Lại nhìn qua Phương Tiểu Anh đang nhìn chầm chầm anh với ánh mắt khó hiểu, giống như việc anh giúp cô là điều không thể vậy, cái ánh mắt này, aaaaa khó chịu chết anh,
"Đi về" sau đó anh bế cô theo kiểu công chúa nghêng ngang bước ra ngoài,
"Anh thả em xuống đi em có chân mà"
cô giãy dụa, cô có cảm giác ai ai cũng đang nhìn họ vậy, xấu hổ chết được,
"Yên" với sự từ chối của cô bên môi anh cũng chỉ có từ này,
Vừa đặt cô lên xe cô lại luyên thuyên
"Em còn chưa chúc thọ ông nội"
"Bộ dạng này của cô muốn chúc thọ ai?"nói ra như khinh thương nhưng anh lại ném qua chỗ cô một chiếc khăn
"lau người đi, lần sau tôi đem cô đến chúc thọ sau"
tay cô cầm chiếc khăn lại nhìn anh, trái tim của cô lại nhảy nhót lung tung,
cô tưởng rằng mình đã chết tâm rồi không ngờ chỉ vì một chuyện ngày hôm nay mà những đau lòng của anh dành cho cô liền mất sạch không còn trong tâm trí của cô nữa,
cái tâm này của cô chết cũng thiếu nghị lực quá rồi,
"Nhìn đủ chưa?" anh đang lái xe lại cứ có cảm giác ai đang nhìn mình chầm chầm nhìn đến anh nóng cả người,
biết anh nói mình cô liền thu lại vẻ thất thố vừa rồi,
"Cô bị người ta ức hiếp cũng không biết phản kháng sao?"

nghĩ đến chuyện vừa rồi anh lại khó chịu trong lòng, cái cô gái này sao lại ngốc như vậy chứ,
"Anh quan tâm sao?" cô bị ức hiếp như vậy cô còn tưởng anh sẽ vỗ tay khen thưởng cho người ta
"Cô là vợ của tôi ngoại trừ tôi thì không ai được phép gây khó dễ cho cô, nghe rõ chưa?"
"Nếu em không là vợ anh thì sao?"
"Thì mặc kệ cô"
"Biết ngay mà" miệng cô lại lẩm bẩm có chút hờn dỗi
"Nhưng bây giờ cô là vợ tôi"
thấy cô lẩm bẩm trong miệng như vậy anh liền lườm cô,
chẳng lẽ anh quan tâm bảo vệ cô lại khiến cô nghi ngờ khó tin đến thế sao,
"Ừm"
nghe mấy câu này của anh lòng cô không khỏi ấm áp, môi cũng câu lên một vòng cung xinh đẹp.

Về đến nhà, cô liền đi tắm, sau khi tắm xong bước ra ngoài đã thấy anh ngồi ở đó,
tay cô lại vô thức nắm chặt khăn tắm, anh đây là lại muốn nữa sao, cô không muốn đâu,
nhìn thấy cô bước ra nhìn anh như bộ dạng thấy quỷ làm anh buồn bực,
anh lại đáng sợ vậy sao?

"A Thần, hôm nay em hơi mệt để hôm khác được không?" cô cũng chỉ có thể khép nép xin anh,
"Đói" anh không trả lời cô chỉ nói có một chữ này mà anh cũng biết cô sợ cái gì
"Hả" cô khó hiểu nhìn anh
"Tôi nói tôi đói"
Nghe anh nói xong cô liền đỏ mặt, thì ra là anh muốn ăn cơm cô lại hiểu ra ý nghĩ đen tối kia, thật mất hết thể diện,
"Anh đi ra ngoài đi, em thay đồ xong sẽ làm cơm ngay.

" cô muốn thay đồ anh ở đây cô sẽ rất bất tiện
"Phiền phức, trên người cô có gì tôi chưa thấy qua? còn ngại ngùng" bỏ lại câu đó anh cũng rời đi,
để lại người con gái mặt đỏ như tôm luộc phía sau.

Thay đồ xong cô cũng đi nấu ăn cho anh, mà đáng tiếc trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi, chỉ còn vài sợi rau và 2 cái trứng,
thôi thì nấu cho anh một tô mì tôm vậy,
nấu cũng rất nhanh, chưa đầy năm phút đã có một tô mì đầy đủ hiện trước mặt anh,
không hiểu sao chẳng phải là sơn hào hải vị gì chỉ là một tô mì tôm lại để cho anh cảm thấy ngon như vậy,
cái người phụ nữ này có cái bí quyết gì đây, ăn xong một tô này anh cũng no bụng trở về phòng mình không có gây khó dễ cho cô,
cô nhìn cái tô mì đến ngay của nước cũng không còn lòng cô lại vui vẻ, hạnh phúc cô lại nở nụ cười,
cái cô gái này đúng là dễ khóc cũng thật dễ cười.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương