Theo đồng hồ sinh lý của mình, Tiểu Anh nặng nề thức giấc, đồng hồ sinh lý của cô luôn đúng, dù ngày hôm trước mệt cỡ nào thì cũng không ngủ quá sáu giờ sáng,
Vừa ngồi dậy toàn thân của cô liền mãnh liệt đau nhức, giống như vừa bị mấy con trâu nước hút vậy, đặc biệt là chỗ đó, hình như sưng lên rồi.

Bọn chúng đang nhắc nhở cô, đêm qua cô và anh thực sự trở thành vợ chồng rồi, tuy là cái này cô cũng không nguyện ý.

Xoay đầu nhìn qua người đàn ông đang ngủ bên cạnh, ký ức đêm qua liền ùa về làm cho tim cô nhói lên một cái, nhưng rồi cô cũng không có oán trách.

Cái người đàn ông này cô vẫn luôn gọi là chồng, cho dù cái tiếng chồng này chưa bao giờ được phát ra thành tiếng.

Thật đẹp, lòng cô cảm thán một câu, quanh người anh lúc nào cũng luôn có khí chất vương giả ngay cả bây giờ cũng vậy
Cho dù là ngủ cũng đẹp đến lạ thường, anh mang nét đẹp Châu Á, cái mũi lại mang hơi hướng của phương Đông, môi mỏng bạc tình bạc nghĩa, khuôn mặt của anh cứ như được người ta đúc thành,
Tiểu Anh cứ thất thần nhìn anh ngủ, đây cũng là lần đầu cô được ngủ chung với anh, coi như đây là giá lần đầu của cô đi.


Rất lâu rồi cô mới có thể nhìn anh gần như vậy,
thôi thì cứ nhìn lâu một chút,
khi anh ngủ sẽ không có tàn nhẫn, sẽ không có ghét bỏ cô, như vậy thực tốt.

Nhưng mà ngủ rồi cũng sẽ dậy thôi, lại sẽ tàn nhẫn với cô.

Cô khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán của anh, xoay người bước xuống giường.

Nhưng chân vừa chạm đất thì cái cơ thể cô liền kháng nghị, vừa bước xuống đã muốn ngã ngồi lại giường, thật sự đau quá,
Đêm qua anh cũng không có thô bạo, nhưng lại điên cuồng, làm cho cô đau đến ngất đi.

Gán gượng 1 tí cô muốn dọn dẹp bãi chiến trường này, quần áo của cô và anh rãi rác khắp nơi còn có cái khăn trãi giường này nhất định phải thay qua, nó còn in lại chiến tích đem qua anh làm cho cô, 1 đóa hoa hồng đang nở rộ ở đó.

Bước được 2 bước cô cảm thấy có thứ gì đó đang chảy ra từ người cô, gương mặt liền đỏ như mông khỉ, vội vàng dọn dẹp xong chỗ này, sau đó một mạch đi về phòng mình.

Tắm rửa sạch sẽ, cô quay xuống bếp chuẩn bị trà giải rượu và bữa sáng cho anh, đêm qua anh uống nhiều như vậy nhất định đầu rất đau, uống ít trà giải rượu anh sẽ thoải mái hơn
Bữa sáng cũng thanh đạm thôi, anh hay đau dạ dày cần chú ý bữa ăn một chút.

****************
Tôn Yên Thần lờ mờ mở mắt ra, cảm thấy đầu đau như búa bổ, cơ thể cũng khó chịu, như nhớ ra điều gì đó, đôi mắt anh liền trở nên lạnh lùng.

Nhìn qua thấy một đóa hoa hồng nở rộ trên giường đáy mắt anh thêm phần lạnh lẽo, bước xuống giường anh đi vào phòng tắm.


Nột lúc sau đi ra quần áo đã chỉnh tề, áo vest quần âu, kết hợp hết sức tinh tế càng làm cho body đã vốn đẹp của anh càng thêm đẹp.

Thấy Tôn Yên Thần từ trên lầu đi xuống Tiểu Anh đang làm bữa sáng liền ngước lên nhìn, nhưng mà nhìn cũng không quá lâu, cô muốn nhìn nhưng lại sợ đối mặt với anh.

Xảy ra chuyện tối qua cô không biết phải đối mặt với anh thế nào nữa, trong lòng của cô dâng lên chút sợ hãi.

Thấy Tôn Yên Thần càng ngày càng đến gần Tiểu Anh liền giấu vẻ bối rối vừa rồi mà nở nụ cười dịu dàng
" Anh tỉnh rồi, để em bê bữa sáng ra cho anh nha, còn có trà..."
"Im mồm"
Cô còn chưa nói xong anh đã đến chỗ cô nắm lấy mái tóc dài của cô kéo ra sau,
" PHƯƠNG TIỂU ANH" anh nhấn mạnh kêu rõ từng chữ trong tên cô.

Tôn Yên Thần chỉ như vậy mỗi khi anh rất tức giận thôi.

" A thần, em đau, thả em ra đi" Tiểu Anh yếu ớt cầu xin

Tay cô nắm lấy tay anh, muốn giảm sức kéo của anh chỉ là càng cản anh kéo càng mạnh khiến cô đau nhói,
"Cô còn luyên thuyên cái gì, khá khen cho cô dám nhân lúc tôi say đến quyến rũ tôi"
Nước đã ngập đôi mắt của Tiểu Anh chỉ cần chớp mắt một cái nước mắt liền rơi xuống, cô cũng không biết sao anh lại như thế, rõ ràng là đêm qua anh cưỡng ép cô mà, nghĩ đến đây cô càng tủi thân
" không phải em, đêm qua là anh say, sau đó anh...!ép em" hai chữ "ép em" cô nói rất nhỏ, sợ anh nghe thấy
"Hay lắm, còn dám đổ lỗi cho tôi, xem tôi là con nít ba tuổi à"
Giống như xem truyện cười anh nở nụ cười chỉ có điều đó là nụ cười khinh bỉ, lực trên tay càng tăng thêm, anh khinh thường, tức giận lên tiếng
"Con đàn bà d*m đãng, khốn kiếp nhà cô, ti tiện thì mãi mãi ti tiện"
" Biết tôi ngủ với cô rồi, Linh Linh nhất định sẽ rất đau lòng, có biết không? hả?"
Đến đây nước mắt của cô đã kiềm không nổi nữa cứ thế mà rơi xuống như mưa, nổi đau trên da đầu bây giờ làm sao bằng với nổi đau trong lòng của cô, thì ra anh sợ cô ấy đau lòng.

Ai cũng sợ cô ấy đau lòng, còn cô thì sao, họ xem trái tim cô làm bằng gỗ à, cô là người, cô có trái tim, trái tim cô là bằng thịt bằng máu, cô cũng biết đau chứ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương