Chương 2485:

 

“Bây giò chúng ta đi tìm cô ta cảnh cáo một chút, để cô ta đừng có mà không biết tốt xáu, dám tranh Cố Thừa Tiêu với con, cô ta lấy đâu ra cái tự tin đấy.”

 

Lý Tịnh Nhã thay con gái bất bình.

 

“Vâng, bắt buộc phải cảnh cáo, nếu không cô ta còn tưởng rằng bản thân mình có thể trèo cao.” Hứa An An nghiền răng tức giận.

 

Hứa Tâm Duyệt lúc này đã về nhà bà ngoại, bà để dành cơm cho cô, thấy cô về liền hâm nóng giúp cô.

 

Hứa Tâm Duyệt cảm xúc bên trong còn có chút kích động, cô cẩn thận nhớ lại hình ảnh nói chuyện cùng cậu nhóc kia, suy nghĩ một hồi cô không tự chủ được mỉm cười.

 

Nhưng phục hồi lại tinh thần, cô thở dài một hơi, cô cảm thấy đủ rồi, cũng không nên nghĩ quá nhiều về chuyện này.

 

Đứa bé đó là con của Hứa An An và Cố Thừa Tiêu, còn cô chỉ là người sinh ra nó mà thôi.

 

“Tâm Duyệt, ăn cơm thôi!”

 

Bà ngoại thấy cô ngắn người bèn nói một câu.

 

Hứa Tâm Duyệt mỉm cười gật đầu: “Vâng, bà ngoại, bà đi ngủ một chút đi ạ!”

 

Bà ngoại có thói quen ngủ trưa, bà là người đã đến độ tuồi nhất định, không ngủ sẽ không chịu được, bà liền đi ngủ.

 

Hứa Tâm Duyệt ăn cơm xong, thu dọn đồ trên bàn, cô ngồi trên sô pha tiếp xúc ngây người, trong đầu nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng trong nhà hàng, anh chính là Cố Thừa Tiêu, có phải cô đã từng gặp ở đâu đó rồi hay không?

 

Lẽ nào là bởi vì anh quá giống với Có Dĩ Mục, nên cô mới sinh ra ảo giác như vậy?

 

Hứa Tâm Duyệt cong môi cười, nhất định là như vậy, cậu nhóc giống anh đến 70%! Nhưng Hứa Tâm Duyệt không hề biết, đang có cặp mẹ con đằng đằng sát khí hướng về phía cô và bà ngoại.

 

Tài xế dùng tốc độ nhanh nhất dừng lại trước cửa nhà bà ngoại Hứa Tâm Duyệt, đây là một góc của thành phó xưa, nhà ở đây đều là những ngôi nhà đã xây được ban mươi năm, cũng sắp bị phá bỏ và di dời đi nơi khác.

 

Một chiếc xe màu đen dừng lại, không đợi tài xế mở cửa xe, mẹ con Hứa An An đã tự xuống xe rồi, Hứa An An nhìn tòa nhà đổ nát, cô ta nhíu mày hỏi: “Mẹ, mẹ chắc chắn là ở đây?”

 

“Không sai chính là ở đây, trước đây mẹ từng đến, là tòa nhà ba tầng này.”

 

Lý Tịnh Nhã vừa nói vừa bước thẳng về phía cửa lớn.

 

Hứa Tâm Duyệt đang ngồi trên sô pha, nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, cô ngắn người, là ai?

 

Cô cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy mở cửa, nhìn thấy cặp mẹ con dáng vẻ kiêu ngạo đứng ngoài cửa.

 

Cô giật mình, biết người đến đều có ý xáu, cô cũng biết tại sao họ lại đến đây.

 

Hứa An An nhìn thấy cô mở cửa, cong môi cười: “Hóa ra bà ngoại cô sông ở nơi rách nát như này! Trời mưa to sẽ sập thôi!”

 

“Hứa Tâm Duyệt, ra đây chúng tôi có chuyện muốn nói với cô.” Khuôn mặt Lý Tịnh Nhã ra lệnh nói.

 

“Bác gái có chuyện gì sao?” Sắc mặt Hứa Tâm Duyệt lạnh nhạt hỏi.

 

“Cô hy vọng chúng tôi vào trong nhà nói, hay là ra ngoài cùng với chúng tôi?” Hứa An An hỏi ngược lại.

 

Hứa Tâm Duyệt nghĩ đến bà ngoại đang ngủ ở tầng hai, chắc chắn không thể làm ồn đến bà, hơn nữa, chuyện mà bọn họ nói cũng tuyệt đối không thể để cho bà ngoại nghe thấy.

 

“Gần đây có quán cafe, chúng ta đến đó đi!” Hứa Tâm Duyệt mở miệng nói.

 

Hai mẹ con cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh, Hứa Tâm Duyệt cầm theo túi, đóng cửa đi đến trước mặt họ.

 

Đối diện với tòa nhà cũ này, là khu bất động sản mới bị phá bỏ mấy năm trước, để xây dựng một khu mua sắm lớn, so sánh với thành phố cũ đối diện kia trở thành hai loại phồn hoa khác nhau.

 

Quán cafe hơn hai giờ chiều không có nhiều người, Hứa Tâm Duyệt tìm một vị trí khuất, mẹ con Hứa An An ngồi đối diện cô, một người khoanh tay khuôn mặt tương đối lạnh lùng, một trưởng bối bộ dạng uy nghiêm, vẻ mặt soi xét.

 

“Hứa Tâm Duyệt, cô làm thế nào quen biết được Tiểu Mục?” Lý Tịnh Nhã bắt đầu chát vần.

 

Hứa Tâm Duyệt cau mày, bình tĩnh nói: “Lần trước ở sàn catwalk, tôi gặp được Có tiểu thiếu gia đi lạc, chúng tôi chỉ nói vài câu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương