thủ đoạn khiến cho mình lây SARS, khiến cho mình mất đi bảo bảo. Một năm sau có phải cô ta cũng định làm lại, lại khiến cô mất đi bảo bảo?
Không…
Không thể…
Phi Phàm, Phi Phàm… Anh đang ở đâu?
…
“Bạch Lộ, tao cho mày biết, không có đàn ông vậy thì tao sẽ chơi đùa với mày!”
Diệp Lan nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút, vừa rồi Diệp Tử Kiệt nói chừng hai mươi phút, bây giờ đã qua một lửa thời gian.
Cô hít sâu một hơi, thân thể bỗng nhiên run rẩy một chút, cảm giác quen thuộc lại tới…
Diệp Lan luống cuống lấy ống kim tiêm từ trong túi xách của mình, động tác hết sức thuần thục. Sau khi chuẩn bị xong tất cả cô liền kéo ống tay áo mình lên, chẳng qua vừa mới chuẩn bị chích cho mình thì đột nhiên cô lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt cô có chút mờ mịt nhìn về phía Bạch Lộ.
===
Sant: Mùa dịch, mọi người chú ý giữ sức khỏe nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook