*

"Ôn tổng, lão phu nhân gọi đến ạ."

Trợ lý gõ cửa tiến vào, hướng về phía trước, nhìn người đàn ông đang vùi đầu trong đống văn kiện, cung kính mở miệng: "Nói là muốn anh buổi tối trở về một chuyến."

Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, anh cầm bút máy, tại mặt trên văn kiện vận dụng ngòi bút như thần, nghe được lời nói của trợ lý, chỉ nặng nề lên tiếng, giọng nam trầm trầm, giàu từ tính: "Hôm nay ngày bao nhiêu?"

"Hôm nay là 15."

Ôn Hàn Vũ dừng bút một chút, rốt cuộc ngẩng đầu lên.

Đứng ở trước mặt anh là nữ trợ lý, tuy rằng đến tuổi kết hôn nhưng sống chết, cũng đi theo Ôn Hàn Vũ đã...7 năm, nhưng không được thừa nhận. Cấp trên của cô, có ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ khiến cho tất cả phụ nữ trong thành phố đều say mê.

Người đàn ông này, vẻ ngoài quá mức xuất sắc, nhất là hai phiến môi bạc khêu gợi, mỉm cười, đầy ma lực đều làm cho người ta hít thở không thông.

Giống như nửa đầu năm nay, còn có một nhà tạp chí đưa ra một tin tức bát quái - thống kê phụ nữ thành phố B nghĩ đến muốn hôn môi với người đàn ông nào nhất.

Cô nhớ rõ, lúc ấy Ôn Hàn Vũ chiếm cứ vị trí đầu bảng.

Người đàn ông này, đem so sánh với tất cả các ngôi sao đều hơn hẳn, thật sự là tai họa của phụ nữ mà. Người ngoài cơ hồ muốn quên, anh kỳ thật đã kết hôn được 6 năm, chẳng qua cũng không có gì kỳ lạ. Ôn tổng anh có vợ, có một cuộc hôn nhân, cũng tương đương với trong sạch, không có gì, thời gian lâu, tự nhiên càng dễ dàng làm cho người ta quên đi.

"Tôi biết rồi."

Ôn Hàn Vũ buông bút máy trong tay, tay tùy ý kéo kéo cổ áo, anh bưng lên một ly cà phê, lạnh lùng nhấp một ngụm, nhướng mi: "Buổi tôi cô tan tầm sớm một chút đi, tôi trực tiếp trở về."

Trợ lý cuối đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vừa mới chuẩn bị rời đi lại dừng bước, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn là nói: "Ôn tổng, còn có chuyện quên nói với ngài."

"Hửm?"

"Buổi chiều hôm nay, thời điểm công ty có người đi sân bay đón khách hộ, vừa lúc ở bên kia thấy được một người, hình như là thiếu phu nhân của Ôn tổng."

Ôn Hàn Vũ buông ly cà phê, một chút động tác theo bản năng, anh nâng mi mắt, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua cánh môi như hoa, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia ngoài ý muốn, giống như còn chưa có phản ứng lại được, trong miệng trợ lý "thiếu phu nhân" là ai.

"Cô nói ai?"

Trợ lý sửng sốt một chút, nhất thời có chút xấu hổ.

Cấp trên đang nghe đến chính mình nhắc tới anh kết hôn đã 6 năm từ lúc cưới thiếu phu nhân đến giờ, cư nhiên là bộ dáng với vẻ mặt mờ mịt, cô đột nhiên không biết làm thế nào tiếp tục đề tài này, hoặc là cô đại khái là lắm miệng.

Trợ lý ho nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn là cẩn thận mà nói: "Ôn tổng, anh thật sự có thiếu phu nhân, Đồng Vãn Hâm."

"Đồng Vãn Hâm."

Ôn Hàn Vũ ngón tay thon dài chậm rãi mơn trớn mép ly, hai cánh môi bạc khêu gợi hé ra hợp lại, ba chữ kia theo khe hở môi anh mà phát ra, như là thì thào.

"Cô ấy đã trở lại?"

Trợ lý lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ, Ôn tổng ít nhất còn nhớ rõ, anh ấy hóa ra lại có một người vợ như vậy.

Cô vội vàng gật đầu: "Cụ thể tôi cũng không phải rất rõ ràng, chẳng qua trước đó công ty xác nhận có người nhìn thấy, cho nên tôi liền, lắm miệng cùng Ôn tổng anh báo một câu."

Ôn Hàn Vũ không cảm xúc gì gật đầu một cái, anh tựa hồ cũng không tính toán tiếp tục đề tài này, giống như là cái gọi là " thiếu phu nhân" trở về, đối với anh mà nói, cũng không có ý nghĩa gì, nâng lên cổ tay nhìn nhìn đồng hồ xem thời gian, sau đó cất giọng lãnh đạm phân phó: "Cô trước hết tan tầm đi, tôi không sai biệt lắm cũng sẽ trở về."

Trợ lý thập phần thức thời: "Vậy Ôn tổng, tôi đi trước."

Sau khi đợi trợ lý rời khỏi, Ôn Hàn Vũ trực tiếp theo vị trí từ ghế đứng dậy, người đàn ông dáng người cao ngất, trên người còn mặc đơn giản nhất là áo sơ mi trắng, phía dưới là quần tây đen, màu sắc đơn điệu, làm tôn lên khí thế cường đại từ người anh thoát ra.

Anh vươn tay, cầm lấy áo khoác tây trang trên giá, thuận tay cũng đem chìa khóa xe trên bàn cầm lấy, cũng giây tiếp theo, động tác dừng lại.

Con ngươi thâm thúy chợt lóe, anh không biết là vừa rồi nhớ tới cái gì, cơ hồ là theo bản năng vươn tay, kéo ra một bên ngăn kéo, ngón tay dài tùy ý đẩy ra mặt trên hai bên văn kiện, ngăn kéo phía dưới cùng quả nhiên là có đặt một cái hộp.

Anh lấy ra, giơ lên đến trước mắt.

Là một tờ giấy chứng nhận kết hôn, đã 6 năm rồi?

Đồng Vãn Hâm 3 cái từ này, nếu không phải trợ lý đột nhiên nhắc tới, anh là thật sự, cơ hồ đều quên mất người phụ nữ này có tồn tại.

Cái kia, anh Ôn Hàn Vũ đã cưới 6 năm, có vợ rồi.

Ngón tay dài hơi lạnh của người đàn ông nắm một góc tờ giấy kết hôn, con ngươi thâm thúy hơi hơi nhíu lại, ảnh chụp này, là 6 năm trước thời điểm bọn họ kết hôn, vì phối hợp Ôn gia cùng Tưởng gia làm đám hỏi, miễn cưỡng phối hợp, nhưng nói thật, một chút đều không có cảm giác.

Sau cũng là bởi vì mình phải trả lời một buổi phỏng vấn, mới miễn cưỡng cho phép trợ lý đem ảnh chụp này đặt ở trên chính bàn làm việc của mình, lúc sau đều bị để ở bên trong ngăn kéo, không thấy ánh sáng mặt trời.

Ôn Hàn Vũ nhìn thấy trên ảnh chụp, người con gái đều là nụ cười cứng nhắc giống nhau, đôi lông mày rậm đồng nhất, đột nhiên cảm thấy được, chính mình nhưng thật ra rất muốn gặp một lần người vợ 6 năm không thấy này.

Đồng Vãn Hâm, 6 năm không gặp đi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương