Hôm sau, Đường Hoan mơ hồ mở mắt ra, nhìn mọi thứ xa lạ chung quanh, đầu óc có một khắc ngẩn ra.
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.

Đường Hoan giật mình quay lưng lại thì thấy người đàn ông ở đằng sau.
Cô kinh hô: “Anh Đoạn! Sao lại là anh?”
Đoạn Kim Thần nhếch môi cười, nâng cằm Đường Hoan lên: “Sao? Bây giờ giật mình à? Tối qua là ai liên tục van xin tôi giúp đỡ? Hửm?”
Lời nói của anh khiến Đường Hoan đỏ bừng mặt.

Cô cắn môi, buồn bực chỉ hận không thể đập chết mình.

Sớm biết vậy cô sẽ không uống rượu, bây giờ ngủ anh trai của bạn trai mất rồi, cô còn mặt mũi nào đi gặp Đoạn Lâm Phong?
Nhớ tới Đoạn Lâm Phong, Đường Hoan chợt ngẩn ra.


Hình như tối qua Đoạn Kim Thần từng nhắc tới Đoạn Lâm Phong.

Là chuyện gì nhỉ?
Nhìn người phụ nữ trước mắt, ánh mắt Đoạn Kim Thần lóe lên chút ẩn ý, đứng dậy nhặt quần áo lên mặc vào.

Đường Hoan thầm mắng lưu manh, bối rối quay lưng lại, cầm chăn bọc kín người.

Nghe tiếng hít thở đều đặn đằng sau, Đường Hoan chuẩn bị thật lâu mới chần chờ hỏi: “Anh cả, chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn, cũng chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta đều quên đi, đừng nói cho Lâm Phong, được không?”
Đường Hoan nín thở.

Chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông cười khẩy, sau đó giọng nói lạnh lùng trào phúng vang lên: “Quên lời tôi nói rồi à? Hôm nay Đoạn Lâm Phong sẽ trở thành anh rể của cô, cô còn bận tâm tới cậu ta đến thế à?”
Lời nói của người đàn ông khiến Đường Hoan thấy lạnh cả người.

Cô xoay người lại, khiếp sợ nhìn Đoạn Kim Thần: “Anh nói gì? Hôm nay Lâm Phong kết hôn? Chẳng phải anh ấy đang ở nước ngoài sao?”
Đoạn Kim Thần cứ như nghe thấy trò cười, tiện tay ném một tấm thiệp mời cho Đường Hoan: “Tự xem đi.”
Cô run rẩy mở tấm thiệp ra, thấy ảnh chụp của Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tại sao lại như vậy? Chiều qua anh ấy còn bảo với cô là mấy ngày nữa sẽ về nước, hôm nay lại kết hôn với Đường Vãn Tình, người mà cô căm hận nhất! Cô ngốc cỡ nào mà vẫn bị Đoạn Lâm Phong lừa gạt không hề hay biết gì?
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Hoan, Đoạn Kim Thần xoay người đi ra ngoài phòng: “Tấm thiệp mời này vừa lúc hợp với cô.
Tôi lười tham dự lễ cưới nhàm chán đó.”
Cửa phòng khép lại, Đường Hoan cắn môi, luống cuống mặc quần áo, kìm nén cơn đau trên người chạy đến hiện trường lễ cưới.
Khi cô tận mắt chứng kiến bạn trai từng yêu cô nhất đứng cùng một chỗ với chị gái cô trên sân khấu, ngọt ngào tuyên thệ với mục sư, cuối cùng cô cũng nhận rõ hiện thực.

Ánh mắt Đường Hoan lạnh lùng, nhanh chóng tiến lên: “Đoạn Lâm Phong, đồ khốn nạn bắt cá hai tay! Anh vừa yêu đương với tôi, vừa cắm sừng tôi với Đường Vãn Tình, có đúng không?”
Tiếng hết của cô khiến lễ cưới náo nhiệt bỗng trở nên im lặng.

Đường Vãn Tình giả vờ tội nghiệp nhìn cô: “Hoan Hoan, Lâm Phong là anh rể em, em nói gì vậy?”
Đoạn Lâm Phong nâng tay ôm eo Đường Vãn Tình, ánh mắt lạnh lùng trách cứ nhìn Đường Hoan: “Đường Hoan, tôi nghĩ cô đã hiểu nhầm rồi.

Chúng ta chỉ là bạn bè thôi, từ đầu tới cuối tôi đều chỉ thích Đường Vãn Tình, chị gái của cô.”
Nhất thời, ánh mắt của khách khứa chung quanh nhìn Đường Hoan càng không thân thiện.

Bỗng có người trong đám đông lên tiếng: “Đây không phải là cô hai thanh danh nát bét của nhà họ Đường sao? Không ngờ cô ta ở bên ngoài chẳng những quyến rũ đàn ông mà còn muốn dụ dỗ cả anh rể của mình.”
Đường Kha Thành nổi giận đùng đùng đi tới, không hề do dự cho Đường Hoan một cái tát: “Đồ vô liêm sỉ! Cả ngày chỉ biết làm mất mặt xấu hổ, bại hoại thanh danh! Hôm nay còn dám phá hỏng lễ cưới của chị mày! Sao tao lại có đứa con gái ngỗ ngược như mày chứ!”
“Đúng thế, Đường Hoan, cô có ý gì hả?” Lê Mỹ Mỹ cũng nổi giận đi tới, chỉ vào Đường Hoan hét lên: “Tôi tự nhận là đối xử với cô như con ruột, thế mà cô lại muốn giành chồng của chị gái, quyến rũ anh rể, cô có còn là con người không hả?”
Ánh mắt Đường Hoan tràn đầy thất vọng: “Đường Kha Thành, ông không xứng làm cha tôi.

Ông biết thừa chuyện của tôi với Đoạn Lâm Phong, vậy mà nay ông lại giúp con của tiểu tam đối phó với tôi.”
Lời nói của cô khiến sắc mặt Đường Kha Thành thay đổi.


Ông ta lại giơ tay đánh xuống: “Đồ ngỗ ngược không biết hối cải! Ăn nói xằng bậy! Tao đánh chết mày!”
Thấy bàn tay của Đường Kha Thành thành sắp đánh trúng mặt cô, không biết ai đẩy lưng cô một cái, cô thuận thế né tránh Đường Kha Thành, sắp chật vật ngã xuống đất, đúng lúc này một cánh tay túm lấy cô, ôm cô vào lòng.

Hơi thở xa lạ dễ ngửi, lồng ngực săn chắc vững chãi, mọi thứ đều quá đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ai dám đụng tới người phụ nữ của Đoạn Kim Thần tôi đây?”
Đường Hoan chấn động.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đoạn Kim Thần.

Cô không ngờ người đàn ông này lại đột nhiên xuất hiện, thậm chí công khai cô là người phụ nữ của anh ta!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương