Tổng Hợp Fanfic Samyu
-
C5: Em Phải Thế.(chương 5)
Vừa dứt lời, Vũ Đằng đột nhiên đỏ mặt, nhìn Tử Hoành đang cởi quần áo, ngực trần của anh hiển nhiên không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác khô khốc không nói thành lời. Vào lúc da thịt áp sát vào nhau, trong đầu Vũ Đằng chợt lóe lên một ý nghĩ rằng bản thân mình có lẽ vì nóng quá mà sắp điên mất thôi.
Tử Hoành đặt nụ hôn dài từ đuôi mắt xinh đẹp, đến dái tai, lướt lên môi, rồi hôn đến nơi trái cổ, dọc xuống xương quai xanh của cậu, thẳng cho đến ngực, những nụ hôn đến đâu đều như đốt cháy lấy da thịt cậu, khiến cậu phải cắn răng kìm đi tiếng rên rỉ của chính mình, hơi thở hổn hển bàn tay không kìm được mà siết chặt eo anh, cố đẩy ra, nhưng sự kìm chặt lấy cơ thể cậu của anh, khiến cậu không cách nào nhúc nhích nổi thân người.
Những sợi tóc của Tử Hoành giống như lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua làn da của cậu lướt đến gần xương hông, lướt qua làn da mỏng ở đùi trong, đôi môi dịu dàng hôn lên làn da nhạy cảm, một luồn điện tê liệt như chạy dọc nơi sống lưng. Cậu há hốc mồm, trên người chỉ còn lại mồ hôi, không biết từ lúc nào Tử Hoành lại buông tha làn da đáng thương nơi hạ thể của cậu, cúi người hôn lên mặt cậu, miễn cưỡng bắt cậu phải trả lời câu hỏi của anh rằng , tất cả những phản ứng của cậu, đó có phải là diễn xuất hay không.
“Tử Hoành, anh… chờ....!” Vũ Đằng hoảng hốt, cảm giác ngón tay của Tử Hoành đang đâm sâu vào bên trong nơi tư mật dưới thân mình, nổi đau đớn cùng khó chịu khiến cậu cau mày, vội giơ tay định đẩy anh ra.
“Em thả lỏng nào.... thả lỏng.....” Tử Hoành thở gấp, nắm lấy cổ tay đè chặt lấy Vũ Đằng, như muốn khảm sâu cậu vào bên trong tấm nệm, thì thầm vào vành tai, kiên nhẫn hôn lên đôi môi cậu chờ đợi bản thân cậu dịu lại. Với tay mở ngăn kéo bên cạnh giường và lấy ra một thứ.
Vũ Đằng chợt cảm thấy lạnh ở phần dưới của mình, và cảm giác sâu bên trong cơ thể trở nên lạnh và ướt át hơn, từng ngón tay Tử Hoành lần nữa đâm sâu vào trong, đẩy vào rút ra theo nhịp, tạo ra âm thanh lạ khiến ngượng ngùng mà đỏ mặt. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra. Sự khó chịu dần vơi bớt cùng những lần rút ra đẩy vào. Cậu nhắm chặt hai mắt lại, cảm nhận nụ hôn nồng nhiệt của Tử Hoành bao phủ lấy cậu, không dám nhúc nhích hai chân, sợ vô tình sẽ đụng phải vật cứng rắng nóng bỏng giữa hai chân anh, cũng kì vọng rằng tất cả mọi chuyện đều không phải sự thật, những phản ứng trên thân thể cậu đều không phải thật.
Số ngón tay phía sau tăng lên từ một lên ba ngón tay, đột nhiên lại bị anh ấn mạnh, khoái cảm xông lên đầu khiến cậu cong người lên đón nhận, tiếng rên rĩ bật ra không cách nào che giấu.
Tử Hoành có vẻ hài lòng với phản ứng của cậu, nhưng lại không ngừng lại cử động của ngón tay. Anh lại tiếp tục ấn vào nơi đó một cách cố tình , sau đó dùng tay kia tách lấy đôi môi của cậu ra, không cho cậu tự cắn chặt răng ngăn đi tiếng rên rĩ của bản thân mình.
" Haa...aa...khoan đã Tử Hoành." Vũ Đằng thở hắc ra một hơi, không thể hiểu nổi giọng nói của mình dần trở nên kì lạ.
"Biểu cảm này của em hiện tại cũng là đang diễn?.... Hả? Diễn viên nhỏ của anh?" Tử Hoành trìu mến hôn lên mí mắt của cậu dò hỏi. Vũ Đằng không thể quan tâm nổi đến lời anh nói, cảm giác một vật lạ bên trong cơ thể của cậu, cùng những đợt sóng khoái cảm khiến bản thân cậu dần mất đi ý thức còn sót lại của mình, đến lúc cơ thể được bế lên và lật lại vẫn không có chút sức lực nào để chống lại.
Một nụ hôn nóng ẩm rơi vào gáy, từ bả vai đến đường sống lưng, cậu cảm giác được sức nóng như thiêu đốt đang áp sát vào người mình, Vũ Đằng đột nhiên có cảm giác muốn thoát ra ngoài, vừa mới nhích lên được một chút đã bị anh nắm lấy eo rồi kéo về phía sau.
Cậu nghe thấy giọng nói thì thầm của Tử Hoành bảo cậu thả lõng. Hông bị người nọ nhấc lên, cơ thể từng chút từng chút mở ra, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khó hiểu, hai tay ôm lấy eo khiến cậu không cách nào thoát ra được.
Tử Hoành xé mở bao ra, tròng vào dục vọng đang căng cứng của bản thân mình, hít lấy một hơi, từ từ xâm nhập vào nơi tư mật của cậu, cảm nhận sự run rẩy cùng tiếng rên rĩ của người dưới thân, rút ra, rồi lại lần nữa đâm lại sâu vào bên trong. Đầu lưỡi liếm láp làn da phía sau gáy của cậu, hít lấy hương thơm từ cơ thể mà anh mê luyến, từng nhịp nhấp lại càng ngày càng nhanh hơn, cơ thể bị lắp đầy căng cứng khiến Vũ Đằng không thể nào thở nổi.
Cơ thể nóng bức.
Cơn đau ban đầu đã phát triển thành khoái cảm, thắt lưng mềm mại chịu sự ra vào lặp đi lặp lại, đến mỏi nhừ, mồ hôi hòa cùng nhau, rơi xuống ga giường để lại vết tích của ân ái. Vũ Đằng nắm chặt lấy ga giường, hơi thở gấp gáp, cảm nhận bàn tay của Tử Hoành đan lấy tay cậu nắm chặt. Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy sự dịu dàng khác của Tử Hoành. Một sự dịu dàng dữ dội.
Vũ Đằng lại lần nữa mặc cho anh ôm lấy cậu lật lại thân người.Không biết qua bao lâu, một lần lại một lần nữa bị anh chiếm lấy. đặt những ngón tay bấu chặt lấy lưng của Tử Hoành, để lại những dấu vết vết đỏ sâu đến rướm máu. Nhưng Tử Hoành lại không mấy quan tâm, vén đi mái tóc ướt đẫm mồ hôi sang một bên và hôn lên trán cậu.
"Nói cho anh biết đi....hiện tại là em đang diễn? Biểu cảm này cũng là đang diễn?"
Vũ Đằng nhíu mài thật sự chỉ muốn anh im lặng. Những phản ứng của bản thân mình, những xúc cảm bên trong cơ thể đầy xa lạ trước nay chưa từng có, nổi hoang mang trong bản thân không ngừng tăng lên, tự hỏi đây chính là gì, dù biết rõ nhưng lại bướng bĩnh không muốn nói ra, không còn cách nào khác ngoài việc để lại những dấu vết hằn sâu hay nông trên người anh như để trả thù, nhưng cậu không thể ngờ rằng nỗi đau không đáng có này lại thực sự kích thích cho người nọ thêm kiêu ngạo. Mỗi lần thúc vào như muốn dìm chết cậu trong từng đợt sóng khoái cảm.
“Haa....không được nữa…... Tử Hoành...." Vũ Đằng cong người lên đỉnh phóng ra cao trào của bản thân mình, giọng nói trở nên khàn đi, cả người đều mỏi vô cùng. mềm nhũn nằm trên giường, cảm thấy người bên kia rút vật nóng ra, cả cơ thể cậu mới thả lỏng được một chút, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy tiếng của một bao nữa bị xé mở.
" aaaa.....haaa.....không....." Vũ Đằng rên rĩ.
Phía sau vừa trống trãi, chưa kịp hít thở lại bị người nọ lần nữa đâm sâu vào lấp đầy, dường như cơ thể đã hoàn toàn quen thuộc với vật cứng rắn của người nọ, đến nổi chỉ một lần thôi cũng vào được một cách dễ dàng. Vật mềm nhũn lại bị những ngón tay người nọ kích kích đứng thẳng dậy, khiêu khích được lặp lại tạo ra một vòng khoái cảm mới, Vũ Đằng thầm mắng chửi người nọ, nhưng đổi lại là những va chạm mạnh bạo hơn, ngơ ngác không biết đây là lần thứ mấy người nọ bên trong mình rồi, thầm nghĩ bản thân chắc sẽ bị anh làm chết trên chiếc giường này mất, câu hỏi khó chịu của Tử Hoành vẫn văng vẳng bên tai cậu.
" Nghe không em đang rên rĩ, đây cũng là diễn?.....hả?....Tiếng tim đập cũng là diễn?....em yêu anh mất rồi,haa....Vũ Đằng là em yêu anh rồi "
Mỗi câu yêu anh Tử Hoành lại cố ý thúc sâu vào, thở gấp âu yếm hôn lấy đôi môi người anh yêu một cách trìu mến. Đầu lưỡi lại lần nữa len vào nuốt lấy tiếng rên rĩ của người bên dưới thân mình.
Cơn cực khoái lại ập đến, cậu ôm chặt lấy tấm lưng của Tử Hoành, lại lần nữa phóng ra cao trào của bản thân mình, thở dốc, cả người đều ướt đẫm mồ hôi và nhầy nhụa. Cho dù đó không phải là mồ hôi, thì cậu cũng không thể quan tâm nhiều như vậy ngay lúc này.
" .....Anh nói đúng."
Một giọng nói đầy cảm xúc, nhẹ nhàng thì thầm. Vũ Đằng cố lê tâm trí của mình trở lại, trả lời câu hỏi mà người nọ nhắc đi nhắc lại, ép buộc cậu phải nói ra.
"Em nói gì?” Tay Tử Hoành dừng lại ngạc nhiên hỏi.
"Khi em ở với người khác.... em không có cảm giác như vậy, được chứ?"
Vũ Đằng lại lần nữa mở miệng, nghiêng đầu sang bên kia tránh đi ánh mắt người nọ đang nhìn mình.
Từ tháng 7 năm ngoái đến tháng 7 năm nay, một khoảng thời gian dài, cuối cùng cũng để Vũ Đằng từ từ tìm hiểu lòng mình.
Có lẽ cậu đối với Tử Hoành từ đầu đến cuối đều khác với những người khác.
Tử Hoành cực kì hạnh phúc, người trong lòng anh lại chịu nói ra những suy nghĩ của bản thân mình, cuối cùng cũng nhận ra cảm giác của cậu đối với anh.
“Bé con, nói lại lần nữa.” Tử Hoành nghiêng đầu hôn lên mặt mũi của cậu, giọng nói khẽ run run không cách nào kìm chế.
“Thích anh, là thật.” Vũ Đằng nói nghiêm túc nhìn anh.
"Nói lại một lần nữa."
"......đúng rồi, Em thực sự thích anh "
" Nói lại một lần nữa."
“Thật, thật đấy, Tử Hoành anh muốn em nói bao nhiêu lần nữa hả?"
Tử Hoành dùng miệng của mình bao phủ lấy người trước mặt, có thể trong lúc này đây là điều hạnh phúc nhất đối với anh.
Dù sao thì anh cũng đã nghe thấy những gì anh muốn.
Vũ Đằng cảm thấy bản thân như bị choáng ngợp trên giường, vẫn không thể hình dung ra được, tại sao Tử Hoành lại có thể lực tốt như vậy?
Dưới sàn phòng ngủ là những bao bị xé cùng quần áo vương vãi trên sàn, khăn giấy, cùng tấm khăn trải giường rơi xuống một bên của chăn bông.
Cuối cùng, Tử Hoành mới ôm lấy Vũ Đằng đi vào phòng tắm, thuận tiện bật lên máy lạnh.
Phải khó khăn lắm mới khống chế bản thân mình mất tự chủ mà làm việc khác nơi phòng tắm. Sau khi sửa xoạn xong xuôi Tử Hoành ôm lấy Vũ Đằng trở ra, kéo ra tấm khăn trải giường bẩn thỉu, anh mở tủ lấy ra một bộ khác, tùy tiện đặt lên rồi đặt người nọ vào giường. Bên trong khăn tắm, làn da trắng nõn đầy những vết hôn để lại, trên eo còn có vài dấu ngón tay, Vũ Đằng cảnh giác kéo qua chăn bông nhét mình vào, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tử Hoành hôn lấy gò má người anh yêu, biết hôm nay anh đã bắt nạt người ta nhiều lắm rồi nên không dám tái phạm, cầm lấy một bộ đồ ngủ, nhẹ nhàng dỗ dành cậu mặc vào, sau đó ôm lấy Vũ Đằng đã quá mệt mỏi, nhìn cậu chìm vào giấc ngủ sâu trong chốc lát.
Em là của anh.
Tử Hoành hôn nhẹ lên trán cậu, sau đó đi theo cậu vào giấc ngủ.
................
Rồi một ngày, Yang Yuteng tò mò hỏi, tại sao sau khi bị từ chối vẫn không chịu bỏ cuộc.
Lâm Tử Hoành nói với cậu rằng, bởi vì em nhất định phải là của anh.
.............
Cuối cùng, Tử Hoành vẫn không buông tha cho trò chơi thật và giả của mình.
Mỗi lần khi ở trên giường là lại bắt đầu hỏi là đúng hay sai, Vũ Đằng đều phải tức giận ngậm chặn miệng, nhưng anh lại khiến cậu không chống cự nổi mà nói ra hết lần này đến lần khác.
Đã bao lần em nói rằng em rất thích anh thật sự.
Em thích anh.
Kết thúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook