Em đợi mãi mà vẫn chưa thấy tiểu Cảnh lên,ánh mắt lơ đễnh rơi xuống người hắn.

Phán Tư Duật,cái tên cũng đã thể hiện hết con người của hắn. Hắn chuyên quyền,độc đoán. Cả tập đoàn thì một mình hắn chiếm trọn 65% cổ phần,đến cả con trai của hắn là tiểu Cảnh cũng chỉ được 0.2% cổ phần tập đoàn.

Khuôn mặt góc cạnh,đâu ra đó,đôi mắt hẹp dài,thâm sâu khó đoán nhưng khi ngủ thì rất ôn hoà,bạt môi cũng khẽ giương lên kiêu ngạo,khí tức trên người hắn rất lẫm liệt,tạo thế áp bức cho người nhìn ngay từ lúc đầu tiên.

Em là nghe nói thế,nhưng khí thế đó em chưa từng thấy,hoặc chứng kiến hắn lúc đó thế nào.

Em trong vô thức nhận ra,hắn chưa từng thật sự nổi giận trước mặt em lúc nào.

Đang suy nghĩ thì tiểu Cảnh gọi tới.

" Dì,mật khẩu nhà là gì ?"

" À,quên mất nữa,là 1508143"

15 tháng 8 là sinh nhật em,còn 143,là yêu em.

Lam nhi,yêu em.

Chết tiệt,cảm giác này là sao chứ ?

Nhìn sang hắn,có lẽ là sự thương hại cuối cùng dành cho hắn chăng ?
________

" Chỉ cần ký tên vào bản hợp đồng này,cô sẽ được tự do"


Em khẽ gật đầu nhìn tiểu Cảnh và người trước mặt.

Phải,người phụ nữ đó chính là mẹ ruột của tiểu Cảnh,đồng thời cũng là vợ của hắn.

" Mẹ,hay cho dì ấy một chút cổ phần? Dù sao nếu ra nước ngoài mà người không có chút tiền thì không sống nổi,có thể bán chút cổ phần kiếm tiền..."

" Con thì biết cái gì! Nếu muốn tiền thì dì của con còn muốn bỏ trốn ư!"

Phải,thứ em cần là tự do,và chị ấy biết rõ.

Hạ Ánh khẽ cốc đầu con trai khiến cậu la oai oái,theo bản năng trốn ra sau lưng dì của mình để trốn.

" Cô đó,mấy năm đầu để đề phòng chị không thể chuyển ngay tiền cho cô được,nhưng khó quá thì gọi cho chị,biết chưa?"

Hạ Ánh là người thông minh,ban đầu còn ghen ghét với em,thậm chí còn sỉ nhục em cho rằng em là một thứ bệnh hoạn,quyến rũ anh trai của mình. Rồi lâu dần chị nhận ra,thứ bệnh hoạn đó,chỉ xuất phát từ chồng của mình.

Chị đủ thông minh,đủ để biết em ghét hắn cỡ nào,muốn bỏ trốn cở nào.

Thế nên,chị,tiểu Cảnh và em dâu lên kế hoạch bỏ trốn,chuyển giao toàn bộ tài sản của hắn sang tên cho một người đáng tin cậy giữ,đến một nơi có thể nuôi dạy khôn lớn một cách an toàn cho tiểu Cảnh.

" Không sao đâu chị,em tự lo được"

Em cười,nhìn sang tiểu Cảnh đang tiêm một liều thuốc vào người hắn,cảm giác đạt được mong muốn ngần ấy năm. Nhưng sao trong em thấy lạ quá ?


" Đã đến lúc hắn ta trả giá cho những việc mình gây ra rồi,em cũng không gần cảm thấy có lỗi"

Hạ Ánh biết bản tính em vốn lương thiện,dễ lung lay liền đưa tay vỗ vỗ vai em,tựa như là an ủi,là cổ vũ.

Phải,hắn phải trả giá vì đã giết Minh Lẫm con trai em,cả những người vô tội vì hắn mà phải sống một cuộc đời đen tối.

Hắn,đáng lắm.

" Em có muốn thuê khách sạn không?"

" Em ư ? Em ở nhờ nhà bạn vài hôm"

" Vậy thì tốt quá,chị cũng an tâm phần nào. Về phần hắn ta,chị sẽ đem nhốt dưới nhà kho,có 2 cái chìa khoá. Chị một chìa em một chìa"

" chị cứ giữ đi,dù sao em cũng không muốn gặp lại anh ta đâu"

" Để phòng hờ thôi"

" À..vậy được ạ"

Em nhận lấy chìa khoá từ tay Hạ Ánh rồi tiễn họ về. Mình thì đem vali vào taxi đi tới địa chỉ nhà bạn.

Trong taxi,em suy nghĩ lại mọi việc. Có phải quá trơn tru không ? Hắn thật sự không hề đề phòng gì cả ?

Hay chỉ là cái bẫy của hắn?

Nếu là vế sau...em rùng mình,nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Bánh xe lăn bánh,rời khỏi căn nhà đắt đỏ kia,có một đôi mắt vẫn dõi theo chiếc taxi đó.

Có thất vọng,có phẫn nộ và nhiều hơn nữa là đau đớn.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương