Tổng Tài Ác Ma Tuyệt Tình
Chương 37: Anh ấy rất giàu

Vương Triết khi bắt Taxi chạy theo tới nơi,cậu ta có chút vội trả tiền rồi chạy sọc vào trong.Nhìn qua một lượt,chỉ thấy người đàn ông thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi đang xuýt xoa sử lí vết thương trên mặt.

Tô Minh Sơ vừa đem thuốc bôi lung tung lên mặt vừa khó chịu rên hừ hừ,đau chết hắn rồi,mẹ kiếp tên sói già bạo lực Từ Hy Viễn.

Hắn thấy có người đi đến,ngước mắt liền nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên há hốc mồm của một người đàn ông lạ mặt,hắn khó chịu "Nhìn cái gì?"

Chưa thấy trai đẹp bao giờ à!

Vương Triết lại gần "Cậu bạn,có thấy một người đàn ông cao lớn,mặt mày lạnh lùng.... ừm,mặc áo sơ mi đen vào đây không?"

Tô Minh Sơ nhếch môi,đây không phải là hỏi Từ Hy Viễn sao?

"Có đấy!Anh quen hắn??"

Vương Triết gật đầu "Tôi là trợ lí."

Tô Minh Sơ hài lòng gật gật đầu,ngoắc ngoắc tay "Lại đây!"

Vương Triết vừa đi lại hắn đã quăng thuốc khử trùng cùng băng cá nhân qua,ngã người ra sau ghế,hai chân gác chéo thoải mái đung đưa "Tổng giám đốc nhà anh đánh tôi.Được rồi,thân làm trợ lí như anh cũng chịu trách nhiệm chút đi."

"Hả,Từ tổng đánh cậu?Không phải chứ?"Cậu ta biết tổng giám đốc nhà mình có chút cộc cằn,khó tính nhưng cũng không đến mức đánh người chứ?Trừ phi... được rồi,lại liên quan đến Tô Thiện đi.

Vương Triết thở dài,có chút không muốn xử lí vết thương giúp hắn,nhìn gương mặt bầm tím xanh đỏ của hắn,lại một lần nữa thở dài thở dài "Cậu bạn,tôi khuyên cậu tốt nhất đừng chọc vào người phụ nữ của Từ tổng,chết không thấy xác đấy!"

Tô Minh Sơ đang nhắm mắt dưỡng thần,nghe tới liền mở mắt,đuôi mắt xếch lên "Tôi cứ thích chọc đấy!"Ông đây phải đòi lại chút lợi lộc cho Tiểu Thiện bé bỏng,tưởng ông đây sợ chắc,hừ,còn lâu!

Vương Triết đem băng cá nhân dán lên chỗ trầy nơi trán hắn,lại thở dài lắc đầu "Tuổi trẻ bây giờ thật ngang bướng."

"Này!Nói ai tuổi trẻ ngang bướng."Tô Minh Sơ đứng dậy,khí thế bừng bừng áp về trước "Nói xem,anh hơn tôi được bao nhiêu tuổi?Còn giả vờ làm người lớn dạy bảo con nít à?"

Vương Triết hơi nghiêng người,cậu ta còn vài tháng nữa liền bước qua tuổi 27,cũng không phải còn là thanh niên trẻ tuổi gì!Nhìn cậu thanh niên trước mặt,quả thực là có cao hơn cậu ta một chút,nhưng đoán chừng cũng còn trẻ đi.

"Không nói với cậu nữa,tôi đi đây."

"Cũng chẳng mượn ở lại."Hắn cợt nhã lên tiếng,con mắt đảo đảo rồi nheo lại nhìn người đàn ông hướng cửa đi ra,tính tình ngây thơ như vậy hèn gì bị tên sói già kia lừa làm trợ lí,hừ!

Hắn cũng muốn có trợ lí a!

Vừa về nước đã bị ông già bắt quản lý công ti,hắn không một lời liền bỏ chạy đến đây,tiện thể tranh dành khu quy hoạch kia,lại không ngờ thất bại.Tô Minh Sơ sờ sờ cằm,đột nhiên học theo ai đó thở dài ngán ngẩm.

(Học ai đó thì lướt lên một tí nha!)

Từ Hy Viễn đem Tô Thiện về khách sạn mình ở,anh từ đầu đến cuối đều lạnh mặt kéo cô lên phòng.

Tô Thiện sợ anh nổi giận,cố gắng theo kịp bước chân anh,khó chịu cũng không dám nói một lời.

Anh đem cô đẩy vào phòng,khoá trái cửa.Giây sau liền áp Tô Thiện vào tường,thân thể cao lớn đè ép mạnh bạo hôn lên môi cô,anh từng chút từng chút một gặm cắn môi cô,không chút lưu tình chăm chọc,khuấy đảo.

Tô Thiện đột nhiên đưa chân giẫm mạnh lên chân anh,mạnh tay đẩy ta,tức giận vung tay lên mặt Từ Hy Viễn,trợn trừng mắt lên,hai mắt đỏ lên là sắp khóc tới nơi.

Từ Hy Viễn mặc kệ bên mặt vì cái tát của cô mà có chút đau,hắn nổi giận đưa tay siết lấy vai cô, cao giọng "Sao?Giả câm riết thành quen à?"

Tô Thiện hoảng hồn,hoá ra anh biết rồi,là Vương Triết nói cho anh ư?Cô sửng người nhìn anh,có chút hoảng sợ co rụt người,đôi mắt tràn đầy lửa hận kia bất giác làm cô thấy sợ hãi vô cùng,Tô Thiện bất giác cụp mắt.

Từ Hy Viễn thấy cô một mực tránh né anh như rắn rết,ngay cả nhìn cũng không muốn,tay anh khẽ tăng thêm sức lực,gầm quát "Lại không muốn nói?"

Cô bị anh bóp đau khẽ cọ người,khẽ kêu lên "Đau..."Giọng điệu có phần làm nũng.

Từ Hy Viễn ăn mềm không ăn cứng:

"Em còn biết đau ư?Vậy thì ngoan ngoãn cho tôi!"Anh buông tay ra,ánh mắt dịu xuống,có phần xót xa nhìn cô.

"Về thành phố B với tôi."

"Tôi không về."Mọi chuyện trước đây lại quanh quẩn hiện lên trong đầu cô,anh hận cô như vậy,còn biết cô giả làm Tiểu Tô,về với anh... cuối cùng sẽ không có kết cục tốt.Cô sợ...

Hắn không thể tin cô lại lập tức từ chối hắn,vẻ mặt nhỏ nhắn còn rất quật cường,hắn lo sợ:

"Em nói cái gì?Lặp lại lần nữa cho tôi?"

"Tôi nói... tôi không muốn về."

Nổi lo sợ ngày một lớn lên trong lòng anh,Từ Hy Viễn nhìn cô,ấn đường cau chặt:

"Cuối cùng là em ngoại tình đúng không Tô Thiện,em thích tên mặt trắng kia?"

Tô Thiện đảo mắt không dám nhìn hắn,ậm ờ nói dối "Đúng,tôi thích anh ấy... anh ấy... anh ấy..."

Tô Thiện bịa đại một lí do:

"Anh ấy rất giàu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương