Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
-
Chương 33: Em ngoan hơn, có nhận ra không?
Cô ngủ đã bao lâu rồi nhỉ? Thậm chí nhấc ngón tay cũng không nổi, toàn thân đau như muốn vỡ ra làm hai, hạ thân ê ẩm nhưng lại mát mát, ươn ướt, đưa tay nhẹ quẹt một đường nhẹ, chỉ nhẹ như vậy nhưng cô run rẩy, đau như vừa từ địa ngục trở về, thì ra nó là thuốc bôi. Là hắn bôi cho cô? Xem như hắn có lương tâm, nhưng vừa đánh vừa xoa thì cô không cần. Trò chơi này của hắn, cô không muốn chơi lần thứ hai và nhất định sẽ không dám chọc tức hắn.
Cô nhìn trên bàn lớn, khói bốc lên là...cô đoán ra mà, là lại bát thuốc đen ngòm đó, cô không hiểu, chẳng lẽ sau khi làm chuyện đó xong thì phải lại phải uống. Cô là nhớ lại muốn tự vẫn cho xong, vẫn còn nhớ rõ nó đắng thế nào mà nói. Sau khi uống xong, hậu đắng vẫn dư âm mãi, có ngậm bao nhiêu viên đường cũng không hết đắng, liều lượng nó được sắc thế nào thì cô không biết nhưng cô đoán ngày càng đặc thì phải. Nhớ lại quản gia bảo cô là thuốc bổ, vậy nó bổ đến cỡ nào? Cô chỉ là viện cớ để bản thân không muốn uống, muốn trực tiếp đổ đi, nhưng suy nghĩ đó vừa nhóm lên, là đang sắp tới bước thực hiện thì hầu nhân bước vào, thở dài một cái, nhìn hầu nhân bưng bát thuốc kìa đến, niềm nở nhìn, có chút nhìn xuống thân hình trắng nõn đầy vết hôn chi chít của cô nhưng nhanh chóng cảm giác đáng thương.
-
Cô lầu bầu, bĩu môiCô mặc dù nghĩ là vậy nhưng vẫn đưa tay nhận lấy bát thuốc, đưa lên miệng hớp một ngụm, đúng là khó mà nuốt xuống yết hầu, cô nhanh chóng lấy tay nắm mũi lại, nếu không sẽ phun ra mất, sau đó cố gắng đổ hết bát mà nuốt một lượt xuống. Cô gương mặt trắng bệch, bụng khó chịu, cảm giác muốn nôn cứ trào cuộn cuộn lên, nhanh chóng cầm lấy hai viên đường ngậm vào. Mắt nhắm chặt, không dám mở ra, cô lại chẳng biết thứ kinh hoàng cô đã uống được hai bát kia là thuốc huỷ thai, chứ chẳng phải là thuốc bổ gì cả. Thuốc này không phải thuốc tây nên nó không có tác dụng phụ, hoàn toàn làm từ thảo mộc nguyên chất cho nên tác dụng gấp đôi.
Chuyện này hắn hoàn toàn không hề hay biết, mọi nguồn ngành là bà Tích gây ra, bà đã âm thầm dặn dò quản gia trông chừng cô từng chút một, phải chắc chắn rằng sau khi hắn và cô làm cái kia xong thì phải uống vào. Bà âm mưu, bà biết Tích Lãng hắn bên ngoài ra vào giao hữu với rất nhiều nữ nhân, việc lên giường bê bối của Tích Lãng bà cũng nắm rõ, lên báo trang đầu là vô cùng rất dễ nhìn thấy. Sẽ có người giám sát Tích Lãng cho bà, đều thông báo hết mọi hoạt động của hắn, bà không sợ Tích Lãng biết và hắn cũng không ngại cho bà biết, hắn làm gì thì có gì để che dấu đâu, bà thích quản lí thì hắn cho tự nhiên nhưng động vào chuyện của hắn thì hắn sẽ không ngồi yên đâu. Bà cay nghiệt đến độ không muốn cô mang bảo thai của Tích gia. Bà biết rõ hắn là không ưa thích gì Lăng Khấu Thiên, chỉ là may mắn cho Lăng Khấu Thiên được hắn chọn.
Bà nghe tin cô uống thuốc đều đều thì cười trào phúng. Cô mà còn uống mãi thì cơ hội mang thai rất thấp, dù sinh lý của hắn mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể hình thành trứng chứ nói gì đến mang thai.
Có vẻ miệng cô đã hết đắng, cô đau nhức ưỡn người, cô đói sắp ngất tới nơi, hầu nhân mau chóng đi dẹp bát thuốc. Nhưng thấy cô đi đứng khó khăn thì nán lại chốc lát đỡ cô. Cô xua tay bảo không cần, cô có thể tự đi đứng, cô chưa tới mức cần người dìu dắt. Hầu nhân vẫn không đi mà dìu cô, cô lúc này mới không tiếp tục từ chối mà chỉ vào toilet, cô là muốn thay đồ cho thoải mái.
-
Cô lập tức đóng cửa một cái "rầm...", cô nôn thốc nôn tháo, cô vỗ mạnh vào ngực, cố gắng nôn hết mọi thứ trong bụng nhưng cô nôn chỉ toàn mật xanh, thuốc không ngờ tiêu hoá nhanh như vậy. Cô xoa vùng bụng dưới, lấy nước xúc miệng sạch sẽ vì nếu cô chậm trễ một chút, mùi tanh cô vừa nôn sẽ khiến cô nôn tiếp tục. Cô mở bồn rửa, hất nước vào mặt cho tỉnh táo, cô có chút say sẩm mặt mày mà ngã dựa vào tường lạnh lẽo, kiệt sức, hạ thân bị động đến lại khiến cô cắn răng, rên rỉ ngồi xụp xuống tại chỗ, nhìn lại bản thân không có chỗ nào gọi là lành lặn. Mày liễu cô nhíu chặt, tay đặt trên thành bồn tắm trắng phếu, nhìn gương phản chiếu trước mắt là một bản thân trắng toát không có sức sống, ốm đến độ các gân xanh cũng nổi lên rõ rệt, da bọc xương. Cô lẩm nhẩm, đây chỉ là mới bắt đầu, còn rất nhiều ngày nữa, cô sẽ phải cố gắng.
Chỉ vì tiền...mà cô điêu đứng.
Toilet tối om không chút đèn, cô ngược lại không còn sợ nữa mà đổi lại, muốn ngồi ở đây hơn, chỉ có ở đây, không ai thấy cô, sẽ không ai làm phiền.
"Rột...." bụng cô lại kêu éo ó đòi ăn rồi nhưng cô hiện tại đi đứng không nổi nữa. Cô có gắng gượng vịn thành bồn đứng thẳng, nhưng ba bốn lần vẫn không được, cô thà ngồi yên cho đỡ một chút, nếu cô còn tiếp tục thì đau chết, còn muốn uống nước, cổ họng cô khô khát. Chắc phải ra ngoài, không thể ngồi yên đây nữa. Cô lấy hơi, đứng dậy 1 lần, vịn tường mà lần từ từ ra khỏi như một bà cụ yếu thế, hay xuýt xoa để làm tâm trí bản thân bị dời chú ý, sẽ không còn đau.
Hầu nhân vẫn đứng đó chờ, nhìn thấy nét mặt cô không khoẻ, không khỏi lo lắng, lính quýnh tay chân dìu, cô xua tay, cười tỏ vẻ bản thân rất khoẻ, chỉ là nếu có thể nói ra, sẽ thét lên "tôi sắp chết rồi này!!!"
-
Vừa cầm được ly nước, uống không kịp thở như thể lâu năm chưa được uống giọt nào, nhưng vì chưa kịp thích ứng nên ho sồng sộc, nước tràn ra đến mũi. Cô còn chưa hết ho, đã vừa nghe tiếng xe chạy vào sân, cô một mặt hoảng hốt, mau chóng đuổi hầu nhân ra ngoài, làm quần áo xộc xệch trở lại mà leo lên giường, đắp chăn giả vờ đang thiếp đi. Nhưng mí mắt lâu lâu lại vờ mở ti hí để nhìn hắn có vào hay chưa.
"Cạch...", cô có chút run rẩy, mau nắm lấy góc nhỏ của chăn lớn mà nhào chặt ướt đẫm. Mắt nhắm chặt, môi mím lại nhưng nhanh chóng thả lỏng, thở đều vì sợ hắn sẽ phát hiện cô là đang đóng kịch.
Mùi rượu nồng nặc bay lởn vởn trên đầu mũi cô, dù cô không uống một giọt nào, ngửi đến cũng muốn say mềm. Là hắn uống rượu a? Hắn thân ảnh cao lớn xiêu vẹo nhưng đặc biệt không bao giờ ngã, vẫn có chút tỉnh táo để nhìn mọi thứ xung quanh chỉ là nhìn đến có chút lã như lá trước gió. Gương mặt tuấn dật của hắn dù không bật đèn cô vẫn có thể mường tượng đường nét xinh đẹp đó, không chút sai lẫn vào đâu. Hắn quẳng trên nền nhà chiếc vest khoác ngoài, một mực tiến thẳng vào toilet. Cô giở chăn, híp mắt nhìn quanh, nghe tiếng nước chảy mới dám rời giường, trong lòng luôn như con thỏ sợ chúa sơn lâm vồ lấy, cứ lâu lâu lại nhìn cửa toilet mà hai chân nhão đi, chạy đến cầm lấy áo vest của hắn, phủi bề mặt một cái, mềm mại, đúng là đồ có giá trị có khác. Cầm vào liền có thể phân biệt ngay. Cô thậm chí không dám mạnh tay hay làm va vào đâu, làm xước cọng chỉ nào, trân trọng, đặt áo của hắn lên đầu mũi mà ngửi ôm lấy, cô dường như nghe được loáng thoáng mùi hương nước hoa nhẹ của nữ nhân, khoé môi cười nhẹ, hắn là có thể, cô không thể cản được, càng không thể chất vấn hay ghen với hắn, cô là cái gì? Vợ hay bạn đều không phải. Cô đặt nhẹ nhàng như tơ xuống sopha đối diện, nặng đầu với suy nghĩ kia mà loay hoay một chút, cửa phòng bất ngờ mở ra, cô sợ hãi xoay người định nhảy lên giường thì chân không may va phải cạnh bàn, đầu gối cô bật máu, ngã nhào trên đất, không còn chút mặt mũi nào mà nói, cô cụp mắt lại, định thần. Lẩm nhẩm trời ơi đất hỡi!
Cô đợi lâu quá, vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ có cô cảm nhận được đầu gối cô đang ướt át máu. Cô vô thức đưa tay lên bụm miệng vết thương, miệng vô thức nhẹ xuýt xoa một cái, máu thấm vào vết thương cũ của cô cho nên vết thương càng làm đau thêm. Hắn từ nãy đến giờ khoanh tay dựa vào tường lớn mà nhìn xem cô đang định làm gì. Hắn đã tắm rửa, cũng thập phần tỉnh táo, chỉ có làm hắn nhức đầu một chút. Cơ thể cơ bắp bóng loáng màu bánh mật hấp dẫn thu hút ánh nhìn của hắn làm cô chẳng may nhìn đến, nuốt nước bọt ừng ực một cái, một giây sau liền hối hận, lại rụt đầu xuống như cũ. Hắn nhuếch khoé môi giương cao, tâm tình có vẻ rất tốt, có lẽ sẽ không có làm gì tổn hại đến cô trừ khi cô chọc tức điên hắn hay không hiểu ý hắn mà ngang bướng giống vừa rồi. Hắn rời bước, vô tình nhìn thấy đầu gối cô một mảng máu, chảy ra khắp các đốt tay ngày càng nhiều, môi khô khốc mà mím chặt lại với nhau để chịu đau, hắn nhìn cảnh này, hắn lại phá lệ không thể chịu được, trong hắn bắt ép buộc hắn phải tự tay xử lý vết thương. Hắn nhíu mày, vươn tay bật đèn, bộ dáng thê thảm rõ rệt đập vào mắt hắn, hắn nắm chặt nấm đấm, cuồn cuộn khí tức một cách không rõ, hắn ngày càng bộc phát tức giận dễ dàng và tuỳ tiện mà hắn không thể nào điều khiển được nó.
-
Cô có chút chậm chạp phản ứng, nhìn vào con ngươi hổ phách của hắn mà hoảng sợ một chút, chối chết cắn chặt môi mà lắc đầu. Hắn là không thể cho cô nói dối vì cô không tránh ánh mắt hắn đối cô nhưng thái độ phản ứng của cô thực sự rất chướng mắt hắn. Như thể cô luôn muốn chậm nhịp để hắn chờ đợi cô phản ứng.
-
Hắn đưa người gần cô hơn, cô dường như có thể nghe được nhịp thở của hắn, nóng bỏng, mùi hương nam tính của hắn dễ chịu, cuốn tâm hồn lên chín trời xanh. Cơ mặt hắn giãn nở, khoé môi tạo một đường cong hoàn mỹ nhưng là thập phần doạ cô chứ không phải thực lòng cười với cô. Cô bất giác nhuếch lùi một chút, máu trên đầu gối vẫn thuần thục chảy xuống bê bết, cũng không ngờ lại nặng như vậy. Hắn cũng không để tâm, vẫn nhìn cô như vậy một cách khó hiểu. Cô trong lòng căng thẳng, suy nghĩ lấp đầy ngổn ngang, hắn là nhắc đến ly hôn, cô không thể để chuyện đó xảy ra đâu, công sức và mọi thứ của cô sẽ tiêu tan. Cô hiện tại cái gì cũng không còn ngoại trừ hắn, ánh mắt hàn quang, ngước mắt nhìn hắn, môi cô cũng thẩm đỏ mọng lên mà mím chặt. Hắn có chút hoảng hốt nhưng đồng tử của hắn vẫn không có chút biểu hiện, tay hắn phía sau nắm chặt thành nắm đấm vì ánh mắt kiên định quật cường nữ nhân trước mắt.
Cô lại không nghĩ ngợi nhiều, một bước chồm tới siết ôm hắn. Hắn ngạc nhiên cùng ngơ ngẩn vài giây, dính lấy hắn như bạch tuộc đeo bám, vì hắn quay khác hướng nên cô không biết phản ứng của hắn thế nào, chỉ có thể đoán mò mà dò. Hai cơ thể dính chặt vào nhau, cô nóng vô cùng, do dự vừa muốn buông ra và vừa muốn ôm lấy hắn không muốn buông.
-
Cô tức giận thở hồng hộc, hắn còn chưa nghe qua ý kiến của cô mà đã nói một lèo như vậy. Nhưng đây quả thực là cuộc hôn nhân vụ lợi của Lăng gia, còn cô thì chỉ là con rối nghe theo chỉ dẫn hợp đồng mà làm lấy lương.
-
Cô im lặng, đến độ hơi thở của nhau cũng nghe rõ mồn một. Có vẻ hắn đã tin lời cô, nhưng lại không chắc chắn lắm. Nhưng hắn lại chẳng có động thái nào làm, làm cô có chút bồn chồn, tay cô đã nhẹ nắm thành nắm đấm chặt.
Cô thở chậm lại một chút, bỗng hắn một tay trụ cô xuống mạnh mẽ, cô hoảng hốt đưa tay ôm cổ hắn, cô thắc mắc sao hắn lại yêu thích làm cái hành động này thế cơ chứ? Làm cô giật mình. Cô thở gấp khó khăn, ánh mắt trăn trối nhìn.
Hắn đưa ngón tay gần đầu mũi cô, ngực cô ngày càng phập phồng vì nhịp thở ngày càng gấp, nhiệt độ cơ thể ngày càng nóng, phản ứng sinh lý cô đúng ra, dữ dội hết sức, khiến cô xấu hổ muốn đào hố chui xuống đất.
Hắn nhuếch mép nhìn ra như cười giễu cợt, sao có thể đẹp đẽ đến như vậy, cô đang căng thẳng, tự dưng đoạn mạch của cô bị thẳng băng một đường. Đầu óc trống rỗng, thì ra hôm nay cô mới nhận ra một điều, cô mê mẩn nam nhân là đến độ xem chừng quên đường về nhà hay quên mất bản thân là ai. Không thể chấp nhận được, hắn đẹp như vậy, nếu khi đói thic cô đâu thể ăn đâu, lắc đầu trấn an bản thân, ra sức cắn môi để kìm chế sự kích động nhưng độ hấp dẫn của nụ cười đó cô không thể phản lại được. Quá hoàn mỹ, ông trời dường như ưu ái cho hắn quá nhiều.
-
Thử hỏi ai nghe qua câu này liệu có trào phúng hay không? Nắm tay cô càng nắm chặt, nhưng ánh mắt vẫn mềm mại nhìn hắn không chút gợn sóng, đối với hắn cười nhạo, cô sẽ ngược lại im lặng.
-
Hầu nhân cuối cùng cũng được phép vào mà xử lý vết thương trên người, cô thân thể nơi nào cũng có băng dán vết thương, không có mặt mũi.
Cô nhìn trên bàn lớn, khói bốc lên là...cô đoán ra mà, là lại bát thuốc đen ngòm đó, cô không hiểu, chẳng lẽ sau khi làm chuyện đó xong thì phải lại phải uống. Cô là nhớ lại muốn tự vẫn cho xong, vẫn còn nhớ rõ nó đắng thế nào mà nói. Sau khi uống xong, hậu đắng vẫn dư âm mãi, có ngậm bao nhiêu viên đường cũng không hết đắng, liều lượng nó được sắc thế nào thì cô không biết nhưng cô đoán ngày càng đặc thì phải. Nhớ lại quản gia bảo cô là thuốc bổ, vậy nó bổ đến cỡ nào? Cô chỉ là viện cớ để bản thân không muốn uống, muốn trực tiếp đổ đi, nhưng suy nghĩ đó vừa nhóm lên, là đang sắp tới bước thực hiện thì hầu nhân bước vào, thở dài một cái, nhìn hầu nhân bưng bát thuốc kìa đến, niềm nở nhìn, có chút nhìn xuống thân hình trắng nõn đầy vết hôn chi chít của cô nhưng nhanh chóng cảm giác đáng thương.
-
Cô lầu bầu, bĩu môiCô mặc dù nghĩ là vậy nhưng vẫn đưa tay nhận lấy bát thuốc, đưa lên miệng hớp một ngụm, đúng là khó mà nuốt xuống yết hầu, cô nhanh chóng lấy tay nắm mũi lại, nếu không sẽ phun ra mất, sau đó cố gắng đổ hết bát mà nuốt một lượt xuống. Cô gương mặt trắng bệch, bụng khó chịu, cảm giác muốn nôn cứ trào cuộn cuộn lên, nhanh chóng cầm lấy hai viên đường ngậm vào. Mắt nhắm chặt, không dám mở ra, cô lại chẳng biết thứ kinh hoàng cô đã uống được hai bát kia là thuốc huỷ thai, chứ chẳng phải là thuốc bổ gì cả. Thuốc này không phải thuốc tây nên nó không có tác dụng phụ, hoàn toàn làm từ thảo mộc nguyên chất cho nên tác dụng gấp đôi.
Chuyện này hắn hoàn toàn không hề hay biết, mọi nguồn ngành là bà Tích gây ra, bà đã âm thầm dặn dò quản gia trông chừng cô từng chút một, phải chắc chắn rằng sau khi hắn và cô làm cái kia xong thì phải uống vào. Bà âm mưu, bà biết Tích Lãng hắn bên ngoài ra vào giao hữu với rất nhiều nữ nhân, việc lên giường bê bối của Tích Lãng bà cũng nắm rõ, lên báo trang đầu là vô cùng rất dễ nhìn thấy. Sẽ có người giám sát Tích Lãng cho bà, đều thông báo hết mọi hoạt động của hắn, bà không sợ Tích Lãng biết và hắn cũng không ngại cho bà biết, hắn làm gì thì có gì để che dấu đâu, bà thích quản lí thì hắn cho tự nhiên nhưng động vào chuyện của hắn thì hắn sẽ không ngồi yên đâu. Bà cay nghiệt đến độ không muốn cô mang bảo thai của Tích gia. Bà biết rõ hắn là không ưa thích gì Lăng Khấu Thiên, chỉ là may mắn cho Lăng Khấu Thiên được hắn chọn.
Bà nghe tin cô uống thuốc đều đều thì cười trào phúng. Cô mà còn uống mãi thì cơ hội mang thai rất thấp, dù sinh lý của hắn mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể hình thành trứng chứ nói gì đến mang thai.
Có vẻ miệng cô đã hết đắng, cô đau nhức ưỡn người, cô đói sắp ngất tới nơi, hầu nhân mau chóng đi dẹp bát thuốc. Nhưng thấy cô đi đứng khó khăn thì nán lại chốc lát đỡ cô. Cô xua tay bảo không cần, cô có thể tự đi đứng, cô chưa tới mức cần người dìu dắt. Hầu nhân vẫn không đi mà dìu cô, cô lúc này mới không tiếp tục từ chối mà chỉ vào toilet, cô là muốn thay đồ cho thoải mái.
-
Cô lập tức đóng cửa một cái "rầm...", cô nôn thốc nôn tháo, cô vỗ mạnh vào ngực, cố gắng nôn hết mọi thứ trong bụng nhưng cô nôn chỉ toàn mật xanh, thuốc không ngờ tiêu hoá nhanh như vậy. Cô xoa vùng bụng dưới, lấy nước xúc miệng sạch sẽ vì nếu cô chậm trễ một chút, mùi tanh cô vừa nôn sẽ khiến cô nôn tiếp tục. Cô mở bồn rửa, hất nước vào mặt cho tỉnh táo, cô có chút say sẩm mặt mày mà ngã dựa vào tường lạnh lẽo, kiệt sức, hạ thân bị động đến lại khiến cô cắn răng, rên rỉ ngồi xụp xuống tại chỗ, nhìn lại bản thân không có chỗ nào gọi là lành lặn. Mày liễu cô nhíu chặt, tay đặt trên thành bồn tắm trắng phếu, nhìn gương phản chiếu trước mắt là một bản thân trắng toát không có sức sống, ốm đến độ các gân xanh cũng nổi lên rõ rệt, da bọc xương. Cô lẩm nhẩm, đây chỉ là mới bắt đầu, còn rất nhiều ngày nữa, cô sẽ phải cố gắng.
Chỉ vì tiền...mà cô điêu đứng.
Toilet tối om không chút đèn, cô ngược lại không còn sợ nữa mà đổi lại, muốn ngồi ở đây hơn, chỉ có ở đây, không ai thấy cô, sẽ không ai làm phiền.
"Rột...." bụng cô lại kêu éo ó đòi ăn rồi nhưng cô hiện tại đi đứng không nổi nữa. Cô có gắng gượng vịn thành bồn đứng thẳng, nhưng ba bốn lần vẫn không được, cô thà ngồi yên cho đỡ một chút, nếu cô còn tiếp tục thì đau chết, còn muốn uống nước, cổ họng cô khô khát. Chắc phải ra ngoài, không thể ngồi yên đây nữa. Cô lấy hơi, đứng dậy 1 lần, vịn tường mà lần từ từ ra khỏi như một bà cụ yếu thế, hay xuýt xoa để làm tâm trí bản thân bị dời chú ý, sẽ không còn đau.
Hầu nhân vẫn đứng đó chờ, nhìn thấy nét mặt cô không khoẻ, không khỏi lo lắng, lính quýnh tay chân dìu, cô xua tay, cười tỏ vẻ bản thân rất khoẻ, chỉ là nếu có thể nói ra, sẽ thét lên "tôi sắp chết rồi này!!!"
-
Vừa cầm được ly nước, uống không kịp thở như thể lâu năm chưa được uống giọt nào, nhưng vì chưa kịp thích ứng nên ho sồng sộc, nước tràn ra đến mũi. Cô còn chưa hết ho, đã vừa nghe tiếng xe chạy vào sân, cô một mặt hoảng hốt, mau chóng đuổi hầu nhân ra ngoài, làm quần áo xộc xệch trở lại mà leo lên giường, đắp chăn giả vờ đang thiếp đi. Nhưng mí mắt lâu lâu lại vờ mở ti hí để nhìn hắn có vào hay chưa.
"Cạch...", cô có chút run rẩy, mau nắm lấy góc nhỏ của chăn lớn mà nhào chặt ướt đẫm. Mắt nhắm chặt, môi mím lại nhưng nhanh chóng thả lỏng, thở đều vì sợ hắn sẽ phát hiện cô là đang đóng kịch.
Mùi rượu nồng nặc bay lởn vởn trên đầu mũi cô, dù cô không uống một giọt nào, ngửi đến cũng muốn say mềm. Là hắn uống rượu a? Hắn thân ảnh cao lớn xiêu vẹo nhưng đặc biệt không bao giờ ngã, vẫn có chút tỉnh táo để nhìn mọi thứ xung quanh chỉ là nhìn đến có chút lã như lá trước gió. Gương mặt tuấn dật của hắn dù không bật đèn cô vẫn có thể mường tượng đường nét xinh đẹp đó, không chút sai lẫn vào đâu. Hắn quẳng trên nền nhà chiếc vest khoác ngoài, một mực tiến thẳng vào toilet. Cô giở chăn, híp mắt nhìn quanh, nghe tiếng nước chảy mới dám rời giường, trong lòng luôn như con thỏ sợ chúa sơn lâm vồ lấy, cứ lâu lâu lại nhìn cửa toilet mà hai chân nhão đi, chạy đến cầm lấy áo vest của hắn, phủi bề mặt một cái, mềm mại, đúng là đồ có giá trị có khác. Cầm vào liền có thể phân biệt ngay. Cô thậm chí không dám mạnh tay hay làm va vào đâu, làm xước cọng chỉ nào, trân trọng, đặt áo của hắn lên đầu mũi mà ngửi ôm lấy, cô dường như nghe được loáng thoáng mùi hương nước hoa nhẹ của nữ nhân, khoé môi cười nhẹ, hắn là có thể, cô không thể cản được, càng không thể chất vấn hay ghen với hắn, cô là cái gì? Vợ hay bạn đều không phải. Cô đặt nhẹ nhàng như tơ xuống sopha đối diện, nặng đầu với suy nghĩ kia mà loay hoay một chút, cửa phòng bất ngờ mở ra, cô sợ hãi xoay người định nhảy lên giường thì chân không may va phải cạnh bàn, đầu gối cô bật máu, ngã nhào trên đất, không còn chút mặt mũi nào mà nói, cô cụp mắt lại, định thần. Lẩm nhẩm trời ơi đất hỡi!
Cô đợi lâu quá, vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ có cô cảm nhận được đầu gối cô đang ướt át máu. Cô vô thức đưa tay lên bụm miệng vết thương, miệng vô thức nhẹ xuýt xoa một cái, máu thấm vào vết thương cũ của cô cho nên vết thương càng làm đau thêm. Hắn từ nãy đến giờ khoanh tay dựa vào tường lớn mà nhìn xem cô đang định làm gì. Hắn đã tắm rửa, cũng thập phần tỉnh táo, chỉ có làm hắn nhức đầu một chút. Cơ thể cơ bắp bóng loáng màu bánh mật hấp dẫn thu hút ánh nhìn của hắn làm cô chẳng may nhìn đến, nuốt nước bọt ừng ực một cái, một giây sau liền hối hận, lại rụt đầu xuống như cũ. Hắn nhuếch khoé môi giương cao, tâm tình có vẻ rất tốt, có lẽ sẽ không có làm gì tổn hại đến cô trừ khi cô chọc tức điên hắn hay không hiểu ý hắn mà ngang bướng giống vừa rồi. Hắn rời bước, vô tình nhìn thấy đầu gối cô một mảng máu, chảy ra khắp các đốt tay ngày càng nhiều, môi khô khốc mà mím chặt lại với nhau để chịu đau, hắn nhìn cảnh này, hắn lại phá lệ không thể chịu được, trong hắn bắt ép buộc hắn phải tự tay xử lý vết thương. Hắn nhíu mày, vươn tay bật đèn, bộ dáng thê thảm rõ rệt đập vào mắt hắn, hắn nắm chặt nấm đấm, cuồn cuộn khí tức một cách không rõ, hắn ngày càng bộc phát tức giận dễ dàng và tuỳ tiện mà hắn không thể nào điều khiển được nó.
-
Cô có chút chậm chạp phản ứng, nhìn vào con ngươi hổ phách của hắn mà hoảng sợ một chút, chối chết cắn chặt môi mà lắc đầu. Hắn là không thể cho cô nói dối vì cô không tránh ánh mắt hắn đối cô nhưng thái độ phản ứng của cô thực sự rất chướng mắt hắn. Như thể cô luôn muốn chậm nhịp để hắn chờ đợi cô phản ứng.
-
Hắn đưa người gần cô hơn, cô dường như có thể nghe được nhịp thở của hắn, nóng bỏng, mùi hương nam tính của hắn dễ chịu, cuốn tâm hồn lên chín trời xanh. Cơ mặt hắn giãn nở, khoé môi tạo một đường cong hoàn mỹ nhưng là thập phần doạ cô chứ không phải thực lòng cười với cô. Cô bất giác nhuếch lùi một chút, máu trên đầu gối vẫn thuần thục chảy xuống bê bết, cũng không ngờ lại nặng như vậy. Hắn cũng không để tâm, vẫn nhìn cô như vậy một cách khó hiểu. Cô trong lòng căng thẳng, suy nghĩ lấp đầy ngổn ngang, hắn là nhắc đến ly hôn, cô không thể để chuyện đó xảy ra đâu, công sức và mọi thứ của cô sẽ tiêu tan. Cô hiện tại cái gì cũng không còn ngoại trừ hắn, ánh mắt hàn quang, ngước mắt nhìn hắn, môi cô cũng thẩm đỏ mọng lên mà mím chặt. Hắn có chút hoảng hốt nhưng đồng tử của hắn vẫn không có chút biểu hiện, tay hắn phía sau nắm chặt thành nắm đấm vì ánh mắt kiên định quật cường nữ nhân trước mắt.
Cô lại không nghĩ ngợi nhiều, một bước chồm tới siết ôm hắn. Hắn ngạc nhiên cùng ngơ ngẩn vài giây, dính lấy hắn như bạch tuộc đeo bám, vì hắn quay khác hướng nên cô không biết phản ứng của hắn thế nào, chỉ có thể đoán mò mà dò. Hai cơ thể dính chặt vào nhau, cô nóng vô cùng, do dự vừa muốn buông ra và vừa muốn ôm lấy hắn không muốn buông.
-
Cô tức giận thở hồng hộc, hắn còn chưa nghe qua ý kiến của cô mà đã nói một lèo như vậy. Nhưng đây quả thực là cuộc hôn nhân vụ lợi của Lăng gia, còn cô thì chỉ là con rối nghe theo chỉ dẫn hợp đồng mà làm lấy lương.
-
Cô im lặng, đến độ hơi thở của nhau cũng nghe rõ mồn một. Có vẻ hắn đã tin lời cô, nhưng lại không chắc chắn lắm. Nhưng hắn lại chẳng có động thái nào làm, làm cô có chút bồn chồn, tay cô đã nhẹ nắm thành nắm đấm chặt.
Cô thở chậm lại một chút, bỗng hắn một tay trụ cô xuống mạnh mẽ, cô hoảng hốt đưa tay ôm cổ hắn, cô thắc mắc sao hắn lại yêu thích làm cái hành động này thế cơ chứ? Làm cô giật mình. Cô thở gấp khó khăn, ánh mắt trăn trối nhìn.
Hắn đưa ngón tay gần đầu mũi cô, ngực cô ngày càng phập phồng vì nhịp thở ngày càng gấp, nhiệt độ cơ thể ngày càng nóng, phản ứng sinh lý cô đúng ra, dữ dội hết sức, khiến cô xấu hổ muốn đào hố chui xuống đất.
Hắn nhuếch mép nhìn ra như cười giễu cợt, sao có thể đẹp đẽ đến như vậy, cô đang căng thẳng, tự dưng đoạn mạch của cô bị thẳng băng một đường. Đầu óc trống rỗng, thì ra hôm nay cô mới nhận ra một điều, cô mê mẩn nam nhân là đến độ xem chừng quên đường về nhà hay quên mất bản thân là ai. Không thể chấp nhận được, hắn đẹp như vậy, nếu khi đói thic cô đâu thể ăn đâu, lắc đầu trấn an bản thân, ra sức cắn môi để kìm chế sự kích động nhưng độ hấp dẫn của nụ cười đó cô không thể phản lại được. Quá hoàn mỹ, ông trời dường như ưu ái cho hắn quá nhiều.
-
Thử hỏi ai nghe qua câu này liệu có trào phúng hay không? Nắm tay cô càng nắm chặt, nhưng ánh mắt vẫn mềm mại nhìn hắn không chút gợn sóng, đối với hắn cười nhạo, cô sẽ ngược lại im lặng.
-
Hầu nhân cuối cùng cũng được phép vào mà xử lý vết thương trên người, cô thân thể nơi nào cũng có băng dán vết thương, không có mặt mũi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook