Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu
-
Chương 331
3 giờ sau.
Lương Phi Phàm dừng xe, Quan Triều vẫn ở thành phố C nhưng bên này đã có trợ thủ báo tin với anh, nói là Diệp Lan đã rời khỏi Diệp gia.
Khi anh rời khỏi ghế lái, sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ là bởi vì liên tục không ngủ cộng với thời gian dài lái xe nhanh, tinh thần anh luôn ở trạng thái căng thẳng cao độ nhất khiến người lại càng lộ ra sự mệt mỏi.
Khi đến công ty anh trước tiên bảo người mang tới một ly cà phê đen, uống hai ngụm mới hỏi: “Tình hình bên kia thế nào?”
Trợ thủ lập tức trả lời: “Người luôn dõi theo Diệp Lan nói, nửa giờ trước Diệp Lan rời khỏi Diệp gia, có điều trên dưới Diệp gia có không ít người khiến cô ta đi không thoải mái. Bởi vì Lương tổng đã nói trước với chúng tôi cho nên chúng tôi âm thầm động chút tay chân giúp cô ta, lcs này cô ta đang đi tới nơi này…”
Trợ thủ đưa ipad trong tay giao cho Lương Phi Phàm, trên màn hình hiện lên một tấm bản đồ. Là bản đồ của thành phố A, phía trên có màu đỏ đang di chuyển. Trợ thủ giải thích: “Xe này trước đó chúng ta đã để thiết bị định vị bên trong. Thật sự muốn ra tay với Diệp Tử Kiệt thì quá khó, có điều Diệp Lan tương tối manh động. Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn bị giam trong Diệp gia, hôm nay lại đột nhiên muốn ra khỏi cửa, trước chúng ta nghi ngờ là Diệp Tử Kiệt cho người bắt Bạch tiểu thư, bây giờ xem ra rất có thể chính là như vậy.”
“Diệp Lan đi đâu?”
Lương Phi Phàm nhìn kỹ trên màn hình ipad, điểm đỏ vẫn còn di chuyển, như vậy chứng tỏ Diệp Lan còn chưa dừng xe. Anh bước đầu đoán chừng phương hướng, cau mày nói: “Đây là về hướng bắc.”
“Đúng vậy, Lương tổng, đã có người đi theo Diệp Lan…”
Vừa dứt lời thì điện thoại của người trợ thủ vang lên, mặt anh ta đầy lúng túng, rất là xin lỗi. Lương Phi Phàm nói: “Cứ nghe điện thoại ở đây đi.”
Tay trợ thủ lúc này mới nhỏ giọng nghe điện thoại, không biết người bên kia nói cái gì, sắc mặt anh ta rất khó coi rồi cúp điện thoại.
“Lương tổng…” Tay trợ thủ do dự một hồi mới nơm nớp lo sợ, nói: “Vừa rồi là người đi theo Diệp Lan gọi tới, nói là bị phát hiện, hơn nữa nửa đường Diệp Lan đã đổi xe… Còn có, DIệp Tử Kiệt bên kia cũng có hành động, hẳn Diệp Tử Kiệt biết Diệp Lan đã đi ra ngoài, ông ta cũng đi về phía bắc. Trước mắt chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn người ở đâu…”
Lương Phi Phàm đặt ipad xuống, giọng âm trầm: “Lập tức đi tìm!”
Anh suy nghĩ một chút vẫn thấy không ổn, bèn cũng cầm chìa khóa xe trên bàn giám đốc đi tới bãi đậu xe, sau đó lên xe. Một trận choáng váng ập tới, Lương Phi Phàm một tay vịn tay lái một tay bóp huyệt thái dương, vừa cúi đầu rồi dùng sức lắc lắc đầu cho tỉnh táo, bỗng nhiên một vệt đỏ rơi xuống tay lái.
…
Trong lòng anh run lên, đưa tay sờ mũi mình, giữa ngón tay lại đều là chất lỏng sền sệt màu đỏ.
Lương Phi Phàm khẽ nhíu mi, anh nhanh chóng đưa tay lấy khăn giấy ra lau sạch, sau đó mới ngước cổ tựa vào ghế ngồi. Cảm giác hoa mắt choáng váng kia ập tới tương đối mãnh liệt, có điều cũng rất nhanh đã cảm thấy không có gì đáng ngại.
Anh cũng không nghĩ quá nhiều, quay cửa kính xuống, đem khăn giấy ném vào một thùng rác bên ngoài, lúc này mới lần nữa lái xe chạy đi.
Là anh không yên lòng nếu chỉ có nhân viên của mình đi tìm, bây giờ anh nhất địch phải đích thân đi tìm. Phạm vi tìm kiếm đã nhỏ lại, ở phía Bắc thành phố A là khu vực tương đối trống, có không ít công xưởng bỏ hoang. Anh rất nhanh tưởng tượng ra đường lên phía bắc, sau đó trong đầu xuất hiện rất nhiều tên công xưởng, Lương Phi Phàm cố gắng bình tĩnh, quyết định đi tìm từng bước từng bước một.
Lương Phi Phàm dừng xe, Quan Triều vẫn ở thành phố C nhưng bên này đã có trợ thủ báo tin với anh, nói là Diệp Lan đã rời khỏi Diệp gia.
Khi anh rời khỏi ghế lái, sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ là bởi vì liên tục không ngủ cộng với thời gian dài lái xe nhanh, tinh thần anh luôn ở trạng thái căng thẳng cao độ nhất khiến người lại càng lộ ra sự mệt mỏi.
Khi đến công ty anh trước tiên bảo người mang tới một ly cà phê đen, uống hai ngụm mới hỏi: “Tình hình bên kia thế nào?”
Trợ thủ lập tức trả lời: “Người luôn dõi theo Diệp Lan nói, nửa giờ trước Diệp Lan rời khỏi Diệp gia, có điều trên dưới Diệp gia có không ít người khiến cô ta đi không thoải mái. Bởi vì Lương tổng đã nói trước với chúng tôi cho nên chúng tôi âm thầm động chút tay chân giúp cô ta, lcs này cô ta đang đi tới nơi này…”
Trợ thủ đưa ipad trong tay giao cho Lương Phi Phàm, trên màn hình hiện lên một tấm bản đồ. Là bản đồ của thành phố A, phía trên có màu đỏ đang di chuyển. Trợ thủ giải thích: “Xe này trước đó chúng ta đã để thiết bị định vị bên trong. Thật sự muốn ra tay với Diệp Tử Kiệt thì quá khó, có điều Diệp Lan tương tối manh động. Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn bị giam trong Diệp gia, hôm nay lại đột nhiên muốn ra khỏi cửa, trước chúng ta nghi ngờ là Diệp Tử Kiệt cho người bắt Bạch tiểu thư, bây giờ xem ra rất có thể chính là như vậy.”
“Diệp Lan đi đâu?”
Lương Phi Phàm nhìn kỹ trên màn hình ipad, điểm đỏ vẫn còn di chuyển, như vậy chứng tỏ Diệp Lan còn chưa dừng xe. Anh bước đầu đoán chừng phương hướng, cau mày nói: “Đây là về hướng bắc.”
“Đúng vậy, Lương tổng, đã có người đi theo Diệp Lan…”
Vừa dứt lời thì điện thoại của người trợ thủ vang lên, mặt anh ta đầy lúng túng, rất là xin lỗi. Lương Phi Phàm nói: “Cứ nghe điện thoại ở đây đi.”
Tay trợ thủ lúc này mới nhỏ giọng nghe điện thoại, không biết người bên kia nói cái gì, sắc mặt anh ta rất khó coi rồi cúp điện thoại.
“Lương tổng…” Tay trợ thủ do dự một hồi mới nơm nớp lo sợ, nói: “Vừa rồi là người đi theo Diệp Lan gọi tới, nói là bị phát hiện, hơn nữa nửa đường Diệp Lan đã đổi xe… Còn có, DIệp Tử Kiệt bên kia cũng có hành động, hẳn Diệp Tử Kiệt biết Diệp Lan đã đi ra ngoài, ông ta cũng đi về phía bắc. Trước mắt chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn người ở đâu…”
Lương Phi Phàm đặt ipad xuống, giọng âm trầm: “Lập tức đi tìm!”
Anh suy nghĩ một chút vẫn thấy không ổn, bèn cũng cầm chìa khóa xe trên bàn giám đốc đi tới bãi đậu xe, sau đó lên xe. Một trận choáng váng ập tới, Lương Phi Phàm một tay vịn tay lái một tay bóp huyệt thái dương, vừa cúi đầu rồi dùng sức lắc lắc đầu cho tỉnh táo, bỗng nhiên một vệt đỏ rơi xuống tay lái.
…
Trong lòng anh run lên, đưa tay sờ mũi mình, giữa ngón tay lại đều là chất lỏng sền sệt màu đỏ.
Lương Phi Phàm khẽ nhíu mi, anh nhanh chóng đưa tay lấy khăn giấy ra lau sạch, sau đó mới ngước cổ tựa vào ghế ngồi. Cảm giác hoa mắt choáng váng kia ập tới tương đối mãnh liệt, có điều cũng rất nhanh đã cảm thấy không có gì đáng ngại.
Anh cũng không nghĩ quá nhiều, quay cửa kính xuống, đem khăn giấy ném vào một thùng rác bên ngoài, lúc này mới lần nữa lái xe chạy đi.
Là anh không yên lòng nếu chỉ có nhân viên của mình đi tìm, bây giờ anh nhất địch phải đích thân đi tìm. Phạm vi tìm kiếm đã nhỏ lại, ở phía Bắc thành phố A là khu vực tương đối trống, có không ít công xưởng bỏ hoang. Anh rất nhanh tưởng tượng ra đường lên phía bắc, sau đó trong đầu xuất hiện rất nhiều tên công xưởng, Lương Phi Phàm cố gắng bình tĩnh, quyết định đi tìm từng bước từng bước một.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook