Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu 2
-
Chương 19: Anh với cô ấy thật sự là những người cùng một thế giới
Người đàn ông hạ mắt từ trên cao nhìn xuống người đối diện, đôi mắt đen sắc bén hơi nheo lại, tia sáng nơi đáy mắt chợt lóe lên, giọng nói lại vô cùng bình tĩnh nhưng mang theo vài phần khinh miệt:
"Cho dù cậu xem là chồng trước thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì tôi còn chưa ly hôn với cái người mà cậu luôn miệng kêu bảo bối kia, bây giờ cô ấy —— vẫn còn là Ôn thiếu phu nhân đấy."
Giang Thanh Thành không dấu vết nhướng chân mày.
Đây thật sự là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ bạn tốt của mình nổi giận vì một người phụ nữ đi cùng với những người đàn ông khác. Xem như cậu ta có giả vờ bình tĩnh đi nữa nhưng anh vẫn nhìn ra được là phía sau vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông này đang che giấu sóng gió mãnh liệt rất lớn.
Càng giả bộ không quan tâm thì sợ là càng không cam lòng chứ? Bằng không nếu lấy cá tính của Ôn Hàn Vũ thì căn bản cậu ta cũng không thèm nói một chữ với Tần Phiền Cương.
"Ôn thiếu phu nhân?"
Tần Phiền Cương cau mày, giơ tay vắt áo khoác lên trên đôi vai rộng, anh vươn ngón cái nhẹ nhàng lau qua môi của mình, cười nhạo: "Anh cũng xứng kêu cô ấy một tiếng Ô n thiếu phu nhân sao? Cùng lắm anh chỉ là cùng cô ấy đi đăng ký một chút, ký cái tên thì anh có tư cách gì mà nói cô ấy là Ôn thiếu phu nhân của anh? Mấy năm này cô ấy ở nước ngoài trải qua như thế nào, anh biết được sao? Anh …"
Cảm xúc của Tần Phiền Cương hơi kích động nhưng đang nói đúng chỗ mấu chốt thì đột nhiên dừng lại, đáy mắt chợt lóe lên một tia cảm xúc khác thường. Cũng đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, anh thuận thế liền nghiêng người lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình một cái.
Khóe miệng người đàn ông chậm rãi nhếch một cái, dường như anh đã khống chế tốt cảm xúc của mình. Thời điểm lần thứ hai nhìn về phía Ôn Hàn Vũ cũng là lúc trên môi anh cong lên một độ cong khiêu khích khiến người khác phải căm tức: "—— Ôn Hàn Vũ, tôi nói cho anh biết, Vãn Vãn là của tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì cô ấy có thể so với bất kỳ người nào cũng đều khẩn trương lo lắng hơn, Còn anh, anh cảm thấy nếu bây giờ anh xảy ra chuyện thì cô ấy sẽ quan tâm anh sao?"
Ôn Hàn Vũ chưa từng thử qua cảm nhận như bây giờ.
—— trong cổ họng mình giống như đang vướng một khối đá cứng rắn, nuốt xuống không được mà nhả ra cũng không xong. Chẳng qua anh là một người cao ngạo như vậy thì làm sao có thể để mặc cho loại cảm giác này lôi kéo trái tim mình?
"Phải không?"
Ôn Hàn Vũ nhướng mày cười nhạt một trận, con ngươi sắc bén híp lại: "Chẳng lẽ cậu đặc biệt từ nước Mỹ trở về thành phố B cũng chính là vì vừa muốn ồn ào như vậy, lại vừa muốn khoe khoang một chút trước mặt tôi rằng cô ấy sẽ vì cậu mà đêm hôm khuya khoắt đi một chuyến đến đồn cảnh sát để bảo lãnh cậu ra sao?"
Mấy lời như vậy anh lại nói rất nhanh làm cho tiếng Trung của Tần Phiền Cương vốn dĩ chưa tốt lắm nên nghe có chút khổ cực. Anh cũng chưa hoàn toàn hiểu hết được, đại khái cũng chỉ nghe hiểu được câu nói cuối cùng kia. Vì muốn thấy mình hoàn toàn chiếm ưu thế nên rất nhanh anh liền dương dương đắc ý hừ một tiếng: " Đúng, chính là như thế!"
Giang Thanh Thành đứng ở một bên rốt cuộc cũng không nhịn được mà phá lên cười ha ha.
Đáy mắt Ôn Hàn Vũ lạnh lẽo càng sâu hơn, giọng điệu giễu cợt, anh "A" một tiếng: "Tần thiếu gia, tư duy cùng logic thật đúng là đặc biệt, nhưng nghĩ lại cũng bình thường —— cậu cùng với cô ấy thật sự là những người cùng thế giới. Chẳng qua là Tần thiếu gia, cậu không cần đặc biệt chạy tới trước mặt tôi khoe khoang cái gì, chung quy là người thích khoe khoang cái gì thì cũng chính là người đang thiếu cái đó. Cậu yên tâm, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, Ôn Hàn Vũ tôi còn không đến mức hạ thấp thân phận mà đi tranh với cậu."
Lần này bốn chữ "hạ thấp thân phận" kia cuối cùng thì Tần Phiền Cương cũng hiểu được, anh siết chặt điện thoại, trên gương mặt anh tuấn đều không hề che giấu cơn phẫn nỗ: "Ôn Hàn Vũ, anh không cần tự dát vàng trên mặt mình như vậy, cứ cho là anh có tài giỏi đến đâu thì ở trong lòng tôi, anh đích thực không xứng với Vãn Vãn."
"Cậu xứng sao?"
"Tôi…"
"Tần tiên sinh, phiền cậu đi một chuyến với chúng tôi."
Hai người một cao một thấp mà đứng giằng co liên tục, hai người cảnh sát có chút không kiên nhẫn nổi, đi lên thúc giục một tiếng, chuông điện thoại trong tay Tần Phiền Cương vừa dừng một chút lại nhanh chóng vang lên. Lúc này anh mới phản ứng lại là Vãn Hâm gọi tới, nhìn Ôn Hàn Vũ hừ lạnh một tiếng, nghiêng người sang bên cạnh liền bắt máy.
Mở miệng, thân mật kêu một tiếng: "Bảo bối."
Bóng lưng cao lớn của Ôn Hàn Vũ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, anh hô hấp rất thong thả cũng rất trầm ổn, chẳng qua là bên trong bộ âu phục sang trọng phẳng phiu kia là thân thể đang căng thẳng, con ngươi của người đàn ông từ đầu đến cuối đều nhìn theo bóng lưng của Tần Phiền Cương, cho đến khi cậu ta đi ra khỏi cửa tiệm thì anh mới tỉnh bơ mà thu hồi tầm mắt.
Giang Thanh Thành xem hết cuộc vui mới hứng thú bừng bừng mở miệng: "Ồ, tâm tình của người nào đó dường như không tốt lắm —— "
"Con mắt nào của cậu thấy tâm tình tôi không tốt?" Giọng điệu của người đàn ông rõ ràng rất bực bội.
Giang Thanh Thành nhịn cười, chỉ chỉ hai con mắt của mình: "Đều thấy được."
Ôn Hàn Vũ cau mày nhìn người bạn tốt đang cười trên sự đau khổ của người khác một cái, trong lòng sự khó chịu kia càng sâu hơn. Anh rất muốn xem như không có chuyện gì xảy ra mà lên lầu tiếp tục uống rượu, nhưng cái ý niệm này vừa chợt lóe qua đầu mình thì hai chân cũng đã không chịu khống chế đi về phía cửa, trước khi anh kịp phản ứng thì câu nói kia đã thốt ra khỏi miệng: "Tôi còn có chuyện quan trọng, đi trước."
*********
Hai giờ sau, Vãn Hâm mới từ đồn cảnh sát bảo lãnh Tần Phiền Cương đi ra.
"Bảo bối, em còn tức giận hả? Anh biết lỗi rồi còn chưa được sao? Người kia nói anh giả dạng người nước ngoài, anh…"
Tần Phiền Cương nhắm mắt đuổi theo người phụ nữ đang vô cùng tức giận đi ở đằng trước. Trước đó vài giờ, ở quán bar vẻ mặt đầy dáng vẻ khoe khoang, vào lúc này ở trước mặt Hâm Vãn lại không có chút khí thế nào: "Anh bảo đảm sau này không đánh nhau nữa."
Vãn Hâm oán hận trợn mắt liếc anh một cái, giọng nữ vốn mềm mại nhưng vào lúc này lại lộ ra mùi vị cắn răng nghiến lợi: "Anh dám có lần sau sao? Em mới vừa gọi video trò chuyện với tiểu Dục, kết quả hơn nửa đêm liền bị anh gọi ra."
Cũng đã rời đi được 5 ngày rồi, nếu nói không nhớ con trai thì khẳng định là giả rồi. Mỗi ngày lúc nửa đêm Vãn Hâm cũng sẽ theo thói quen tỉnh lại, bởi vì ban đêm tiểu Dục sẽ thường xuyên đá chăn nên mỗi đêm cô sẽ đi xem phòng bé. Đã có thói quen như vậy nên sau khi đến thành phố B, dù nhiều lần đều bị sự chênh lệch múi giờ làm cô hơi khó chịu nhưng bây giờ cho dù là nửa đêm đang ngủ thì cô vẫn sẽ tỉnh lại.
"Ok, ok, anh thật sự biết lỗi rồi, em muốn trừng phạt anh kiểu gì cũng đều được. Nếu không ngày mai anh đi mua một quyển từ điển, mỗi ngày xem mười lần. Vãn Vãn, bảo bối, đừng nóng giận nữa mà."
Bên ngoài gương mặt Tần Phiền Cương luôn trước sau như một ở trước mặt mọi người có chút tuấn tú, không đứng đắn nhưng vào lúc này lại khéo léo sáp tới gần, liên tục nịnh nọt. Thật ra trong lòng Vãn Hâm cũng không giận lắm, bị Phiền Cương anh nói như vậy nên rốt cuộc vẫn là không nhịn được cười một tiếng.
"Yeah, cười là tốt, cười thêm một cái nữa đi."
Tần Phiền Cương vừa thấy Vãn Hâm cười thì khóe mắt chân mày cũng nhiễm ý cười. Anh duỗi tay bóp chặt gò má cô, nhướng mày: "Bảo bối của anh như vậy mới đáng yêu, xinh đẹp bao nhiêu, hay là hôn một cái đi, a —— "
Vãn Hâm thấy dáng vẻ được đằng chân lên đằng đầu của anh, nhíu đôi mi thanh tú liền đánh rớt tay anh. Đúng lúc trước cửa đồn cảnh sát cũng có xe đi qua, Vãn Hâm đưa tay một cái, xe taxi vừa dừng lại thì cô liền đẩy Tần Phiền Cương tiến lên, mở cửa xe, đẩy người đàn ông cao to vào chỗ ngồi phía sau xe ——
"Lập tức trở về khách sạn, nếu anh còn gây rắc rối thêm cho em thì ngày mai em sẽ ném anh quay về nước Mỹ đấy!"
"Bảo bối, anh..."
"Nói nhảm nữa thì em nổi giận thật đấy!"
Vãn Hâm nhìn về phía cửa kính xe, nói nghiêm túc: "Đừng gây thêm phiền toái cho em nữa được không? Dù sao anh cũng quay về đây nên nếu có thời gian thì trở về thăm Tần gia một chút, mẹ anh không phải ở bên kia sao? Còn nữa, nếu không ngoài dự đoán của em thì mấy ngày nữa sẽ cùng Ôn Hàn Vũ ký vào đơn ly hôn, cho nên anh yên phận một chút, đừng gây thêm rắc rối cho em nữa."
Tần Phiền Cương vừa nghe nói muốn ly hôn, con ngươi thâm thúy đột nhiên sáng lên: "Thật hả? Đã bàn xong rồi sao?"
"Thật."
Anh vỗ đùi: "Được, tài xế, lập tức lái xe."
Vãn Hâm...
Tiễn Tần Phiền Cương đi thì cô mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ thành phố B cũng đã gần đến 0 giờ, con trai bên kia cũng xấp xỉ là buổi trưa. Cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi sang dặn dò bé ăn uống đầy đủ.
Cô mới vừa bấm gọi, thời điểm đang đợi bên kia bắt máy thì sau lưng truyền tới những tiếng bước chân trầm ổn. Vãn Hâm cho là người đi đường đi ngang qua nên cũng không để tâm lắm, chẳng qua là tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở sau lưng mình. Trong lòng cô thoáng ngẩn ra, mới vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên cùng lúc đó cổ tay liền bị một người nắm được ——
"A ——!"
Cũng đã hơn nửa đêm, có người đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, sắc mặt Vãn Hâm tái nhợt sợ tới mức kinh hãi hô lên một tiếng, mà bên kia điện thoại cũng vào lúc này truyền tới một trận giọng trẻ con non nớt: "Con đã ăn cơm rồi, nữ vương đại nhân!"
Ban đêm như vậy, tất cả mọi thứ đều tựa như là an tĩnh, thậm chí ngay cả không khí xung quanh cũng thế.
Cho nên Vãn Hâm có thể nghe được rõ ràng là đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của con trai. Tay cô cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, dường như trái tim cũng muốn dâng lên cổ họng.
Cũng không phải là bởi vì có liên quan đến vẻ mặt anh tuấn mà thâm trầm của người đàn ông trước mắt này. Vào lúc này đáy mắt cô lộ vẻ hoảng sợ, đại khái cũng chỉ có trong lòng mình là rõ ràng nhất —— rốt cuộc là bởi vì cái gì.
Vãn Hâm không hề nghĩ ngợi, trong nháy mắt dùng ngón cái ấn trên màn hình cắt đứt cuộc gọi. Cuộc nói chuyện vừa kết thúc thì cô mới ra sức giãy giụa: "—— Ôn Hàn Vũ, anh làm gì đấy? Buông tôi ra!"
Cô không biết Ôn Hàn Vũ có nghe được cái gì hay không nhưng mặc kệ anh ta là nghe được hay không nghe được thì trong lòng Vãn Hâm biết rất rõ, bây giờ cô phải đánh đòn phủ đầu, nếu không thì tất cả cố gắng của cô trong những năm qua cũng sẽ bị phá hỏng. Chỉ cần vừa nghĩ tới là nếu như người của Ôn gia biết cô ở nước Mỹ lén sinh con trai.
Cái hậu quả này, thật sự là cô không dám nghĩ. Cô không thể mất đi con trai, tiểu Dục là tất cả của cô.
"Anh làm gì thế? Anh buông tay có nghe hay không? Anh theo dõi tôi sao?"
Vãn Hâm đè xuống hoảng loạn trong lòng, trước tiên nói cho mình là không thể “chưa đánh đã bại”, phải đối phó với một người đàn ông kiêu ngạo thì phương pháp đơn giản nhất chính là kích thích anh ta.
Quả nhiên, Ôn Hàn Vũ vừa nghe đến cô nói hai chữ "theo dõi", nhất thời con ngươi thâm thúy nheo lại, sức lực nắm cổ tay cô không giảm mà lại tăng. Anh đột nhiên dùng sức túm người phụ nữ trước mặt vào trong ngực mình, giây kế tiếp, thân hình cao lớn của người đàn ông cũng theo đó ép tới gần mấy phần, Vãn Hâm theo bản năng muốn lùi lại thì anh cũng vừa lúc bước theo nhịp của cô, đem cô đặt trên tường ở bên lề đường.
Hơi thở phái nam thành thục hấp dẫn, xông đến thần trí cô có chút hỗn loạn, tim Vãn Hâm đập nhanh hơn, toàn thân cũng căng thẳng lên.
"Theo dõi cô sao?"
Ngũ quan tinh xảo kia của Ôn Hàn Vũ đủ để cho vô số phụ nữ điên cuồng, từng giây từng phút đều muốn tiếp cận anh. Vãn Hâm rõ ràng cảm giác được, lúc ngươi đàn ông nói chuyện thì hơi thở phả ra, tất cả đều nhập vào trong hô hấp của mình, giống như là tình cảm của hai người họ vô cùng sâu đậm, triền miên quấn quýt bên nhau —
"Cho dù cậu xem là chồng trước thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì tôi còn chưa ly hôn với cái người mà cậu luôn miệng kêu bảo bối kia, bây giờ cô ấy —— vẫn còn là Ôn thiếu phu nhân đấy."
Giang Thanh Thành không dấu vết nhướng chân mày.
Đây thật sự là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ bạn tốt của mình nổi giận vì một người phụ nữ đi cùng với những người đàn ông khác. Xem như cậu ta có giả vờ bình tĩnh đi nữa nhưng anh vẫn nhìn ra được là phía sau vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông này đang che giấu sóng gió mãnh liệt rất lớn.
Càng giả bộ không quan tâm thì sợ là càng không cam lòng chứ? Bằng không nếu lấy cá tính của Ôn Hàn Vũ thì căn bản cậu ta cũng không thèm nói một chữ với Tần Phiền Cương.
"Ôn thiếu phu nhân?"
Tần Phiền Cương cau mày, giơ tay vắt áo khoác lên trên đôi vai rộng, anh vươn ngón cái nhẹ nhàng lau qua môi của mình, cười nhạo: "Anh cũng xứng kêu cô ấy một tiếng Ô n thiếu phu nhân sao? Cùng lắm anh chỉ là cùng cô ấy đi đăng ký một chút, ký cái tên thì anh có tư cách gì mà nói cô ấy là Ôn thiếu phu nhân của anh? Mấy năm này cô ấy ở nước ngoài trải qua như thế nào, anh biết được sao? Anh …"
Cảm xúc của Tần Phiền Cương hơi kích động nhưng đang nói đúng chỗ mấu chốt thì đột nhiên dừng lại, đáy mắt chợt lóe lên một tia cảm xúc khác thường. Cũng đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, anh thuận thế liền nghiêng người lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình một cái.
Khóe miệng người đàn ông chậm rãi nhếch một cái, dường như anh đã khống chế tốt cảm xúc của mình. Thời điểm lần thứ hai nhìn về phía Ôn Hàn Vũ cũng là lúc trên môi anh cong lên một độ cong khiêu khích khiến người khác phải căm tức: "—— Ôn Hàn Vũ, tôi nói cho anh biết, Vãn Vãn là của tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì cô ấy có thể so với bất kỳ người nào cũng đều khẩn trương lo lắng hơn, Còn anh, anh cảm thấy nếu bây giờ anh xảy ra chuyện thì cô ấy sẽ quan tâm anh sao?"
Ôn Hàn Vũ chưa từng thử qua cảm nhận như bây giờ.
—— trong cổ họng mình giống như đang vướng một khối đá cứng rắn, nuốt xuống không được mà nhả ra cũng không xong. Chẳng qua anh là một người cao ngạo như vậy thì làm sao có thể để mặc cho loại cảm giác này lôi kéo trái tim mình?
"Phải không?"
Ôn Hàn Vũ nhướng mày cười nhạt một trận, con ngươi sắc bén híp lại: "Chẳng lẽ cậu đặc biệt từ nước Mỹ trở về thành phố B cũng chính là vì vừa muốn ồn ào như vậy, lại vừa muốn khoe khoang một chút trước mặt tôi rằng cô ấy sẽ vì cậu mà đêm hôm khuya khoắt đi một chuyến đến đồn cảnh sát để bảo lãnh cậu ra sao?"
Mấy lời như vậy anh lại nói rất nhanh làm cho tiếng Trung của Tần Phiền Cương vốn dĩ chưa tốt lắm nên nghe có chút khổ cực. Anh cũng chưa hoàn toàn hiểu hết được, đại khái cũng chỉ nghe hiểu được câu nói cuối cùng kia. Vì muốn thấy mình hoàn toàn chiếm ưu thế nên rất nhanh anh liền dương dương đắc ý hừ một tiếng: " Đúng, chính là như thế!"
Giang Thanh Thành đứng ở một bên rốt cuộc cũng không nhịn được mà phá lên cười ha ha.
Đáy mắt Ôn Hàn Vũ lạnh lẽo càng sâu hơn, giọng điệu giễu cợt, anh "A" một tiếng: "Tần thiếu gia, tư duy cùng logic thật đúng là đặc biệt, nhưng nghĩ lại cũng bình thường —— cậu cùng với cô ấy thật sự là những người cùng thế giới. Chẳng qua là Tần thiếu gia, cậu không cần đặc biệt chạy tới trước mặt tôi khoe khoang cái gì, chung quy là người thích khoe khoang cái gì thì cũng chính là người đang thiếu cái đó. Cậu yên tâm, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, Ôn Hàn Vũ tôi còn không đến mức hạ thấp thân phận mà đi tranh với cậu."
Lần này bốn chữ "hạ thấp thân phận" kia cuối cùng thì Tần Phiền Cương cũng hiểu được, anh siết chặt điện thoại, trên gương mặt anh tuấn đều không hề che giấu cơn phẫn nỗ: "Ôn Hàn Vũ, anh không cần tự dát vàng trên mặt mình như vậy, cứ cho là anh có tài giỏi đến đâu thì ở trong lòng tôi, anh đích thực không xứng với Vãn Vãn."
"Cậu xứng sao?"
"Tôi…"
"Tần tiên sinh, phiền cậu đi một chuyến với chúng tôi."
Hai người một cao một thấp mà đứng giằng co liên tục, hai người cảnh sát có chút không kiên nhẫn nổi, đi lên thúc giục một tiếng, chuông điện thoại trong tay Tần Phiền Cương vừa dừng một chút lại nhanh chóng vang lên. Lúc này anh mới phản ứng lại là Vãn Hâm gọi tới, nhìn Ôn Hàn Vũ hừ lạnh một tiếng, nghiêng người sang bên cạnh liền bắt máy.
Mở miệng, thân mật kêu một tiếng: "Bảo bối."
Bóng lưng cao lớn của Ôn Hàn Vũ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, anh hô hấp rất thong thả cũng rất trầm ổn, chẳng qua là bên trong bộ âu phục sang trọng phẳng phiu kia là thân thể đang căng thẳng, con ngươi của người đàn ông từ đầu đến cuối đều nhìn theo bóng lưng của Tần Phiền Cương, cho đến khi cậu ta đi ra khỏi cửa tiệm thì anh mới tỉnh bơ mà thu hồi tầm mắt.
Giang Thanh Thành xem hết cuộc vui mới hứng thú bừng bừng mở miệng: "Ồ, tâm tình của người nào đó dường như không tốt lắm —— "
"Con mắt nào của cậu thấy tâm tình tôi không tốt?" Giọng điệu của người đàn ông rõ ràng rất bực bội.
Giang Thanh Thành nhịn cười, chỉ chỉ hai con mắt của mình: "Đều thấy được."
Ôn Hàn Vũ cau mày nhìn người bạn tốt đang cười trên sự đau khổ của người khác một cái, trong lòng sự khó chịu kia càng sâu hơn. Anh rất muốn xem như không có chuyện gì xảy ra mà lên lầu tiếp tục uống rượu, nhưng cái ý niệm này vừa chợt lóe qua đầu mình thì hai chân cũng đã không chịu khống chế đi về phía cửa, trước khi anh kịp phản ứng thì câu nói kia đã thốt ra khỏi miệng: "Tôi còn có chuyện quan trọng, đi trước."
*********
Hai giờ sau, Vãn Hâm mới từ đồn cảnh sát bảo lãnh Tần Phiền Cương đi ra.
"Bảo bối, em còn tức giận hả? Anh biết lỗi rồi còn chưa được sao? Người kia nói anh giả dạng người nước ngoài, anh…"
Tần Phiền Cương nhắm mắt đuổi theo người phụ nữ đang vô cùng tức giận đi ở đằng trước. Trước đó vài giờ, ở quán bar vẻ mặt đầy dáng vẻ khoe khoang, vào lúc này ở trước mặt Hâm Vãn lại không có chút khí thế nào: "Anh bảo đảm sau này không đánh nhau nữa."
Vãn Hâm oán hận trợn mắt liếc anh một cái, giọng nữ vốn mềm mại nhưng vào lúc này lại lộ ra mùi vị cắn răng nghiến lợi: "Anh dám có lần sau sao? Em mới vừa gọi video trò chuyện với tiểu Dục, kết quả hơn nửa đêm liền bị anh gọi ra."
Cũng đã rời đi được 5 ngày rồi, nếu nói không nhớ con trai thì khẳng định là giả rồi. Mỗi ngày lúc nửa đêm Vãn Hâm cũng sẽ theo thói quen tỉnh lại, bởi vì ban đêm tiểu Dục sẽ thường xuyên đá chăn nên mỗi đêm cô sẽ đi xem phòng bé. Đã có thói quen như vậy nên sau khi đến thành phố B, dù nhiều lần đều bị sự chênh lệch múi giờ làm cô hơi khó chịu nhưng bây giờ cho dù là nửa đêm đang ngủ thì cô vẫn sẽ tỉnh lại.
"Ok, ok, anh thật sự biết lỗi rồi, em muốn trừng phạt anh kiểu gì cũng đều được. Nếu không ngày mai anh đi mua một quyển từ điển, mỗi ngày xem mười lần. Vãn Vãn, bảo bối, đừng nóng giận nữa mà."
Bên ngoài gương mặt Tần Phiền Cương luôn trước sau như một ở trước mặt mọi người có chút tuấn tú, không đứng đắn nhưng vào lúc này lại khéo léo sáp tới gần, liên tục nịnh nọt. Thật ra trong lòng Vãn Hâm cũng không giận lắm, bị Phiền Cương anh nói như vậy nên rốt cuộc vẫn là không nhịn được cười một tiếng.
"Yeah, cười là tốt, cười thêm một cái nữa đi."
Tần Phiền Cương vừa thấy Vãn Hâm cười thì khóe mắt chân mày cũng nhiễm ý cười. Anh duỗi tay bóp chặt gò má cô, nhướng mày: "Bảo bối của anh như vậy mới đáng yêu, xinh đẹp bao nhiêu, hay là hôn một cái đi, a —— "
Vãn Hâm thấy dáng vẻ được đằng chân lên đằng đầu của anh, nhíu đôi mi thanh tú liền đánh rớt tay anh. Đúng lúc trước cửa đồn cảnh sát cũng có xe đi qua, Vãn Hâm đưa tay một cái, xe taxi vừa dừng lại thì cô liền đẩy Tần Phiền Cương tiến lên, mở cửa xe, đẩy người đàn ông cao to vào chỗ ngồi phía sau xe ——
"Lập tức trở về khách sạn, nếu anh còn gây rắc rối thêm cho em thì ngày mai em sẽ ném anh quay về nước Mỹ đấy!"
"Bảo bối, anh..."
"Nói nhảm nữa thì em nổi giận thật đấy!"
Vãn Hâm nhìn về phía cửa kính xe, nói nghiêm túc: "Đừng gây thêm phiền toái cho em nữa được không? Dù sao anh cũng quay về đây nên nếu có thời gian thì trở về thăm Tần gia một chút, mẹ anh không phải ở bên kia sao? Còn nữa, nếu không ngoài dự đoán của em thì mấy ngày nữa sẽ cùng Ôn Hàn Vũ ký vào đơn ly hôn, cho nên anh yên phận một chút, đừng gây thêm rắc rối cho em nữa."
Tần Phiền Cương vừa nghe nói muốn ly hôn, con ngươi thâm thúy đột nhiên sáng lên: "Thật hả? Đã bàn xong rồi sao?"
"Thật."
Anh vỗ đùi: "Được, tài xế, lập tức lái xe."
Vãn Hâm...
Tiễn Tần Phiền Cương đi thì cô mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ thành phố B cũng đã gần đến 0 giờ, con trai bên kia cũng xấp xỉ là buổi trưa. Cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi sang dặn dò bé ăn uống đầy đủ.
Cô mới vừa bấm gọi, thời điểm đang đợi bên kia bắt máy thì sau lưng truyền tới những tiếng bước chân trầm ổn. Vãn Hâm cho là người đi đường đi ngang qua nên cũng không để tâm lắm, chẳng qua là tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở sau lưng mình. Trong lòng cô thoáng ngẩn ra, mới vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên cùng lúc đó cổ tay liền bị một người nắm được ——
"A ——!"
Cũng đã hơn nửa đêm, có người đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, sắc mặt Vãn Hâm tái nhợt sợ tới mức kinh hãi hô lên một tiếng, mà bên kia điện thoại cũng vào lúc này truyền tới một trận giọng trẻ con non nớt: "Con đã ăn cơm rồi, nữ vương đại nhân!"
Ban đêm như vậy, tất cả mọi thứ đều tựa như là an tĩnh, thậm chí ngay cả không khí xung quanh cũng thế.
Cho nên Vãn Hâm có thể nghe được rõ ràng là đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của con trai. Tay cô cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, dường như trái tim cũng muốn dâng lên cổ họng.
Cũng không phải là bởi vì có liên quan đến vẻ mặt anh tuấn mà thâm trầm của người đàn ông trước mắt này. Vào lúc này đáy mắt cô lộ vẻ hoảng sợ, đại khái cũng chỉ có trong lòng mình là rõ ràng nhất —— rốt cuộc là bởi vì cái gì.
Vãn Hâm không hề nghĩ ngợi, trong nháy mắt dùng ngón cái ấn trên màn hình cắt đứt cuộc gọi. Cuộc nói chuyện vừa kết thúc thì cô mới ra sức giãy giụa: "—— Ôn Hàn Vũ, anh làm gì đấy? Buông tôi ra!"
Cô không biết Ôn Hàn Vũ có nghe được cái gì hay không nhưng mặc kệ anh ta là nghe được hay không nghe được thì trong lòng Vãn Hâm biết rất rõ, bây giờ cô phải đánh đòn phủ đầu, nếu không thì tất cả cố gắng của cô trong những năm qua cũng sẽ bị phá hỏng. Chỉ cần vừa nghĩ tới là nếu như người của Ôn gia biết cô ở nước Mỹ lén sinh con trai.
Cái hậu quả này, thật sự là cô không dám nghĩ. Cô không thể mất đi con trai, tiểu Dục là tất cả của cô.
"Anh làm gì thế? Anh buông tay có nghe hay không? Anh theo dõi tôi sao?"
Vãn Hâm đè xuống hoảng loạn trong lòng, trước tiên nói cho mình là không thể “chưa đánh đã bại”, phải đối phó với một người đàn ông kiêu ngạo thì phương pháp đơn giản nhất chính là kích thích anh ta.
Quả nhiên, Ôn Hàn Vũ vừa nghe đến cô nói hai chữ "theo dõi", nhất thời con ngươi thâm thúy nheo lại, sức lực nắm cổ tay cô không giảm mà lại tăng. Anh đột nhiên dùng sức túm người phụ nữ trước mặt vào trong ngực mình, giây kế tiếp, thân hình cao lớn của người đàn ông cũng theo đó ép tới gần mấy phần, Vãn Hâm theo bản năng muốn lùi lại thì anh cũng vừa lúc bước theo nhịp của cô, đem cô đặt trên tường ở bên lề đường.
Hơi thở phái nam thành thục hấp dẫn, xông đến thần trí cô có chút hỗn loạn, tim Vãn Hâm đập nhanh hơn, toàn thân cũng căng thẳng lên.
"Theo dõi cô sao?"
Ngũ quan tinh xảo kia của Ôn Hàn Vũ đủ để cho vô số phụ nữ điên cuồng, từng giây từng phút đều muốn tiếp cận anh. Vãn Hâm rõ ràng cảm giác được, lúc ngươi đàn ông nói chuyện thì hơi thở phả ra, tất cả đều nhập vào trong hô hấp của mình, giống như là tình cảm của hai người họ vô cùng sâu đậm, triền miên quấn quýt bên nhau —
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook