Chương 2504:

 

Nhân viên cảnh sát nói xong cúp điện thoại.

 

Quay đầu cầm chìa khoá xe, nói với một đội viên vừa mới trở về: “Đứa trẻ này đi lạc, tôi phải nhanh chóng đưa cậu nhóc về nhà mẹ nó.”

 

Đội viên liếc nhìn cậu nhóc đẹp trai đáng yêu, trả lời một câu: “Được, tôi trông cho, anh đi đi!”

 

Đầu óc Hứa Tâm Duyệt có chút mơ hồ, con của Cố Thừa Tiêu sao có thể đi lạc được?

 

Bên cạnh anh không phải luôn có vệ sĩ theo sát sao?

 

Điều khiến cô kinh ngạc là, cậu nhóc báo với cảnh sát là số điện thoại và tên của cô, điều này thật sự khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn.

 

Lẽ nào cậu nhóc không nhớ số điện thoại của ba mình sao?

 

Hứa Tâm Duyệt không biết vì sao, đụng đến chuyện của cậu nhóc, cả người cô đều lo lắng, giống như đây thật sự: là con của cô vậy, cho dù mẹ đẻ của đứa bé này là Hứa An An, cô cũng không để trong lòng.

 

Trước hết đón cậu nhóc về nhà đã, rồi để ba thằng bé đến đón, hoặc là gọi Hứa An An đến đón! Cô không thể bỏ mặc.

 

Hứa Tâm Duyệt thay quần áo, vội vàng chạy xuống tầng ra ngoài đường lớn đợi.

 

Cậu nhóc ngồi trong xe cảnh sát, khuôn mặt vui vẻ, còn nói chuyện cùng nhân viên cảnh sát.

 

Lúc cảnh sát bắt đầu đi được vài phút, ở trong tòa cao ốc không xa, La Mẫn sắp điên rồi.

 

Sau khi cô bước vào, phát hiện cậu nhóc không nghịch đồ chơi nữa, thậm chí cô gọi lớn vài tiếng, cậu nhóc đều không trả lời, cô vội vàng xuống tầng tìm Cố Thừa Tiêu, nhưng trong phòng làm việc của Cô Thừa Tiêu cũng không thấy cậu nhóc.

 

Cố Thừa Tiêu đang họp, La Mẫn sợ đến mức trái tim lo lắng, ầm một tiếng cửa phòng hội nghị mở ra, dọa những người đang họp bên trong một trận, còn tưởng là xảy ra chuyện gì.

 

“Có tổng… Tiểu Mục không thấy đâu nữa…” La Mẫn sợ tới mức nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.

 

Cơ thể đẹp đẽ của Cố Thừa Tiêu lập tức đứng dậy, anh bước nhanh ra ngoài, nói với Hách Soái đằng sau: “Bảo vệ sĩ phong tỏa tòa nhà, lập tức theo dõi điều tra.”

 

Hách Soái lập tức trả lời, gọi điện cho phòng bảo vệ.

 

Cố Thừa Tiêu nói với La Mẫn bên cạnh: “Không thầy thằng bé từ lúc nào?”

 

“Khoảng mười phút trước, thời gian tôi nghe điện thoại đã không thấy cậu ấy rồi, tôi đứng ở hành lang cạnh cửa, tôi không biết tiểu thiếu gia rời đi bằng cách nào… là lỗi của tôi, tôi không chú ý đến cậu ấy… tôi tưởng nó xuống tìm anh, nhưng… tôi tìm một vòng cũng không thấy.”

 

Người phụ nữ hai bảy tuổi như La Mẫn đều sắp lo lắng phát khóc rồi.

 

Khuôn mặt điễn trai của Cố Thừa Tiêu bình tĩnh, so với tay chân luống cuống thấp thỏm lo âu như La Mẫn, anh biết rõ con trai sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.

 

Cố Thừa Tiêu đến phòng đồ chơi, nhìn thấy chiếc đồng hồ cởi xuống để trên bàn, trái tim anh trong nháy mắt căng thẳng hơn vài phần, bình tĩnh suy nghĩ hết tất cả mọi chuyện có thể xảy ra.

 

Một video giám sát được gửi đến ipad của Hách Soái, sắc mặt anh ta căng thẳng nói: “Ông chủ, tiểu thiếu gia tự mình trốn ra ngoài.”

 

Có Thừa Tiêu cầm ipad, nhìn cậu nhóc trong video giống như một con mèo nhỏ ở sau lưng La Mẫn, nụ cười giảo hoạt, nhanh chân nhanh tay trốn ra ngoài.

 

Sắc mặt tức giận trong phút chốc u ám, từ lúc nào con trai anh lại không nói một tiếng, mà đã chơi trò biến mất như vậy?

 

Hô hấp của La Mẫn căng thẳng, thì ra tiểu thiếu gia trốn ra ngoài trong lúc cô đang nghe điện thoại, “Tiểu thiếu gia đây là muốn đi đâu?”

 

La Mẫn lo lắng hỏi một câu.

 

“Có phải là đi tìm ai đó không” Hách Soái tiếp lời.

 

Còn khuôn mặt khó đoán của người đàn ông bên cạnh, phút chốc trong đầu bắt được một chút thông tin.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương