Hắn vốn dĩ không muốn động tay động chân, chỉ là bọn thuộc hạ làm việc quá chậm chạp, phá huỷ thời gian quý báu của hắn với Cửu Hy cho nên hắn đành phải động thủ.

Với kinh nghiệm của hắn, bọn cớm tép riu này làm sao có thể làm khó hắn? khi xưa một mình hắn đối chọi với cả mấy trăm tên trùm còn chưa hao tổn tí sức lực nào.

"Cậu đi hạ thuốc độc hết cái bọn này, đừng làm bẩn mắt tôi"

"Dạ vâng"

Không giữ lại để tra khảo, vì hắn đã nhìn ra được người của ai rồi.


Quả nhiên sóng muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà.

Cửu Hy ngồi ngay ngắn, cực kỳ nghe lời hắn, mặc dù trong đầu cũng đã suy đoán được phần nào, tại sao anh trai lại không muốn em nghe, không muốn em nhìn thấy cộng với tiếng nổ kia.

Loại người như hắn, việc này xảy ra như cơm bữa.

Nhớ có lần hắn chở em về thăm ba mẹ, cũng gặp tình huống tương tự, hắn cũng bảo em đeo tai nghe.

"Vết máu này là của anh sao?"


"Máu? à...là do khi nãy anh bất cẩn, không sao đâu, Lam nhi sợ máu?"

"Không, em sợ anh bị thương"

Hắn nhìn em đang ngẩn ngơ thì cảm thấy buồn cười, hoảng sợ quá đâm ra ngốc rồi sao?

Đưa tay kéo chiếc vải che mắt của Cửu Hy xuống, bị ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến em bất giác nheo mắt, đến khi mở mắt ra thì khuôn mặt của hắn đã phóng đại trước em.

"Duật...anh.."

Em còn chưa nói hết câu thì một nụ hôn đã chạm đến môi em.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương