Bạch Lộ không biết Lương Phi Phàm tới cách nào, bây giờ người đang ở nơi nào, cô còn muốn gọi điện cho anh nhưng điện thoại của cô vừa rồi đã bị rơi vỡ, bây giờ một mình ở bệnh viện không liên lạc được với ai, đợi hơn nửa giờ tinh thần thanh tỉnh lại, người cũng cảm giác có chút mơ màng buồn ngủ.

Có lẽ do nôn nóng thái quá, cô nằm ở trên giường mà tay vẫn đặt trên bụng của mình, thần trí mơ hồ, ngủ mà lại có cảm giác như mình đang nằm mơ…

Trong mơ có rất nhiều đuổi theo cô đang chạy, từng bước từng bước đều gọi tên cô. Cô cảm thấy có chút sợ hãi bởi vì hoàn toàn không thấy rõ mặt mũi những người đó, nghe âm thanh cũng quá mức mông lung. Cô vẫn một mực chạy, vừa cúi đầu đã phát hiện bụng mình đã rất lớn giống như bầu 7 tháng, khi đứng đã không thấy được chân mình.

Cô rất sợ có người sẽ làm bảo bảo của mình tổn thương, những người chạy đuổi theo cô kia rốt cuộc là ai?



Cũng không biết rốt cuộc mình đã chạy bao lâu, cuối cùng mới nghe được một giọng đàn ông quen thuộc nhẹ nhàng gọi tên cô ở bên tai, sau khi gọi cô mấy tiếng lại dịu dàng “Bảo bối, bảo bối, là anh”.

Giọng trầm thấp hùng hậu lại giàu từ tính như vậy khiến cô cảm thấy an lòng, cô hít sâu một hơi, chợt mở mắt ra, mộng cùng thực tế bỗng nhiên chồng lên nhau. Người đàn ông điển trai lộ ra mấy phần lo âu, mi hơi  nhăn lại thấm ra mấy phần mệt mỏi nhưng vẫn không ảnh hưởng tí ti với khí chất trầm ổn của anh.

“Bạch Lộ, có phải em gặp ác mộng? Là anh, anh là Phi Phàm. Thật xin lỗi, anh tới trễ…”

“Phi Phàm…”

Bạch Lộ chống hai tay từ trên giường bò dậy, sau khi Lương Phi Phàm vừa dứt lời liền nhào tới đưa tay ôm anh thật chặt.

“Phi Phàm… Phi Phàm…”

Do vừa ngủ dậy, giọng cô có chút khàn khàn lộ ra mấy phần tiều tụy, lại mang theo cả sự dựa dẫm. Cô ôm Lương Phi Phàm rất chặt, hận không đem cả người mình dính chặt vào ngực người đàn ông này, như vậy cô sẽ cảm thấy an tâm.

Lương Phi Phàm có thể cảm nhận được thân thể cô đang run, cô vừa rồi nhất định đã rất sợ hãi, mắt anh xẹt qua tia đau lòng. Bàn tay anh nhẹ nhàng mơn trớn sống lưng cô, an ủi cô, giọng vô cùng dịu dàng, nói hai từ đơn giản nhưng lại rất hấp dẫn: “Anh đây…”

“Phi Phàm…”

“Ngoan, đừng sợ. Thật xin lỗi, là anh sơ sót khiến em chịu ấm ức, không có chuyện gì, anh tới rồi.”

“Phi Phàm…”

“Ừ.”

“Phi Phàm, em mang thai, chúng ta lại có bảo bảo…”

Bạch Lộ nói rất dè dặt, giọng có chút nghẹn ngào. Động tác ôm của của Lương Phi Phàm đột nhiên ngừng một lát, cô lại càng dùng sức ôm lấy anh, lúc nói chuyện giọng lại càng khàn hơn, đầu vẫn chui vào ngực anh giống như cảm giác khổ tận cam lại cho nên liều mạng muốn nắm lấy hạnh phúc không dễ dàng tới này, hạnh phúc quá đột nhiên này…

“Phi Phàm, em thật không ngờ nhanh như vậy đã có bảo bảo, ông trời già vẫn rất yêu thích chúng ta, có phải không? Chúng ta mất đi một đứa bé, em cho rằng em cả đời này cũng không có cơ hội làm mẹ, nhưng bây giờ… Em lại mang thai, chúng ta lại có bảo bảo. Phi Phàm, em rất vui, thật sự rất rất vui…”

Cô hận không đem được phần vui sướng này chia sẻ ngay với anh, phải chờ đợi anh để chia sẻ cho nên cô quên mất tất cả sợ hãi, dù là mới vừa bị người tạt sơn đỏ cô cũng không để ở trong lòng, dù ngay cả cơn ác mộng mơ hồ vừa rồi cô cũng quên đi.

“Bảo bối, chúng ta lại có con?”

Lương Phi Phàm cảm thấy trái tim mình run lên, nếu đúng như Bạch Lộ nói vậy thì thật sự đứa bé trong bụng của cô ấy giống như cô ấy nói vậy, là quà tặng của ông trời cho bọn họ.

“Chúng ta có con, Phi Phàm, là thật! Anh sờ một cái xem.”

Bạch Lộ nắm lấy tay anh rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng của mình, nơi đó rõ ràng cái gì cũng chưa cảm giác được nhưng mặt hai người đều đầy dáng vẻ kích động. Lương Phi Phàm lần nữa ôm cả người cô vào trong lòng mình giống như anh đang ôm tín ngưỡng của cuộc đời mình vậy, anh nhẹ nhàng hôn từng chỗ từng chỗ, hôn hết nước mắt trên mặt cô để cho hai trái tim chồng chất vết thương quện vào nhau thêm chặt chẽ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương