Tổng Hợp Fanfic Triển Chiêu - Kim Kiền
C1: Nhật Ký Của Miêu Đại Nhân

Nhật ký của Miêu đại nhân

Edit: Yunchan

Fanfic có xu hướng phá hoại hình tượng Tiểu Miêu ôn văn nho nhã, yêu cầu không xách ghế rượt người edit, edit vô tội ( ̄.  ̄)O

* * *

Ngày OO tháng XX năm YY

Hôm nay Công Tôn tiên sinh gọi mình đến thư phòng, đưa cho một tập sách, nói rằng viết nhật ký có thể giảm bớt áp lực, điều chỉnh tâm tính, đề nghị mình thử xem. Viết lách sao, mất thời gian, vì thế mình dứt khoát nói không cần.

Tiên sinh tiếp tục kiên trì liệt kê ra số chén rượu bị mình bóp nát, nóc nhà bị mình giẫm hư, vách tường bị mình phá hủy, ghế bàn bị mình làm gãy do nhất thời không khống chế được cảm xúc. Tóm lại, loại tức giận động thủ bất động khẩu này làm cho phí tu sửa trong phủ vô cùng gia tăng.

Ông ta còn nói bên ngoài muốn đập phá thế nào mặc kệ, nhưng sau này cấm phá hư của công trong phủ, cuối cùng còn giở trò uy hiếp, nếu mình không làm theo sẽ nói với Bao đại nhân thỉnh chỉ Hoàng Thượng điều mình đi tháo dỡ, chuyên phụ trách giải quyết nhà dân bị cưỡng chế, năng lực đập phá của mình nhất định sẽ được khai thác triệt để.

Công Tôn tiên sinh, coi như ông lợi hại!

Thấy mình không tiếp tục phản đối, Công Tôn tiên sinh nhẹ thở ra, chuyển sang bàn đến việc hôm nay vừa xem qua một quẻ, căn cứ vào quẻ này, ngày mai mình đi xa làm công vụ sẽ gặp kỳ ngộ.

Vừa nghe hai chữ "Kỳ ngộ" mình liền đau đầu, tiên sinh về khoản này.....Khụ.... Tiên đoán cứ cố tình dùng từ không tốt không xấu (mà chuyện xấu thì bách phát bách trúng), tỷ như hai chữ: "Kỳ ngộ".

Nhớ lại tháng trước, trước khi mình xuất môn ông ta cũng nói y như vậy, kết quả, cứu được hai cô nương ăn mặc kỳ quái ở vách núi (Có lẽ là rơi xuống đất bất tỉnh), chờ cả hai tỉnh lại xưng tên họ, nào ngờ hai vị này vừa nghe mình là Triển Chiêu, ánh mắt nhìn mình chòng chọc giống như....Ừm....Có lẽ là mình ảo giác? Giống như là bốn trái đào.

Cô nương hai mắt trái đào kia kéo tay mình, phát ra tiếng kêu quái lạ: "What ~~~?" Sau đó còn nói ra mấy lời cực khó hiểu. Cô nương buộc tóc cao giống như nha đầu, kích động sờ tóc mình nói ra một câu: "Nhìn còn đáng yêu hơn cả Tiêu Tiểu Miêu", cô nương còn lại tóc dài không hơn ni cô bao nhiêu nắn nắn mặt mình nói: "So với Hà Đại Miêu (**) còn đẹp trai hơn!".

(*) Tiêu Tiểu Miêu: Tiêu Ân Tuấn

(**) Hà Đại Miêu: Hà Gia Kính (Triển Chiêu trong lòng tui ^^)

Hai cô nương này giở trò, làm mình không nói được lời nào, tuy nhiên, rất nhanh sau đó hai cô nương này lại cãi nhau ầm ĩ, đại ý là "Tiêu Tiểu Miêu" và "Hà Đại Miêu" ai thuận mắt hơn, mình nhân cơ hội này chuồn mất. Đây mà tính là kỳ ngộ gì? Lúc nhớ lại, mặt mình liền tự động méo mó, tay sờ trán cầu nguyện quẻ bói của tiên sinh lần này vạn lần đừng chính xác, nhất định không được chính xác!

Ngày OO tháng XX năm YY

Dọc đường không có kỳ ngộ, không có diễm ngộ, cũng không có ngẫu ngộ, quẻ bói của Công Tôn tiên sinh rốt cuộc không linh nghiệm! Lúc này mình mới thả lỏng đôi chút.

Bởi vì mỗi lần xuất môn hầu hết sẽ cứu được không ít người gặp rủi ro, cho nên giang hồ mới lưu truyền một câu "Nam hiệp đến đâu, chuyện tốt đến đó".

Giúp thư sinh nghèo về quê? Không thành vấn đề, lão bá sinh bệnh không có tiền chữa trị? Yên tâm có mình ở đây; nhưng điều làm cho mình hơi khó xử chính là tiểu cô nương bán thân chôn cha ----- thật quá cố chấp, kiên quyết không chịu nhận giúp đỡ không công, còn kiên quyết đi theo mình, đi đến đâu liền theo tới đó, hại mình phải dùng hết mười thành khinh công mới có thể thoát thân, điều này đủ chứng minh mọi bách tính đều có ân tất báo, dân tâm thuần phác.

Mấy ngày trước song hiệp Mạt Hoa thôn đến thăm hỏi, còn tốt bụng nhắc nhở mình ngàn vạn lần đừng đánh đồng thê tử với "Giúp đỡ dân nghèo". Lòng mình luôn tâm niệm cô nương trong thiên hạ sao có thể coi trọng tiền tài, xem nhẹ nhân phẩm? Thê tử tương lai của mình nhất định phải là một nữ tử coi nhẹ tiền tài, trọng tình trọng nghĩa.

Mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, trên đường hồi phủ lại xảy ra một chuyện bất ngờ:

Một vị đại tẩu dắt theo hai người con trai và một tiểu ăn mày, thiếu chút nữa bị nhóm quan sai giết người diệt khẩu. Sau khi cứu được bốn người, biết được đại khái ngọn nguồn sự tình, thì ra vị đại tẩu này là nguyên phối của Phò mã đương triều, vào kinh tìm chồng lại gặp phải tình cảnh bực này, làm cho người ta thương cảm.

Bị cáo là phò mã, xem ra "Vận khí" của Bao đại nhân lại đến rồi -------

Mình quyết định đích thân hộ tống ba nguyên cáo cùng một nhân chứng về kinh, Tần đại tẩu và hai người con trai không có gì khả nghi, còn tên tiểu ăn mày kia cũng có đôi phần thông minh, thế nhưng....Nhìn thế nào cũng không giống với kẻ xin cơm mà sống: Cho hắn bánh bao không chịu ăn, tiểu ăn mày kén ăn thế sao? Thấy mình ăn bánh bao hắn lại có vẻ mặt thương cảm, chẳng lẽ hắn bình thường ăn uống tốt hơn mình?

Ngày OO tháng YY năm XX

Thì ra tiểu ăn mày này tên là Kim Kiền. Mày rậm mắt nhỏ, bộ mặt tươi cười vô hại, xem ra không có tâm cơ gì. Nhưng Công Tôn tiên sinh không cho là vậy, ông ta liệt kê ra nhiều điểm đáng ngờ, sau cùng phối hợp với mình định ra một kế "Lừa gạt" thiếu niên họ Kim này ------ bóc trần bộ mặt lừa đảo của hắn.

Bước "Lừa gạt" đầu tiên: buổi tối mang theo Kim Kiền đến thăm dò phủ Phò mã, cho ra kết luận chính là: một tên ngay cả cổng vào phủ Phò mã ở đâu cũng không biết, cho dù là kẻ gian thì cũng không phải là kẻ gian của phủ Phò mã.

Bước "Lừa gạt" thứ hai: ban đêm rút kiếm vào phòng nhân chứng buộc hắn nói thật, tính lấy việc này chứng minh hắn là thuộc hạ do kẻ khác phái tới. Ai dè tên Kim Kiền này lại có tài ăn nói như vậy, đáng giận đây lại là điểm yếu của mình.

Nếu là người bị hàm oan, đương nhiên phải nói vài câu minh oan cho mình, nào đoán được tiểu tử này lại thốt ra một câu làm cho mình mặt đỏ tai hồng:

"Triển đại nhân cũng thật vất vả, dù sao nụ cười xinh đẹp của Triển đại nhân cũng là ngàn vàn khó cầu!". Ánh mắt của tiểu tử này sao lại độc như vậy!

Cũng bởi bản thân không giỏi ăn nói, rất bất lợi trong công tác thuyết phục, sau lại nghe theo đề nghị của Công Tôn tiên sinh, dựa vào ưu thế bản thân, kỹ năng "Xuân phong cười", tiếu ngạo giang hồ, trăm trận trăm thắng, hơn nữa, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ, bốn người bọn họ đã mắc mưu vô số lần còn lờ mờ không biết, sao bây giờ mới dùng một lần đã bị tên tiểu tử này vạch trần?!

Vốn bị một câu của tên Kim Kiền này làm cho bẽ mặt, thoáng căm giận trong lòng. Hôm nay lại nhìn thấy cảnh Kim Kiền nổi bão vì Tần Hương Liên hiểu lầm Bao đại nhân, mình tự dưng cảm thấy bản thân còn rất may mắn ----- hóa ra hắn ghét bị người khác vu oan như thế, ngẫm lại chuyện hôm qua mình làm với hắn, mình nên thấy may mắn mới phải.

Công Tôn tiên sinh đánh giá cao tài ăn nói của Kim Kiền, nói đoạn [Giận trách Hương Liên] này của hắn có thể xưng là kinh điển, một chữ khó sửa. Khi ông ta gật gù đắc ý nói ra những lời này, mình thiếu chút nữa bị một miệng trà làm sặc chết ----- Trời ạ!

Ngày OO tháng XX năm YY


Vụ án Tần Hương Liên cáo trạng Phò mã đã đến hồi kết, tên nhân chứng kia, chính là tên ồn ào mà mình đi công tác nhặt về ----- Kim Kiền, thỉnh cầu Bao đại nhân được vào cửa công, tính ở lại đây lâu dài.

Công Tôn tiên sinh nói có lẽ sau này mình sẽ nhận ra Kim Kiền chính là duyên kỳ ngộ của mình. Tiên sinh ông nghĩ sai rồi! Hôm nay ông không nghe tổng ban đầu nói, Kim Kiền vừa nghe bổng lộc một năm sáu lượng bạc, liền hỏi thăm tham quan lớn nhất đương triều là vị nào ư, một tên tham tiền như vậy, sao có thể là "Kỳ ngộ" của ta?

Ngày OO tháng YY năm XX

Nhờ phúc của Kim Kiền, hôm nay Nam hiệp đường đường như mình lại bị dân chúng bao vây chiêm ngưỡng, chỉ vì giúp tiểu tử này mua đồ ăn giảm giá, lần sau hồi phủ nhất định nhớ kỹ không đi ngang chợ!

Ngày OO tháng YY năm XX

Đêm qua Kim Kiền la hét bảo có quỷ, ban đầu mình còn tưởng là chuyện đùa, đi theo xem thử, mới biết quả thật có một quỷ hồn tên Lưu Thế Xương kêu oan, xem ra danh tiếng của Bao đại nhân lan rất xa, ngay cả oan hồn cũng đến cửa kêu oan.

Lưu Thế Xương này chết mơ hồ, các chi tiết liên quan hỏi đến hắn chẳng khác nào không hỏi, chỉ có thể chậm rãi điều tra từ nơi bắt nguồn của ô bồn. Xem chừng Kim Kiền khá hiểu biết về quỷ hồn, mình lập tức đề xuất với Bao đại nhân cho phép dẫn hắn và Trịnh Tiểu Liễu đi cùng, tiện thể cũng muốn khảo sát bản lĩnh của hắn một chút .

Trải qua vụ án chém Phò mã, mình cảm thấy tài ăn nói cùng với cách xử thế của Kim Kiền này có vài phần phong thái của Công Tôn tiên sinh, chẳng lẽ đây là một cây măng non? Nếu là người tài quyết không thể để hắn chuyển vào phủ Thái Sư.

Ô bồn là do cha của Trịnh Tiểu Liễu đưa tới, vì thế mọi người quyết định đến nhà Trịnh Tiểu Liễu hỏi thăm nơi mua ô bồn trước hết. Kim Kiền quả là lười, vừa ra khỏi cửa đã muốn thuê xe ngựa, khảo sát giảm năm điểm. Chịu vác bồn quỷ, ít nhất lá gan vẫn to hơn Tiểu Liễu, thêm năm điểm. Kịp thời ngăn Trịnh Tiểu Liễu tiết lộ vụ án, có mắt nhìn, thêm mười điểm. Biểu hiện cũng không tệ, có tiền đồ!

Nghe cha của Trịnh Tiểu Liễu "Khen" Kim Kiền đến thần sắc xấu hổ, lòng mình lại vui vẻ kỳ lạ, quả nhiên ánh mắt quần chúng vẫn sáng như tuyết!

Căn cứ vào manh mối mà chưởng quầy bán ô bồn cung cấp, tìm được đến núi Nam Hoa nơi nung chế ô bồn, chỗ ở của hai huynh đệ kia, tuy rằng nhà trống người không, nhưng Lưu Thế Xương đến hiện trường bị giết dạo qua một lần, trí nhớ cũng khôi phục vài phần, nhưng manh mối đến đây vẫn còn quá ít, không thể tiếp tục điều tra.

Ngày OO tháng XX năm YY

Cứ tưởng chuyến này trở về tay không, thế nhưng, lúc đưa Lưu ô bồn về nhà gặp người thân, sự tình lại có chuyển biến, tìm địa điểm bán lụa Vân Cẩm, không lo không tìm ra manh mối. Tiểu tử Kim Kiền này thật đúng là thông minh, phân tích vụ án rõ ràng rành mạch, cũng biết không ít chuyện giả thần giả quỷ.

Nhưng ông trời không có mắt, huynh đệ Ngô thị kia cả ngày mang theo cây búa độc, sao lại đến lượt mình "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn"? Năm nay mới qua sáu tháng, mà mình đã trúng độc bảy lần, vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.

May là Kim Kiền phản ứng mau lẹ, hôm nay nợ hắn một đại ân tình. Toán thuật không tốt, khảo sát hôm nay sẽ không tính điểm, tóm lại biểu hiện tốt là được.

Giấy không đủ dùng rồi. Hôm nay ngâm mình trong nước hơi lâu, lại nhiễm phong hàn, ngày mai sẽ tìm Công Tôn tiên sinh lĩnh thêm một cuốn.

Ngày OO tháng XX năm YY

Kim Kiền biểu diễn không tồi, nhân lúc mọi người không biết rõ sự tình, tự biên tự diễn một vở tuồng, tuy không gạt được mình, nhưng đã lừa được tội phạm và người nhà của Lưu Thế Xương, rất đáng ngưỡng mộ, việc này cũng đủ thể hiện các tố chất cần thiết, có thể gia nhập vào danh sách đối tượng đào tạo trọng điểm của Khai Phong phủ, trước hết đề cử hắn vào khoái ban, về sau dẫn theo hắn xuất môn có thể chiếu cố lẫn nhau.

Kim Kiền dám ném mình vào hồ, chắc hẳn kỹ năng bơi lội không tồi, có cơ hội sẽ cùng hắn học bơi.



Ngày OO tháng XX năm YY

Nửa tháng trước cùng Kim Kiền thăm dò Hầu phủ ban đêm, Kim kiền thân là bộ khoái mà chỉ có khinh công không có võ công, thiếu chút nữa thì mất mạng, về sau phải tìm cơ hội chỉ bảo hắn.

Bị thương còn bị Kim Kiền đánh ngã giữa đường, trị thương lại có thể dùng kim khâu sao, nhưng khâu cũng thật là.......Chắc, một đường chạy vội cũng không rạn đường chỉ. Đội ngũ khâm sai của Bao đại nhân rốt cuộc cũng vào đến Trần Châu, còn chưa ngồi ấm chỗ, An Lạc Hầu Bàng Dục đã mang binh lính đến trước cửa tri phủ, bức đại nhân giao ra lương thực cùng ngân lượng cứu nạn thiên tai.

Tham ô cắt xén tiền của cứu nạn thiên tai từ xưa đã có, nhưng người lần này An Lạc Hầu gặp chính là Bao đại nhân ------ người dám đấu đến một mất một còn với hoàng thân, Bao đại nhân chính là một trong số đó. Tình thế lúc ấy căng thẳng vạn phần, mình nghĩ thầm cần phải có một người trợ lực, chẳng hiểu sao lại buột miệng thốt ra tên Kim Kiền, chẳng lẽ mình đã tin tưởng hắn đến độ phó thác cả tính mạng?

Mấy ngày bí mật điều tra ở Trần Châu này, đã làm cho cái nhìn của mình với Kim Kiền biến hóa kỳ diệu, gắn kết từng việc một từ khi quen biết đến nay, mới phát hiện ra bản thân chưa từng gặp qua một người nào thú vị đến vậy.

Một tên tưởng chừng như lười biếng lại có lối suy nghĩ thực nhanh nhẹn, rõ ràng yêu tiền như mạng nhưng tuyệt đối không gian lận lừa gạt, thân ở trong cảnh khốn khó dù nhất thời ủ rũ nhưng lập tức sẽ lấy lại tinh thần, đối với người tốt có thể giống như thỏ con trong trẻo hiền lành, đối với người xấu lại có thể giống như hồ ly gian trá. Cộng thêm khinh công quỷ dị, có tài ăn nói biện luận, y thuật đến Công Tôn tiên sinh cũng bội phục, người như vậy lại xuất thân từ tiểu ăn mày, khó trách Cái Bang càng ngày càng không dễ chọc.

Bao đại nhân họp bàn chuyện tróc nã Bàng Dục, Công Tôn tiên sinh hiến kế tìm một nữ tử tuyệt sắc quyến dụ An Lạc Hầu, chủ ý thối, dứt khoát là chủ ý thối!

Quả nhiên không ngoài dự liệu, bước đầu tiên của kế hoạch chính là ------- phái ta đi trước dụ dỗ nữ tử dùng để quyến dụ An Lạc Hầu? Haizz, quên đi, đây cũng không phải là lần đầu tiên làm vật hy sinh.

Hành trình đến Thiên Hương lâu làm cho mình có nhận thức mới về Kim Kiền, chẳng lẽ lại là khách quen ở những nơi thế này? Từ khi bước vào Thiên Hương lâu, cách xử xự của Kim Kiền giống như rất thành thạo: đối phó với quy nô hung thần ác sát, thấy cô nương thì cười cợt, nịnh nọt nữ nhân như chuyện thường tình, chuẩn bị lễ vật không mất tiền không xa hoa, quét sạch thức ăn như gió cuốn mây tan, vui vẻ như cá về với nước, suýt nữa thì quên mất tới đây làm gì ------ thật tốt, đây tuyệt đối là hạt mầm của phần tử bại hoại!

May mắn lúc các cô nương kính rượu được mình chắn lại kịp thời, bóp chết mầm mống bại hoại bên trong Kim bộ khoái, nếu cứ để mặc hắn như vậy, phủ Thái Sư sớm hay muộn cũng sẽ tới đòi người.

Công Tôn tiên sinh thật quá tín nhiệm mình, may mà có hạc ngàn lớp và chuyện xưa tự biên của Kim Kiền, bằng không, một mình mình cũng khó mà ứng phó.

Nhưng có một việc mình nghĩ lại vẫn không rõ, vì sao khi mình lên đài dâng tặng lễ vật, Kim Kiền lại hét một tiếng "Bánh cao!" (Thật ra là OH MY GOD!) rồi từ trên lầu nhảy xuống, chẳng lẽ bánh cao có thể làm cho hắn kích động như vậy?

Thích ăn bánh cao vậy sao, nhớ rõ mai mốt ra ngoài mua cho hắn một cái bánh thật to thưởng cho hắn thử xem.

Ngày OO tháng XX năm YY


Hôm qua Kim Kiền vừa bị thương, vậy mà hôm nay lại có mặt trên công đường, xem ra trước kia nghĩ hắn sợ chết, công tác không tích cực thật là oan uổng cho hắn.

An Lạc Hầu uống thuốc độc tự sát ngay trên công đường ------- là cố ý sao? Mình trúng độc vô số lần còn đi lại được, hơn nữa lần nào cũng đều hồi phủ kịp thời trước khi phát độc, tốc độ tắt thở của Bàng Dục này quá nhanh, không biết là đã chết thật hay chưa. Thầm muốn đề nghị Bao đại nhân cho hắn thêm một đao, nhưng rốt cuộc vẫn không thốt được thành lời.

Mình nhớ vào lần thẩm thứ hai, Kim bộ khoái đã dụ dỗ Bàng Đại phản cung trên công đường trước mặt bao nhiêu người, việc này chắc chắn có can hệ tới mình, đáng tiếc ngoài Bàng Đại ra không ai nghe thấy.

Sau khi bãi đường đến đại lao vấn an "Cố nhân" của Kim bộ khoái, tên béo này vừa thấy mình thì hoảng sợ tột độ, xem ra bị Kim Kiền dọa không nhẹ.

Mình dùng lời ôn hòa nói với hắn: Chỉ cần thuật lại lời của Kim bộ khoái, mình cam đoan sẽ không làm khó hắn. Kết quả, lời kể của Bàng Đại làm cho mình cực tức giận, rất muốn xử cái tên đầu têu nói ra những lời này một trận, nhưng lại không nỡ, một bụng tức giận này nhất định phải xả ra bằng hết! Híp mắt nhìn tên Bàng quản gia, siết tay nghĩ thầm: cái gì cần nói ngươi cũng đã nói rồi, ta không cần khách khí với ngươi nữa.....

Ngày OO tháng XX năm YY

Nhìn Kim Kiền cưỡi lừa mà mình "Đi khắp Trần Châu" tìm về, vẻ mặt không tình không nguyện. Hừ, ai bảo ngươi không biết cưỡi ngựa chứ, kỳ thật....ta có thể cho ngươi cưỡi chung ngựa, thôi, quên đi......

Vào giờ cơm chiều, mình ra vẻ khen Kim Kiền có tài chém giá rất điệu nghệ, thực ra là cố tình hồi báo cho lãnh đạo việc hắn dùng hình tượng của Đại đương gia và Nhị đương gia ra làm lợi thế mặc cả.

Nhìn thấy Kim bộ khoái thiếu chút nữa là trợn rơi cả hai tròng mắt, có lẽ hắn không đoán được mình còn có thể lật mặt tính nợ cũ thôi? Quân tử báo thù, nửa năm không muộn, trêu chọc Kim Kiền, tâm tình khoáng đạt.

Nhưng nửa canh giờ sau, rốt cuộc không cười nổi. Chẳng lẽ Kim Kiền quay về Khai Phong phủ mau hoa quả, sao lâu như vậy còn chưa về?

Lòng nóng như lửa đốt chạy nhanh đi tìm, mới đến chợ đã thấy Kim Kiền đang lôi kéo một cô nương xinh đẹp bị một tốp người đuổi giết, may mà mình chạy tới đúng lúc.

Ngay sau đó lại là một màn làm người ta nghiến răng nghiến lợi: Kim Kiền được mình cứu vậy mà chỉ lo kéo tay mĩ thiếu niên kia Còn "Ẩn ý đưa tình".

Rốt cuộc mình phải nhắc nhở mới ý thức được bên cạnh còn có một "Triển đại nhân", nhưng mà, sao hai mắt long lanh "Ẩn ý đưa tình" mới đó, lúc quay qua nhìn mình lại biến thành "Mênh mông đẫm lệ than thở thiếu tiền"?

Ngày OO tháng XX năm YY

Ngày thuyết thư đầu tiên. Vừa mới dùng cơm trưa xong, Kim Kiền liền xách theo cái ấm nước, theo sau Triệu Hổ khiêng bàn đến thẳng chợ Tây Hoa. Chờ bọn họ dựng sạp xong xuôi, Triệu Hổ đi khỏi, mình cấp tốc bay tới cành cây đại thụ gần đó, ngồi trên chạc cây nghe Kim Kiền kể chuyện.

Do mượn danh hiệu thuyết thư không thu phí, chỉ chốc lát sau dân chúng đã vây thành một vòng. Kim Kiền nhảy lên bàn, hài lòng nhìn khắp mọi nơi, mở "Xoạch" quạt xếp: "Quạt xếp này mở ra, thứ khác ta không khen...."

"Sao? Soạn lời dạo đầu mới....Có sáng tạo!" trong lòng đang đoán xem người Kim Kiền khen là ai, tám chín phần là Bao đại nhân. Nào biết càng nghe càng đen mặt, lập tức bẻ một nhánh cây ném cho cái tên nói say sưa đến nước miếng tung bay một phát ------- dừng ngay!

Hắn ngốc ngốc sờ đầu, vừa ngước lên liền trông thấy mình, ngay lập tức thức thời quay về truyện chính.

Ngày hôm sau, Kim Kiền vừa đứng lên bàn: "Lần trước chuyện nói đến...."

"Ừm? Không tồi, còn nhớ rõ giáo huấn hôm qua." Mình ngồi trên cây vừa nghĩ tới đó, chợt nghe người nọ lại rướn cổ hô to: "Hôm nay muốn bắt đầu đoạn tử, còn phải nói từ Ngự Miêu Triển đại nhân. Nghe đây nghe đây, quạt xếp này mở ra...."

Thật hết nói!

Cái gì gọi là trí nhớ tồi cộng thêm mặt dầy cộng thêm giả ngốc cộng thêm có chết cũng không hối cải, đến giờ mình đã hiểu. Tán cây đang ẩn thân vừa vặn cao ngang nóc nhà bên cạnh, dỡ ngay một miếng ngói ném ra, nện vỡ kế bên chân Kim Kiền, làm hắn sợ tới mức rụt cổ giơ chân.

Cứ thế cứ thế. Lần này bị mình cắt ngang, lần sau vẫn không ngừng cố gắng. Kim Kiền dường như quyết tâm phải chống lại mình đến cùng, thề chết cũng phải nói cho xong đoạn dạo đầu "Kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu" của hắn.

Hôm nay phải đi theo Bao đại nhân hội ngộ với đội ngũ khâm sai, không quản được tiểu tử này, hắn nói cái gì, mình cũng không nghe thấy! Không nghe thấy!

Sự thật chứng minh mình quá xem nhẹ sức mạnh tuyên truyền của Kim bộ khoái cùng nhiệt tình đồn đãi của dân chúng ----- Rốt cuộc, Mình – nghe – thấy!!

Không chỉ mình, mà cả đội ngũ khâm sai cũng cứng đờ ở cửa thành, nghe dân chúng Tây Hoa "Khen" mình, từng câu từng chữ. Rất tốt! Rất tốt! Bây giờ không chỉ toàn bộ dân chúng huyện Tây Hoa nghe thấy, mà ngay cả mọi người Khai Phong phủ cũng đều nghe đến phát ngốc, xem Bao đại nhân và những người kia đỏ mặt tía tai, phải chăng trong lòng cũng có cảm giác "Vinh quang" giống mình?

Bao đại nhân thẩm xong Quách Quảng Uy, bãi đường, trước khi đi mình đã hung hăng lườm Kim Kiền một cái: phản ứng của quần chúng vừa rồi làm cho ta thật mất mặt, nhất quyết không tha cho ngươi!

Không ngoài dự liệu, Kim Kiền sau một phen "Suy nghĩ đắn đo", vẫn bước vào cửa. Đừng nghĩ chỉ có Kim bộ khoái ngươi biết diễn trò! Vẻ mặt vừa nho nhã lễ độ vừa nghiêm khắc đe dọa ----- thật ra đều là giả. Kỳ thật khi trông thấy bộ dạng không biết làm sao của Kim Kiền, mình suýt nữa đã nhịn không được mà mỉm cười.

Cuối cùng phạt hắn quét tước hơn ba mươi gian phòng và ba gian nhà xí, vốn thấy trừng phạt như vậy quá nặng, có chút không đành lòng, nhưng khi nghe thấy Mã Hán nói với Kim Kiền "Triển đại nhân tính tình thật tốt", an tâm, vậy là mình còn rất nhân từ.

Ngày OO tháng XX năm YY

Thiếu niên mà Kim Kiền liều mạng kéo chạy là Tiểu Vương gia? Mẹ của y lại là Thái Hậu? Nghe Phạm lão thái thái tố mật án, cảm thấy bên tai lôi đình thịnh nộ. Sau khi hiểu rõ án tình, Bao đại nhân giải quyết dứt khoát: Phải đưa Thái Hậu hoàn lại vị trí cũ. Việc này đúng là khó khăn cực điểm, cần mọi người đồng tâm hiệp lực. Nghe được lời động viên này của Bao đại nhân bản thân xúc động vạn phần, đến cả Kim Kiền cũng đỏ hồng hai mắt.

Từ khi kỹ năng xuân phong cười của mình bị Kim Kiền nhìn thấu, tuy rằng lúc cần thiết cũng có thể dùng, nhưng lúc nào cũng không nắm chắc, cho nên gần đây đã chuyển sang đối phó với Kim Kiền bằng chiêu "Phóng sát khí".

Tên chiêu thức mới này ngay cả Công Tôn tiên sinh cũng chưa nói qua, bởi vì một khi để lộ, rất dễ bị lầm thành "Phóng ngớ ngẩn" (*) . Thật ra, cũng có những lúc sát khí phát ra không kiểm soát, những lúc này cả bản thân cũng không hiểu được.


(*) "Phóng ngớ ngẩn" tiếng hán là "Phóng sỏa khí", đọc gần giống với "phóng sát khí".

Tiểu Vương gia, hiện tại được xem là biểu đệ của Bao đại nhân, gọi Tiểu Kim Tiểu Kim thật sự quá thân thiết, còn thể thống gì.

Dọc đường hắn ngồi trên xe ngựa không tốt ư, còn lừa trước ngựa sau dài dòng không ngớt với Kim Kiền, mình thấy Kim Kiền cũng phiền đến mệt.

Ánh mắt nhìn Tiểu Vương gia long lanh ngập nước lúc trước của Kim Kiền, bây giờ cũng thành khô khốc. Cảnh tượng "Mắt to nhìn mắt nhỏ, trước ta chỉ có ngươi" ở chợ mấy ngày trước, bây giờ không sót lại nửa phần.

Xua tan cảnh báo, Kim Kiền mời ta quản ta cũng lười quản.

Ngày OO tháng XX năm YY

Đã gần một tuần không ngủ, thiếu chút nữa ngủ gật ở công đường. Hẳn là lần này có cả Hoàng Thượng và Bát Hiền Vương, nên nghi thức chiêu hồn rất trịnh trọng.

Xem ra Kim Kiền thật sự xuất thân từ đệ tử Cái Bang, lúc chiêu hồn còn xuất ra mấy chiêu rất có phong vị võ thuật, trong đó có hai chiêu hình như là Hàng Long thập bát chưởng của Bang chủ cái bang, đáng tiếc chỉ có tư thế giống.

Không ngờ Kim Kiền thật sự đưa tới bản nhân của oan hồn Khấu Châu, kết quả dọa ngất chính mình, vừa tỉnh lại liền muốn ngủ cùng mình, mặc dù hơi hoảng, nhưng trong lòng vẫn có chút nhộn nhạo.

Nhưng nhìn thoáng qua sắc mặt của Công Tôn tiên sinh và Trịnh Tiểu Liễu, nghĩ bụng không thể để bọn họ hiểu lầm, cho nên chỉ có thể hốt hoảng chạy trối chết.

Tiên sinh, Tiểu Liễu, các người theo tới đây làm gì. Phải không có bọn họ ở đây, nói không chừng mình đã thụ sủng nhược kinh, đồng ý ngay lập tức.

Ngày OO tháng XX năm YY

Thái Hậu về triều, Kim Kiền bị Tiểu Vương gia bám theo, muốn mời hắn cùng du sơn ngoạn thủy, nhìn sao cũng giống như đang hẹn hò!

Xem ra ngoại trừ phá án với mình, nhất định phải giảm bớt cơ hội để hắn xuất môn một mình, rất tốt, thời gian nghỉ ngơi đều dùng để luyện công đi.

Ngày OO tháng XX năm YY

Lĩnh chỉ tối nay vào cung trực ban, chuẩn bị mang Kim Kiền đi cùng. Vừa chạm chân vào cửa phòng ăn tam ban viện chợt nghe mấy ban đầu khen ngợi võ công của mình, hâm mộ vận khí của Kim Kiền. Đang vui vẻ trong lòng, đột nhiên tiếng oán than dậy đất của Kim Kiền xộc thẳng vào tai.

Được rồi, mình thừa nhận bị cái câu "Không đội trời chung, nhân thần căm phẫn" làm tổn thương. Một lòng hảo tâm lại chẳng được gì, tức giận đến nói không nên lời, lập tức đi tới sau lưng Kim Kiền.

Thấy mình bất ngờ xuất hiện, tất cả ban đầu đều thay đổi sắc mặt, tuy Kim Kiền đưa lưng về phía mình, nhìn chung cũng nhận ra có điều không ổn. Nhìn thấy thân thể cứng ngắc của hắn khẽ nhúc nhích, mình còn nghĩ hắn sẽ xoay qua nịnh nọt mình vài câu. Ai ngờ người này đầu còn không quay đã bắt đầu "Dưỡng miêu luận".

Vốn dĩ nhìn bộ dạng Kim Kiền mệt mỏi đến đôi đũa cũng cầm không được, hơi đau lòng nên không tính dẫn hắn đi, nhưng một lát sau, mình lại đổi ý! Về phần nuôi mèo hay nuôi người về sau bàn tiếp vậy, trước hết tiến cung tìm một chỗ không người dạy cho ngươi một khóa phiêu lưu giang hồ.

Phúc của Kim Kiền sao, xem ra ngươi còn biết trước biết sau, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, một bụng tức giận cũng tiêu tan mất, không hiểu.

Ngồi trên nóc nhà Tử Vân điện, mình còn chưa bắt đầu dạy, đệ tử đã nhanh ngủ gật, vừa mới nói vài câu mở đầu, trên trời đã truyền đến tiếng động lạ.....Thì ra là "Quỷ nam áo trắng" ----- Cẩm Mao thử Bạch Ngọc Đường.

Mặc kệ lý do khiêu khích của đối phương là gì, nhìn ở góc độ tỷ thí đơn thuần, có thể so chiêu luyện võ cùng cao thủ thật là chuyện may mắn hiếm có, vậy mà lại có người không biết thưởng thức. Dùng tỏi can ngăn, chỉ duy nhất một người có thể nghĩ ra chiêu này, rất tốt, nhân tiện nhắc nhở mình, sau này lúc Kim Kiền luyện công treo thêm chút tỏi "Hun đúc" ý chí cũng không tồi.

Ngày OO tháng XX năm YY

Bạch Ngọc Đường nửa đêm lẻn vào Khai Phong phủ điểm huyệt ngủ chúng nha dịch, lấy cắp Thượng Phương bảo kiếm không nói, còn bắt mất Kim Kiền.

Nghe nói người này có thù tất báo, tự phong danh hiệu là "Cẩm Mao thử". Để trả thù đạn tỏi của Kim Kiền không biết hắn sẽ làm gì. Cực lo lắng. Một đường đuổi đến Hãm Không đảo không biết ngày đêm, trên đường bất ngờ gặp phải bọn Hắc y nhân chặn lại, một phen kịch đấu đến suýt mất mạng, cả sự kiện thiếu chút nữa đã biến thành "Một xâu đạn tỏi dẫn tới thảm án".

Vừa bước chân lên Hãm Không đảo, đã nghe thấy cái giọng oang oang muốn bán Thượng Phương bảo kiếm của Kim Kiền, miệng lưỡi giảo hoạt, còn dám bán cả Thượng Phương bảo kiếm.

Trong lòng tức giận ngút trời, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng gầy gò là lại không thể phát tác, mọi mệt nhọc đều tan thành hư không.

Sau lại nghe thấy Thượng Phương bảo kiếm bị đánh cắp, bay vòng tra xét khắp bảo khố. Nhìn thấy đóa hoa mai bạch phiến, là Nhất Chi Mai! Nhanh chóng rời đi, Bạch Ngọc Đường muốn theo lấy công chuộc tội, được thôi, thêm một người cũng tốt.

Kim Kiền thoa cho mình loại dược quái lạ gì, hương khí xông toàn thân, chẳng lẽ hắn muốn trả thù việc mình bắt hắn xách tỏi?

Ở Lâm Phong lâu vượt ba ải rượu, Kim Kiền xung phong nhận ải thứ nhất, thái độ công tác tích cực đột biến, khá hài lòng, nhưng ngẫm lại thân thể nhỏ gầy của hắn làm sao uống rượu.........Mình lại lo lắng.

Sau đó sự thật cho thấy lo lắng của mình chỉ là dư thừa. Nhìn thấy Kim Kiền tay bưng bát rượu ngửa cổ nốc sạch, xem ra ý nghĩ Kim Kiền là nữ tử lúc trọ chung một phòng ở Trần Châu quả là sai lầm. Đây sao có thể là nữ tử gì, không chút hiền thục!

Sau khi vượt qua ba ải rượu, lại phát sinh một chuyện làm mình không dám nhìn thẳng Kim Kiền. Thôi, không nhớ lại, không nhớ lại, nhớ lại không chừng sẽ phạm sai lầm không thể sửa.

Kết quả Nhất Chi Mai cũng là kẻ bị hại. Chờ đến khi đuổi đến chỗ sư huynh hắn, phát hiện ra sư huynh hắn cũng bị người hãm hại, manh mối đến đây hoàn toàn bị chặt đứt. Rốt cuộc bất cẩn làm mặt bị thương, mình không ngại gì, nhưng Kim Kiền lại không buông tha cho Bách Hoa công tử, làm nên một trận "Trời rung đất chuyển". Kim Kiền nổi giận như vậy là lần đầu mình thấy, ánh mắt rưng rưng làm lòng mình đau đau, đau hơn cả khuôn mặt bị thương.

Ngày OO tháng XX năm YY

Hôm nay vừa cấp tốc về tới Khai Phong phủ, mọi người còn chưa dùng điểm tâm, Bàng thái sư đã đạp cửa chạy vào.

Đại nhân không chấp tiểu nhân, mọi người khách khí thỉnh Bàng thái sứ cùng dùng bữa sáng. Có điều....về phần này! Mấy viên bã đậu nắm trên tay bị Kim Kiền "Không cẩn thận" vung vào trong chậu cháo, lại bị mình "Trong lúc vô tình" múc vào trong bát của Bàng thái sư.

Trên giang hồ dường như hình dung nhân phẩm mình là.......Ôn lương cần kiệm thì phải? Không đúng....Hình như là tám chữ....Đi ra đại đường, đi vào phòng bếp? Cũng không đúng....À, phải rồi! Quân tử khiêm nhường, ôn nhuận như ngọc.

Đúng vậy, quân tử như mình cho dù có giở mánh khóe cũng phải quang minh chính đại (Tuy rằng mình không chắc cách nói "Giở mánh khóe quang minh chính đại" có hay không)

Bữa sáng còn chưa xong, đoàn người Khai Phong phủ liền đồng ý theo Bàng thái sư đến xem thành quả "Công trình cải tạo Bàng phủ", nghe dân chúng ngoài cổng phủ bàn luận, đoán rằng công trình này tiến hành rất hừng hực khí thế.

Vào đại môn, sau hoa viên ------ giả sơn dỡ bỏ, tầm nhìn trống trải, đến cái chòi nghỉ mát cũng không thấy; thư phòng ----- lộ thiên! Có mặt trăng mặt trời luân phiên chiếu sáng, đại khái từ nay về sau có thể tiết kiệm đèn dầu; phòng ngủ ----- ừm....Thái Sư ông đừng lo, nghỉ ra đất cũng rất tốt thôi.


Đứng cạnh hồ nước ở hậu hoa viên, mọi người không nói gì, mình chỉ cảm khái trong lòng: Phiên giang thử Tương tứ gia ngoài kỹ năng bơi lội, còn rất có tài khử nguồn nước ô nhiễm, tục ngữ nói nước trong tới mức....ừm....Không cá.

Nhưng nào ngờ Bàng thái sư này lại giảo hoạt như vậy, đã được "Cải tạo" tới mức ấy còn muốn bẩm báo lên thánh thượng, nhưng ông không hiểu rồi, Khai Phong phủ không chỉ có Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, mà còn có một Kim Kiền có tài thông linh.

Ngày OO tháng XX năm YY

Thật đáng giận! Nhất thời không quan sát kỹ, lại bị Công Tôn tiên sinh và Kim Kiền ngấm ngầm liền thủ: thay thuốc hoán dược trị vết sẹo trên mặt của mình!

Mấy ngày trước nhìn thấy các đại thẩm trên đường nhìn mình nước mắt như mưa, thừa nhận bản thân ích kỷ nhưng quả thật thuốc của Kim Kiền không thể dùng, kiên quyết không dùng.

Tuy nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng, nhưng....Nhưng ví như hôm nay, tại sao các đại thúc lúc nhìn mình lại chảy máu mũi? Lại càng quá đáng chính là ----- lúc vào triều, văn võ đại thần thêm cả Hoàng Thượng: hai mắt đăm đăm, miệng ngậm ngón tay chảy nước miếng, thật đúng là bất thường......Hoảng sợ;

Càng kỳ quái hơn chính là, đêm hôm qua, ngay trước cửa sổ sương phòng của mình, Triệu Hổ bắt được một tên.....(Khụ khụ)....Hái hoa tặc.....Tên tặc này bị đánh đến mắt mở ra không được, vậy mà lúc bị Vương Triều Mã Hán tha đi còn nhìn mình kêu lên một câu "Cho ta nhìn ngài thêm một cái".

Mình thầm áy náy: Vừa rồi đáng lẽ ra nên đánh bay luôn hàm hắn thì tốt rồi!

Kim Kiền này ngay cả xách tỏi ngồi trung bình tấn cũng muốn cò kè mặc cả, tốt thôi!

Cho hắn chút kiến thức để biết cái gì gọi là chắc giá: Không đợi hắn dứt câu "Hay là xách ít đi năm cân!", lập tức treo thêm cho hắn hai mươi cân tỏi.

Bị các đại thúc nhớ thương, đối với tên đầu sỏ làm hại mình mất mặt này, không chỉnh đốn hắn một chút thật là có lỗi với bản thân! Chỉ xách hai mươi cân tỏi làm sao có thể bù đắp được tâm hồn bị tổn thương trầm trọng của mình đây?

Ngày OO tháng XX năm YY

Lễ mừng năm mới sắp đến, mấy ngày nay rất ít khi thấy bóng dáng Kim Kiền trong phủ, hay là đến chợ đi dạo mấy vòng, may mắn cố gắng tìm có thể gặp.

Trương Long Triệu Hổ cho rằng mình đi tuần phố nên cũng đi theo, tuy rằng trong lòng không muốn nhưng mình có thể nói "Không" sao?

Nghe thấy Kim Kiền đang mặc cả ở hiệu trang sức, đến xem. Không xem không biết, vừa thấy đã bị dọa cho nhảy dựng! Công lực chém giá của Kim Kiền tiến bộ cực nhanh, dựa vào danh nghĩa "Mua giả" cũng có thể chém đến mức mọi cửa hàng lớn nhỏ trong Biện Kinh phải cuống cuồng.

Lê giảm năm phần tính là gì! Cải trắng giảm ba phần có là bao! Nhìn thấy Kim Kiền dào dạt đắc ý "Mua" đứt cây trâm chỉ bằng một phần mười giá, mình đột nhiên không thốt nên lời....

"Mà nghĩ lại thì, Kim Kiền mua trâm đồ dùng cho nữ nhân làm gì chứ?" Nghe thế trong lòng mình đột nhiên trống rỗng, sát khí lại mất kiểm soát.

Không nghĩ tới nữa, không nghĩ tới nữa! Vậy mà lại tới, đả kích lớn hơn còn kéo dài ra sau: Mua điểm tâm....phối hương phấn.....Một tên luôn xem của nặng hơn người như Kim Kiền bỗng nhiên không tiếc dùng tiền, việc này phải giải thích sao đây!

Hơn nữa còn sáng tác thơ tình, Kim Kiền có người trong lòng, muốn lấy vợ ăn tết vui vẻ sao? Tên Tiểu Bạch Thử không biết lý lẽ cũng đến góp vui, lấy chuyện của Kim Kiền ra hết lần này tới lần khác chọc điên mình.

Hai mươi sáu tháng chạp, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, rút kiếm đích thân đấu một trận với Cẩm Mao thủ, cho hắn biết "Miêu gia gia thực tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng".

Cuối cùng, tên Tiểu Bạch Thử mang theo cái trán bầm đen do "Ngự Miêu chế tạo" biến mất tăm.

Hai ngày sau, tên Tiểu Bạch Thử không sợ chết lại đến tìm mình, hóa ra là hắn có ý tốt, cho rằng mình lo lắng cô nương Kim Kiền sắp lấy không tốt, đặc biệt đi điều tra.

Mặt trời về Tây, mây chiều buông mình, một đôi thiếu nam thiếu nữ cười tươi như hoa. Thứ tình cảm mà mình dành cho hắn vốn có một phần không thể nói rõ, sao có thể vì phiền não trước mắt mà phá hỏng một khung cảnh đẹp như vậy.

Chỉ biết xoay người đi khỏi, tiếng gió bên tai biến mất, tên Tiểu Bạch Thử hét lên gì đó cũng không nghe được, chỉ nghe thấy một giọng nói thì thầm từ tận đáy lòng: "Mình không sao mình không sao không sao......"

"Tin tốt! Tin cực tốt!"

.........

"Khai Phong phủ chúng ta sắp có việc vui!"

.............

"Chúc mừng ta đi!"

"Rắc -----" Trên bàn tiệc tất niên, từ khi viết nhật ký tới nay, bên trong phủ, lần đầu tiên mình bóp nát chén rượu.

"Chúc mừng Mã đại ca, rốt cuộc Thúy Lan cô nương cũng đã bằng lòng gả cho ngươi!"

Thì ra, hắn làm mai cho Mã Hán huynh, một đốm lửa hy vọng nhỏ nhoi bốc cháy trong sâu thẳm.

(Chén rượu nứt ra làm hai trên bàn rơi lệ đầy mặt: Ta chết thật oan uổng....)

Bày ra kế nhỏ lừa Kim Kiền đến ngồi cạnh, cảm thấy trong lòng tràn ngập một cảm giác mỹ mãn mơ hồ:

Vận mệnh của mình và Kim Kiền nằm trong tay ai đây?

-----------------------------

Hết ----------






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương