Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng
-
Chương 42
“ Em đang làm gì vậy”. Căn phòng sáng trưng, Mộ Phong Triệt nhìn Lạc Vi Vi đang cầm khẩu súng, cất giọng lạnh lẽo.
“ Em…em…” Cô lắp bắp một hồi, ý thức được mình đang cầm khẩu súng anh, cô lập tức để nó lên bàn. Cô nghĩ rằng anh đang hiểu lầm mình rồi.
“ Em thấy anh mặc bộ đồ đó không được thoải mái nên định đi lấy cho anh đồ ngủ, bị vấp phải chỗ đó…” cô chỉ vào chỗ tấm thảm bị xô lệch “…nên bám vào cái bàn này, làm súng của anh bị rơi.” Lạc Vi Vi cắn cắn môi, nghĩ ngợi xem câu trả lời của mình như vậy đã vẹn toàn chưa.
“ Vậy sao…?” Mộ Phong Triệt nhìn sắc mặt cô, trông không có vẻ gì là giống đang nói dối, trừ phi cô là một diễn viên thiên tài. Trong lòng anh vẫn tràn ngập nghi hoặc, một nửa là tin cô vô điều kiện, nhưng nửa con lại vẫn không bỏ được mối nghi ngờ. Anh là người thận trọng, trước khi chưa có bằng chứng xác thực, anh sẽ không kết luận trước điều gì. Khẩu súng anh để đó là muốn thử lòng cô, anh đã có sẵn áo chống đạn trong người.
Vừa nghe thấy tiếng súng, lòng anh lạnh như băng, anh nhìn về phía cô, mặc dù rất tối nhưng anh lại nhìn rõ, cô ngốc ấy bị ngã, súng bị rơi thì cướp cò, lúc đó tim anh như ngừng đập, may sao viên đạn không trúng phải cô. Nhưng lại thấy cô dùng hai tay cầm khẩu súng lên, nhìn giống như muốn bắn tiếp…
Thấy sắc mặt Mộ Phong Triệt hòa hoãn hơn một chút, Lạc Vi Vi cười ngọt định lên tiếng nói tiếp thì lại thấy mày anh nhíu chặt lại, vẻ mặt như bị gió bão bao phủ : “ Em lấy đâu ra đồ ngủ nam ?”
“ Là của anh trai em, anh ấy thường ở đây.” Lạc Vi Vi vội giải thích, cô quên mất là anh đang mất trí nhớ.
Anh trai sao? Sao anh chưa từng nghe nói, hơn nữa trong lý lịch của cô và bản điều tra của anh cũng không hề nhắc đến điều này…Mọi chuyện hình như ngày càng bí ẩn và đáng nghi hơn…
Lạc Vi Vi ngơ ngác nhìn đóa hoa hồng cực lớn trước cửa nhà mình, trên đó còn gài một tấm thiệp nhỏ đề dòng chữ : “ Chúc em một ngày tốt lành. Love” Không hề có địa chỉ hay người gửi ở trên đó. Cô nghĩ có khi nào là người gửi để nhầm nhà không, nhưng rõ ràng cả tầng này chỉ có một mình cô sống, vậy đóa hoa này hẳn là tặng cho cô đi.
Nếu là lúc trước, cô sẽ rất vui vẻ nghĩ rằng đó là do Mộ Phong Triệt đột nhiên nổi máu lãng mạn tặng cho cô nhưng nhìn bộ dáng lạnh lùng rời đi của anh tối qua, cô lại lắc đầu loại bỏ ý định này ngay lập tức. Lạc Vi Vi không quen lắm với những thứ mang tính theo đuổi mãnh liệt này, cô nhẹ nhàng đẩy bó hoa sang một bên, đóng cửa đi làm.
Vừa đến công ty, mọi người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt soi mói vô cùng kì lạ. Lạc Vi Vi sợ hãi túm gấu áo, ánh mắt của mọi người, sự chú ý của mọi người làm chứng sợ người lạ của cô phát tác.Cô nhanh chóng đi đến tầng 40. Lần này, đến cả cô thư ký Vũ Hoan cũng nhìn chằm chằm vào cô không khách khí, Lạc Vi Vi bỗng thấy có một dự cảm không lành chậm rãi lan tỏa ra toàn thân.
Lạc Vi Vi mở cửa phòng làm việc của mình, lập tức bị cảnh tượng bên trong dọa đến ngẩn người. Xung quanh phòng làm việc của cô tràn ngập những quả bóng bay hình trái tim có màu đỏ chói, bay bay trên không trung, mặt đất còn rải đầy những cánh hoa hồng tươi, bàn làm việc của cô thì bị một con gấu bông to bổ chảng chiếm cứ, trên ngực nó còn treo ruy băng có chữ “ I love u”.
Lạc Vi Vi giống như bị khủng bố phòng làm việc, cô sợ hãi vội gọi lao công lên dọn dẹp sạch. Lao công thấy đống bừa bãi trong căn phòng thì tròn mắt kinh ngạc, vốn định nói vài câu trêu Lạc Vi Vi về người theo đuổi cuồng nhiệt này nhưng nghĩ đến tin đồn giữa cô và tổng giám đốc, bà lại nuốt xuống để bụng với ruột tự trao đổi với nhau.
Phòng làm việc của Lạc Vi Vi nhanh chóng được chỉnh trang lại như cũ. Cô thở phào ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu một ngày làm việc vất vả.
Buổi trưa, Lạc Vi Vi ôm hộp cơm giữ ấm do dự đứng trước cửa phòng thông sang phòng Mộ Phong Triệt, không biết có nên mang bữa trưa cho anh hay không. Cuối cùng cô hạ quyết tâm, cùng lắm thì bị anh cự tuyệt.
Vừa bước vào, hình ảnh trong phòng làm cô đờ người. Lúc này, một người phụ nữ đang đứng áp sát vào người Mộ Phong Triệt, tay túm lấy cằm anh như chuẩn bị muốn hôn, Mộ Phong Triệt không những không tránh cô ta mà khuôn mặt còn nghiêng về phía gương mặt quyến rũ của người phụ nữ đó. Không khí giữa hai người ái muội vô cùng.
Lạc Vi Vi thấy lồng ngực mình đau nhói, tay vô thức ôm chặt hộp cơm trong tay, thấy hai người kia nhìn về phía này, cô cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, có lẽ còn xấu xí hơn cả khi khóc : “ Xin…xin lỗi.” Nói rồi Lạc Vi Vi lập tức đóng sập cánh cửa vào. Cô bỗng cảm thấy mình thật ngốc, tay phải đưa lên tự gõ vào đầu mình một cái, nước mắt lưng tròng như trực trào tuôn ra, gõ đến cái thứ hai, một dòng nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt, gõ đến cái thứ ba, Lạc Vi Vi không có sức lực dựa vào cánh cửa, ngồi sụp xuống ôm lấy hộp cơm giữ ấm khóc không thành tiếng.
Cô ngốc nghếch, không hiểu gì là phong tình, chỉ biết dùng những hành động nhỏ bé này để quan tâm anh, chăm sóc anh, chỉ biết nấu bữa trưa cho anh, làm bánh cho anh, chuẩn bị kẹo cao su cho anh, dồn hết sức vào công việc để anh đỡ vất vả…nhưng cô lại không được như người phụ nữ vừa rồi, quyến rũ anh, cho anh những hứng thú mờ ám.
Cô khóc một hồi, mệt mỏi đi về phía bàn làm việc, bỗng thấy thật nhớ gia đình, cô thở dài một tiếng, muốn gọi cho mẹ nhưng mẹ nhạy cảm như vậy, chắc hẳn sẽ phát hiện cô không vui, cô không muốn mẹ lo lắng, gọi cho bố, chắn chắn bố sẽ bảo cả mẹ cùng nói chuyện với cô. Gọi cho Ryan ? Nhớ đến Đường Thiệu, cô lại muốn trốn tránh. Lạc Vi Vi từ nhỏ đã được bảo vệ vô cùng kĩ lưỡng, không gặp phải bất cứ sóng gió gì, giờ đầu óc chồng chất những thứ phức tạp như vậy, cô thật không biết phải làm thế nào.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại nội bộ trên bàn đã reo, là anh gọi…Cô nhấc ống nghe, im lặng chờ anh mở miệng, Mộ Phong Triệt nói rất nhanh gọn : “ Chiều nay không cần làm việc, về chuẩn bị đồ đạc theo tôi bay sang Mĩ.”
Lạc Vi vi rất nghe lời, nhanh chóng xách theo một vali nhỏ cùng anh đi ra sân bay. Trên xe, Mộ Phong Triệt ngồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, hai tay anh đàn vào nhau để trước bụng, hai chân thẳng tắp ngay ngắn thả dưới ghế. Lạc Vi Vi nghiêng đầu ngắm nhìn anh, dáng ngồi đã thể hiện được tính cách của anh, ngay ngắn, đường hoàng và nghiêm túc . Nhắc đến nghiêm túc, không hiểu sao trong đầu Lạc Vi Vi hiện lên hình ảnh triền miên ngọt ngào của hai người ở New York khi đó, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng lên, cô không dám nhìn anh nữa, cúi gằm xuống nghịch nghịch vạt áo, không chú ý đến đôi mắt của người bên cạnh đã mở ra, nhìn chằm chằm vào cô
“ Em…em…” Cô lắp bắp một hồi, ý thức được mình đang cầm khẩu súng anh, cô lập tức để nó lên bàn. Cô nghĩ rằng anh đang hiểu lầm mình rồi.
“ Em thấy anh mặc bộ đồ đó không được thoải mái nên định đi lấy cho anh đồ ngủ, bị vấp phải chỗ đó…” cô chỉ vào chỗ tấm thảm bị xô lệch “…nên bám vào cái bàn này, làm súng của anh bị rơi.” Lạc Vi Vi cắn cắn môi, nghĩ ngợi xem câu trả lời của mình như vậy đã vẹn toàn chưa.
“ Vậy sao…?” Mộ Phong Triệt nhìn sắc mặt cô, trông không có vẻ gì là giống đang nói dối, trừ phi cô là một diễn viên thiên tài. Trong lòng anh vẫn tràn ngập nghi hoặc, một nửa là tin cô vô điều kiện, nhưng nửa con lại vẫn không bỏ được mối nghi ngờ. Anh là người thận trọng, trước khi chưa có bằng chứng xác thực, anh sẽ không kết luận trước điều gì. Khẩu súng anh để đó là muốn thử lòng cô, anh đã có sẵn áo chống đạn trong người.
Vừa nghe thấy tiếng súng, lòng anh lạnh như băng, anh nhìn về phía cô, mặc dù rất tối nhưng anh lại nhìn rõ, cô ngốc ấy bị ngã, súng bị rơi thì cướp cò, lúc đó tim anh như ngừng đập, may sao viên đạn không trúng phải cô. Nhưng lại thấy cô dùng hai tay cầm khẩu súng lên, nhìn giống như muốn bắn tiếp…
Thấy sắc mặt Mộ Phong Triệt hòa hoãn hơn một chút, Lạc Vi Vi cười ngọt định lên tiếng nói tiếp thì lại thấy mày anh nhíu chặt lại, vẻ mặt như bị gió bão bao phủ : “ Em lấy đâu ra đồ ngủ nam ?”
“ Là của anh trai em, anh ấy thường ở đây.” Lạc Vi Vi vội giải thích, cô quên mất là anh đang mất trí nhớ.
Anh trai sao? Sao anh chưa từng nghe nói, hơn nữa trong lý lịch của cô và bản điều tra của anh cũng không hề nhắc đến điều này…Mọi chuyện hình như ngày càng bí ẩn và đáng nghi hơn…
Lạc Vi Vi ngơ ngác nhìn đóa hoa hồng cực lớn trước cửa nhà mình, trên đó còn gài một tấm thiệp nhỏ đề dòng chữ : “ Chúc em một ngày tốt lành. Love” Không hề có địa chỉ hay người gửi ở trên đó. Cô nghĩ có khi nào là người gửi để nhầm nhà không, nhưng rõ ràng cả tầng này chỉ có một mình cô sống, vậy đóa hoa này hẳn là tặng cho cô đi.
Nếu là lúc trước, cô sẽ rất vui vẻ nghĩ rằng đó là do Mộ Phong Triệt đột nhiên nổi máu lãng mạn tặng cho cô nhưng nhìn bộ dáng lạnh lùng rời đi của anh tối qua, cô lại lắc đầu loại bỏ ý định này ngay lập tức. Lạc Vi Vi không quen lắm với những thứ mang tính theo đuổi mãnh liệt này, cô nhẹ nhàng đẩy bó hoa sang một bên, đóng cửa đi làm.
Vừa đến công ty, mọi người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt soi mói vô cùng kì lạ. Lạc Vi Vi sợ hãi túm gấu áo, ánh mắt của mọi người, sự chú ý của mọi người làm chứng sợ người lạ của cô phát tác.Cô nhanh chóng đi đến tầng 40. Lần này, đến cả cô thư ký Vũ Hoan cũng nhìn chằm chằm vào cô không khách khí, Lạc Vi Vi bỗng thấy có một dự cảm không lành chậm rãi lan tỏa ra toàn thân.
Lạc Vi Vi mở cửa phòng làm việc của mình, lập tức bị cảnh tượng bên trong dọa đến ngẩn người. Xung quanh phòng làm việc của cô tràn ngập những quả bóng bay hình trái tim có màu đỏ chói, bay bay trên không trung, mặt đất còn rải đầy những cánh hoa hồng tươi, bàn làm việc của cô thì bị một con gấu bông to bổ chảng chiếm cứ, trên ngực nó còn treo ruy băng có chữ “ I love u”.
Lạc Vi Vi giống như bị khủng bố phòng làm việc, cô sợ hãi vội gọi lao công lên dọn dẹp sạch. Lao công thấy đống bừa bãi trong căn phòng thì tròn mắt kinh ngạc, vốn định nói vài câu trêu Lạc Vi Vi về người theo đuổi cuồng nhiệt này nhưng nghĩ đến tin đồn giữa cô và tổng giám đốc, bà lại nuốt xuống để bụng với ruột tự trao đổi với nhau.
Phòng làm việc của Lạc Vi Vi nhanh chóng được chỉnh trang lại như cũ. Cô thở phào ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu một ngày làm việc vất vả.
Buổi trưa, Lạc Vi Vi ôm hộp cơm giữ ấm do dự đứng trước cửa phòng thông sang phòng Mộ Phong Triệt, không biết có nên mang bữa trưa cho anh hay không. Cuối cùng cô hạ quyết tâm, cùng lắm thì bị anh cự tuyệt.
Vừa bước vào, hình ảnh trong phòng làm cô đờ người. Lúc này, một người phụ nữ đang đứng áp sát vào người Mộ Phong Triệt, tay túm lấy cằm anh như chuẩn bị muốn hôn, Mộ Phong Triệt không những không tránh cô ta mà khuôn mặt còn nghiêng về phía gương mặt quyến rũ của người phụ nữ đó. Không khí giữa hai người ái muội vô cùng.
Lạc Vi Vi thấy lồng ngực mình đau nhói, tay vô thức ôm chặt hộp cơm trong tay, thấy hai người kia nhìn về phía này, cô cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, có lẽ còn xấu xí hơn cả khi khóc : “ Xin…xin lỗi.” Nói rồi Lạc Vi Vi lập tức đóng sập cánh cửa vào. Cô bỗng cảm thấy mình thật ngốc, tay phải đưa lên tự gõ vào đầu mình một cái, nước mắt lưng tròng như trực trào tuôn ra, gõ đến cái thứ hai, một dòng nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt, gõ đến cái thứ ba, Lạc Vi Vi không có sức lực dựa vào cánh cửa, ngồi sụp xuống ôm lấy hộp cơm giữ ấm khóc không thành tiếng.
Cô ngốc nghếch, không hiểu gì là phong tình, chỉ biết dùng những hành động nhỏ bé này để quan tâm anh, chăm sóc anh, chỉ biết nấu bữa trưa cho anh, làm bánh cho anh, chuẩn bị kẹo cao su cho anh, dồn hết sức vào công việc để anh đỡ vất vả…nhưng cô lại không được như người phụ nữ vừa rồi, quyến rũ anh, cho anh những hứng thú mờ ám.
Cô khóc một hồi, mệt mỏi đi về phía bàn làm việc, bỗng thấy thật nhớ gia đình, cô thở dài một tiếng, muốn gọi cho mẹ nhưng mẹ nhạy cảm như vậy, chắc hẳn sẽ phát hiện cô không vui, cô không muốn mẹ lo lắng, gọi cho bố, chắn chắn bố sẽ bảo cả mẹ cùng nói chuyện với cô. Gọi cho Ryan ? Nhớ đến Đường Thiệu, cô lại muốn trốn tránh. Lạc Vi Vi từ nhỏ đã được bảo vệ vô cùng kĩ lưỡng, không gặp phải bất cứ sóng gió gì, giờ đầu óc chồng chất những thứ phức tạp như vậy, cô thật không biết phải làm thế nào.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại nội bộ trên bàn đã reo, là anh gọi…Cô nhấc ống nghe, im lặng chờ anh mở miệng, Mộ Phong Triệt nói rất nhanh gọn : “ Chiều nay không cần làm việc, về chuẩn bị đồ đạc theo tôi bay sang Mĩ.”
Lạc Vi vi rất nghe lời, nhanh chóng xách theo một vali nhỏ cùng anh đi ra sân bay. Trên xe, Mộ Phong Triệt ngồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, hai tay anh đàn vào nhau để trước bụng, hai chân thẳng tắp ngay ngắn thả dưới ghế. Lạc Vi Vi nghiêng đầu ngắm nhìn anh, dáng ngồi đã thể hiện được tính cách của anh, ngay ngắn, đường hoàng và nghiêm túc . Nhắc đến nghiêm túc, không hiểu sao trong đầu Lạc Vi Vi hiện lên hình ảnh triền miên ngọt ngào của hai người ở New York khi đó, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng lên, cô không dám nhìn anh nữa, cúi gằm xuống nghịch nghịch vạt áo, không chú ý đến đôi mắt của người bên cạnh đã mở ra, nhìn chằm chằm vào cô
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook