Tối hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, ba mẹ cô cũng không còn ở đây, bắt đầu từ bây giờ cuộc sống của Doãn Lạc Lạc đã không còn như lúc trước, nghĩ đến ánh mắt lạnh lẽo kia của hắn cô bỗng chốc thoáng rùng mình, cơ thể không tự nhiên khẽ ngồi co trên chiếc giường, ông bà Tiêu cũng đã rời khỏi đây, căn biệt thự rộng rãi này chính là quà cưới của bọn họ, bất quá...


Cô cũng chỉ miễn cưỡng nghe lời bọn họ gả vào đây, lý nào hắn lại một đêm không có về nhà... Mà thôi cô cũng không cần bận tâm làm gì? Hắn không có ở đây cũng tốt, tránh tình trạng khi đối diện với hắn cô cũng không biết phản ứng như thế nào?
Nhưng lại không ngờ đến... Hắn ta lại về nhanh hơn dự kiến, còn xông vào phòng cô túm lấy cổ áo, hơi thở nồng nặc mùi rượu, hắn uống say sao? Bất ngờ một luồng khí lạnh phả vào mặt cô, đôi đồng tử hơi híp lại, mái tóc màu đen hơi rối vào nhau tạo nên một vẻ đẹp phóng khoáng trên người hắn!


" Anh... Anh uống rượu sao?" Cô lắp bắp kinh hãi, hơi lùi lại nhưng đã bị hắn túm chặt hơn, giọng nói ẩn nhẫn tức giận, gân xanh nổi đầy cánh tay.


" Cô quản tôi à. Nói, cô có âm mưu gì?" mỗi một câu hắn nói cô nghe thật nặng nề, tay hắn cứ như vậy túm chặt cổ áo cô, khiến cô thở có chút khó khăn, bàn tay nhỏ bé đưa lên muốn gỡ bàn tay như gông xiềng kia ra nhưng đều vô dụng.


" Buông tôi ra..." Hắn vẫn như cũ không hề có ý định buông ra, ngược lại càng thêm dùng sức.


" Buông ra..." Doãn Lạc Lạc cố gắng cậy bàn tay hắn ra nhưng có vẻ hắn đang rất tức giận, là vì cuộc hôn nhân này hay vì nguyên nhân nào khác chăng???


" Loại phụ nữ ham hư vinh như cô, vì tiền mà kiên quyết gả vào đây sao? Cô xem lời nói lúc nãy ở lễ đường của tôi như gió thổi qua tai thôi có đúng không?" Tiêu Nhất Hàn càng nói càng phẫn nộ, hắn ghét nhất hai loại người, loại đầu tiên chính là quyến rũ đàn ông làm đủ chuyện đồi bại, loại thứ hai chính là dùng thủ đoạn để cướp đoạt cho bằng được, bán rẻ cả bản thân để đạt được mục đích, mà cô chính là loại phụ nữ đó, loại người mà hắn cực kỳ ghét, muốn hắn lấy cô. Được, nếu như gia đình hắn muốn loại phụ nữ này, hắn sẽ cho họ mở to mắt ra mà xem, đứa con dâu mà họ chọn là loại người như thế nào?


" Tôi không muốn nói lý lẽ với anh, buông ra" Cô nhìn hắn có chút sợ hãi, bàn tay trở nên trắng bệch, đây là đêm tân hôn của bọn họ, hắn lại nổi điên gây khó dễ với cô, cô đã đắc tội gì với hắn sao?


" Cô lấy tôi cũng chẳng phải vì tiền sao, cô còn muốn nói chuyện lý lẽ với tôi" Hắn nhếch môi lên cao để lộ ra nụ cười so với ác ma có phần hung ác hơn nhiều, ánh mắt như loài sói đang săn mồi vào ban đêm khiến cô không rét mà run. Nhưng cô còn có thể nói được gì, chẳng phải hắn nói đúng rồi sao? Vì tiền cứu công ty, cô sẵn sàng nghe lời ba mình gả cho hắn, được làm Tiêu phu nhân của tập đoàn lớn nổi tiếng Tiêu Thị, nắm trong tay mọi thứ mà biết bao nhiêu cô gái ao ước có được, cô ở đây bị hắn sỉ nhục, chà đạp lòng tự tôn, cũng là do con đường mà cô đã chọn lựa, phải nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn.


Bây giờ hắn nói gì cũng được, cô cũng nhất định phải duy trì mối quan hệ này, đây là cách duy nhất có thể cứu vãn công ty, cũng là để ba mẹ cô không phải khó xử, dẫu Doãn Lạc Lạc biết cái giá phải trả cho cuộc hôn nhân này rất đắt, cô cũng chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn, cũng không còn đường lui cho cô.


Tiêu Nhất Hàn nhìn cô ngây ngốc một hồi, liền đẩy mạnh cô ra khiến thân hình cô khẽ lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, như thể hắn mới vừa chạm vào một thứ gì đó rất bẩn vậy?


" Muốn tôi đụng vào, cô không có tư cách" Nói xong liền xoay người rời khỏi phòng, đem theo cánh cửa nặng nề đóng mạnh lại. Cũng vĩnh viễn đem toàn bộ thế giới hai người vạch ranh giới rõ ràng, không ai bước vào cuộc sống của ai, nhưng cô vẫn không thể nào biết được, đằng sau cánh cửa đó là một khuôn mặt quỷ dị đến mức có thể xé xác bất kỳ người nào nếu đã chọc giận hắn!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương