Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình
-
Chương 69: Trở Về
Ánh mặt trời chiếu vào góc sân rộng lớn bên trong căn biệt thự, chiếc xe rất nhanh đã chạy thẳng vào bên trong, cô có chút chần chừ không muốn bước xuống xe, lập tức bị đôi mắt bên cạnh nhìn xuyên thấu khiến cô khó chịu bất mãn hừ mũi khinh thường.
" Vào trong đi"
Doãn Lạc Lạc đi vào trong nhà, từ xa đã thấy dì Tô bất ngờ chạy đến, mọi đồ vật xung quanh có vẻ thay đổi đi không ít, ví dụ như ngoài cổng, trước kia là vì có Uyển Hạ Nhi, nên hắn vẫn để nguyên như cũ, nhưng ba năm nay khi cô rời đi lại có chút lạ lẫm khó xác định, bên ngoài được bao phủ rất nhiều hoa hồng đỏ, kéo dài từ ngoài cổng đến tận bên trong dọc lối đi, mùi hương thơm thoang thoảng theo gió truyền sâu vào khoang mũi cô.
Những ký ức không tốt đẹp ở đây lại một lần nữa tràn về, cô tựa như bất bình với nơi ở này, nhưng hắn vẫn như cũ đẩy cô vào bên trong.
" Lạc Lạc, cháu đã về thật sự rồi sao, tốt quá"
" Vâng" Doãn Lạc Lạc mở miệng, đáy mắt hiện lên tia đau xót, thiếu chút nữa đã trực trào, ở nơi này cũng chỉ có dì Tô mới đối xử tốt với cô, ngoài ra những điều kia đối với cô đã là một thành phần bi thương của quá khứ.
Doãn Lạc Lạc xoay người muốn về phòng nghỉ ngơi, nhưng Tiêu Nhất Hàn đã nhanh chóng đi đến bên cạnh cô, trực tiếp tịch thu điện thoại, cô phản ứng không kịp đành để mặc hắn giật lấy mất.
" Anh làm gì vậy, mau trả điện thoại lại cho tôi"
" Để em liên lạc với người đàn ông kia, tạm thời em ở yên đây an phận cho tôi, điện thoại này tôi sẽ giữ lấy, đợi đến khi nào thích hợp tôi sẽ đưa lại"
" Anh..." cô phẫn nộ trừng mắt liếc hắn một cái nhìn đầy tức giận, thế nhưng hắn lại không để vào mắt, mỉm cười tà mị đem điện thoại nhét vào túi quần mình.
" Anh xem qua tài liệu này, có vấn đề gì không?" người đàn ông mang bộ đồ màu xám kính cẩn đứng bên cạnh chiếc xe màu bạc của Âu Thành Phong, từ từ rút ra một phong bì lớn, bên trong có một số hình ảnh của Doãn Lạc Lạc cùng người đàn ông kia, đáy mặt đột nhiên xuất hiện tia nhìn phức tạp.
" Bọn họ còn ở đó không?"
Người đàn ông kia hiển nhiên hiểu ý hắn đang hỏi đến ai, lập tức lắc đầu thật lòng trả lời " Bọn họ đã đi từ sớm, mớ ảnh này là thuộc hạ của tôi đã chụp lén được"
" Đi đâu vậy, có điều tra ra được"
" Nghe nói là trở về thành phố S, cách đây cũng khá xa" Âu Thành Phong nghe xong, lập tức bóp nát những hình ảnh bên trong, bàn tay run rẩy kịch liệt như đang cố gắng đè nén tâm tình hiện tại.
Chiếc xe phút chốc đã lao về phía trước, đem QQ gửi qua công ty, nhận được tài liệu bên trên có đính tem màu đỏ chói mắt, nhìn bên trong có dòng chữ tập đoàn Tiêu Thị, nụ cười khẽ mở lớn hơn.
Cả ngày ngồi thẫn thở trong nhà, cô dường như muốn phát điên không biết xả đi đâu, ngay cả ra ngoài hắn cũng cho người canh chừng cô nghiêm ngặt, như vậy chẳng phải là giam người phi pháp sao!!!?
Ân Tiểu An khẽ đứng bên lề đương nhìn người đàn ông trước mặt đang chăm chú hỏi đường, ánh mắt lóe lên tia nhìn ôn nhu, cô khẽ bật cười thành tiếng, không ngờ khi Lương Hạ Minh làm công việc gì đó có thể chăm chú đến mức này.
" Có đói bụng không, chúng ta qua bên kia ăn một chút gì đó rồi tiếp tục tìm"
Ở đây chính là phía bắc thành phố A, mấy ngày trước cô cùng Lương Hạ Minh đã xác định được khu vực ngoài này là nơi Doãn Lạc Lạc đang ở, nhưng nửa ngày trời ngay cả một chút tin tức vẫn chưa tìm ra được Doãn Lạc Lạc.
Lương Hạ Minh lái xe tấp vào lề đường cạnh đó, cả hai cùng bước xuống ghé vào một quán ăn nhỏ.
" Bác gái, cho cháu hai tô mì hoành thánh"
" Được được, của hai cô cậu có liền đây" bà chủ niềm nở tiếp đón, mau chóng làm hai tô mì đến trước mặt bọn họ, đột nhiên bà nhìn thấy xấp ảnh trên bàn của Ân Tiểu An, có chút tò mò mở miệng.
" Cháu với Lạc Lạc có quen biết sao?"
Miếng mì vừa được gắp đến bên miệng liền ngưng hẳn, cả cô cùng Lương Hạ Minh đều kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, giống như khi toàn bộ sự thất vọng đang ngày càng tăng thêm thì đây chính là một câu hỏi hết sức ấn tượng.
" Bác gái biết Doãn Lạc Lạc sao? Cô ấy ở đâu thế"
" Lạc Lạc thường xuyên ghé đến quán của bác ăn mì, dạo gần đây thì ít tới hẳn, có lẽ nó đã rời khỏi đây rồi"
" Rời đi sao, đi đâu được chứ" Ân Tiểu An đột nhiên xúc động, Lương Hạ Minh gật đầu đồng tình, khẽ gõ lên tô mì vẫn còn dang dở của Ân Tiểu An.
" Mau ăn đi, rồi chúng ta đi tìm thêm một lượt"
Bên ngoài trời lại đổ mưa, hầu như mỗi lần bọn họ đi chung với nhau, đều có cơn mưa phùn kéo tới, giống như cuộc tình của bọn họ, luôn có một cơn mưa kéo dài, vĩnh viễn không thể nhìn thấy nhau.
Tiêu Nhất Hàn ngồi im lặng trong phòng họp nhìn bọn họ đang lật tới lật tui xem tài liệu, theo như kế hoạch của công ty thì sắp tới sẽ có một vị khách đặc biệt đến đây, cho nên lúc này mọi người đều đã chuẩn bị một số tài liệu quan trọng.
" Tiêu tổng, cậu xem đi, đây chẳng phải là tài liệu của Âu Thị sao, nghe nói hắn ta rất ít tiếp nhận những hạng mục này, không phải có nguyên do gì khác chứ" Đông Lăng Vũ bên cạnh mở miệng nhắc nhở, Tiêu Nhất Hàn yên lặng cầm tài liệu trên mặt bàn xem xét qua một lượt, đôi mắt sắc bén bắn thẳng về phía anh.
" Cậu nhận đơn đặt hàng này"
" Này, Tiêu tổng, lần trước chẳng phải cậu giao cho tôi toàn quyền xử lý hay sao, lần đó cũng không có biết đến Âu Thành Phong, tôi thấy việc hợp tác này không có hại cho công ty, nên đã đồng ý nhận lời" Đông Lăng Vũ bất mãn lên tiếng, hắn thì hay rồi, lặn lội đến tận phía Tây để vui vẻ, những việc rắc rối như ở nơi này lại giao cho anh xử lý, hiện tại có gì mà trách mắng anh chứ.
" Để xem lần này hắn ta định làm gì?"
" Tiêu Tổng, anh xem bản thiết kế này có vừa mắt không, chúng ta đang có dự kiến sẽ tung mẫu này lên thị trường" người đàn ông trung niên đối diện nhanh chóng đẩy bản vẽ qua hướng Đông Lăng Vũ, anh nhanh chóng cầm lên đưa cho Tiêu Nhất Hàn, hắn xem qua một lượt, bàn tay khẽ gõ nhịp trên mặt bàn, ánh mắt dừng lại ở mẫu thiết kế thứ hai.
" Tạm thời cứ làm như vậy đi, có việc gì khác cứ liên lạc với phó tổng" nói xong kết thúc buổi họp, mọi người lần lượt đứng dậy cúi đầu chào tạm biệt, Đông Lăng Vũ nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.
" Lại là tôi sao, còn cậu làm cái gì?"
Đôi mắt sắc bén dừng lại trên người anh, lập tức vỗ lên vai Đông Lăng Vũ vài cái.
" Tôi phải chuộc lại lỗi lầm, cậu có ý kiến gì sao?"
" Tôi thì có ý kiến gì với cậu chứ" có trời mới nói sự thật cho Tiêu Nhất Hàn biết trong lòng anh lúc này ấm ức biết bao nhiêu.
" Không có gì thì tốt, mọi chuyện ở đây cậu giải quyết đi, tôi về nhà với vợ mình đây"
Cái gì mà vợ chứ, Doãn Lạc Lạc hả.
Ngọt ngào như thể những chuyện xảy ra trong quá khứ đã không còn vậy?
Lúc Tiêu Nhất Hàn trở về, đồng hồ trên tay đã điểm đúng chín giờ tối, hắn nhanh chóng tháo cà vạt, sau đó cởi áo khoác ném lên ghế, bên trong đã tắt đèn tối thui, còn vài ánh đèn màu vàng nhạt đang phát ra từ phía hành lang, lúc trước hắn một chút cũng không quan tâm, bây giờ nghĩ lại thấy có chút ấm áp, dường như đã lâu rồi hắn mới lại cảm thấy vui vẻ như thế này.
Dì Tô nghe tiếng động, lập tức mở cửa nhìn hắn đang đi về hướng cầu thang.
" Lạc Lạc đã đi ngủ, thiếu gia có gì căn dặn không?"
" Không có gì, dì mau đi nghỉ ngơi sớm đi" dì Tô gật đầu, đem cánh cửa bên ngoài đóng lại sau đó về phòng mình.
Khẽ ngồi trên giường, bàn tay không tự động mà khẽ vuốt ve trên gương mặt trắng hồng của cô, đột nhiên cô chụp tay hắn lại, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mấp máy.
" Đừng, đừng mà..."
" Lại gặp ác mộng" Tiêu Nhất Hàn buông bàn tay xuống nắm chặt lấy tay Doãn Lạc Lạc, âu yếm vuốt ve cẩn thận.
" Trả con lại cho tôi, mau trả lại đây..." cô lắc đầu giãy dụa, mồ hôi cũng sớm ướt trên cái trán, từng giọt lăn nhẹ rồi từ từ chảy dài trên mặt cô.
" Rốt cục em muốn tôi phải như thế nào?" Tiêu Nhất Hàn đem tay siết chặt bàn tay đang run rẩy kịch liệt của Doãn Lạc Lạc, trái tim đau đớn đến mức như bị ai đó xé rách, khó thở nhìn người con gái trước mặt mình, phiền muộn nằm xuống ôm cô chặt vào lồng ngực.
Doãn Lạc Lạc bất ngờ cảm thấy có chút ấm áp, dường như không còn gặp ác mộng nữa, cô ngoan ngoãn dựa đầu sát vào ngực hắn, hơi thở đều đều, chuyên tâm ngủ ngon lành, mà hắn cũng rất vừa ý với hành động bất ngờ này của cô, bọn họ cứ như vậy, có phải tốt hơn không?
Sáng hôm sau, trên mặt Doãn Lạc Lạc đột nhiên có chút ngứa ngứa, cô choàng tỉnh dậy, mở mắt ra liền bị khuôn mặt gần sát của Tiêu Nhất Hàn làm cho hoảng sợ, hắn ở trên giường cô từ lúc nào.
Thân thể đột nhiên khó cử động, nhìn xuống eo mình đang bị hắn ôm chặt lấy, có chút cả kinh muốn đem bàn tay hắn gỡ xuống, nhưng ngược lại chỉ khiến hắn lạnh lùng mở mắt ra nhìn cô chăm chú.
" Ngủ thêm đi" sau đó vùi mặt vào cổ Doãn Lạc Lạc, hơi thở nóng bỏng như ngọn lửa nhanh chóng phả vào khiến cô khó chịu muốn nhích người ra xa.
" Anh tránh ra, tôi..."
" Nhắm mắt ngủ" đem đầu cô kéo sát người mình, không cho cô né tránh, ngang ngược chiếm hữu đem cô ôm chặt hơn.
Thật là khó hiểu, lần trước hắn né tránh cô còn không kịp, nói gì đến ngủ cùng một chỗ, ba năm trước hắn còn nghi ngờ cô trèo lên giường hắn là có ý đồ quyến rũ, sau này gặp thấy hắn cô luôn luôn né tránh ở một bên, hoặc vào phòng sách ngủ tạm.
Lúc này hắn so với trước kia càng thay đổi chóng mặt, hóa ra ba năm nay không phải chỉ có mình cô mới có thể thay đổi, mà Tiêu Nhất Hàn cũng đã thay đổi hoàn toàn, so với trước kia đã có phần để tâm đến cô hơn, giật mình bởi suy nghĩ vừa rồi, cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại, ngăn không cho bản thân mình tiếp tục vùi sâu vào những chuyện đã qua, hắn không thể nào quan tâm đến mình được, người con gái hắn yêu, vốn dĩ luôn chỉ có mình Uyển Hạ Nhi.
Tiêu Nhất Hàn khẽ mở mắt, cảm nhận được thân hình đang chống đối của Doãn Lạc Lạc, hắn mệt mỏi càng thêm dùng sức ôm chặt, bây giờ với cô chỉ cần nhìn hắn một chút cũng rất khó khăn ư?
Khi cô tỉnh dậy trời đã xế chiều, khuôn mặt mệt mỏi khẽ nhìn ra bên ngoài, trên giường cũng đã không còn nhìn thấy Tiêu Nhất Hàn.
Cạch, cánh cửa liền được mở ra, dì Tô bước vào đặt bộ đồ trên giường giúp cô, vui vẻ mở miệng.
" Lạc Lạc, mau tắm rửa đi, để dì giúp con sửa soạn, Tiêu thiếu gia đang bên dưới đợi cháu"
Doãn Lạc Lạc hiếu kỳ nhìn bộ dạ hội trên giường được xếp gọn cẩn thận, sau đó nghe dì Tô nhắc đến hắn, cơ hồ không muốn đứng dậy.
" Đi đâu vậy dì Tô, cháu không muốn"
" Lạc Lạc, tâm trạng cậu ấy đang rất vui, cháu đừng khiến cậu ấy nổi giận, những chuyện trước kia đã là quá khứ, cháu không nhận ra Tiêu thiếu gia đã thay đổi rất nhiều vì cháu sao?"
Doãn Lạc Lạc giật mình, đúng vậy, cô thấy hắn đã thay đổi đi rất nhiều, nhưng như vậy thì sao chứ, hắn chỉ cần gây ra những lỗi lầm đó rồi làm lại thì tất cả đều sẽ trọn vẹn được như ban đầu.
Doãn Lạc lạc không muốn dì Tô khó xử, mau chóng tắm rửa để dì Tô giúp mình thay trang phục, cẩn thận trang điểm.
Khi cô vừa bước xuống dưới lầu, bên ngoài hắn đã dựa sẵn ở xe chờ cô.
" Đưa tôi đi đâu vậy"
" Ra ngoài ăn tối" nói xong liền mở cửa xe kéo cô vào bên trong, Doãn Lạc Lạc hơi né bàn tay hắn ra, tự mình bước vào trong, Tiêu Nhất Hàn thu tay mình lại, nhanh chóng đóng cửa xe.
Bên trong nhà hàng rộng rãi thoáng mát, hắn lần đầu tiên đưa cô đến nơi này, quả thực có chút khác biệt.
" Quý khách muốn ăn món nào có thể chọn"
" Em muốn ăn gì?" cử chỉ nhẹ nhàng, khiến những người ngồi cạnh đó không khỏi ghen tỵ, người đàn ông trước mặt nhìn có vẻ rất lạnh lùng, khí chất không cười mà uy, hiện tại có thể đối xử với cô gái trước mặt hết mực cẩn thận đủ để nhìn thấy rõ tình cảnh trước mắt.
" Tôi không đói" cô lạnh nhạt cự tuyệt, vốn dĩ không muốn ra ngoài này một chút nào, Tiêu Nhất Hàn lại cứ làm những chuyện khiến cô thật khó xử, đối đãi với cô như vậy là muốn chuộc lại lỗi lầm, hay vì nguyên nhân nào khác.
" Đem toàn bộ đồ ăn ra đây" người phục vụ kinh ngạc liền xoay người vào bên trong, gọi hết đồ ăn ra như vậy không phải là khoa trương đi chứ.
Doãn Lạc Lạc nhìn hành động lúc này của hắn, đột nhiên đáy lòng thoáng chốc run nhẹ, cô cố gắng đè nén cảm xúc, không cho bản thân tiếp tục bị những hành động quan tâm này của hắn khống chế.
Tiêu Nhất Hàn thấy cô cúi mặt xuống chén, một câu nói cũng không hề mở miệng, đột nhiên đem đồ ăn gắp đầy vào chén giúp cô, mở miệng lên tiếng.
" Mau ăn nhiều một chút, tôi không thích vợ mình ốm yếu"
Sắc mặt đột nhiên cau lại đến mức khó coi, ai là vợ hắn chứ, Tiêu Nhất Hàn đã quên rốt cục ai mới là vợ hắn rồi sao, ba năm trước chính hắn đã đuổi cô đi, hiện tại có tư cách gì mà gọi cô là vợ hắn chứ.
" Anh không cảm thấy phiền chán sao, giam giữ tôi như vậy anh vui vẻ lắm phải không?"
" Tất nhiên là không vui vẻ chút nào, tôi vẫn thích em ngoan ngoãn như lúc trước hơn" Doãn Lạc Lạc không nói thêm gì, mở miệng ăn đồ ăn trong chén, phút chốc bọn họ đã dùng bữa xong.
Hắn kéo tay cô ra ngoài, đứng im lặng bên lề dường, hắn xoay người định vào gara lấy xe, Doãn Lạc Lạc đang mải mê đắm chìm trong suy nghĩ không biết nguy hiểm đã rình rập từ lúc nào, khoảng hai tên đàn ông to lớn phía sau lưng chạy tới, trên tay cầm một con dao sắc bén nhọn hoắc không ngừng đâm về hướng cô.
" Lạc Lạc, cẩn thận" Tiêu Nhất Hàn nhìn thấy cô đang gặp nguy hiểm, lập tức lao tới chắn ngang trước mặt cô, đem thân thể cô ôm chặt lại, tiếng hét chói tai vang vọng trong không khí, dần dần tan biến.
Máu, một màu đỏ chói mắt đập vào mắt cô, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại kinh sợ nhìn người đàn ông đang che chắn trước ngực mình, hai tên đàn ông kia định quay lại ám sát Doãn Lạc Lạc nhưng sớm đã bị những người qua đường bu đông lại.
" Tiêu Nhất Hàn, anh vì sao lại đỡ giúp tôi, tôi không cần anh quan tâm, anh không nghe rõ sao" thân thể hắn vì một nhát dao kia đâm vào bụng liền đau đớn té xuống, cô hoảng sợ nhìn sắc mặt tái xanh của hắn liền bị dọa cho hoảng sợ, cô hận hắn, nhưng cô không muốn hắn cứu mình, cô không muốn tiếp tục mắc nợ hắn, vì sao lại xảy ra chuyện này, là ai đã cố ý muốn giết cô.
" Em không sao là tốt... Tôi không muốn nhìn thấy em xảy ra chuyện chút nào" hắn trả lời mệt nhọc, người đàn ông kiêu ngạo như hắn thế nhưng lại giúp cô chắn một vết dao trí mạng kia, hắn đang suy nghĩ gì vậy chứ.
" Cứu tôi với, làm ơn cứu anh ấy" cô sợ hãi hét toáng lên, bên ngoài đã có chiếc xe khác dừng lại, sẵn sàng giúp cô đỡ hắn vào trong xe chở đến bệnh viện.
Rốt cục Tiêu Nhất Hàn cũng hôn mê bất tỉnh, trên khóe môi vẫn còn sót lại nụ cười bi thương, thì ra, cũng có thể khiến cô ấy để ý đến mình rồi, cảm giác không tệ.
Doãn Lạc Lạc nhìn máu của hắn đang dính đầy trên người mình, cả bàn tay cũng không ngừng run rẩy nhìn máu ướt đẫm đang chằng chịt trên cánh tay cô.
Đáy lòng đột nhiên cảm thấy mất mát, trái tim đau đớn như đã lâu lắm rồi mới có thể cảm nhận lại được, cô không biết bản thân mình bây giờ có bao nhiêu phiền muộn phức tạp, khi nhìn thấy hắn không màng tới tính mạng lao ra đỡ cho mình, cảm xúc lúc đó giống như một cỗ máy thời gian đang đứng im bất động, không thể nhúc nhích dù chỉ một bước.
Cô vẫn còn quan tâm đến hắn sao? Vẫn còn chưa thể quên được hắn sao? Vì sao đến lúc cô đã từ bỏ mọi thứ thuộc về hắn thì Tiêu Nhất Hàn lại như cây kim có độc không ngừng đâm vào tâm cô, từng chút một phá vỡ lớp phòng bị cuối cùng trên người Doãn Lạc Lạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook