Tổng Hợp Fanfic Triển Chiêu - Kim Kiền
-
C11: Đêm Khuya Hung Linh (chương 5)
Đêm khuya hung linh (Chương 5)
Edit: Yunchan
*
Trước khi vào truyện là vài dòng tự kỷ của editor =__=
Yun (Bới đất, đào đào)
Người qua đường (⊙ o ⊙): Yun đang làm gì thế, đào thêm hố à?
Yun (Lấm lem ): Không, Yun đang đào cái lỗ cắm cái biển 18+...✧(≖ ◡ ≖✿)
Người qua đường (Lấy chân đạp): Loại biển vô dụng này, có cũng như không, vứt đi!! ( ̄.  ̄)O
Yun (Nhào qua chụp lại, mắt rưng rưng): Không, không bỏ được đâu... (っ ̄﹏ ̄c)
Người qua đường (Bứng biển lên, quăng xa ngàn mét). Này thì biển báo!!! ( ╯‵ □ ′ )╯︵┻━┻
Yun (Ngước mắt nhìn theo, cõi lòng tan nát): Á á á, ta hy sinh hình tượng ngây thơ trong sáng dễ thương đáng yêu xinh đẹp để tác thành cho đôi trẻ, vậy mà một cái biển cũng không cho ta cắm, có phải là tàn ác quá rồi không. Trời cao ơi, ông có thấu cho chăng, sao ta đáng thương thế này, editor như ta thiệt khổ biết mấy (Hự, ai ném đá ta, bớ người ta, có người ám sát editorrrrr!!!) ლ(¯ロ¯ლ)
Người qua đường (Hốt đá phang tới đấp): Editor thì lo gõ chữ đi, lèm bèm cái gì!!!! (╬ ̄皿 ̄)凸
Yun (Cúi đầu gõ chữ, lệ tuôn như suối): Số ta thật khổ, thương thân một tý đã bị hành hung 〒▽〒
*
Nến đỏ bập bùng, thiêu đốt thời gian.
Không khí trong phòng yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập lạc nhịp cùng hơi thở gấp của hai người.
Triển Chiêu sững sờ nhìn Kim Kiền, mắt đăm đăm, mày nhíu chặt, cơ thể căng chặt như đã hóa thạch.
Sao lại là Kim Kiền?
Lẽ nào nàng là động chủ?
Nếu thật vậy, thì tại sao nàng lại làm thế?
Tại sao lại làm thế?
Tại sao....?
Trong đầu Triển Chiêu ngổn ngang hàng vạn câu hỏi cần lời giải, nhưng lúc này chẳng biết làm sao để thốt thành lời.
Trái tim đập nhanh loạn nhịp như bị vòng chặt dây đàn, có lẽ chỉ cần chạm nhẹ, sợi dây ấy cũng sẽ đứt phăng.
Và ngay cái khoảnh khắc Kim Kiền xoay người lại, chàng đã nghe thấy tiếng "Phựt" thật lớn nơi ngực trái, rồi tràn nhanh đến não cân, lan dọc khắp châu thân.
"Là ai khẽ gõ song cửa sổ, là ai lay động ngọc huyền cầm..."
Sợi dây đàn ấy, nhẹ nhàng vặn xoắn, rồi chuyển sang rúng động, như đang gảy một khúc nhạc bi hùng, làm trái tim chao đảo, làm trước mắt mông lung, làm lý trí mất quyền kiểm soát.
Kim Kiền vẫn ngồi xoài dưới đất, bộ hỷ phục xộc xệch vì va phải bàn ghế, mái tóc dài xõa ra phất phơ trước mặt, đôi má hây hây vì men rượu, đôi mắt nhỏ chếnh choáng nhìn về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu vẫn chết đứng tại chỗ, trông thấy bộ dạng này của Kim Kiền, mặt lại càng đỏ hơn, đôi tai như bốc cháy, bản thân muốn chạy lại đỡ lấy Kim Kiền, nhưng chỉ sợ một khi chạm vào sẽ không thể buông ra, vì thế chỉ đứng yên bất động, để mặc cho sắc mặt mình thay đổi xoành xoạch từ đỏ sang trắng, từ trắng sang đỏ ....tuần hoàn vô hạn....
Giả như bình thường, Kim Kiền đã xổ ra điệp khúc nước sông liên miên nhằm hạ hỏa cái con mèo đang muốn bốc cháy, sau đó tìm đường bỏ chạy. Nhưng hiện tại nàng không tỉnh táo, bản thân còn trúng phải tuyệt thế mười tám sờ bản nâng cấp.
Thế nên, hành động tiếp theo của Kim Kiền chính là....
Chống tay xuống sàn, lồm cồm bò dậy, dò dẫm mò mẫm, sau đó mềm nhũn chân tay, ngã thẳng vào trong lòng Triển Chiêu.
Triển Chiêu hốt hoảng đưa tay đỡ lấy Kim Kiền.
"Tiểu Miêu, thơm quá trời..." Kim Kiền bình luận một câu, rồi thoải mái cọ cọ mặt vào ngực Triển Chiêu.
Thân thể Triển Chiêu đột nhiên căng chặt như thiết, trong lòng trỗi dậy thứ cảm xúc tê dại, hai má đã đỏ rực như lửa đốt.
"Đừng nhúc nhích." Triển Chiêu thấp giọng nói, giọng khàn đặc.
Kim Kiền lắc lắc đầu, ú ớ oán giận: "Cổ đau quá..."
Tim Triển Chiêu thắt lại. Vừa rồi mình ra tay mạnh quá.
Nhẹ giữ vai Kim Kiền, Triển Chiêu đẩy nàng ra một chút rồi cúi đầu nhìn xuống.
Chiếc cổ trắng nõn đã hằn lên dấu đỏ.
"Ưm..." Hai tay Kim Kiền vươn ra với lấy eo Triển Chiêu, tiếp tục vùi mặt vào dụi dụi.
Trong đầu Triển Chiêu đột nhiên ong lên một tiếng như búa nện, khắp cơ thể đều như bốc cháy, hai tay mất kiểm soát, vô thức vòng qua, siết chặt.
"Nóng quá..." Kim Kiền nhíu mày, rướn rướn người, thu tay phải về định cởi áo...Triển Chiêu.
Triển Chiêu bắt lấy cổ tay Kim Kiền, không cho nàng làm bậy.
Kim Kiền dẫu môi, đổi sang dùng tay trái. Lúc này mới định cởi áo mình.
Triển Chiêu khẩn cấp tóm lấy tay còn lại, nhắm chặt mắt, mép tai đỏ đến mức có thể rỉ ra máu, trên trán đẫm mồ hôi. Cố gắng kiềm chế đến khổ sở.
Kim Kiền trề môi: "Tiểu Miêu..."
Triển Chiêu hận không thể bịt chặt tai mình.
Kim Kiền bỗng nhiên nghiêng người tới trước, đẩy ngã Triển Chiêu đang hoảng loạn trở lại giường.
Ngực Triển Chiêu lên xuống không ngừng, hô hấp dồn dập, môi cắn chặt, mắt nhắm nghiền.
Kim Kiền dán mặt lên ngực Triển Chiêu, bên tai nghe thấy tiếng tim đập liên hồi của người trước mặt.
Thật nhanh....
"Tiểu Miêu, tay....đau...."
Triển Chiêu chợt buông cổ tay Kim Kiền ra, trong lòng lại nhói lên cảm xúc mơ hồ.
Tay Kim Kiền được tự do, không chịu để yên, tiếp tục sờ soạng tới trước, vuốt vuốt lòng bàn tay Triển Chiêu, thì thào:
"Tiểu Miêu, tay ngài....còn đau không?"
"Tiểu Miêu, sau này.....Không được bị thương nữa....Trong lòng....đau lắm...."
"Tiểu Miêu, xin lỗi...."
"Tiểu Miêu..."
"Tiểu Miêu...."
Kim Kiền không còn nhận thức được mình đang nói gì nữa.
Triển Chiêu cũng không còn nghe rõ Kim Kiền đang nói gì.
Tim nến kêu lên lách tách, bung ra một đóa hoa lửa nho nhỏ.
Triển Chiêu đột nhiên lật người qua.
"Miêu..." Kim Kiền còn chưa nói được hết câu, toàn thân đã bị chôn vùi trong mùi cỏ xanh thoang thoảng, nóng bỏng mà thâm trầm, dấn sâu trong nụ hôn đã chờ đợi từ muôn kiếp.....
Trong khoảnh khắc không kiềm nén được xúc động, Triển Chiêu trở người chạm vào đôi môi nhỏ nhắn của Kim Kiền, nhưng ngay lúc đó phần lý trí còn sót lại trong đầu lại kêu gọi trái tim hồi tỉnh.
Không....Không thể....Cho dù là mộng.....Cũng không thể....
Kim Kiền cảm thấy cổ họng khô rát, khát nước vô cùng. Cho nên ngay khi môi Triển Chiêu vừa kề vào môi mình, cảm giác trơn trơn ướt ướt như quả đào mọng nước, làm Kim Kiền vô thức mút vào theo bản năng.
Đến lúc này trong đầu Triển Chiêu như có cơn bão quét qua, cuốn sạch mọi âm thanh, xua tan mọi lý trí, chỉ để lại dục vọng từ tận đáy lòng, nó tràn lên lớn mạnh như ước nguyện từ trong sâu thẳm, như ngọn lửa ấm làm tan chảy tảng băng lạnh lẽo, là sự mê hoặc không thể kháng cự.
Dục vọng kia như bị trói nghiến quá lâu, lúc này được tháo bỏ ràng buộc, không ngừng kêu gào.
Để cho ta.....Phóng túng lúc này thôi....
Chỉ cần lúc này thôi.......Chỉ lúc này.....Là đủ rồi....
Ban đầu chỉ khẽ hôn môi, rồi càng lúc càng dấn sâu hơn, môi lưỡi triền miên, nóng bỏng quay cuồng, khát khao bướng bỉnh. Tất cả mong mỏi le lói trong tim, lúc này đều bùng cháy thành ngọn lửa thiêu đốt hai con người đang quyện lấy nhau.
Không thể suy nghĩ, không thể ngừng lại.
Giống như đã trôi qua ngàn năm, lại như thể chỉ trong tích tắc. Triển Chiêu khẽ ngẩng đầu lên, Kim Kiền đã thở hồng hộc, đôi môi lúc đầu khô ráp, lúc này đã trở nên hồng hào trơn ướt. Đột nhiên mất đi nguồn nước, Kim Kiền cau mày, cố mở hai mắt mơ màng ra, quẹt miệng nói: "Tiểu Miêu....khát....nữa...."
Trái tim như ngừng đập bỗng khua vang gấp rút. Người ở ngay trước mắt, rõ ràng như thế, nhưng lại như xa muôn dặm. Chỉ muốn dùng môi lưu lại dấu vết trên từng tấc cơ thể nhỏ gầy.
Môi nàng, mặt nàng, tất cả mọi thứ của nàng.
Muốn ôm chặt lấy nàng không tách rời, xóa bỏ khoảng cách giữa hai thân thể.
Mọi chần chừ, mọi do dự, mọi chua xót, mọi rối rắm, trong khoảnh khắc này, đều buông bỏ.
Bàn tay cực nóng của Triển Chiêu sờ vào cổ áo đã cởi bỏ từ lâu của Kim Kiền, môi áp lên chiếc cổ dài mảnh khảnh.
Nụ hôn thêm sâu. Tình càng thêm đậm.
Ánh lửa ngả nghiêng, trong chiếc màn che buông xõa chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập ngắt quãng.
Đai lưng cởi bỏ.
Y bào tán loạn.
Thầm muốn ôm lấy nàng vĩnh viễn, đến chết vẫn không xa.
Nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, viễn cảnh tốt đẹp nhường này chỉ là mộng mị.
Rượu kia, nến kia, hỷ phục kia, tất cả mọi thứ đều lướt tới quá nhanh, quá viễn vông.
Không, không phải mộng ------- cảm giác ấm áp dưới thân này, hô hấp ấm áp bên tai này, đều rõ ràng như vậy, sao có thể là mộng?
Đúng....Không phải mộng....
Cho nên....Không thể!
Vì nàng sẽ hối hận, vì nàng đã có....ý trung nhân....
Suy nghĩ này ùa đến cào xé trái tim đang cháy rực lửa tình, vực dậy bức tường thành lý trí đã bị xô ngã, kêu gọi nó thức tỉnh, hất tung thứ hạnh phúc xa xỉ vừa trao đến tay, vùi dập nó vào vũng bùn tuyệt vọng.
Triển Chiêu thừ người, đôi mắt sâu hút cháy rực bỗng chốc rã rời, đầu óc quay cuồng choáng váng, tâm can như bị ai cào bới, rỉ ra thứ chất lỏng đặc sệt tanh nồng, hóa thành lệ tương tư....
Nàng hành động như thế vì nàng đang say.....
Khi tỉnh lại nàng sẽ không nhớ gì....
Vì vậy, ta không thể....làm việc có lỗi với nàng....không thể làm cho nàng hoảng sợ....
Triển Chiêu dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến nay để nhổm người dậy...
Nhưng bất giác lại bị Kim Kiền kéo giật:
"Tiểu Miêu....Đừng đi..."
Triển Chiêu đưa đôi mắt trống rỗng nhìn Kim Kiền, tim lại nhói lên kịch liệt, môi chát đắng.
Sao ta có thể đi được? Có điều....khi tỉnh dậy nàng sẽ sợ hãi....vì vậy...ta không thể...
Nhắm mắt hít sâu, rồi lại thở ra một hơi thật dài, sau đó chậm rãi đẩy bàn tay nhỏ bé đang bám víu lấy ngực mình.
"Tiểu Miêu...Xin lỗi....Ta không cố ý lừa ngài mà....Ngài đừng giận ...."
Kim Kiền bẹp miệng, đôi mắt nhỏ lập lòe ánh nước lóng lánh, tay níu chặt lấy vạt áo của Triển Chiêu, cố gắng thu ngắn khoảng cách.
"Ta biết, ta...không giận, nàng ngủ đi."
Tay muốn lau nước mắt cho Kim Kiền, nhưng rốt cuộc chỉ có thể sửa lại vạt áo cho nàng, vuốt thẳng mái tóc dài tỏa ra dược hương mê hoặc.
Tưởng tượng đến khi tỉnh lại, nàng sẽ hoảng sợ thế nào nếu ta không phải hắn.
Cho nên....Ta không thể....
Tuy bị Kim Kiền ra sức co kéo, nhưng Triển Chiêu vẫn dứt khoát ngồi dậy.
"Tiểu Miêu..."
Kim kiền đột nhiên vùng dậy, không biết lấy sức lực từ đâu ra kéo giật Triển Chiêu lại nửa thước, bản thân được đà dựa vào.
Toàn thân Triển Chiêu run bắn, bất đắc dĩ nhìn về phía Kim Kiền.
Một khi đã nhìn thì không tài nào trốn tránh.
Bởi vì vạt áo của Kim Kiền được Triển Chiêu che lại vội vàng, dưới lực kéo mạnh của Kim Kiền, đã tuột rơi xuống chăn, làm lộ ra làn da trắng nõn, dưới ánh nến chập choạng, vùng ngực mềm mại phơi bày trước mắt, động phách kinh tâm.
Ánh mắt Triển Chiêu đang trống rỗng, bất giác sâu hút không thấy đáy. Hơi thở ra đã nhuốm màu nguy hiểm. Một tay nâng lên đã hóa đá.
"Tiểu Miêu..."
Kim Kiền không nhận thức được mình đang trần như nhộng, vẫn đăm đăm nhìn Triển Chiêu bằng vẻ mặt tội nghiệp, nhổm người đi về phía trước.
Cảm thấy một cơn sóng nhiệt cực nóng phun lên từ dưới bụng, mạnh mẽ đến không thể khống chế, Triển Chiêu không dám cử động lấy một chút, thậm chí cả hít thở cũng bỏ quên.
Hơi thở ấm áp phất qua bên má, thân thể mềm mại đã áp sát vào lồng ngực.
"Đừng giận....đừng đi....ta...ta....ta sẽ....."
Giọng nói thoáng ngắt quãng mơ hồ.
Hai tay mất tự chủ lập tức ôm ghì lấy eo Kim Kiền.
Đầu ngón tay nóng rực va chạm với làn da mềm mại, khiến cho toàn thân bốc cháy.
Lúc này Kim Kiền bỗng ưỡn thẳng lưng, cọ cọ lên trên.
Môi nhẹ áp lên môi Triển Chiêu....
Giới hạn bị rạch nát, ý thức của Triển Chiêu cũng nổ tung thành ngàn mảnh.
Ý trung nhân, người trong mộng, lệ tương tư....
Mọi thứ đều tan biến, trôi tuột vào đáy sâu, sụp đổ cùng lý trí, chỉ còn tồn tại trong đầu tiếng rì rầm của trái tim:
Nhân sinh khổ đoản, số mệnh vô thường, xuân tiêu một khắc....đáng ngàn vàng....
Câu "Ta sẽ làm mai cho ngươi với gậy trúc đến cùng...." Đã bị vùi sâu trong lửa tình sôi sục.
Dục vọng dâng trào,
Xiềng xích vỡ tung,
Thời gian lắng đọng,
Bện chặt triền miên....
*
Bạnnào yêu cầu H thì vào nhận H đi nha ♉( ̄▿ ̄)♉, chương sau sẽ ra nhanh hơn thời gian quy định, có thể là sáng chủ nhật tuần này luôn, để bù cho chương này ngắn quá, còn giờ thì Yun bị chữ đè chết ngắt rồi *Xịt máu*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook