Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng
-
Chương 44: Đau đớn nội tâm
Đùa chứ, làm cái mục lục còn lâu hơn cả thời gian viết một chường ==''', thề...
Ăn tối xong, Mộ Phong Triệt kiếm cớ mình có việc, vội rời khỏi biệt thự Mộ gia, nhưng khốn là Mộ Hiếu không cho anh đi, lại còn nhất quyết bắt anh đưa Ân Liễu đi chơi ở các điểm nổi tiếng ở Los Angeles. Mộ Phong Triệt không thoải mái, cực kì không thoải mái lấy xe đưa Ân Liễu ra ngoài, nếu như không phải không muốn cãi lời bố, anh đã quẳng cô ta ra đường từ lâu, ở trong xe anh chỉ tổ làm bẩn nó.
Ân Liễu thì ngược lại, tâm trạng cô ta rất tốt, cô ta muốn đến quán bar nổi tiếng nhất nơi này, muốn đi kiếm tình một đêm, tất nhiên là với cô gái xinh đẹp nào đó rồi. Mộ Phong Triệt cũng không hề làm cô ta thất vọng, anh để cô ta ở một hội quán hạng nhất, vứt bừa lại cái thẻ hội viên rồi lập tức lái xe đi.
Quay trở về căn hộ, vừa mở cửa vào, một không khí ấm áp lạ lẫm bỗng ùa tới làm anh ngơ ngẩn. Mặc dù mùa này ở L.A không lạnh nhưng sương mù quanh bờ biển rất dày, đêm muộn vẫn làm người ta cảm thấy buốt giá, trong phòng lại có bật sưởi nhẹ, rất dễ chịu.
Lạc Vi Vi ngồi bó gối trên sô pha xem phim. Mộ Phong Triệt khi đi đã quên mất Lạc Vi Vi cùng anh bay hàng tiếng đồng hồ, đồ ăn trên máy bay lại dở tệ, cô không ăn được mấy. May mà đây là khu chung cư cao cấp, có siêu thị mini ở dưới tầng một. Lạc Vi Vi thấy đói bụng, liền xuống mua một ít đồ ăn tự chế biến. Đây là lần đầu tiên cô đi siêu thị một mình, ngoại hình bắt mắt của cô đã khiến rất nhiều người chú ý tới, thậm chí còn có chàng trai trẻ lại gần bắt chuyện với cô, nhưng đều bị vẻ sợ sệt, ngượng ngùng trên mặt cô làm cho chán nản.
Lạc Vi Vi bỗng thấy vui vẻ, hình như bệnh của cô ngày càng có tiến triển hơn rồi, không còn sợ hãi như trước nữa, lại nhớ lần đầu tiên Ryan để cô một mình ở khu trung tâm thương mại đông đúc, khi đó, suýt chút nữa cô đã tự tử vì quá hoảng sợ, bị cảm giác đó giày vò đến mức muốn chết ngay lập tức.
Vì niềm tự hào này, Lạc Vi Vi đi dạo trong siêu thị rất lâu, mua được rất nhiều thứ, có cả những thứ cô chưa bao giờ động tới như bỏng ngô, snack, mì ăn liền…mua đến mức chất đầy cả xe đẩy, khi thanh toán xong, Lạc Vi Vi mới phát hiện ra là một mình cô không có cách nào mang hết được đống đồ này lên trên, may mà khi đó có anh bảo an của tòa chung cư đi qua, thấy cô chật vật với đống đồ thì vội chạy tới giúp đỡ, biết cô không đi được thang máy thì lập tức cầm hết chỗ đồ đạc trên tay cô, cùng cô đi thang bộ. Đối với sự nhiệt tình này, Lạc Vi Vi có cả chút sợ sệt, xấu hổ và cảm thấy không quen, nhưng cảm giác được người khác quan tâm giúp đỡ như vậy thật sự rất tốt. Lạc Vi vi chỉ biết cười thật ngọt ngào cám ơn anh bảo an tốt bụng, làm anh ta mặt đỏ bừng bừng, miệng cười rộng đến tận mang tai, liên tục gãi đầu nói cám ơn lại. làm Lạc Vi Vi cảm thấy khó hiểu, anh ta giúp cô thì cảm ơn cô cái gì ?
Bỏ qua vấn đề anh bảo an đó sang một bên, Lạc Vi Vi bắt đầu với bữa tối của mình, đồng thời tìm hiểu ngôi nhà, Mộ Phong Triệt nói đây là nơi anh đã từng ở trong một thời gian dài. Vậy có nghĩa là mọi thứ, mọi đồ đạc trong căn nhà này anh đã từng đụng vào, từng dùng qua, nghĩ đến đây, cô lại thấy vui vẻ. Mặc dù là ăn một mình nhưng tâm trạng cô vẫn rất tốt. Không hiểu vì sao hình ảnh hai người áp sát vào nhau ở văn phòng lúc trưa hiện lên trong tâm trí cô, cô vẫn không thể không để tâm chuyện này. Tâm trạng vốn đang vui vẻ của cô lập tức biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một cảm giác không tên dâng lên trong lòng, cô thấy chua xót, thấy nhói đau, thấy cực kì khó chịu.
Đĩa thức ăn ngon lành vẫn còn một nửa của cô bị bỏ lại, Lạc Vi Vi chậm rãi đi xung quanh căn nhà, cuối cùng chọn lấy một đĩa phim cô mới mua từ siêu thị để xem. Vốn nghĩ rằng đây là một việc rất đơn giản, nhưng khi động vào cái đầu đĩa, Lạc Vi Vi bỗng thấy không biết phải làm sao. Ở siêu thị, người bán hàng ấn vào nơi nào đó, ổ đựng đĩa hiện ra, lại ấn nơi nào đó, ổ đựng đĩa biến mất, rồi sau đó, phim bắt đầu chiếu.
Lạc Vi Vi loay hoay với cái đầu đĩa một hồi, cuối cùng cũng tìm được cách sử dụng, nhưng xử lý cái đầu đĩa xong lại đến cái ti vi, ở siêu thị, đĩa cho vào là phim sẽ chiếu ngay, nhưng cô bật ti vi cả nửa ngày vẫn thấy là chương trình bóng đá. Lạc Vi Vi tần ngần nhìn vào bìa quảng cáo phim, rõ ràng không phải là cái cô muốn xem. Lại loay hoay vật vã một hồi, cuối cùng cô cũng bật được kênh cho đầu đĩa, nhưng lúc này, phim đã chiếu được gần một nửa rồi. Lạc Vi Vi xem mà chẳng hiểu mô tê đầu đuôi gì, mơ mơ màng màng xem một hồi, nhưng lại không biết cách bật lại, đành xem trong sự khó hiểu đó.
Đây là một bộ phim tình cảm lãng mạn, nó hoàn toàn khác với bộ phim hoạt hình về người máy robot cô cùng Mộ Phong Triệt xem hôm trước, bộ phim này do người thật đóng, nói về tình yêu của ba người trẻ tuổi. Xem đến một đoạn, Lạc Vi Vi bỗng ngẩn người.
Nam chính ôm lấy nữ phụ đang bị thương do nữ chính đẩy ngã. Anh ta nói với nữ chính : “ Cô ấy đang bị bệnh, sao cô có thể đối xử với cô ấy như vậy.” Nói rồi lập tức bế nữ phụ đi bệnh viện, bỏ lại nữ chính đau khổ khóc trong màn mưa
“ Vì em ghen tị, em ghen tị với cô ta, cô ta có được sự quan tâm, chiều chuộng của anh, còn em thì sao…?”
Nhìn nữ chính đau khổ khuỵu gối dưới đất, mưa vẫn táp xối xả vào người cô, nhưng nữ chính vẫn không quan tâm, cô chỉ thì thào câu nói “ vì em ghen tị”
Lạc Vi Vi nhớ đến hình ảnh anh và người phụ nữ khác, tim cô lại đau đớn, rất muốn khóc giống nữ chính kia. Lạc Vi Vi ngẩn ngơ nghĩ, là ghen tị sao, là cô đang ghen tị sao ? Lạc Vi Vi xem hết bộ phim, kết thúc rất buồn, làm cô khóc nức nở, hộp bỏng ngô trong tay còn chưa động tới miếng nào liền trở thành thứ để cô trút nước mắt, ôm hộp bỏng ngồ, Lạc Vi Vi khóc đến nước mắt giàn giụa.
Cuối cùng, vì không bỏ được gia đình cùng cô bạn thanh mai trúc mã, nam chính đã lựa chọn từ bỏ tình yêu với nữ chính, một tình yêu luôn bị vùi dập, sỉ nhục. Nhưng vì tình yêu quá mãnh liệt,nữ chính không chịu đựng được sự thật tàn khốc này đã chọn cách tự giải thoát cho bản thân. Trong đám tang của cô, người đàn ông cô yêu thậm chí còn không nhỏ một giọt nước mắt, nhưng bàn tay anh ta lại nắm chặt tới mức bật máu. Bộ phim kết thúc trong hình ảnh tưởng niệm của nam chính, khi hai người họ gặp nhau lần đầu trong một màn mưa phùn ẩm ướt, khi đó, cô đã nở một nụ cười thật rạng rỡ với anh…
Chìm trong sự tang thương của bộ phim thật lâu, đến khi màn hình đã tối thui, Lạc Vi Vi vẫn không ngừng khóc, cô bỗng nghĩ tới tình yêu của mình, cùng như nữ chính kia, yêu anh rất lâu rồi, yêu còn nhiều hơn sinh mạng của mình. Dù miệng luôn tự an ủi là Mộ Phong Triệt vì mình mà mới bị như vậy nhưng thấy sự lạnh lùng của anh, cô vẫn không chịu được, vì đã nếm được vị của tình yêu ngọt ngào của anh, nên cô không chịu đựng được anh như bây giờ, đau lòng đến mức cô muốn – chết.
Chiều hướng tâm lý của cô ngày càng trở nên tiêu cực, đối với người có nhiều vấn đề về tâm lý, suy nghĩ tiêu cực chính là một điều chí mạng. Khi cô tưởng chừng như không thể chịu nổi sự lạnh lùng vô hình xung quanh mình, anh lại trở về.
Mộ Phong Triệt thấy Lạc Vi Vi ngồi bó gối trên ghế sô pha, cô đang quay lưng về phía anh nên anh không thấy vẻ mặt cô lúc này, anh đột nhiên nhớ tới việc mình đã bỏ mặc cô ở đây, rất có thể cô còn chưa ăn tối, lòng anh chợt đau nhói, anh thở dài đi về phía cô.
Mộ Phong Triệt đứng sau lưng cô, lên tiếng : “ Ăn gì chưa ? Chúng ta ra ngoài ăn nhé?” Chờ một lúc mà cô vẫn không trả lời anh, anh kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, nhưng cô vẫn không trả lời, lúc này, Mộ Phong Triệt mới thấy có điều gì đó không bình thường. Anh đi vòng ra phía trước, ngồi xuống trước mặt cô, anh lập tức sửng sốt.
Cô đang ôm chặt lấy hộp bỏng ngô, chặt đến mức cả hộp đã biến dạng, bỏng ngô đã rơi hết ra ngoài, cạnh hộp nhựa bị cô làm gãy trở nên sắc nhọn, có cạnh còn cứa mạnh vào cổ cô, tạo nên những vệt đỏ tím ghê người, nhưng cô vẫn không quan tâm, vẫn sống chết ôm chặt cái hộp giống như đó là con bè duy nhất cứu mạng cô khỏi chết đuối.
Môi dưới bị cô cắn tới bật máu tươi, máu vẫn chảy liên tục trên cằm rồi rớt xuống, trông như những hạt huyết chân châu đẹp đẽ rồi nở rộ như một đóa hoa bỉ ngạn dưới nền đất. Mồ hôi lạnh trên trán cô túa ra như mưa, thấm đẫm cả mái tóc mai, làm mái tóc bết dính vào gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Nước mắt vẫn giàn giụa , nhưng ánh mắt cô lại rơi vào vô định, anh ở ngay trước mặt nhưng dường như cô không hề nhìn thấy
Mộ Phong Triệt hoảng hốt túm lấy tay cô, lại phát hiện người cô cứng đờ, lạnh như băng. Rõ ràng trong phòng đã có sưởi, nhưng người cô vẫn lạnh lẽo giống như ngồi giữa trời đông buốt giá.
“ Vi Vi, Vi Vi…” Mộ Phong Triệt nôn nóng gọi.
Lạc Vi vi nghe thấy tiếng gọi của anh, thần trí tỉnh táo hơn một chút, cô hoảng hốt buông hộp bỏng ngô trong tay, lao tới ôm chặt anh : “ Triệt…”. Tiếng gọi thê lương vô cùng, giống như đây là lần cuối cô được cất tiếng gọi tên anh vậy. Cô ôm ghì lấy cổ anh, hai mắt nhắm nghiềm, lại mở miệng gọi tên anh, cứ như vậy, gọi tới khi cô ngất xỉu vì mất máu…
Ăn tối xong, Mộ Phong Triệt kiếm cớ mình có việc, vội rời khỏi biệt thự Mộ gia, nhưng khốn là Mộ Hiếu không cho anh đi, lại còn nhất quyết bắt anh đưa Ân Liễu đi chơi ở các điểm nổi tiếng ở Los Angeles. Mộ Phong Triệt không thoải mái, cực kì không thoải mái lấy xe đưa Ân Liễu ra ngoài, nếu như không phải không muốn cãi lời bố, anh đã quẳng cô ta ra đường từ lâu, ở trong xe anh chỉ tổ làm bẩn nó.
Ân Liễu thì ngược lại, tâm trạng cô ta rất tốt, cô ta muốn đến quán bar nổi tiếng nhất nơi này, muốn đi kiếm tình một đêm, tất nhiên là với cô gái xinh đẹp nào đó rồi. Mộ Phong Triệt cũng không hề làm cô ta thất vọng, anh để cô ta ở một hội quán hạng nhất, vứt bừa lại cái thẻ hội viên rồi lập tức lái xe đi.
Quay trở về căn hộ, vừa mở cửa vào, một không khí ấm áp lạ lẫm bỗng ùa tới làm anh ngơ ngẩn. Mặc dù mùa này ở L.A không lạnh nhưng sương mù quanh bờ biển rất dày, đêm muộn vẫn làm người ta cảm thấy buốt giá, trong phòng lại có bật sưởi nhẹ, rất dễ chịu.
Lạc Vi Vi ngồi bó gối trên sô pha xem phim. Mộ Phong Triệt khi đi đã quên mất Lạc Vi Vi cùng anh bay hàng tiếng đồng hồ, đồ ăn trên máy bay lại dở tệ, cô không ăn được mấy. May mà đây là khu chung cư cao cấp, có siêu thị mini ở dưới tầng một. Lạc Vi Vi thấy đói bụng, liền xuống mua một ít đồ ăn tự chế biến. Đây là lần đầu tiên cô đi siêu thị một mình, ngoại hình bắt mắt của cô đã khiến rất nhiều người chú ý tới, thậm chí còn có chàng trai trẻ lại gần bắt chuyện với cô, nhưng đều bị vẻ sợ sệt, ngượng ngùng trên mặt cô làm cho chán nản.
Lạc Vi Vi bỗng thấy vui vẻ, hình như bệnh của cô ngày càng có tiến triển hơn rồi, không còn sợ hãi như trước nữa, lại nhớ lần đầu tiên Ryan để cô một mình ở khu trung tâm thương mại đông đúc, khi đó, suýt chút nữa cô đã tự tử vì quá hoảng sợ, bị cảm giác đó giày vò đến mức muốn chết ngay lập tức.
Vì niềm tự hào này, Lạc Vi Vi đi dạo trong siêu thị rất lâu, mua được rất nhiều thứ, có cả những thứ cô chưa bao giờ động tới như bỏng ngô, snack, mì ăn liền…mua đến mức chất đầy cả xe đẩy, khi thanh toán xong, Lạc Vi Vi mới phát hiện ra là một mình cô không có cách nào mang hết được đống đồ này lên trên, may mà khi đó có anh bảo an của tòa chung cư đi qua, thấy cô chật vật với đống đồ thì vội chạy tới giúp đỡ, biết cô không đi được thang máy thì lập tức cầm hết chỗ đồ đạc trên tay cô, cùng cô đi thang bộ. Đối với sự nhiệt tình này, Lạc Vi Vi có cả chút sợ sệt, xấu hổ và cảm thấy không quen, nhưng cảm giác được người khác quan tâm giúp đỡ như vậy thật sự rất tốt. Lạc Vi vi chỉ biết cười thật ngọt ngào cám ơn anh bảo an tốt bụng, làm anh ta mặt đỏ bừng bừng, miệng cười rộng đến tận mang tai, liên tục gãi đầu nói cám ơn lại. làm Lạc Vi Vi cảm thấy khó hiểu, anh ta giúp cô thì cảm ơn cô cái gì ?
Bỏ qua vấn đề anh bảo an đó sang một bên, Lạc Vi Vi bắt đầu với bữa tối của mình, đồng thời tìm hiểu ngôi nhà, Mộ Phong Triệt nói đây là nơi anh đã từng ở trong một thời gian dài. Vậy có nghĩa là mọi thứ, mọi đồ đạc trong căn nhà này anh đã từng đụng vào, từng dùng qua, nghĩ đến đây, cô lại thấy vui vẻ. Mặc dù là ăn một mình nhưng tâm trạng cô vẫn rất tốt. Không hiểu vì sao hình ảnh hai người áp sát vào nhau ở văn phòng lúc trưa hiện lên trong tâm trí cô, cô vẫn không thể không để tâm chuyện này. Tâm trạng vốn đang vui vẻ của cô lập tức biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một cảm giác không tên dâng lên trong lòng, cô thấy chua xót, thấy nhói đau, thấy cực kì khó chịu.
Đĩa thức ăn ngon lành vẫn còn một nửa của cô bị bỏ lại, Lạc Vi Vi chậm rãi đi xung quanh căn nhà, cuối cùng chọn lấy một đĩa phim cô mới mua từ siêu thị để xem. Vốn nghĩ rằng đây là một việc rất đơn giản, nhưng khi động vào cái đầu đĩa, Lạc Vi Vi bỗng thấy không biết phải làm sao. Ở siêu thị, người bán hàng ấn vào nơi nào đó, ổ đựng đĩa hiện ra, lại ấn nơi nào đó, ổ đựng đĩa biến mất, rồi sau đó, phim bắt đầu chiếu.
Lạc Vi Vi loay hoay với cái đầu đĩa một hồi, cuối cùng cũng tìm được cách sử dụng, nhưng xử lý cái đầu đĩa xong lại đến cái ti vi, ở siêu thị, đĩa cho vào là phim sẽ chiếu ngay, nhưng cô bật ti vi cả nửa ngày vẫn thấy là chương trình bóng đá. Lạc Vi Vi tần ngần nhìn vào bìa quảng cáo phim, rõ ràng không phải là cái cô muốn xem. Lại loay hoay vật vã một hồi, cuối cùng cô cũng bật được kênh cho đầu đĩa, nhưng lúc này, phim đã chiếu được gần một nửa rồi. Lạc Vi Vi xem mà chẳng hiểu mô tê đầu đuôi gì, mơ mơ màng màng xem một hồi, nhưng lại không biết cách bật lại, đành xem trong sự khó hiểu đó.
Đây là một bộ phim tình cảm lãng mạn, nó hoàn toàn khác với bộ phim hoạt hình về người máy robot cô cùng Mộ Phong Triệt xem hôm trước, bộ phim này do người thật đóng, nói về tình yêu của ba người trẻ tuổi. Xem đến một đoạn, Lạc Vi Vi bỗng ngẩn người.
Nam chính ôm lấy nữ phụ đang bị thương do nữ chính đẩy ngã. Anh ta nói với nữ chính : “ Cô ấy đang bị bệnh, sao cô có thể đối xử với cô ấy như vậy.” Nói rồi lập tức bế nữ phụ đi bệnh viện, bỏ lại nữ chính đau khổ khóc trong màn mưa
“ Vì em ghen tị, em ghen tị với cô ta, cô ta có được sự quan tâm, chiều chuộng của anh, còn em thì sao…?”
Nhìn nữ chính đau khổ khuỵu gối dưới đất, mưa vẫn táp xối xả vào người cô, nhưng nữ chính vẫn không quan tâm, cô chỉ thì thào câu nói “ vì em ghen tị”
Lạc Vi Vi nhớ đến hình ảnh anh và người phụ nữ khác, tim cô lại đau đớn, rất muốn khóc giống nữ chính kia. Lạc Vi Vi ngẩn ngơ nghĩ, là ghen tị sao, là cô đang ghen tị sao ? Lạc Vi Vi xem hết bộ phim, kết thúc rất buồn, làm cô khóc nức nở, hộp bỏng ngô trong tay còn chưa động tới miếng nào liền trở thành thứ để cô trút nước mắt, ôm hộp bỏng ngồ, Lạc Vi Vi khóc đến nước mắt giàn giụa.
Cuối cùng, vì không bỏ được gia đình cùng cô bạn thanh mai trúc mã, nam chính đã lựa chọn từ bỏ tình yêu với nữ chính, một tình yêu luôn bị vùi dập, sỉ nhục. Nhưng vì tình yêu quá mãnh liệt,nữ chính không chịu đựng được sự thật tàn khốc này đã chọn cách tự giải thoát cho bản thân. Trong đám tang của cô, người đàn ông cô yêu thậm chí còn không nhỏ một giọt nước mắt, nhưng bàn tay anh ta lại nắm chặt tới mức bật máu. Bộ phim kết thúc trong hình ảnh tưởng niệm của nam chính, khi hai người họ gặp nhau lần đầu trong một màn mưa phùn ẩm ướt, khi đó, cô đã nở một nụ cười thật rạng rỡ với anh…
Chìm trong sự tang thương của bộ phim thật lâu, đến khi màn hình đã tối thui, Lạc Vi Vi vẫn không ngừng khóc, cô bỗng nghĩ tới tình yêu của mình, cùng như nữ chính kia, yêu anh rất lâu rồi, yêu còn nhiều hơn sinh mạng của mình. Dù miệng luôn tự an ủi là Mộ Phong Triệt vì mình mà mới bị như vậy nhưng thấy sự lạnh lùng của anh, cô vẫn không chịu được, vì đã nếm được vị của tình yêu ngọt ngào của anh, nên cô không chịu đựng được anh như bây giờ, đau lòng đến mức cô muốn – chết.
Chiều hướng tâm lý của cô ngày càng trở nên tiêu cực, đối với người có nhiều vấn đề về tâm lý, suy nghĩ tiêu cực chính là một điều chí mạng. Khi cô tưởng chừng như không thể chịu nổi sự lạnh lùng vô hình xung quanh mình, anh lại trở về.
Mộ Phong Triệt thấy Lạc Vi Vi ngồi bó gối trên ghế sô pha, cô đang quay lưng về phía anh nên anh không thấy vẻ mặt cô lúc này, anh đột nhiên nhớ tới việc mình đã bỏ mặc cô ở đây, rất có thể cô còn chưa ăn tối, lòng anh chợt đau nhói, anh thở dài đi về phía cô.
Mộ Phong Triệt đứng sau lưng cô, lên tiếng : “ Ăn gì chưa ? Chúng ta ra ngoài ăn nhé?” Chờ một lúc mà cô vẫn không trả lời anh, anh kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, nhưng cô vẫn không trả lời, lúc này, Mộ Phong Triệt mới thấy có điều gì đó không bình thường. Anh đi vòng ra phía trước, ngồi xuống trước mặt cô, anh lập tức sửng sốt.
Cô đang ôm chặt lấy hộp bỏng ngô, chặt đến mức cả hộp đã biến dạng, bỏng ngô đã rơi hết ra ngoài, cạnh hộp nhựa bị cô làm gãy trở nên sắc nhọn, có cạnh còn cứa mạnh vào cổ cô, tạo nên những vệt đỏ tím ghê người, nhưng cô vẫn không quan tâm, vẫn sống chết ôm chặt cái hộp giống như đó là con bè duy nhất cứu mạng cô khỏi chết đuối.
Môi dưới bị cô cắn tới bật máu tươi, máu vẫn chảy liên tục trên cằm rồi rớt xuống, trông như những hạt huyết chân châu đẹp đẽ rồi nở rộ như một đóa hoa bỉ ngạn dưới nền đất. Mồ hôi lạnh trên trán cô túa ra như mưa, thấm đẫm cả mái tóc mai, làm mái tóc bết dính vào gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Nước mắt vẫn giàn giụa , nhưng ánh mắt cô lại rơi vào vô định, anh ở ngay trước mặt nhưng dường như cô không hề nhìn thấy
Mộ Phong Triệt hoảng hốt túm lấy tay cô, lại phát hiện người cô cứng đờ, lạnh như băng. Rõ ràng trong phòng đã có sưởi, nhưng người cô vẫn lạnh lẽo giống như ngồi giữa trời đông buốt giá.
“ Vi Vi, Vi Vi…” Mộ Phong Triệt nôn nóng gọi.
Lạc Vi vi nghe thấy tiếng gọi của anh, thần trí tỉnh táo hơn một chút, cô hoảng hốt buông hộp bỏng ngô trong tay, lao tới ôm chặt anh : “ Triệt…”. Tiếng gọi thê lương vô cùng, giống như đây là lần cuối cô được cất tiếng gọi tên anh vậy. Cô ôm ghì lấy cổ anh, hai mắt nhắm nghiềm, lại mở miệng gọi tên anh, cứ như vậy, gọi tới khi cô ngất xỉu vì mất máu…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook