“Tưởng rằng tôi sẽ tin sao? Cô có chủ ý gì, tôi vừa nhìn là biết, đừng tưởng rằng ban đầu cô thay tôi sinh đứa bé này, cô liền có quyền tiếp cận anh ấy, cô cách xa con tôi ra một chút.”

 

Hứa An An phẫn nộ cảnh cáo.

 

Mà Hứa Tâm Duyệt cánh tay đang bị siết chặt đúng lúc muốn giật ra, bỗng nhiên động tác giãy giụa của cô đông cứng, hơi thở gấp gáp kích động hỏi: “Đứa bé đó là con của tôi sao?”

 

Cũng chính là nói, là đứa con cô mang thai hộ sinh ra sao?

 

“Đừng có giả vờ nữa, cô chạy đến đây không phải là muốn mượn đứa trẻ này ở trước mặt ba nó để lộ diện sao? Tôi nói cho cô biết, Có Thừa Tiêu là của tôi, cô đừng hòng có ý đồ gì, nếu không tôi sẽ không khách khí.”

 

Hứa An An hát tay cô: “Cô dám xuất hiện trước mặt con trai tôi lần nữa xem.”

 

Hứa Tâm Duyệt bị hất ra, toàn thân loạng choạng lùi về sau hai bước, đột nhiên hốc mắt cô ửng đỏ, ánh mắt kích động xoay vòng, trời ạ! Là đứa bé đó.

 

Là đứa bé mà cô mang thai mười tháng, chính là cậu nhóc đáng yêu đó, lúc này Hứa Tâm Duyệt thật sự vui mừng không nói được lên lời.

 

Thì ra nó lớn lên đáng yêu như vậy, đẹp trai khỏe mạnh như thế.

 

“Cô khóc cái gì? Đứa bé đó có quan hệ gì với cô? Hứa Tâm Duyệt, cút khỏi chỗ này mau.” Hứa An An đưa tay lên chỉ, trực tiếp đuổi cô.

 

Còn lúc này, trong lòng Hứa Tâm Duyệt bao phủ tâm trạng vui mừng kích động, cô căn bản không để ý đến lời ác ý của Hứa An An.

 

Bao năm nay cô ở nước ngoài, cô không ngừng nằm mơ thấy đứa bé này, cô nghĩ cả đời này nếu như có thể nhìn thấy đứa bé thì cô sẽ vui mừng biết bao.

 

Mà hiện tại, giấc mơ này lại thành hiện thực rồi.

 

“Đứng đây làm gì? Còn không mau cút đi.”

 

Hứa An An đột nhiên có chút sợ hãi, Hứa Tâm Duyệt trong bao năm nay giống như lột xác vậy, trước đây yêu đuối dễ bị bắt nạt, lần trước ở trên khán đài, bộ dạng đi catwalk của cô đem mị lực toàn thân hiện ra, thật sự là rất quyến rũ những người đàn ông, cho nên cô ta sợ Hứa Tâm Duyệt đánh chủ ý lên Cố Thừa Tiêu, cướp đi danh lợi của cô ta.

 

Hứa Tâm Duyệt ngẳng đầu nhìn về hướng khách sạn, cô quay người bắt taxi rời đi.

 

Hứa An An tức giận đến mức thở dốc, còn Lý Tịnh Nhã mãi không thấy cô ta quay lại cũng mượn cơ hội ra ngoài.

 

Nhìn dáng vẻ thở hổn hển của con gái, trong lòng bà ta cũng đầy tức giận, Hứa Tâm Duyệt tại sao lại xuất hiện ở đây?

 

“Nha đầu thối đó đi chưa? Cô ta có nói mình đến đây làm gì không?” Lý Tĩnh Nhã hỏi con gái.

 

“Cô ta còn có thể làm gì? Nhất định là biết đứa con năm đó cô ta mang thai hộ là của Cố Thừa Tiêu, muốn đến đây tìm chút cảm giác tồn tại, còn mơ mộng Cố Thừa Tiêu sẽ nhìn cô ta thêm chút!”

 

Hứa An An nghiền răng nghiền lợi nói.

 

“Đừng hòng.” Lý Tĩnh Nhã nhìn về phía đường lớn chửi thề: “Cũng không nhìn lại xem xuất thân của mình thé nào, còn dám giành người với con, hừ, không biết lượng sức.”

 

Lý Tịnh Nhã tiếp tục chửi rủa.

 

“Kỳ lạ, cô ta gặp Tiểu Mục trước đó khi nào? Không phải cô ta sớm đã có âm mưu gì rồi đấy chứ? Nhất định là vậy, chắc chắn cô ta đã sớm lập kế hoạch để xuất hiện vào hôm nay, vậy mà cô ta lại xuất hiện bên cạnh Tiểu Mục trước con, bây giờ Tiểu Mục đối với con lạnh nhật như vậy, nhất định là cô ta ở trước mặt Tiểu Mục nói xấu gì đó, Hứa Tâm Duyệt, con muốn giết cô ta.”

 

Hứa An An càng nghĩ càng cảm thấy tâm tư Hứa Tâm Duyệt nham hiểm, hơn nữa sự lạnh nhạt và coi thường của Cố Dĩ Mục đối với cô ta đều tính lên người Hứa Tâm Duyệt.

 

Nếu không, thân là mẹ ruột của thằng bé, cô ta không thể nào bị thằng bé đối xử lạnh nhạt như vậy, lúc nãy con trai đối với người ngoài thì ôm thân thiết, nhưng đối với cô ta lại không thèm nhìn.

 

Lý Tịnh Nhã nghe con gái nói như vậy lập tức đồng tình.

 

“Con nói sao Tiểu Mục lại lạnh nhạt với con như vậy, thì ra là do nha đầu thối đó âm thầm nói xấu, đáng ghét, cái thứ có người sinh nhưng không ai dạy.”

 

“Mẹ, tuyệt đối không thể để Cố phu nhân và Có Thừa Tiêu biết được Tiểu Mục là do cô ta mang thai hộ sinh ra, lúc này, chắc mẹ vẫn chưa nói cho Cố phu nhân đâu nhỉ?”

 

Lý Tịnh Nhã cần thận suy nghĩ lại: “Hợp đồng mang thai hộ của mẹ và Hứa Tâm Duyệt ký ở trước mặt bác sĩ, cho dù Cố phu nhân nhìn thấy tư liệu của cô ta, có lẽ cũng đã sớm quên chuyện này rồi, lúc đó bà ta chỉ cần người thừa kế, một người mang thai hộ có gì quan trọng? Cho dù có xem qua, cũng sẽ không ghi nhớ ở trong lòng.”

 

“Cũng đúng, lúc đó Cố phu nhân cũng đã kiệt sức, toàn bộ đều đang chăm sóc Cố Thừa Tiêu hôn mê, chỉ cần Hứa Tâm Duyệt không chủ động nói ra thân phận mang thai hộ, bà ấy chắc chắn sẽ không biết chuyện của cô ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương