Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!
-
Chương 32: Em cứng đầu với tôi sẽ không có lợi ích nào
- Còn bị thương chỗ nào?
Hắn nhìn cô từ trên xuống, hắn vì muốn quan tâm cô nên mới kéo cô sát đến gần để hắn có thể nhỏ nhẹ mà cô nghe rõ, hắn thích thì thầm vào tai cô, ngít thở hương thơm lài của riêng cô. Cơ thể trắng nõn không tì vết của cô, nay lại tay chầy chụa vết xước đáng thương, có nơi rỉ máu, hắn biết cô rất sợ đau nên hắn càng để tâm đến.
Cô đang hồn bay lơ lửng trên mây, nghe hắn nói như vậy, cô rộn ràng hết cả người, hai má đỏ như gấc, xua tay với hắn.
- Em không có bị thương, dù sao...anh mới là người bị thương hơn em. À...tối nay em sẽ nấu bửa tối, ban nãy em tính điện về Cẩm Viên bảo không cần chuẩn bị bửa tối nhưng gọi mãi vẫn không có ai bắt máy...
- Theo như tôi biết, em chưa bao giờ vào bếp, hay đụng đến một con dao nào?
Cô chưa kịp nói hết, hắn đã cắt ngang cô. Cô có chút ngớ ra nhưng nhanh chóng chữa lại.
- Không biết là sẽ nhất định cả đời không biết a? Em là có tập qua, với lại, em đâu có nói em nấu là xuất sắc, nhất định dễ ăn.
Hắn im lặng, không nói lời nào nữa, cứ thế vòng tay ôm ngang eo cô, mắt lại lia ra cửa sổ, cô nhìn hắn từ trên xuống, quả thực tệ hơn cô. Nếu hắn có mệnh hệ gì thì cô biết làm sao đây? Cô nghĩ đến đã muốn rớt nước mắt, hắn vì cứu cô mà chiếc xe hàng trăm vạn kia cũng không cần, ngược lại hắn cá cược luôn cả tính mạng để chặn đầu xe kia cho cô. Cô phải làm sao mới trả cái ơn nổi cho hắn. Đến cái áo vest kia, cô còn chưa có khả năng chi trả đền cho hắn nổi, nói chi chiếc BMW kia. Cô suy nghĩ, nợ ngày càng dồn chất như vậy thì chừng nào cô mới trả hết.
Tiền đối với cô mà nói của quý nhân loại nhất đời.
Xe sắp di chuyển qua trạm thu phí, đối diện đó cũng là cái chợ nhỏ, cô đã từng rất nhiều đi vào đây cùng mẹ cô để mua nguyên liệu nấu ăn hàng ngày. Từng cái rẻ hay hàng chợ nào cô đều thuộc lào, khó mà quên được. Nói đến đây, phải nói đến thịt mở lò của dì Trương là tuyệt cú mèo, thịt ấy là trực tiếp mổ lợn đem ra, nóng hổi, tươi ngon bổ rẻ. Cô không phải sợ thịt giả.
- Thư ký Mộ, cậu dừng ở đầu đường bên kia giúp tôi.
Hắn tò mò híp mắt nhìn cô, thư ký Mộ liếc qua gương chiếu hậu xong thì cũng gật đầu với cô, nhanh rẻ tay lái qua trạm. Cô lấy tay tạo hình chữ V quẹt mũi tinh nghịch.
- Em đã nói là muốn nấu buổi tối cho anh mà. Phải đi chợ.
- Chẳng lẽ Cẩm Viên thiếu thốn đến mức phải tự thân em đến chợ mua? Em có thể sai người làm đi, Cẩm Viên nguyên liệu được nhập trực tiếp, không phải hàng em muốn mua là mua,...không hợp vệ sinh. Chính xác nhất là tay em như vậy thì còn có thể nấu nướng? Thư ký Mộ, trực tiếp về Cẩm Viên.
Cô lấy tay đỡ đầu bản thân, sao cô lại quên mất, hắn bệnh sạch sẽ nặng như vậy, chắc chắn nghe đến đồ chợ thì hắn không muốn ăn là đương nhiên nhưng cô nấu cô cũng phải rửa sạch cơ mà. Với lại, ăn đồ chợ cũng không có chết được, minh chứng là cô này, từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn đồ được mua từ siêu thị đắt đỏ, nhưng cô vẫn trưởng thành bình thường, có lẽ với đời sống thượng lưu ngậm muỗng vàng như hắn lại là khác, nhưng cô không thích cách hắn suy nghĩ, quá mức kiêu ngạo, nói như hắn, người nghèo khó không có tiền để ăn như hắn thì hằng ngày đều ăn đồ không hợp vệ sinh?
Cô nhìn lại, à...đúng rồi, tay cô như này thì phải làm sao đây, không lành lặn thì nấu kiểu nào được, đang cao hứng bỗng tụt hứng không phanh. Hắn nhìn ra được cô ỉu xìu như "bánh bao chiều" nhưng hắn cũng không muốn để tâm. Chủ ý của cuộc hôn nhân này đối với hắn là vô vị "tuyệt đối", phương châm của hắn là nếu cô không làm gì hắn cảm thấy gai mắt thì hắn nhất quyết không làm khó cô. Chỉ là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hắn nhất định ít nhiều cũng có tình cảm với cô. Còn cô thì...gục trước hắn là cái chắc. Cô sao có thể thoát khỏi mị lực của hắn đâu.
Sườn mặt mỹ mạo kia, cô chăm chú nhìn đến quên giờ giấc, quên cả việc bản thân hiện tại muốn làm và nói gì. Hắn đã nhiều lần trêu chọc cô, có phải chứng tỏ hắn cũng có thích cô không? Nam nhân này lòng dạ cô quá khó đoán, nhưng cô cũng không có mơ tưởng gì nhiều vì cuối cùng cô biết cô sẽ bị thiệt. Cô từ trước đến nay biết đoán lòng người sao? Cô cười thầm, sao có thể.
Tay cô băng bó, cả người đau nhức, áo ống cổ cao thì bó bịt chặt, cô thê thảm, quá mức thê thảm. Chỉ là nhớ lại, cô cũng không hiểu vì sao cô lại hành xử như vậy. Cô chẳng lẽ có bệnh tật gì sao? Hay bị động kinh hay rối loạn não. Cô không dám nghĩ nữa, lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ vừa rồi, cô nghĩ...cô chắc bình thường mà, bệnh hoạn cái đầu cô!
Mỗi lần lên xe, cô đều bị bắt buộc ngồi trong lòng hắn, đây chẳng lẽ lời nguyền a? Không lúc nào cô có thể thoải mái ngồi một "giang sơn" riêng của cô. Nhưng nếu như ban nãy, hắn không để ý cô thì cô liền không quen. Cô sắp nghiện mất rồi, nhưng quả thực cảm giác ngồi trong lòng hắn, 10 lần y như 1, cô đều tim đập thình thịch, hai má đỏ chói mắt, cả người nóng ran như lửa đốt. Lý do là tại sao?
Hình như, hắn không định tuần trăng mật luôn rồi. Cô chả nghe hắn đả động đến lần nào, cô nghe mẹ nói, dì ba cô được gả vào nhà giàu nứt đố đổ vách, cỡ tuổi đấy mà nắm được một tiểu khai* thì quả thực phúc phần kiếp trước để lại, mẹ cô ưa than thở, cô mặt mũi xinh xắn thế này, vóc dáng mảnh khảnh dễ chuộng, chẳng lẽ không thể may mắn như dì ba cô. Chẳng những nắm được, còn được yêu chiều cưng hết cỡ nói, đi tuần trăng mật mới về được hai tháng. Haizzz...
*tiểu khai: đại gia.
Nhưng không phải cô hợp mộng rồi lại vỡ mộng a? Cô là có gặp qua "chú ba" kia của cô qua, chính là dạng phú nhị đại*, không thể nói cô là ghen ăn tức ở được. Cô thấy lạ ở chỗ, họ hàng của mẹ cô đều một là giàu, hai là được đại gia bao nuôi hay vớ được nhiều tiền của, nhưng chỉ riêng mẹ cô lại cực khổ như vậy, yêu lấy một giáo viên thấp kém như ba cô, không có tiền đồ, đã vậy lại không biết quý trọng, phũ lại mẹ cô, người đàn ông này đối với cô mà nói, cô không muốn nhìn đến nữa.
*phú nhị đại: con ông cháu cha.
Dù sao họ có giúp đỡ thì mẹ con cô cũng không cần, nên họ không giúp đỡ thì càng tốt, mẹ con cô khỏi phải mang họ một cái ơn, để sau này có dính phải chuyện gì, cũng không đứng đầu cô mà tra tội, bảo giúp này giúp nọ, kể công dài còn hơn xớ tấu dâng vua.
Cô đâu phải nhờ người ta giúp đỡ thì mới sống nổi đâu, nếu cô bám họ thì cô đâu cần phải làm cái việc không ra việc như này đâu, đóng giả Lăng Khấu Thiên để kiếm tiền. Cô đang rảnh rỗi, công việc nhàn hạ nhưng "đánh đổi" khá nhiều, lương thì gọi là ngất ngưỡng nhưng nếu đổi lại, ban đầu lúc gặp Tiểu A, thì cô sẽ rẽ hướng khác đi, không cần chần chừ và đi theo vì nói tóm lại, công việc này cô không thích đâu nhưng cô nghĩ dần dần cô sẽ thích nó đến cả 1 năm sau cũng không muốn hợp đồng kết thúc.
- Đến nơi lâu, em còn muốn ngẩn ra bao lâu?
Suy nghĩ của cô bị tắt ngúm, cắt ngang bởi giọng nói mệt mỏi của hắn, cô thầm mắng hắn thực phiền phức nhưng chính cô mới là phiền, thà cô ngẩn, hắn gạt cô qua ngang một bên rồi đi xuống, đằng này cô nắm chặt tay hắn không buông, ngồi trong lòng hắn cứng ngắc. Nhưng chuyện này là do ai a? Là hắn ép buộc cô phải ngồi như vậy, sao hắn không giỏi bế cô vào luôn đi. Nhưng cô nhớ đến hắn là vì cô mà bị thương ra thế này, nói ra cũng không quá nặng nhưng hắn như cứu cô một mạng, vì với tốc độ mất kiểm soát kia, cô lại ngồi một đống dưới đường, nếu cứ thế đâm đến thì cô mất mạng hoàn toàn có thể xảy ra. Chính vì thế cô không muốn chọc hắn tức điên, thay vào đó nhẹ nhàng rời khỏi hắn, đỡ hắn từ từ xuống dù tay bản thân bị thương, hắn nhìn thấy cô nghiến răng đau đớn, nhanh có ý muốn đẩy cô, cô lại giảo hoạt bám chặt hắn không buông, cả hai thành ra hắn đỡ cô chứ không phải cô dìu hắn nữa. "Đã không có lực đạo còn muốn thể hiện." Hắn đã vốn muốn cười nhạo cô nhưng là trong lòng hắn đang rất vui vẻ, có phải hay không cô là đang lo lắng cho hắn.
Hầu nhân thấy hắn như vậy, ai cũng hoảng hốt chạy đến nhưng không dám chạm vào hắn, chỉ có thể đợi cô dìu hắn vào rồi mới bưng thuốc than, ngồi đợi hắn sai khiến. Hắn gọi bà quản gia đến dặn dò không được rò rỉ tin hắn bị thương cho ra ngoài, đặc biệt là Tích gia, nếu mẹ hắn mà biết thì chắc chắn làm khó cô, người của hắn, sao có thể để dễ bị xem thường như vậy đâu.
Hắn chưa gì cũng đoán ra bà sẽ cay nghiệt Lăng Khấu Thiên, đay nghiến bảo cô xui xẻo, đem mặt tốt của Lâm Quản Thi kể với hắn, dù hiện tại hắn đã có hôn thê. Dù sao người quyết định là hắn, hiện tại hắn thay đổi vẫn là được nhưng hắn không muốn, đơn giản trong thâm tâm hắn hướng về cô. Hắn nhớ đến lễ cưới kia, mẹ hắn cũng không góp mặt, bà giận thì giận nhưng đã làm cho Lăng gia có vẻ hiểu nhiều hơn một chút về sự không hảo vui vẻ của bà.
Cô lại mệt mỏi vì hắn không cho ai đụng đến hắn ngoại trừ cô nên cô nhất thiết phải dìu hắn lên phòng, đây chính là cái bất tiện "nhà rộng" như cô nói. Cô đã phải dùng 10 phần công lực cha sinh mẹ sanh để có thể "bám" vào hắn.
Hắn nhuếch mép, để xem, hắn dạy dỗ cô như thế nào? Hắn vốn dĩ có thể đi bình thường, vết thương nhỏ như vậy là đối với hắn như kiến cắn nhưng hắn lại muốn làm khó dễ cô, người của hắn, chỉ có hắn mới có quyền chỉnh. Hắn nhận ra là hắn dìu cô mới phải nhưng ít nhất cô cũng mệt và đổ mồ hôi là được. Cô cũng nhận ra hắn chơi khâm cô nhưng cô chẳng có đường nào để bãi công, chỉ có thể cúi đầu phục vụ, dùng một bên tay còn lại mà dồn sức
- Lăng Khấu Thiên, tôi muốn uống nước.
- Lăng Khấu Thiên, lấy xấp văn kiện tôi để trên bàn chính ở tầng 2.
- Lăng Khấu Thiên, tôi muốn đi vệ sinh.
Cô thở hồng hộc, mệt muốn chết được, cô không dám chậm trễ, sợ hắn khó chịu mà dìu hắn vào toilet dù cô đã kiệt sức, vào rồi, hắn không chịu tự mình "đi" mà yêu cầu cô cởi quần, cho hắn "đi". Hắn sao có thể quá đáng như vậy.
- Mau lên, là tại em nên tôi mới khó khăn di chuyển như vậy, em phải chịu trách nhiệm, phục vụ từ A đến Z kể cả "đi". Cấm không được chậm chạp.
Cô khóc không ra nước mắt, tay từ từ mò mẫm đến cởi patuya quần hắn trong hồi hộp, nuốt nước bọt ừng ực căng thẳng, cô kéo một cái "xẹt...." cô đã muốn ngất đi vì không khí giữa hai người rất nóng, cô bỗng dưng bị dồn thế vào tường, hắn đưa tay chặn hai bên cô. Cô bí bách đường chạy, đẩy hai tay chặn ngực hắn, tránh đầu khỏi tầm mắt hắn, một mặt muốn la hét, một mặt không dám. Hai má cô đã đỏ nay càng đỏ hơn, nhịp thở cô nhanh hơn bình thường, lồng ngực lên xuống mạnh mẽ không chút che dấu, thậm chí là cô bị hụt hơi, mùi hương bạc hà dễ chịu cứ xông lên đầu mũi cô khiến cô ngày càng mê muội.
- Em xấu hổ cái gì? Chúng ta lên giường cũng đã rồi, cơ thể em tôi nhìn qua tất, có gì để em che dấu?
"Cái tên này, ngày càng không biết thẹn!!!" Lên giường? Cô xấu hổ muốn chết, muốn đào một cái hang mà chui xuống. Cô khẳng định, có chết cũng không rụt tay đang đẩy hắn đâu.
- Nhìn thì nhìn a! Mặc xác anh, em vẫn muốn anh tự trọng, mà không phải anh muốn...
- Em vi phạm điều...
Cô chưa đợi hắn nói hết, đã cắt ngang hắn, nhảy vào lời hắn ngồi, hắn tưởng hắn có điều luật là cái gì cũng có thể bắt bẻ cô?
- Khoan đã...em biết rồi...không được chống cự nhưng đây là chống cự có điều kiện, phản xạ tự nhiên.
- Được, miệng lưỡi cũng khéo, thà một giây trước tôi để em mất mạng chỗ đó đi, tôi đỡ gánh nặng nhưng...hiện tại không nói hợp đồng với em nữa, mà là tôi ra lệnh em.
Cô liếc mắt thật khéo, nhìn ra hắn là sắp tức giận, núi lửa sắp trào, hoả diệm sơn sắp bùng nổ. Cô là không nên tiếp tục chọc vào ổ kiến lửa. Giọng điệu hắn từ từ thay đổi đi, hắn không có tính kiên trì, nãy giờ giằng co với cô là quá sức tưởng tượng với hắn. Hắn nhìn thấy trong mắt cô ngây ra, cô là đang suy nghĩ cái gì đó, hắn nghĩ có vẻ là một cái ý tưởng điên rồ nào đó sắp nảy ra, hắn liền chồm đến cắn nhẹ vào cổ cô một cái, cô giật bắn mình, rên khẽ một cái, cả người sụi lơ mà rơi vào trong lòng hắn, hắn không có đi đến môi cô mà trực tiếp bế cô ra ngoài, cô không dám cự vì nghĩ đến hắn bị thương, cả chân hắn cũng rất đau, vết thương cũng rách tươm ra, máu đỏ chói vết trên gra giường thẫm màu, hắn không chút để ý, mạnh như một tên khổng lồ bế một con kiến như cô.
Cô đoán qua, hắn là muốn cái kia với cô a? Mới hôm qua xong, nay hắn lại muốn. Aaa~~ hắn sinh lý đòi hỏi cao như vậy!!! Mà không phải cô tình nguyện, hắn đều áp bức cô đến cô xuôi theo hắn.
Nữ nhân trước mặt hắn, mắt nhìn thấy nhưng tâm hồn lại xa mấy con phố, hắn nhìn cô, vậy mà cô lại không có phát hiện ra, vẫn nhìn trần nhà xám xịt, nghĩ bâng quơ. Hắn đối mặt với dung nhan mỹ mạo trắng nõn dưới thân, hắn tự dưng lại nhớ thời điểm cô dựa vào vai Dương Kha Hạn, hắn điên tiết, cô là nữ nhân của hắn, tuyệt đối không được ai tiếp xúc gần với cô, đơn giản hắn không cho phép, hắn độc tài vô điều kiện.
Hắn không có màn dạo đầu, trực tiếp xé rách quần áo của cô, cô hoảng hốt, chưa bao giờ nhìn thấy hắn một mặt mạnh bạo như vậy, trực giác mách bảo đợt này cô không xong rồi, cô nắm chặt gra trải giường, cô là bất khả kháng nhúc nhích, hắn hung hắn đâm cự vật vào hoa huy*t khô khốc của cô, hoa huy*t đỏ chói bầm lên một mảng như muốn chảy máu đến nơi, cô đau đớn, muốn thét lên nhưng nhanh chóng đưa tay bản thân lên răng để cắn, kìm hãm lại tiếng ồn. Cô là người rất sợ làm tổn hại bản thân hay đau đớn nhưng cô bất chấp bản thân cắn như vậy vì cô quá đau. Hắn biết cô đau nhưng hắn vẫn không dừng tốc độ ra vào, ma sát ngày càng mạnh hơn ban đầu, cô đau điếng, mồ hôi túa ra trên trán dày đặc. Dấu răng trên tay coi ngày càng sâu, sắp chảy máu mất, nơi đó tụ lại một vệt máu bầm. Cả hai tay cô hiện tại sắp thành phế vật.
Cô thắc mắc sao hắn lại sớm nắng chiều mưa như vậy? Cô là chưa có làm gì để hắn như vậy với cô, cô uỷ khuất muốn khóc nhưng lại không thể khóc, nếu cô khóc hắn sẽ càng cười nhạo cô. Cô cương quyết không phát ra tiếng động, không rên lời nào, tay vẫn nắm chặt gra nệm như cũ không buông, dùng sức đến đỏ hết cả tay. Hắn ngược lại không thương hương tiếc ngọc, từng cú thúc của hắn như trời giáng vào lỗ huyệt của cô, nơi đó khô khốc, hắn lại ma sát nhanh như vậy, lỗ huyệt cũng sắp trầy trụa đến bậc máu. Hai hàm răng cô cắn chặt lại với nhau, cô cố gắng chịu đựng, rồi sẽ qua, cô thầm niệm sẽ nhanh qua, nếu cô chống cự hay la hét thì hắn sẽ càng tức giận, cô là người thiệt thân, hiện tại hành động của hắn là trừng phạt cô.
hoa huy*t cô đau rát, đau đến khó thở, hắn sao có thể tàn nhẫn làm như vậy với cô? Cô dần không còn cảm giác nữa, ngây ra, biết cô có nói gì thì hắn cũng không có dừng lại nên cô quyết định không nói gì thêm, hắn là đang mong chờ cô mở miệng cầu xin hắn, hắn nhất định phải nghe lời nỉ non từ cô. Hắn làm như vậy, cô và hắn đều đau như nhau, nhưng hắn biết cô sẽ thập phần đau đớn hơn nhưng vẫn là lì lợm quyết không dừng. Hắn tức tối, đưa tay bóp cằm cô thật chặt, cô mau vươn tay cầm lấy tay hắn, hắn bóp ngày càng chặt, cô đau muốn rơi nước mắt lúc nào cũng có thể.
- Vì cái gì lại không nói? Em cứng đầu với tôi sẽ không có lợi ích nào đâu.
Từng ngón tay hắn in lên da mặt non mềm của cô, vết đỏ chói mắt cùng dấu hôn khắp người. Cô gắng gượng cho thân dưới bớt động đến, đưa tay đỡ bản thân lên cao một chút, liếm khoé môi khô khốc, cặp mắt ẩm ướt hàn quang nhìn hắn.
- Nếu...em cầu xin, anh sẽ dừng lại đúng không?
Cô dò đoán, nếu thật sự như vậy cô sẽ không ngại cầu xin như hắn muốn, hắn ngược lại cười trào phúng, cô tự biết đi, không nên là hắn gật đầu bảo đúng, vậy tự tôn của hắn để ở chỗ nào.
- Tất nhiên...không.
Cô cụp mắt, cười nhạt, thấy chưa...cô biết hết, hắn sẽ không vì nghe lời cô cầu xin mà dừng lại cái trò thú tính đau đớn của hắn.
Hắn nhìn cô từ trên xuống, hắn vì muốn quan tâm cô nên mới kéo cô sát đến gần để hắn có thể nhỏ nhẹ mà cô nghe rõ, hắn thích thì thầm vào tai cô, ngít thở hương thơm lài của riêng cô. Cơ thể trắng nõn không tì vết của cô, nay lại tay chầy chụa vết xước đáng thương, có nơi rỉ máu, hắn biết cô rất sợ đau nên hắn càng để tâm đến.
Cô đang hồn bay lơ lửng trên mây, nghe hắn nói như vậy, cô rộn ràng hết cả người, hai má đỏ như gấc, xua tay với hắn.
- Em không có bị thương, dù sao...anh mới là người bị thương hơn em. À...tối nay em sẽ nấu bửa tối, ban nãy em tính điện về Cẩm Viên bảo không cần chuẩn bị bửa tối nhưng gọi mãi vẫn không có ai bắt máy...
- Theo như tôi biết, em chưa bao giờ vào bếp, hay đụng đến một con dao nào?
Cô chưa kịp nói hết, hắn đã cắt ngang cô. Cô có chút ngớ ra nhưng nhanh chóng chữa lại.
- Không biết là sẽ nhất định cả đời không biết a? Em là có tập qua, với lại, em đâu có nói em nấu là xuất sắc, nhất định dễ ăn.
Hắn im lặng, không nói lời nào nữa, cứ thế vòng tay ôm ngang eo cô, mắt lại lia ra cửa sổ, cô nhìn hắn từ trên xuống, quả thực tệ hơn cô. Nếu hắn có mệnh hệ gì thì cô biết làm sao đây? Cô nghĩ đến đã muốn rớt nước mắt, hắn vì cứu cô mà chiếc xe hàng trăm vạn kia cũng không cần, ngược lại hắn cá cược luôn cả tính mạng để chặn đầu xe kia cho cô. Cô phải làm sao mới trả cái ơn nổi cho hắn. Đến cái áo vest kia, cô còn chưa có khả năng chi trả đền cho hắn nổi, nói chi chiếc BMW kia. Cô suy nghĩ, nợ ngày càng dồn chất như vậy thì chừng nào cô mới trả hết.
Tiền đối với cô mà nói của quý nhân loại nhất đời.
Xe sắp di chuyển qua trạm thu phí, đối diện đó cũng là cái chợ nhỏ, cô đã từng rất nhiều đi vào đây cùng mẹ cô để mua nguyên liệu nấu ăn hàng ngày. Từng cái rẻ hay hàng chợ nào cô đều thuộc lào, khó mà quên được. Nói đến đây, phải nói đến thịt mở lò của dì Trương là tuyệt cú mèo, thịt ấy là trực tiếp mổ lợn đem ra, nóng hổi, tươi ngon bổ rẻ. Cô không phải sợ thịt giả.
- Thư ký Mộ, cậu dừng ở đầu đường bên kia giúp tôi.
Hắn tò mò híp mắt nhìn cô, thư ký Mộ liếc qua gương chiếu hậu xong thì cũng gật đầu với cô, nhanh rẻ tay lái qua trạm. Cô lấy tay tạo hình chữ V quẹt mũi tinh nghịch.
- Em đã nói là muốn nấu buổi tối cho anh mà. Phải đi chợ.
- Chẳng lẽ Cẩm Viên thiếu thốn đến mức phải tự thân em đến chợ mua? Em có thể sai người làm đi, Cẩm Viên nguyên liệu được nhập trực tiếp, không phải hàng em muốn mua là mua,...không hợp vệ sinh. Chính xác nhất là tay em như vậy thì còn có thể nấu nướng? Thư ký Mộ, trực tiếp về Cẩm Viên.
Cô lấy tay đỡ đầu bản thân, sao cô lại quên mất, hắn bệnh sạch sẽ nặng như vậy, chắc chắn nghe đến đồ chợ thì hắn không muốn ăn là đương nhiên nhưng cô nấu cô cũng phải rửa sạch cơ mà. Với lại, ăn đồ chợ cũng không có chết được, minh chứng là cô này, từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn đồ được mua từ siêu thị đắt đỏ, nhưng cô vẫn trưởng thành bình thường, có lẽ với đời sống thượng lưu ngậm muỗng vàng như hắn lại là khác, nhưng cô không thích cách hắn suy nghĩ, quá mức kiêu ngạo, nói như hắn, người nghèo khó không có tiền để ăn như hắn thì hằng ngày đều ăn đồ không hợp vệ sinh?
Cô nhìn lại, à...đúng rồi, tay cô như này thì phải làm sao đây, không lành lặn thì nấu kiểu nào được, đang cao hứng bỗng tụt hứng không phanh. Hắn nhìn ra được cô ỉu xìu như "bánh bao chiều" nhưng hắn cũng không muốn để tâm. Chủ ý của cuộc hôn nhân này đối với hắn là vô vị "tuyệt đối", phương châm của hắn là nếu cô không làm gì hắn cảm thấy gai mắt thì hắn nhất quyết không làm khó cô. Chỉ là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hắn nhất định ít nhiều cũng có tình cảm với cô. Còn cô thì...gục trước hắn là cái chắc. Cô sao có thể thoát khỏi mị lực của hắn đâu.
Sườn mặt mỹ mạo kia, cô chăm chú nhìn đến quên giờ giấc, quên cả việc bản thân hiện tại muốn làm và nói gì. Hắn đã nhiều lần trêu chọc cô, có phải chứng tỏ hắn cũng có thích cô không? Nam nhân này lòng dạ cô quá khó đoán, nhưng cô cũng không có mơ tưởng gì nhiều vì cuối cùng cô biết cô sẽ bị thiệt. Cô từ trước đến nay biết đoán lòng người sao? Cô cười thầm, sao có thể.
Tay cô băng bó, cả người đau nhức, áo ống cổ cao thì bó bịt chặt, cô thê thảm, quá mức thê thảm. Chỉ là nhớ lại, cô cũng không hiểu vì sao cô lại hành xử như vậy. Cô chẳng lẽ có bệnh tật gì sao? Hay bị động kinh hay rối loạn não. Cô không dám nghĩ nữa, lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ vừa rồi, cô nghĩ...cô chắc bình thường mà, bệnh hoạn cái đầu cô!
Mỗi lần lên xe, cô đều bị bắt buộc ngồi trong lòng hắn, đây chẳng lẽ lời nguyền a? Không lúc nào cô có thể thoải mái ngồi một "giang sơn" riêng của cô. Nhưng nếu như ban nãy, hắn không để ý cô thì cô liền không quen. Cô sắp nghiện mất rồi, nhưng quả thực cảm giác ngồi trong lòng hắn, 10 lần y như 1, cô đều tim đập thình thịch, hai má đỏ chói mắt, cả người nóng ran như lửa đốt. Lý do là tại sao?
Hình như, hắn không định tuần trăng mật luôn rồi. Cô chả nghe hắn đả động đến lần nào, cô nghe mẹ nói, dì ba cô được gả vào nhà giàu nứt đố đổ vách, cỡ tuổi đấy mà nắm được một tiểu khai* thì quả thực phúc phần kiếp trước để lại, mẹ cô ưa than thở, cô mặt mũi xinh xắn thế này, vóc dáng mảnh khảnh dễ chuộng, chẳng lẽ không thể may mắn như dì ba cô. Chẳng những nắm được, còn được yêu chiều cưng hết cỡ nói, đi tuần trăng mật mới về được hai tháng. Haizzz...
*tiểu khai: đại gia.
Nhưng không phải cô hợp mộng rồi lại vỡ mộng a? Cô là có gặp qua "chú ba" kia của cô qua, chính là dạng phú nhị đại*, không thể nói cô là ghen ăn tức ở được. Cô thấy lạ ở chỗ, họ hàng của mẹ cô đều một là giàu, hai là được đại gia bao nuôi hay vớ được nhiều tiền của, nhưng chỉ riêng mẹ cô lại cực khổ như vậy, yêu lấy một giáo viên thấp kém như ba cô, không có tiền đồ, đã vậy lại không biết quý trọng, phũ lại mẹ cô, người đàn ông này đối với cô mà nói, cô không muốn nhìn đến nữa.
*phú nhị đại: con ông cháu cha.
Dù sao họ có giúp đỡ thì mẹ con cô cũng không cần, nên họ không giúp đỡ thì càng tốt, mẹ con cô khỏi phải mang họ một cái ơn, để sau này có dính phải chuyện gì, cũng không đứng đầu cô mà tra tội, bảo giúp này giúp nọ, kể công dài còn hơn xớ tấu dâng vua.
Cô đâu phải nhờ người ta giúp đỡ thì mới sống nổi đâu, nếu cô bám họ thì cô đâu cần phải làm cái việc không ra việc như này đâu, đóng giả Lăng Khấu Thiên để kiếm tiền. Cô đang rảnh rỗi, công việc nhàn hạ nhưng "đánh đổi" khá nhiều, lương thì gọi là ngất ngưỡng nhưng nếu đổi lại, ban đầu lúc gặp Tiểu A, thì cô sẽ rẽ hướng khác đi, không cần chần chừ và đi theo vì nói tóm lại, công việc này cô không thích đâu nhưng cô nghĩ dần dần cô sẽ thích nó đến cả 1 năm sau cũng không muốn hợp đồng kết thúc.
- Đến nơi lâu, em còn muốn ngẩn ra bao lâu?
Suy nghĩ của cô bị tắt ngúm, cắt ngang bởi giọng nói mệt mỏi của hắn, cô thầm mắng hắn thực phiền phức nhưng chính cô mới là phiền, thà cô ngẩn, hắn gạt cô qua ngang một bên rồi đi xuống, đằng này cô nắm chặt tay hắn không buông, ngồi trong lòng hắn cứng ngắc. Nhưng chuyện này là do ai a? Là hắn ép buộc cô phải ngồi như vậy, sao hắn không giỏi bế cô vào luôn đi. Nhưng cô nhớ đến hắn là vì cô mà bị thương ra thế này, nói ra cũng không quá nặng nhưng hắn như cứu cô một mạng, vì với tốc độ mất kiểm soát kia, cô lại ngồi một đống dưới đường, nếu cứ thế đâm đến thì cô mất mạng hoàn toàn có thể xảy ra. Chính vì thế cô không muốn chọc hắn tức điên, thay vào đó nhẹ nhàng rời khỏi hắn, đỡ hắn từ từ xuống dù tay bản thân bị thương, hắn nhìn thấy cô nghiến răng đau đớn, nhanh có ý muốn đẩy cô, cô lại giảo hoạt bám chặt hắn không buông, cả hai thành ra hắn đỡ cô chứ không phải cô dìu hắn nữa. "Đã không có lực đạo còn muốn thể hiện." Hắn đã vốn muốn cười nhạo cô nhưng là trong lòng hắn đang rất vui vẻ, có phải hay không cô là đang lo lắng cho hắn.
Hầu nhân thấy hắn như vậy, ai cũng hoảng hốt chạy đến nhưng không dám chạm vào hắn, chỉ có thể đợi cô dìu hắn vào rồi mới bưng thuốc than, ngồi đợi hắn sai khiến. Hắn gọi bà quản gia đến dặn dò không được rò rỉ tin hắn bị thương cho ra ngoài, đặc biệt là Tích gia, nếu mẹ hắn mà biết thì chắc chắn làm khó cô, người của hắn, sao có thể để dễ bị xem thường như vậy đâu.
Hắn chưa gì cũng đoán ra bà sẽ cay nghiệt Lăng Khấu Thiên, đay nghiến bảo cô xui xẻo, đem mặt tốt của Lâm Quản Thi kể với hắn, dù hiện tại hắn đã có hôn thê. Dù sao người quyết định là hắn, hiện tại hắn thay đổi vẫn là được nhưng hắn không muốn, đơn giản trong thâm tâm hắn hướng về cô. Hắn nhớ đến lễ cưới kia, mẹ hắn cũng không góp mặt, bà giận thì giận nhưng đã làm cho Lăng gia có vẻ hiểu nhiều hơn một chút về sự không hảo vui vẻ của bà.
Cô lại mệt mỏi vì hắn không cho ai đụng đến hắn ngoại trừ cô nên cô nhất thiết phải dìu hắn lên phòng, đây chính là cái bất tiện "nhà rộng" như cô nói. Cô đã phải dùng 10 phần công lực cha sinh mẹ sanh để có thể "bám" vào hắn.
Hắn nhuếch mép, để xem, hắn dạy dỗ cô như thế nào? Hắn vốn dĩ có thể đi bình thường, vết thương nhỏ như vậy là đối với hắn như kiến cắn nhưng hắn lại muốn làm khó dễ cô, người của hắn, chỉ có hắn mới có quyền chỉnh. Hắn nhận ra là hắn dìu cô mới phải nhưng ít nhất cô cũng mệt và đổ mồ hôi là được. Cô cũng nhận ra hắn chơi khâm cô nhưng cô chẳng có đường nào để bãi công, chỉ có thể cúi đầu phục vụ, dùng một bên tay còn lại mà dồn sức
- Lăng Khấu Thiên, tôi muốn uống nước.
- Lăng Khấu Thiên, lấy xấp văn kiện tôi để trên bàn chính ở tầng 2.
- Lăng Khấu Thiên, tôi muốn đi vệ sinh.
Cô thở hồng hộc, mệt muốn chết được, cô không dám chậm trễ, sợ hắn khó chịu mà dìu hắn vào toilet dù cô đã kiệt sức, vào rồi, hắn không chịu tự mình "đi" mà yêu cầu cô cởi quần, cho hắn "đi". Hắn sao có thể quá đáng như vậy.
- Mau lên, là tại em nên tôi mới khó khăn di chuyển như vậy, em phải chịu trách nhiệm, phục vụ từ A đến Z kể cả "đi". Cấm không được chậm chạp.
Cô khóc không ra nước mắt, tay từ từ mò mẫm đến cởi patuya quần hắn trong hồi hộp, nuốt nước bọt ừng ực căng thẳng, cô kéo một cái "xẹt...." cô đã muốn ngất đi vì không khí giữa hai người rất nóng, cô bỗng dưng bị dồn thế vào tường, hắn đưa tay chặn hai bên cô. Cô bí bách đường chạy, đẩy hai tay chặn ngực hắn, tránh đầu khỏi tầm mắt hắn, một mặt muốn la hét, một mặt không dám. Hai má cô đã đỏ nay càng đỏ hơn, nhịp thở cô nhanh hơn bình thường, lồng ngực lên xuống mạnh mẽ không chút che dấu, thậm chí là cô bị hụt hơi, mùi hương bạc hà dễ chịu cứ xông lên đầu mũi cô khiến cô ngày càng mê muội.
- Em xấu hổ cái gì? Chúng ta lên giường cũng đã rồi, cơ thể em tôi nhìn qua tất, có gì để em che dấu?
"Cái tên này, ngày càng không biết thẹn!!!" Lên giường? Cô xấu hổ muốn chết, muốn đào một cái hang mà chui xuống. Cô khẳng định, có chết cũng không rụt tay đang đẩy hắn đâu.
- Nhìn thì nhìn a! Mặc xác anh, em vẫn muốn anh tự trọng, mà không phải anh muốn...
- Em vi phạm điều...
Cô chưa đợi hắn nói hết, đã cắt ngang hắn, nhảy vào lời hắn ngồi, hắn tưởng hắn có điều luật là cái gì cũng có thể bắt bẻ cô?
- Khoan đã...em biết rồi...không được chống cự nhưng đây là chống cự có điều kiện, phản xạ tự nhiên.
- Được, miệng lưỡi cũng khéo, thà một giây trước tôi để em mất mạng chỗ đó đi, tôi đỡ gánh nặng nhưng...hiện tại không nói hợp đồng với em nữa, mà là tôi ra lệnh em.
Cô liếc mắt thật khéo, nhìn ra hắn là sắp tức giận, núi lửa sắp trào, hoả diệm sơn sắp bùng nổ. Cô là không nên tiếp tục chọc vào ổ kiến lửa. Giọng điệu hắn từ từ thay đổi đi, hắn không có tính kiên trì, nãy giờ giằng co với cô là quá sức tưởng tượng với hắn. Hắn nhìn thấy trong mắt cô ngây ra, cô là đang suy nghĩ cái gì đó, hắn nghĩ có vẻ là một cái ý tưởng điên rồ nào đó sắp nảy ra, hắn liền chồm đến cắn nhẹ vào cổ cô một cái, cô giật bắn mình, rên khẽ một cái, cả người sụi lơ mà rơi vào trong lòng hắn, hắn không có đi đến môi cô mà trực tiếp bế cô ra ngoài, cô không dám cự vì nghĩ đến hắn bị thương, cả chân hắn cũng rất đau, vết thương cũng rách tươm ra, máu đỏ chói vết trên gra giường thẫm màu, hắn không chút để ý, mạnh như một tên khổng lồ bế một con kiến như cô.
Cô đoán qua, hắn là muốn cái kia với cô a? Mới hôm qua xong, nay hắn lại muốn. Aaa~~ hắn sinh lý đòi hỏi cao như vậy!!! Mà không phải cô tình nguyện, hắn đều áp bức cô đến cô xuôi theo hắn.
Nữ nhân trước mặt hắn, mắt nhìn thấy nhưng tâm hồn lại xa mấy con phố, hắn nhìn cô, vậy mà cô lại không có phát hiện ra, vẫn nhìn trần nhà xám xịt, nghĩ bâng quơ. Hắn đối mặt với dung nhan mỹ mạo trắng nõn dưới thân, hắn tự dưng lại nhớ thời điểm cô dựa vào vai Dương Kha Hạn, hắn điên tiết, cô là nữ nhân của hắn, tuyệt đối không được ai tiếp xúc gần với cô, đơn giản hắn không cho phép, hắn độc tài vô điều kiện.
Hắn không có màn dạo đầu, trực tiếp xé rách quần áo của cô, cô hoảng hốt, chưa bao giờ nhìn thấy hắn một mặt mạnh bạo như vậy, trực giác mách bảo đợt này cô không xong rồi, cô nắm chặt gra trải giường, cô là bất khả kháng nhúc nhích, hắn hung hắn đâm cự vật vào hoa huy*t khô khốc của cô, hoa huy*t đỏ chói bầm lên một mảng như muốn chảy máu đến nơi, cô đau đớn, muốn thét lên nhưng nhanh chóng đưa tay bản thân lên răng để cắn, kìm hãm lại tiếng ồn. Cô là người rất sợ làm tổn hại bản thân hay đau đớn nhưng cô bất chấp bản thân cắn như vậy vì cô quá đau. Hắn biết cô đau nhưng hắn vẫn không dừng tốc độ ra vào, ma sát ngày càng mạnh hơn ban đầu, cô đau điếng, mồ hôi túa ra trên trán dày đặc. Dấu răng trên tay coi ngày càng sâu, sắp chảy máu mất, nơi đó tụ lại một vệt máu bầm. Cả hai tay cô hiện tại sắp thành phế vật.
Cô thắc mắc sao hắn lại sớm nắng chiều mưa như vậy? Cô là chưa có làm gì để hắn như vậy với cô, cô uỷ khuất muốn khóc nhưng lại không thể khóc, nếu cô khóc hắn sẽ càng cười nhạo cô. Cô cương quyết không phát ra tiếng động, không rên lời nào, tay vẫn nắm chặt gra nệm như cũ không buông, dùng sức đến đỏ hết cả tay. Hắn ngược lại không thương hương tiếc ngọc, từng cú thúc của hắn như trời giáng vào lỗ huyệt của cô, nơi đó khô khốc, hắn lại ma sát nhanh như vậy, lỗ huyệt cũng sắp trầy trụa đến bậc máu. Hai hàm răng cô cắn chặt lại với nhau, cô cố gắng chịu đựng, rồi sẽ qua, cô thầm niệm sẽ nhanh qua, nếu cô chống cự hay la hét thì hắn sẽ càng tức giận, cô là người thiệt thân, hiện tại hành động của hắn là trừng phạt cô.
hoa huy*t cô đau rát, đau đến khó thở, hắn sao có thể tàn nhẫn làm như vậy với cô? Cô dần không còn cảm giác nữa, ngây ra, biết cô có nói gì thì hắn cũng không có dừng lại nên cô quyết định không nói gì thêm, hắn là đang mong chờ cô mở miệng cầu xin hắn, hắn nhất định phải nghe lời nỉ non từ cô. Hắn làm như vậy, cô và hắn đều đau như nhau, nhưng hắn biết cô sẽ thập phần đau đớn hơn nhưng vẫn là lì lợm quyết không dừng. Hắn tức tối, đưa tay bóp cằm cô thật chặt, cô mau vươn tay cầm lấy tay hắn, hắn bóp ngày càng chặt, cô đau muốn rơi nước mắt lúc nào cũng có thể.
- Vì cái gì lại không nói? Em cứng đầu với tôi sẽ không có lợi ích nào đâu.
Từng ngón tay hắn in lên da mặt non mềm của cô, vết đỏ chói mắt cùng dấu hôn khắp người. Cô gắng gượng cho thân dưới bớt động đến, đưa tay đỡ bản thân lên cao một chút, liếm khoé môi khô khốc, cặp mắt ẩm ướt hàn quang nhìn hắn.
- Nếu...em cầu xin, anh sẽ dừng lại đúng không?
Cô dò đoán, nếu thật sự như vậy cô sẽ không ngại cầu xin như hắn muốn, hắn ngược lại cười trào phúng, cô tự biết đi, không nên là hắn gật đầu bảo đúng, vậy tự tôn của hắn để ở chỗ nào.
- Tất nhiên...không.
Cô cụp mắt, cười nhạt, thấy chưa...cô biết hết, hắn sẽ không vì nghe lời cô cầu xin mà dừng lại cái trò thú tính đau đớn của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook