Tòng Long
-
Chương 6: Sợ hãi
Cứ cách mười ngày trong mỗi tháng, Hoàng đế lại có triều lệ.
Dung Dận thay nghi phục rườm rà nặng nề, đứng ở Sùng Cực Điện nhận đại lễ của quần thần, sau đó di chuyển đến Lan Đài Cung chấp chính, sau khi kết thúc còn phải đến Nghiễm Từ Cung để thỉnh an Thái hậu. Cả ngày mệt mỏi vô cùng, dùng bữa tối xong mới có chút nhàn rỗi, y mở hòm thư tín ra xem.
Trong hòm này đều là tin mật trực tiếp báo cáo lên đế vương, không thông qua dịch trạm, đều do người phụ trách trực tiếp đưa đến. Đế vương ở trong cung, tin tức nếu như nghe từ hạ thần truyền lại thì khó tránh khỏi tam sao thất bản. Huống chi chúng thần để tránh tội, có khi còn xảy ra chuyện dối trên gạt dưới, dễ dàng gây xáo trộn thông tin của đế vương. Vì vậy y bỏ ra bảy tám năm, dốc lòng thành lập một hệ thống thu thập thông tin, bao phủ toàn bộ chín bang và các châu quận, trở thành đôi mắt của mình. Tin tức trong hòm có độ bảo mật cực cao, chúng thần chỉ biết là có, nhưng không biết do ai mật tấu, làm việc cũng tự nhiên thật thà hơn, không dám dối gạt nữa. Có rất nhiều người mật tấu cũng không hề biết thứ này sẽ dâng lên cho vua đọc, cho nên nội dung khi viết sẽ hạn chế được việc che đậy gian dối.
Dung Dận tùy tiện nhìn mấy phong thư mật, thấy có tấu báo của Lục Đức Hải, tiện thể lấy ra đọc thử.
Hắn đã đến Ly Nguyên, tiếp theo vốn dĩ phải giải quyết chuyện ở Hoàn bang. Nhưng bỗng nhiên lũ lụt bùng phát, bây giờ tất cả mọi người đều bị chặn ở bên ngoài. Lữ khách đi ngang qua thấy tắc đường không thể đi, đã thử nghiệm đi bằng đường của Chu Thị, dọc theo dòng sông để vào Hoàn bang. Sông kia là thương đạo của Chu Thị, muốn vào phải có người dẫn đường, giờ một đám người ùa vào như bầy ong vỡ tổ, Chu Thị chịu không nổi sự náo loạn, quyết định chặn bến đò lại khiến cho dân chúng sục sôi oán thán. Nhưng Lục Đức Hải là quan khâm sai của triều đình, Chu Thị cũng rất biết điều mà chuẩn bị thuyền đưa hắn vào Hoàn bang. Chẳng qua khi đã vào trong rồi tin tức khó truyền, chưa biết lần tấu báo tới sẽ là vào lúc nào.
Dung Dận thấy vậy, lại lục tìm trong hòm thư, bên trong quả nhiên không có tấu từ Hoàn bang nữa. Hoàn bang địa thế hiểm trở, dòng sông khá hẹp, tàu thuyền lưu thông khó khăn nhưng ở đó lại sản xuất trà rất năng suất, đường xá mặc dù khó đi nhưng ngày ngày vẫn có thương nhân tới lui không ngừng. Bình thường để vào được Hoàn bang có hai cách, một là đi theo đường chuyển công văn trên núi của quan phủ, cần phải vượt núi băng đèo, vất vả ngồi xe ngựa hơn một tháng; hai là đi xuôi dòng sông dọc Chu Thị, xuôi gió xuôi nước năm ngày là đã đến nơi. Sông kia do tổ tiên của Chu Thị khám phá ra, từ trăm năm trước bọn họ đã bắt đầu hành nghề sản xuất trà, vì không muốn bị người khác cướp chén cơm cho nên không để cho người ngoài đi lại trên sông. Vì thế sau khi đường núi bị chặn kín, lương thực từ bên ngoài không có cách nào để tiếp tế được vào bên trong, nếu không mở kho tích trữ lương thực để cứu giúp dân chúng thì người dân chỉ còn cách trơ mắt nhìn nước lũ mà chết đói.
Dung Dận nhíu mày thật chặt, mở bản đồ sông Ly Giang ra xem, cầm bút vẽ thêm ba ký hiệu ven bờ sông.
Y muốn giải quyết chuyện ở sông Ly Giang càng sớm càng tốt. Nhưng con sông này, y vươn tay không thấu.
Ở thượng du có Ly Nguyên Chu Thị nắm giữ đường thủy. Lương thực thuốc men chỉ có thể đưa vào theo đường bộ, dọc đường đi sẽ hao tổn rất nhiều. Đến trung du bờ phía Nam thì lại thuộc phạm vi của Kinh Lăng Long Thị. Dòng sông ở đây ứ tắc quanh năm, hết lần này đến lần khác vì nguyên nhân địa hình mà khiến cho bờ Bắc lũ lụt tràn lan, Long Thị bình chân như vại mặc kệ, chẳng màng đến chuyện ứ tắc. Cửa sông là địa phận của Nguyên Giang Vân Thị, nơi đó biển dựa sông, là một bến cảng thông thương tuyệt hảo, một khi xây dựng, đường thủy vận chuyển Nam Bắc sẽ thông thuận vô cùng.
Sông Ly Giang chính là huyết mạch của chín bang. Chỉ cần có thể khai thông huyết mạch này, giao thương của toàn thiên hạ sẽ lập tức thuận lợi không gì có thể ngăn trở.
Trong ngự thư phòng, ánh nến đỏ bập bùng ở trên ngự án đột nhiên “đùng” một tiếng lóe lên như pháo hoa nhỏ.
Nguyên Giang Vân Thị.
Ly Nguyên Chu Thị.
Kinh Lăng Long Thị.
Cả ba gia tộc không thể lưu lại dù chỉ một. Phải nhanh chóng ra tay.
Nhưng để lật đổ cả một gia tộc cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Gia tộc tồn tại đã trăm năm, nhân khẩu cũng gần trăm vạn, căn cơ gia tộc vô cùng thâm sâu, động vào có khi lại thành ra gậy ông đập lưng ông.
Y có thể giết chết gia chủ, nhưng gia chủ lại có nhi tử. Nhi tử cũng sẽ có đích tôn. Y giết chết hậu duệ trưởng thì sẽ còn hậu duệ thứ. Một gia tộc khổng lồ, chỉ riêng lượng nhân khẩu bên trong thôi cũng đã hơn một vạn người. Y không cách nào giết sạch.
Nếu như không giết, họ sẽ vĩnh viễn tồn tại. Mà những quận kia, mãi mãi là nhà của bọn họ.
Đối với sự tồn tại mạnh mẽ của một gia tộc, hoàng quyền không có cách nào lay chuyển. Nếu như y dám can đảm để lộ ý đối địch với bọn họ, các gia tộc trên toàn thiên hạ sẽ đoàn kết thành một mối, lật đổ ngôi vị Hoàng đế của y. Năm đó lúc tận diệt hai họ Đỗ – Lâm, y cũng chỉ là diệt ở đầu ngọn, giết chết phé cánh của gia chủ, không thể nào nhổ cỏ tận gốc.
Không thể giết. Không thể động. Không thể dung. Không thể nhẫn.
Dung Dận cuộn tấm bản đồ lại, đưa đến bên ánh lửa. Lửa bùng cháy, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của vị Hoàng đế trẻ tuổi.
Đợi đến khi những sợi vải cháy hết sạch, ý chỉ của đế vương đã truyền ra bên ngoài thâm cung, xuyên qua hoàng thành, nhanh chóng đi theo đường núi, lao vào trong bóng đêm.
“Truyền Nguyên Giang Vân Thị An Bình, Ly Nguyên Chu Thị Nhạc Cẩm, Kinh Lăng Long Thị Dụ Đình vào cung yết kiến.”
Đêm đang dần khuya.
Hoằng đi theo cung nhân làm nhiệm vụ hầu hạ ban đêm tiến vào trong Noãn Ninh điện.
Hắn đã bình tĩnh hơn, chuẩn bị kỹ càng. Vì thế khi bệ hạ đang ngồi trên chiếc đệm gấm, cho cung nhân lui rồi bảo hắn lên giường, hắn không do dự lập tức quỳ xuống đất, quỳ gối lết đến chân giường.
Dung Dận híp mắt lại, từ từ nở nụ cười. Y không nhúc nhích, nhìn Hoằng lằng nhằng bò lên giường, thật sự hệt như đang chờ một con vật nhỏ buông lơi cảnh giác, nảy sinh lòng tin cậy mà tiến đến gần y. Y nhìn Hoằng thực hiện lễ nghi dựa theo cách mà phi tần hay hầu hạ, lết tới chân giường rồi leo lên, sau đó lại bò lổm ngổm đến bên cạnh mình, rốt cuộc không nhịn cười nổi nữa, đưa tay kéo hắn lại gần rồi nói: “Am hiểu quá nhỉ. Là ai dạy?”
Hoằng lại thấy căng thẳng, đáp: “Là người trong cung.”
Dung Dận hỏi: “Còn dạy gì nữa?”
Hoằng nói: “Hầu hạ bệ hạ.”
Dung Dận nắm lấy cánh tay của hắn lắc lắc, hỏi: “Hầu hạ ra làm sao?”
Hoằng lúc này mới nhớ ra mình hẳn là nên cởi quần áo, để thân trần rồi mới lên giường, vừa rồi chỉ nghĩ đến chuyện bò lên chứ đã quên mất chuyện cởi quần áo, đột ngột lúng túng, nhỏ giọng nói: “Cởi quần áo.”
Dung Dận đáp bằng giọng điệu mềm nhũn: “Vậy thì cởi đi nào.”
Hoằng đưa tay nắm lấy dây đeo bên hông, cảm giác đáng sợ kia lại ùa về, còn chưa cởi ra hắn đã thấy lạnh. Ngón tay bất chợt run rẩy, cả buổi vẫn chưa tháo được nút thắt, cứ ngồi đó bất lực sờ soạng.
Dung Dận ngồi đợi, thấy hắn cả buổi trời vẫn không chịu cởi quần áo ra, lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay run rẩy trên lưng hắn, chầm chậm nhắc nhở: “Ngươi đã là người của ta.”
Y thấy Hoằng vẫn một mực cúi đầu, dứt khoát nói rõ hơn một chút: “Chuyện đã xảy ra rồi, ngươi phải học cách tiếp nhận, thời gian trôi qua mọi thứ rồi sẽ tốt hơn thôi, hiểu không?”
Hoằng run giọng đáp: “Vâng.”
Dung Dận nắm lấy tay hắn, một lần nữa đè vào đai lưng, thấp giọng nói: “Cởi.”
Hoằng sợ sệt. Hắn cởi vạt áo, lộ ra thân thể trắng nõn thon gầy, nhưng không có sức lực cởi toàn bộ áo quần. Dung Dận chống nửa người, giúp hắn cởi quần áo ra, sau đó đẩy hắn ngã xuống giường. Cả người hắn xụi lơ, để mặc cho Hoàng đế vuốt ve sống lưng, rồi nắm lấy mắt cá chân hắn vuốt một đường từ lòng bàn chân đi lên. Hàm răng hắn run rẩy, cả người cũng run như cầy sấy, hệt như một con cá bị câu lên lạnh lẽo đã lâu, giờ lại bị thả vào trong nước ấm nên cảm thấy nóng rát. Hắn sợ hãi, thân thể co rút run rẩy, cả người hoàn toàn bị nỗi sợ bao trùm, rốt cuộc lúc Hoàng đế chạm vào ngực hắn, hay tay đặt ở chỗ kia tùy ý vuốt ve, hắn mới khổ sở cầu khẩn: “Bệ hạ… Bệ hạ…”
Dung Dận dừng lại một lát, từ từ buông Hoằng ra.
Y đứng dậy kéo chăn lông đắp lên người Hoằng, kéo một góc chăn lên hỏi: “Có muốn giấu luôn cái đầu hay không?”
Hoằng dùng hành động để trả lời câu hỏi của y, chăn vừa đắp lên hắn đã đợi không kịp mà chui vào.
Dung Dận bọc Hoằng thành một đống, bởi vì mất hứng hắn từ chối y mà còn ác ý đè chặt hai góc chăn phía dưới, khiến cho hắn không cách nào chui ra.
Y vốn nằm xoay người lại, không muốn để ý đến Hoằng. Kết quả nửa đêm lúc ngủ lại bất tri bất giác mà ôm người ta vào trong lòng.
Đến lúc sáng sớm, Dung Dận mở mắt ra, thấy Hoằng cũng đã tỉnh, tựa vào bên cạnh y thò đầu ra.
Dung Dận ngồi dậy, Hoằng cũng vội vàng muốn đứng lên theo, nhưng bị chăn bọc kín mít nên lại bị kéo ngược trở về.
Dung Dận đưa tay muốn đỡ lấy hắn. Tay vừa mới chạm đã khiến Hoằng hoảng sợ rụt người lại, hắn không dám né tránh, chẳng qua chỉ rũ thấp lông mi nắm chặt tấm chăn.
Dung Dận dừng lại, không lên tiếng. Bàn tay đặt xuống thêm lần nữa, nhưng lần này y lại sờ lên vài sợi tóc của Hoằng đang tản mát trên gối.
Dung Dận thay nghi phục rườm rà nặng nề, đứng ở Sùng Cực Điện nhận đại lễ của quần thần, sau đó di chuyển đến Lan Đài Cung chấp chính, sau khi kết thúc còn phải đến Nghiễm Từ Cung để thỉnh an Thái hậu. Cả ngày mệt mỏi vô cùng, dùng bữa tối xong mới có chút nhàn rỗi, y mở hòm thư tín ra xem.
Trong hòm này đều là tin mật trực tiếp báo cáo lên đế vương, không thông qua dịch trạm, đều do người phụ trách trực tiếp đưa đến. Đế vương ở trong cung, tin tức nếu như nghe từ hạ thần truyền lại thì khó tránh khỏi tam sao thất bản. Huống chi chúng thần để tránh tội, có khi còn xảy ra chuyện dối trên gạt dưới, dễ dàng gây xáo trộn thông tin của đế vương. Vì vậy y bỏ ra bảy tám năm, dốc lòng thành lập một hệ thống thu thập thông tin, bao phủ toàn bộ chín bang và các châu quận, trở thành đôi mắt của mình. Tin tức trong hòm có độ bảo mật cực cao, chúng thần chỉ biết là có, nhưng không biết do ai mật tấu, làm việc cũng tự nhiên thật thà hơn, không dám dối gạt nữa. Có rất nhiều người mật tấu cũng không hề biết thứ này sẽ dâng lên cho vua đọc, cho nên nội dung khi viết sẽ hạn chế được việc che đậy gian dối.
Dung Dận tùy tiện nhìn mấy phong thư mật, thấy có tấu báo của Lục Đức Hải, tiện thể lấy ra đọc thử.
Hắn đã đến Ly Nguyên, tiếp theo vốn dĩ phải giải quyết chuyện ở Hoàn bang. Nhưng bỗng nhiên lũ lụt bùng phát, bây giờ tất cả mọi người đều bị chặn ở bên ngoài. Lữ khách đi ngang qua thấy tắc đường không thể đi, đã thử nghiệm đi bằng đường của Chu Thị, dọc theo dòng sông để vào Hoàn bang. Sông kia là thương đạo của Chu Thị, muốn vào phải có người dẫn đường, giờ một đám người ùa vào như bầy ong vỡ tổ, Chu Thị chịu không nổi sự náo loạn, quyết định chặn bến đò lại khiến cho dân chúng sục sôi oán thán. Nhưng Lục Đức Hải là quan khâm sai của triều đình, Chu Thị cũng rất biết điều mà chuẩn bị thuyền đưa hắn vào Hoàn bang. Chẳng qua khi đã vào trong rồi tin tức khó truyền, chưa biết lần tấu báo tới sẽ là vào lúc nào.
Dung Dận thấy vậy, lại lục tìm trong hòm thư, bên trong quả nhiên không có tấu từ Hoàn bang nữa. Hoàn bang địa thế hiểm trở, dòng sông khá hẹp, tàu thuyền lưu thông khó khăn nhưng ở đó lại sản xuất trà rất năng suất, đường xá mặc dù khó đi nhưng ngày ngày vẫn có thương nhân tới lui không ngừng. Bình thường để vào được Hoàn bang có hai cách, một là đi theo đường chuyển công văn trên núi của quan phủ, cần phải vượt núi băng đèo, vất vả ngồi xe ngựa hơn một tháng; hai là đi xuôi dòng sông dọc Chu Thị, xuôi gió xuôi nước năm ngày là đã đến nơi. Sông kia do tổ tiên của Chu Thị khám phá ra, từ trăm năm trước bọn họ đã bắt đầu hành nghề sản xuất trà, vì không muốn bị người khác cướp chén cơm cho nên không để cho người ngoài đi lại trên sông. Vì thế sau khi đường núi bị chặn kín, lương thực từ bên ngoài không có cách nào để tiếp tế được vào bên trong, nếu không mở kho tích trữ lương thực để cứu giúp dân chúng thì người dân chỉ còn cách trơ mắt nhìn nước lũ mà chết đói.
Dung Dận nhíu mày thật chặt, mở bản đồ sông Ly Giang ra xem, cầm bút vẽ thêm ba ký hiệu ven bờ sông.
Y muốn giải quyết chuyện ở sông Ly Giang càng sớm càng tốt. Nhưng con sông này, y vươn tay không thấu.
Ở thượng du có Ly Nguyên Chu Thị nắm giữ đường thủy. Lương thực thuốc men chỉ có thể đưa vào theo đường bộ, dọc đường đi sẽ hao tổn rất nhiều. Đến trung du bờ phía Nam thì lại thuộc phạm vi của Kinh Lăng Long Thị. Dòng sông ở đây ứ tắc quanh năm, hết lần này đến lần khác vì nguyên nhân địa hình mà khiến cho bờ Bắc lũ lụt tràn lan, Long Thị bình chân như vại mặc kệ, chẳng màng đến chuyện ứ tắc. Cửa sông là địa phận của Nguyên Giang Vân Thị, nơi đó biển dựa sông, là một bến cảng thông thương tuyệt hảo, một khi xây dựng, đường thủy vận chuyển Nam Bắc sẽ thông thuận vô cùng.
Sông Ly Giang chính là huyết mạch của chín bang. Chỉ cần có thể khai thông huyết mạch này, giao thương của toàn thiên hạ sẽ lập tức thuận lợi không gì có thể ngăn trở.
Trong ngự thư phòng, ánh nến đỏ bập bùng ở trên ngự án đột nhiên “đùng” một tiếng lóe lên như pháo hoa nhỏ.
Nguyên Giang Vân Thị.
Ly Nguyên Chu Thị.
Kinh Lăng Long Thị.
Cả ba gia tộc không thể lưu lại dù chỉ một. Phải nhanh chóng ra tay.
Nhưng để lật đổ cả một gia tộc cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Gia tộc tồn tại đã trăm năm, nhân khẩu cũng gần trăm vạn, căn cơ gia tộc vô cùng thâm sâu, động vào có khi lại thành ra gậy ông đập lưng ông.
Y có thể giết chết gia chủ, nhưng gia chủ lại có nhi tử. Nhi tử cũng sẽ có đích tôn. Y giết chết hậu duệ trưởng thì sẽ còn hậu duệ thứ. Một gia tộc khổng lồ, chỉ riêng lượng nhân khẩu bên trong thôi cũng đã hơn một vạn người. Y không cách nào giết sạch.
Nếu như không giết, họ sẽ vĩnh viễn tồn tại. Mà những quận kia, mãi mãi là nhà của bọn họ.
Đối với sự tồn tại mạnh mẽ của một gia tộc, hoàng quyền không có cách nào lay chuyển. Nếu như y dám can đảm để lộ ý đối địch với bọn họ, các gia tộc trên toàn thiên hạ sẽ đoàn kết thành một mối, lật đổ ngôi vị Hoàng đế của y. Năm đó lúc tận diệt hai họ Đỗ – Lâm, y cũng chỉ là diệt ở đầu ngọn, giết chết phé cánh của gia chủ, không thể nào nhổ cỏ tận gốc.
Không thể giết. Không thể động. Không thể dung. Không thể nhẫn.
Dung Dận cuộn tấm bản đồ lại, đưa đến bên ánh lửa. Lửa bùng cháy, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của vị Hoàng đế trẻ tuổi.
Đợi đến khi những sợi vải cháy hết sạch, ý chỉ của đế vương đã truyền ra bên ngoài thâm cung, xuyên qua hoàng thành, nhanh chóng đi theo đường núi, lao vào trong bóng đêm.
“Truyền Nguyên Giang Vân Thị An Bình, Ly Nguyên Chu Thị Nhạc Cẩm, Kinh Lăng Long Thị Dụ Đình vào cung yết kiến.”
Đêm đang dần khuya.
Hoằng đi theo cung nhân làm nhiệm vụ hầu hạ ban đêm tiến vào trong Noãn Ninh điện.
Hắn đã bình tĩnh hơn, chuẩn bị kỹ càng. Vì thế khi bệ hạ đang ngồi trên chiếc đệm gấm, cho cung nhân lui rồi bảo hắn lên giường, hắn không do dự lập tức quỳ xuống đất, quỳ gối lết đến chân giường.
Dung Dận híp mắt lại, từ từ nở nụ cười. Y không nhúc nhích, nhìn Hoằng lằng nhằng bò lên giường, thật sự hệt như đang chờ một con vật nhỏ buông lơi cảnh giác, nảy sinh lòng tin cậy mà tiến đến gần y. Y nhìn Hoằng thực hiện lễ nghi dựa theo cách mà phi tần hay hầu hạ, lết tới chân giường rồi leo lên, sau đó lại bò lổm ngổm đến bên cạnh mình, rốt cuộc không nhịn cười nổi nữa, đưa tay kéo hắn lại gần rồi nói: “Am hiểu quá nhỉ. Là ai dạy?”
Hoằng lại thấy căng thẳng, đáp: “Là người trong cung.”
Dung Dận hỏi: “Còn dạy gì nữa?”
Hoằng nói: “Hầu hạ bệ hạ.”
Dung Dận nắm lấy cánh tay của hắn lắc lắc, hỏi: “Hầu hạ ra làm sao?”
Hoằng lúc này mới nhớ ra mình hẳn là nên cởi quần áo, để thân trần rồi mới lên giường, vừa rồi chỉ nghĩ đến chuyện bò lên chứ đã quên mất chuyện cởi quần áo, đột ngột lúng túng, nhỏ giọng nói: “Cởi quần áo.”
Dung Dận đáp bằng giọng điệu mềm nhũn: “Vậy thì cởi đi nào.”
Hoằng đưa tay nắm lấy dây đeo bên hông, cảm giác đáng sợ kia lại ùa về, còn chưa cởi ra hắn đã thấy lạnh. Ngón tay bất chợt run rẩy, cả buổi vẫn chưa tháo được nút thắt, cứ ngồi đó bất lực sờ soạng.
Dung Dận ngồi đợi, thấy hắn cả buổi trời vẫn không chịu cởi quần áo ra, lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay run rẩy trên lưng hắn, chầm chậm nhắc nhở: “Ngươi đã là người của ta.”
Y thấy Hoằng vẫn một mực cúi đầu, dứt khoát nói rõ hơn một chút: “Chuyện đã xảy ra rồi, ngươi phải học cách tiếp nhận, thời gian trôi qua mọi thứ rồi sẽ tốt hơn thôi, hiểu không?”
Hoằng run giọng đáp: “Vâng.”
Dung Dận nắm lấy tay hắn, một lần nữa đè vào đai lưng, thấp giọng nói: “Cởi.”
Hoằng sợ sệt. Hắn cởi vạt áo, lộ ra thân thể trắng nõn thon gầy, nhưng không có sức lực cởi toàn bộ áo quần. Dung Dận chống nửa người, giúp hắn cởi quần áo ra, sau đó đẩy hắn ngã xuống giường. Cả người hắn xụi lơ, để mặc cho Hoàng đế vuốt ve sống lưng, rồi nắm lấy mắt cá chân hắn vuốt một đường từ lòng bàn chân đi lên. Hàm răng hắn run rẩy, cả người cũng run như cầy sấy, hệt như một con cá bị câu lên lạnh lẽo đã lâu, giờ lại bị thả vào trong nước ấm nên cảm thấy nóng rát. Hắn sợ hãi, thân thể co rút run rẩy, cả người hoàn toàn bị nỗi sợ bao trùm, rốt cuộc lúc Hoàng đế chạm vào ngực hắn, hay tay đặt ở chỗ kia tùy ý vuốt ve, hắn mới khổ sở cầu khẩn: “Bệ hạ… Bệ hạ…”
Dung Dận dừng lại một lát, từ từ buông Hoằng ra.
Y đứng dậy kéo chăn lông đắp lên người Hoằng, kéo một góc chăn lên hỏi: “Có muốn giấu luôn cái đầu hay không?”
Hoằng dùng hành động để trả lời câu hỏi của y, chăn vừa đắp lên hắn đã đợi không kịp mà chui vào.
Dung Dận bọc Hoằng thành một đống, bởi vì mất hứng hắn từ chối y mà còn ác ý đè chặt hai góc chăn phía dưới, khiến cho hắn không cách nào chui ra.
Y vốn nằm xoay người lại, không muốn để ý đến Hoằng. Kết quả nửa đêm lúc ngủ lại bất tri bất giác mà ôm người ta vào trong lòng.
Đến lúc sáng sớm, Dung Dận mở mắt ra, thấy Hoằng cũng đã tỉnh, tựa vào bên cạnh y thò đầu ra.
Dung Dận ngồi dậy, Hoằng cũng vội vàng muốn đứng lên theo, nhưng bị chăn bọc kín mít nên lại bị kéo ngược trở về.
Dung Dận đưa tay muốn đỡ lấy hắn. Tay vừa mới chạm đã khiến Hoằng hoảng sợ rụt người lại, hắn không dám né tránh, chẳng qua chỉ rũ thấp lông mi nắm chặt tấm chăn.
Dung Dận dừng lại, không lên tiếng. Bàn tay đặt xuống thêm lần nữa, nhưng lần này y lại sờ lên vài sợi tóc của Hoằng đang tản mát trên gối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook