Lương Phi Phàm vừa nói vừa bước về phía Bạch Lộ, tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô đẩy cô vào phòng làm việc, chân đạp về phía sau một cái đóng lại cánh cửa. Anh đưa tay rút chiếc điện thoại trong tay người phụ nữ đang ngây ngốc này, sau đó chập cùng điện thoại của mình đặt lên ghế salon. Ngón tay dài của anh lôi kéo cổ áo một chút, sau đó đưa tới đặt lên ót của cô, cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

“... Ư… Phi Phàm…”

Bạch Lộ khẽ kêu lên một tiếng, hai tay theo bản năng đưa lên ngăn ngực anh. Lương Phi Phàm cười nhẹ một tiếng, gặm nhấm môi cô một chút rồi thì thầm: “Bảo bối, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, thật xa chạy đến để tìm em mục đích rất đơn giản, chính là nhớ em. Đầu óc anh nghĩ về em, thân thể anh cũng nhớ em, anh nghĩ tới nghĩ lui, thấy cẩn phải thỏa mãn thân thể anh một chút, bởi vì… thực sắc cũng cần ăn!”

“...”

“Hãy thỏa mãn anh, sau đó đi ăn cơm với anh, được không?”

Sự thật đã chứng minh, anh cùng lắm cũng chỉ là thông báo cho cô một tiếng, cô trả lời thế nào chắc chắn sẽ không quá quan trọng, bởi vì sau đó anh mạnh mẽ hôn khiến Bạch Lộ hoàn toàn sa vào kỹ xảo cao siêu của anh. Hai tay cô khẽ run lên, theo bản năng ôm lấy sống lưng bền chắc của người đàn ông này, thân thể mềm mại áp vào người anh. Hai người yêu nhau kết hợp thật chặn không có một khe hở. 

Đầu lưỡi Lương Phi Phàm nhẹ nhàng lướt trên đầu môi cô, ánh mắt thâm trầm đắm đuối nhì cô, hơi thở của anh dần dần gấp gáp, bấu gáy cô, áp mạnh vào môi cô, hỏi nhỏ: “Có thê ở chỗ này không? Cũng không phải lần đầu, lần trước cho anh cảm giác rất tốt. Thử một lần nữa đi?”

Đầu Bạch Lộ ông một tiếng, lúc này mới nhớ tới lời trước kia Lý Vụ Tiêu đã nói khiến cô đương nhiên có chút bài xích. Mặc dù thời gian này có lẽ người bên ngoài đã tan việc nhưng nơi này rốt cuộc là chỗ cô làm việc, làm chuyện này ở đây đến lúc đó cô còn có thể làm việc bình thường sao?

“... Không muốn, Phi Phàm… Anh, anh không phải nói đói sao? Chúng ta ăn cơm trước… A…”

Lương Phi Phàm đã giống như tên lắp vào cung, sao còn có thể ăn cơm trước?

Bàn tay anh nặng nề kéo cô lên, đem thân thể cô đè ở phía dưới bụng của mình, nơi đó đang chào cờ hùng dũng: “Em cảm thấy còn kịp sao?”

Bạch Lộ bị thân thể anh khiến cho xụi lơ, thứ kia diễu võ dương oai giờ phút này vừa vặn để ở hai chân cô, đúng nơi phá lệ nhạy cảm.

Cô rốt cuộc cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ, người đàn ông này là người cô yêu, bị anh dụ dỗ như vậy cô cũng có chút không khống chế được mình, hơi thở cô từ từ gấp gáp, hai tay mềm mại đã buông xuôi trên ngực nóng bỏng của anh. Lương Phi Phàm cũng không cho cô có cơ hội phản bác lại mình, lần nữa cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đang run rẩy của cô, đầu lưỡi quét sạch miệng cô.

Trong lúc nhất thời, phòng làm việc cũng không gọi là rất lớn này đã tràn đầy hơi thở ám muội của anh và cô.



Anh nhớ tới hơn một năm trước bọn họ từng có em bé, sau đó bất hạnh chết yểu, có phải hay không lần này anh cũng đem tinh hỏa của mình rải vào thì cô có thể sẽ lại mang thai?

“Phi Phàm… Phi Phàm, quá sâu… Anh… đừng vào… đừng vào…”

Bạch Lộ chỉ cảm thấy anh sắp ra trong miệng mình, giọng cô khàn đặc không ngừng kêu lên, thân thể cũng không ngừng giãy dụa. Lương Phi Phàm bị động tác của cô khiến cho càng kích thích, lửa tình vốn đã lên óc lúc này lại càng nóng, trán thậm chí đổ mồ hôi rơi xuống trên người Bạch Lộ.

Anh giống như không nghe được, lực lại càng mạnh hơn.

“Mình có em bé đi, bảo bối, chúng ta sẽ có em bé nữa…”

Thân thể đàn ông nặng nề đụng vào thân thể cô, đến khi tận cùng cảm xúc, anh nằm trên người cô thở dốc, động tình nói: “... Sinh thêm cho anh một đứa con, anh nhất định là một người cha tốt, người chồng tốt…”

Đứa con…

Bạch Lộ đã rất lâu không nghĩ tới vấn đề này.

Khi lần đầu cô mang thai cô không có chút kinh nghiệm nào, ở hoàn cảnh đó đột nhiên có một bảo bảo khiến cô cùng Lương Phi Phàm đều có chút bất ngờ không kịp đề phòng. Bọn họ không phải không cẩn thận, đã bảo vệ rất tốt món quà của thiên sứ gửi xuống đó nhưng cuối cùng vẫn để bảo bảo chết yểu.

Đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô, cho dù thời điểm mất đi đứa trẻ cô không trách cứ Lương Phi Phàm nhưng sự oán hận trong lòng làm thế nào cũng không giảm bớt.

Lúc này đề tài nhạy cảm này lại lần nữa được nhắc tới, Bạch Lộ không biết cảm giác trong lòng mình là gì…

Lựa chọn tha thứ, lựa chọn sẽ quay lại với anh nhưng thật ra cô cũng chưa có thời gian nghĩ về tương lai của cô cùng Lương Phi Phàm.

Tương lai…

Có lúc tương lai của hai con người đều do hai gia đình… Nhưng khoảng cách giữa Bạch gia và Lương gia xa như vậy khiến cô phải mong đợi một tương lai như thế nào giữa cô và anh?



Xoay mình, Bạch Lộ xoay lưng mệt mỏi về phía cửa, hai tay chống gò má mình, ánh mắt nhìn góc nhỏ bàn uống trà ở cách đó không xa có chút kinh ngạc, trong đầu rối bời cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Trong lòng cô có rất nhiều ưu tư… Mẹ, cha cô, còn có Lương Phi Phàm, cũng bao gồm cả mình.

Cô nhẹ nhàng đưa tay xuống đặt lên bụng mình, cảm giác ấm áp…

Thật ra khoảng thời gian này cô cùng Lương Phi Phàm khi ở chung với nhau không có bất kỳ biện pháp phòng tránh gì, đứa bé… Cô chưa nghĩ tới, không muốn nghĩ tới nhưng sâu trong lòng cũng là lựa chọn ngầm thừa nhận.

Chẳng qua bây giờ còn có nhiều vấn đề chưa giải quyết, cô cùng Lương Phi Phàm tuy là đang độc thân nhưng từ hơn một năm trước cho tới bây giờ, nếu bọn họ lại ở bên nhau đã không còn là vấn đề của riêng hai người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương