Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình
-
Chương 11: Nụ Hôn Bất Ngờ
Doãn Lạc Lạc là vợ hắn kiêm thư ký riêng, thế nhưng hôm nay lại đem cô tham dự buổi tiệc ở thành phố F, cô mặc trên người bộ đầm xẻ ngực thon dài xuống chân, màu trắng tinh khiết, có điểm nhẹ vài viên kim cương thắt ở eo đẹp như đóa hoa Bách Hợp.
Tiêu Nhất Hàn thì ngược lại với bộ âu phục màu đen hắc ám, khuôn mặt không cảm xúc đang đi thẳng về hướng đông người, thu hút tất cả ánh nhìn chiếu lên người bọn họ, Doãn Lạc Lạc nhấc nhẹ một bên chân váy để lộ đôi guốc màu trắng xinh đẹp hấp tấp đi theo hắn, khuôn mặt cô có chút lo lắng cùng xấu hổ khiến vẻ đẹp của cô vừa tinh khiết lại có chút yêu nghiệt, làm tất cả đàn ông có mặt ở buổi tiệc đều nhìn không chớp mắt.
" Là Tiêu tổng, lần này anh có hứng thú dẫn một cô gái khác đi cùng rồi sao" Lương Hạ Minh đưa tay nhấc hai ly whisky màu đỏ đưa cho bọn họ, nhận được ánh mắt lúng túng của cô khi nhận ly rượu trên tay, anh khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi đồng tử lướt qua tia nhìn hứng thú.
" Cô ta chỉ là thư ký riêng của tôi, dẫn đi cùng cũng là chuyện hợp tình hợp lý, tôi không nghĩ đến Lương tổng anh cũng có chút hứng thú nhỉ?"
Hai ánh mắt ánh lên tia nhìn đáng sợ, như có một luồng khí mạnh mẽ xâm chiếm, dồn tất cả sự tập trung vào bọn họ, Doãn Lạc Lạc khó hiểu nhìn bọn họ, đang bị cái gì vậy? Những gì bọn họ nói, cô một chút cũng không hiểu.
" Tôi cảm thấy cô gái này có chút thú vị, vậy..." Lương Hạ Minh nheo mắt lại, nụ cười tà mị khẽ vẽ lên một đường vòng cung nhìn Tiêu Nhất Hàn, hơi thở nhẹ nhàng phả ra như ánh nắng mùa xuân "Tôi mời cô ấy một ly"
" Hả?" Doãn Lạc Lạc giật mình đứng bên cạnh Tiêu Nhất Hàn có chút không tự nhiên.
Nhìn thấy ly rượu hướng về phía mình liền không chút do dự đáp trả theo phản ứng, chỉ là khi hai ly vừa chạm vào nhau, âm thanh thâm thúy vang lên nghe thật êm tai, cô lại bất chợt cảm giác lạnh sống lưng, không khỏi rùng mình một cái.
" Cô ta uống không được, để tôi giúp cô ấy uống một ly với cậu" Tiêu Nhất Hàn không khách khí giật mạnh ly rượu trên tay cô mặt lạnh nhìn anh.
Lương Hạ Minh chạm ly với hắn, khóe miệng khẽ cười nhẹ, xem ra cô gái kia quả là thú vị, chẳng trách Tiêu Nhất Hàn lại đem cô theo, nếu vậy anh lại càng tò mò về nữ nhân trước mắt mình.
" À! Đúng rồi, lần này là vì chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta, rất mong được Tiêu tổng chiếu cố nhiều" Lương Hạ Minh mở miệng, thanh âm trầm thấp thật dễ nghe, anh mặc trên người một bộ ves màu trắng đẹp đẽ thanh tao, đưa tay lên mời hắn thêm ly rượu.
" Anh không cần khách sáo như vậy, đều là đối tác kinh doanh cả, sau này cũng là nên mở miệng nhờ Lương tổng anh chiếu cố thì hơn"
" Được, vậy hiện tại anh có thể giới thiệu tên thư ký của mình cho tôi biết được hay không?" Lương Hạ Minh nhìn cô nở nụ cười đẹp như thiên sứ, để lộ hai lúm đồng tiền cuốn hút khiến cô không khỏi đỏ mặt xấu hổ, tình thế này cũng là lần đầu tiên cô gặp phải đi, tại sao trên đời lại có người trời sinh tính ôn hòa, nho nhã, lịch sự, lại có thể ăn nói dễ nghe như vậy, không giống như ai kia...
Doãn Lạc Lạc quay sang nhìn người bên cạnh, bất giác giật mình thầm than trong lòng, không hay rồi, ánh mắt hắn thật âm u thâm hiểm, còn trừng mắt đầy nguy hiểm nhìn cô, Doãn Lạc Lạc cô có làm gì sai sao?
" A! Tôi là Doãn Lạc Lạc, rất vui được hợp tác cùng anh" Doãn Lạc Lạc cô cũng là vì giữ sĩ diện cho hắn mới lên tiếng, nếu không người ta lại nói thân làm thư ký cho hắn lại không biết điều.
" Thì ra là thư ký Doãn, sau này mong cô giúp đỡ nhiều rồi" Lương Hạ Minh nở nụ cười tươi như ánh bình minh, không chút do dự đưa tay ra với cô, Doãn Lạc Lạc cũng không bận tâm đưa tay ra bắt lại.
Lúc này, nhìn cô cười cười lại như rắn bò ngang người thực khiến hắn chán ghét, trực tiếp đưa tay kéo eo cô sát lại mình, ý cười trên khóe môi càng nồng đậm hơn, cô muốn giãy dụa ra, nhưng căn bản là vô ích.
" Không làm phiền anh tiếp chuyện những người khác, chúng tôi xin phép về trước" Tiêu Nhất Hàn không đợi anh trả lời, lập tức kéo cánh tay cô rời đi, Lương Hạ Minh nhìn bóng dáng hai người khuất khỏi tầm mắt bất giác nở nụ cười điềm đạm, ôn nhu, cô gái đó anh thực sự có hứng thú rồi, nhưng sau này có lẽ sẽ không dễ dàng như vậy.
" Này anh, buông tôi ra" Doãn Lạc Lạc phản kháng lại cánh tay đang lôi đi của hắn, dùng hết sức vùng lại, nhưng tất cả đều vô dụng, trong lúc đầu óc cô đang mơ màng suy nghĩ hôm nay hắn bị làm sao thì bất ngờ đôi môi anh đào đỏ mọng bị hắn cuồng dã xâm chiếm, chiếc lưỡi thon dài mạnh mẽ cậy mở hàm răng cô ra, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng trong khoang miệng khiến hắn thấy rất dễ chịu, si mê cắn mút không chút lưu tình, cũng không cách nào dừng lại, lẽ nào hắn uống nhiều quá nên bị say rồi hay không? Làm sao Tiêu Nhất Hàn có thể hôn cô được.
Doãn Lạc Lạc quên cả phản ứng khi định thần lại liền giật mình đẩy mạnh hắn ra, cô bị điên rồi, bọn họ nhất định bị điên rồi, sao có thể là hôn được chứ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook