Tổng Tài , Ma Quỷ : Đừng Sủng Ta!
Chương 17: Chỉ Có Tôi Thấy Được

Trong hộp rơi ra ngoài, là một vòng ngọc trong suốt.

Đây là đồ bà bà để lại cho cô, bà bà từng nói, đây là vòng ngọc tổ truyền Xua quỷ, nếu đến gần ma quỷ thì nó sẽ đổi màu.

Tuy bà bà là Linh Môi, nhưng Tô Du Du lại không tin quỷ thần gì đó, dù sao cũng là đồ vật của bà bà, nên cô cẩn thận cất kỹ rồi mới xuống lầu.

Dáng vẻ Tô Hải Sơn với Khâu Thục Vân vẫn vô cùng tha thiết như cũ, còn nói muốn tự mình tiễn Tô Du Du đi, nhưng Tô Du Du lạnh như băng từ chối, một mình kéo hành lý đi ra cửa.

Bên ngoài biệt thự, Tô Du Du mới vừa vào không lâu, điện thoại Trì Hạo liền vang lên.

Cuối đầu nhìn dãy số, sắc mặt hắn cứng lại, lập tức tới một góc yên tĩnh trong xe nghe điện thoại.

"Alo, lão gia."

"Nghe nói A Trước tìm được cô gái có bát tự thuần âm?" Âm thanh già nua từ trong điện thoại vang lên, nhưng từng chữ lại mang theo khí thế không thể xem nhẹ.

"Đúng vậy ạ, thiếu phu nhân đã kết hôn cùng thiếu gia rồi."

"Thật tốt quá, A Tước bận rộn, cậu nhớ bảo vệ tốt cô gái kia, nhất quyết không thể để xảy ra sơ sót."



"Da!"

Lúc Trì Hạo ở trong xe nghe điện thoại, Tô Du Du vừa vặn đi ra từ Tô gia.

Vừa ra khỏi cửa, cô nhìn thấy một bà cụ, té ngã ở lối đi bộ trước của biệt thự Tô gia, đau đến không đúng nổi.

"Bà cụ!" Cô bị dọa sợ, nhanh thả hành lý trên tay xuống rồi chạy đến: "Bà không sao chứ?"

Cô muốn đỡ bà cụ, nhưng toàn thân bà cụ lạnh như băng, lạnh đến cô cũng phải run lên.

"Cô gái... chân.. chân của bà hình như trật rồi." Bà cụ ngẩng lên khuôn mặt đầy nếp nhăn, vẻ mặt đau đớn: "Con có thể dìu bà đứng lên?"

"Được ạ, bà chờ một chút." Tô Du Du lập tức dìu bà cụ lên, nhưng mà không ngờ, bà cụ nhìn gầy yếu thế lại nặng muốn chết, cô dùng hết toàn lực cũng đỡ dậy nổi.

Cô lau mồ hôi trên trán, tức giận nhìn về hai bên, cô thấy vài người trẻ tuổi đi ngang còn dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn cô,

Cô không khỏi có chút tức giận.

Tuy tin tức đưa tin có rất nhiều người già giả vờ bị đụng trúng, nhưng bây giờ thấy một bà cụ ngã ở chỗ này, mọi người lại không giúp một tay, cũng quá vô cảm đi!

Cô tức giận đứng lên: "Mọi người, có thể tới giúp một tay hay không? Không thấy bà cụ đang đau đớn ở chỗ này sao?"



Lời của cô rốt cuộc làm cho những người kia dùng bước lại, nhưng họ nhìn cô cũng càng thêm kỳ lạ.

"Ban ngày thế này, có phải là cô phát sốt lên không thế?" Một người trong đó cười lên: "Ở đây trống không, làm gì có bà cụ nào?"

Cái gì?

Không có bà cụ?

Đột nhiên Tô Du Du thấy lòng bàn chân có chút lạnh, lập tức chỉ vào bà cụ bên cạnh: "Bà cụ té ở chỗ này đây này, mọi người... mọi người không nhìn thấy sao?"

Những người kia giống như cũng bị Tô Du Du dọa sợ, sắc mặt tái nhợt: "Đâu có bà cụ nào đâu! Đừng có hù dọa người! Giả thần giả quỷ có bệnh sao!"

Nói xong, bọn họ vội vội vàng vàng rời đi, giống như là trên người Tô Du Du có bệnh truyền nhiễm.

Tô Du Du cũng cảm thấy một luồng hơi lạnh, từ lòng bàn chân tràn đến đỉnh đâu.

Cô chậm rãi quay qua, nhìn thấy bà cụ kia ngồi dưới đất như trước nhìn mình cười.

Đây rõ ràng là giữa trưa, vậy mà nụ cười kia lại u ám khiến người sợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương