Đường Tư Vũ lẳng lặng nhìn lông mày của cha mình, rồi lại nhìn qua cậu con trai bé bỏng, có giống chút nào đâu cơ chứ? Có điều, cảnh này khiến khóe miệng cô không tự chủ được mà hơi nhếch lên một chút.

Cha rất quý cháu ngoại, đây là điều khiến cô cảm thấy vui vẻ nhất.

Tuy nhiên, ở trước lan can tầng có hai mẹ con khi nhìn thấy thấy cảnh này, ánh mắt tràn đầy căm giận và bực bội. Khóe miệng Khưu Lâm hừ thầm một cách khó chịu. Một đứa con riêng lại có thể khiến ông ta quý mến đến như vậy.

“Ayyo! Con về rồi đấy à, dì tưởng chiều nay con mới về đến nhà cơ!” Khưu lâm vừa xuống lầu liền giả vờ đon đả nói với Tư Vũ.

“Dì!” Đường Tư Vũ hờ hững chào bà ta một tiếng rồi ngó lơ bộ dạng của Đường Y Y, ánh mắt càng thêm dửng dưng.

“Đứa bé này đáng yêu quá, trông cũng đẹp trai đấy.” Khưu Lâm đương nhiên không thể làm mất đi phong thái của một nữ chủ nhân trước mặt chồng mình. Khi ngồi xuống ghế, bà ta liền đưa tay kéo cậu bé về phía mình khiến cho nhịp tim Đường Tư Vũ lập tức thắt lại, cô sợ Khưu Lâm sẽ âm thầm làm gì không tốt với con trai mình.


Dù sao, mẹ con họ ghét cô như thế nào, cô đều biết rõ.

“Chị.” Đường Y Y cười đắc ý đi đến bên Tư Vũ nói: “Đã lâu không gặp.”

Đường Tư Vũ quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy bản mặt của cô ta. 5 năm trước, hình ảnh cô ta trần trụi nằm bên cạnh vị hôn phu của mình hiện ra nhiều lúc như một nhát dao đâm vào trái tim cô.

Cô và Mộ Phi là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm sâu đậm. Vì thế, cô hận Mộ Phi, và cũng hận cô em gái không biết xấu hổ này. Tình cảm sâu đậm bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng không thắng nổi hai từ “mới mẻ”.

Năm đó, cô đã liên tiếp phải chịu đựng hai sự đả kích, sự trong trắng của người con gái bị hủy hoại, vị hôn phu thì phản bội, cô cũng như nhìn thấu lòng của bọn họ rồi, thế gian này không có một người con trai nào tốt cả.

“Tiểu Lâm, đi thu dọn phòng cho khách đi cho mẹ con Tư Vũ vào ở.”

“Không cần đâu cha, con dự định sẽ đưa Tiểu Hi đến nhà bạn con ở.”

“Có nhà không ở, sao lại phải đi làm phiền người khác làm gì?”

“Cô ấy là chị em tốt của con.” Đường Tư Vũ vẫn giữ vững quan điểm, cô không yên tâm để con trai sống trong ngôi nhà này. Hai mẹ con họ thực sự không dễ đối phó, hơn nữa cha lại yêu thương Tiểu Hi như vậy, điều này có nghĩa con trai cô đã trở thành cái gai trong mắt mẹ con họ.


“Ông ngoại, đó là mẹ đỡ đầu của con, con cũng rất muốn được gặp mẹ.” Cậu nhóc nói đỡ cho mẹ.

“Thôi được rồi! Tùy hai mẹ con!” Đường Hùng không tranh cãi tiếp nữa, sau đó ông đứng dậy dắt tay cháu trai và nói: “Cùng ông ngoại ra vườn hoa đi dạo.”

Cậu nhóc lập tức tươi cười trở lại, nắm lấy tay ông ngoại. Ý chí sắt đá của Đường Hùng cũng bị nụ cười rạng rỡ của cậu nhóc này làm ấm áp trở lại.

Xem ra những năm vừa qua là ông đã mắc nợ hai mẹ con họ, dù sao đi nữa thì đứa cháu này cũng mang trong mình giọt máu của Đường gia.

Đường Tư Vũ không đi theo hai ông cháu, cha cô muốn cùng cháu ngoại tận hưởng sự vui vẻ, cô không nên đi cùng thì hơn.

“Chị, sao tự nhiên lại trở về? Không phải ở nước ngoài chị sống rất thoải mái hay sao?” Giọng nói trào phúng của Đường Y Y truyền tới.


“Đây là nhà của tôi, vì cớ gì mà tôi không được trở về?” Đường Tư Vũ lạnh nhạt nhìn cô ta.

Khưu Lâm có chút kinh ngạc nhìn đứa con gái đã từng bỏ nhà ra đi. 5 năm trôi qua cô ta dường như đã thay đổi không ít. Mặc dù khuôn mặt của Tư Vũ vẫn đẹp đến mức khiến bà ta ghen tị, nhưng khí chất trên người ngày càng trở nên quyến rũ và hấp dẫn hơn. Nhìn lại con gái mình, mặc dù cũng không kém cạnh, nhưng khi đứng cùng Đường Tư Vũ dường như vẫn còn có gì đó yếu thế hơn.

“Giờ tôi đã biết vì sao chị lại không kết hôn với Mộ Phi rồi, tính qua một chút ngày sinh của con trai chị là biết chị đã cắm sừng Mộ Phi từ trước rồi.” Đường Y Y tiếp tục khiêu khích.

Đường Tư Vũ đã không còn muốn nhắc đến chuyện năm đó nữa “Đúng, nếu cô thích anh ta, tôi nhường.”

“Như chị mong đợi, tôi đã trở thành bạn gái của Mộ Phi, chúng tôi cũng sắp đính hôn rồi.” Đường Y Y đắc ý cười sung sướng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương