Ông Tịnh nhìn Thục Nghi một lúc rồi nói, giọng điệu vẫn khinh thường như mọi khi.

"Cô đừng làm cao nữa mà ra giá đi, dù cho cô có cưới được Đặng Vũ thì cũng không nhận được đồng nào đâu."

"Cho dù cháu không được gì thì cháu cũng ở bên anh ấy."

"Cô yêu Đặng Vũ nhưng nó có bao giờ thừa nhận yêu cô chưa?", ông Tịnh nheo mắt nhìn cô gái đối diện.

Người Thục Nghi cứng đờ, bây giờ cô mới chợt nghĩ đến điều ấy. Từ lúc ở bệnh viện khi cô tỉnh lại đến bây giờ dù cho hai người vui vẻ bên nhau, cô đã từng thổ lộ với anh nhưng anh chưa hề nói yêu cô lần nào. Lần trước anh thừa nhận là trước mặt mẹ cô có khi nào chỉ để làm bà an tâm về cô con gái? Nghĩ đến đây lòng Thục Nghi chợt nhói, có khi nào anh...

"Nó chưa từng thừa nhận với cô?", ông Tịnh nhếch mép, nhìn vẻ mặt của cô thì ông cũng biết được câu trả lời rồi.

"Nhưng dù sao cháu vẫn không đồng ý với điều ông đưa ra ạ.", Thục Nghi thầm nhủ cô phải cố gắng đấu tranh bảo vệ lấy tình yêu này, cô phải làm anh thừa nhận rằng anh yêu cô, nhất định.

"Cô đúng là cố chấp. Cô nên nhớ, tôi chỉ chấp nhận một người cháu dâu duy nhất, đó chính là Hà Phương, con bé vì cô mà đã bỏ đi nước ngoài rồi, cô đúng là kẻ phá hoại hạnh phúc người khác."

"Cháu nghĩ ông đã hiểu lầm rồi ạ. Hai nhà ông và nhà Hà Phương đều ép hôn cho Đặng Vũ và cậu ấy mà không để tâm đến cảm xúc của họ như thế nào, có yêu thương nhau không? Nếu hai người thật sự yêu nhau thì dù cho cháu xuất hiện đi chăng nữa cũng không thể làm được gì, có khi bây giờ họ đã lập nên một gia đình hạnh phúc rồi.", Thục Nghi thẳng thắn nói ra sự thật, cô không muốn lừa dối chính mình, cô phải nói ra chính kiến của bản thân.

"Cô đang dạy đời tôi sao? Cô có biết tuổi tôi có thể sinh ra cả ba mẹ cô không?", ông Tịnh tức tối vì bị một đứa miệng còn hôi sữa dạy đời.

"Cháu không dám nhưng cháu cũng chỉ nói sự thật thôi ạ, cháu mong ông hãy suy nghĩ lại."

"Cô nói sự thật á? Được, tôi nói sự thật với cô. Tôi đã cho người điều tra rồi, cô chính là Thục Nghi, con gái ông Văn Toàn. Thật ra lúc nãy đến giờ tôi còn lịch sự nói chuyện với cô yêu cầu cô cầm tiền rồi rời khỏi Đặng Vũ nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi. Lý do chính tôi không muốn cô ở bên cạnh cháu trai tôi là vì cô là con gái của hắn ta, hơn nữa gia đình cô không môn đăng họ đối với nhà họ Đặng này, cô hiểu ý tôi nói chứ?", ông Tịnh giọng trầm thấp nói.

"Ông...ông biết cháu là ai ạ?", Thục Nghi kinh ngạc, đây mới là lý do thật sự sao?

"Phải, cho nên tôi yêu cầu cô lập tức rồi khỏi Đặng Vũ nếu không tôi sẽ mang chuyện ngày xưa nói ra bên ngoài. Đến lúc ấy đừng trách tại sao tôi không nhân từ.", ông Tịnh hả hê, ông biết đây chính là điểm yếu của Thục Nghi.

"Ông không cần dùng cách ấy đe dọa cô ấy, chúng cháu sẽ không quan tâm đâu."

Một giọng nói băng lãnh vang lên, Thục Nghi và ông Tịnh kinh ngạc quay đầu liền thấy Đặng Vũ trong bộ trang phục vest màu nâu sáng nay chính tay Thục Nghi chọn cho anh đang đứng ngay cửa ra vào. Anh vào không chút tiếng động rồi bất ngờ lên tiếng làm cô giật cả mình, Thục Nghi vừa định lên tiếng thì anh đã mở lời thay cô. Khoan đã, sao anh lại về nhà lúc này?

"Đặng Vũ, cháu về rồi sao?", ông Tịnh cũng bất ngờ không kém.

"Vâng, về đúng lúc ông lợi dụng ba Thục Nghi để cô ấy rời xa cháu."

Đặng Vũ vừa nói vừa đi về phía Thục Nghi ngồi xuống cạnh cô, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm trọn lấy vòng eo thon của cô làm cho Thục Nghi cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, có anh bên cạnh cô cô thấy an toàn hơn bao giờ hết.

"Cháu không biết cô gái kế bên cháu là ai đâu, đừng có mà..."

Ông Tịnh chưa nói hết câu đã bị lời nói như sét đánh của Đặng Vũ ngăn lại, ông lão kinh ngạc nhìn đứa cháu trai.

"Cháu biết Thục Nghi là ai từ lúc vừa tuyển thư kí rồi."

"Thế thì tại sao? Cháu không nhớ chuyện lúc xưa à? Chính gia đình họ đã một chút nữa hại ba cháu không còn gì rồi."

"Đúng là gia đình Thục Nghi có lỗi với chúng ta nhưng đó chỉ là ba cô ấy, Nghi hoàn toàn vô tội trong chuyện này."

"Vũ, cháu bị con bé này cho ăn bùa mê gì rồi, tại sao cháu có thể dễ dàng quên đi chuyện xưa chứ?"

"Cháu không hề quên, cháu sẽ giải quyết nhưng không phải lúc này. Cháu nói với ông rồi, cháu không yêu Hà Phương và sẽ không cưới cô ấy, hơn nữa ông đừng đến đây đe dọa Thục Nghi nữa, không hay đâu."

Đặng Vũ vừa nói xong thì mặt ông Tịnh đỏ bừng vì tức giận, bàn tay nhăn nheo cũng co thành cú đấm, giọng rít lên.

"Đặng Vũ..."

Đặng Vũ như không nghe thấy gì định kéo Thục Nghi đi thì bị cô giữ lại, Thục Nghi đưa mắt nhìn thẳng ông Tịnh với giọng kiên quyết.

"Thưa ông, cháu yêu Đặng Vũ và sẽ không rời bỏ anh ấy, xin ông hãy đồng ý cho chúng cháu bên nhau ạ."

Đặng Vũ bất ngờ nhìn cô gái nhỏ nhắn trong lòng nhưng rồi sau đó thay bằng ý cười khó mà nhận ra.

"Cô...cô... Được, cô nói cô yêu Đặng Vũ sao? Cô có dám làm tất cả vì nó không?", ông Tịnh như bắt được thời cơ.

Trong lúc Thục Nghi ngồi ngây người khi nghe được câu nói của ông Tịnh thì Đặng Vũ đã lên tiếng với giọng bất đồng.

"Ông nội..."

"Vũ, con bé nó nói yêu cháu thế mà chẳng lẽ cháu không muốn thấy hành động ấy một lần để chứng minh tình cảm hay sao?", ông Tịnh như nhìn thấu lòng người khác, ngay cả Đặng Vũ cũng không thể nói lời nào.

"Ông nói đi ạ, cháu sẽ làm.", Thục Nghi đột nhiên đồng ý với ông Tịnh.

Đặng Vũ chăm chú nhìn cô gái trong lòng rồi siết chặt vòng tay, Thục Nghi không nói gì chỉ vỗ vỗ lên mu bàn tay anh ý bảo anh hãy yên tâm. Cô gái này có thể làm bất cứ điều gì cho anh hay sao? Đặng Vũ thầm nghĩ.

"Không gì là khó khăn lắm đâu. Chỉ cần cô nói ba cô đến trước mặt tôi, thành tâm xin lỗi thì tôi có thể cho qua mọi thứ, chấp thuận cho hai người."

Quả là một lão cáo già lâu năm, ông nội Đặng Vũ đã sử dụng một chiêu bài khó. Cả ông Tịnh và Thục Nghi đều biết ông Toàn là người như thế nào mà. Từ lúc Phong Toàn sụp đổ, ông Toàn lúc nào cũng đinh ninh là do người khác nhẫn tâm hãm hại chứ chưa bao giờ nghĩ đó là do lỗi của chính bản thân mình đâu. Đã mấy lần ông ta gây ra lỗi với ông Thành nhưng đều được ba Đặng Vũ cho qua vì nghĩ là tình bạn lâu năm nhưng thật ra là ông Toàn nghĩ ông không sai không chịu cúi mình xin lỗi, một người bảo thủ và cố chấp như ba Thục Nghi sao có thể hạ mình đến xin lỗi ông Tịnh chứ? Hơn nữa còn là gia đình Đặng Vũ- kẻ thù của ba cô từ hai mươi năm trước cho đến bây giờ, chắc chắn có nói thế nào hay có chết thì ông ấy cũng không bao giờ đến. Mà điều quan trọng nhất, nếu nói ông Toàn đến đây khác nào đâm một nhát vào sự tự cao của ông bấy lâu nay, khác gì chính người thân của ông lại đứng về phía người khác chống lại ông, khác gì thừa nhận Thục Nghi yêu Đặng Vũ dù cô đang muốn giấu. Tất cả đều không được, điều này quả là một khó khăn cực kì lớn đối với Thục Nghi. Cô ngây người suy nghĩ, ông Tịnh thấy thế liền cười mỉa, gì mà có thể vì Đặng Vũ làm mọi chuyện chứ, thật nực cười.

"Vâng, cháu sẽ đưa ba đến để xin lỗi ông ạ."

Một câu nói của Thục Nghi làm ông Tịnh bất ngờ nhưng nhanh chóng được ông thu lại, để xem cô có thể làm được hay không?

********

"Ông nội Đặng Vũ nói ông sẽ chấp thuận cho chúng con bên nhau nếu ba chịu đến xin lỗi ạ."

Trên hành lang bệnh viện, Thục Nghi một tay khoác tay bà Hoa, tay còn lại cầm lấy gà mên đựng cháo nóng hổi mang vào cho ông Toàn. Hai ngày trước chuyện ông Tịnh đến tìm gặp và nói những lời đó cô đều kể hết cho bà Hoa nghe, bà hỏi thái độ của Đặng Vũ khi nghe yêu cầu ấy thì cô nói anh chỉ yên lặng không nói gì, có lẽ anh cũng muốn ba cô nói lời xin lỗi vì chuyện năm xưa.

"Thục Nghi, con cũng biết ba là người như thế nào, mẹ e lần này rất khó.", bà Hoa lo lắng.

"Con sẽ cố gắng. Nếu lần này ông nội Đặng Vũ không ra yêu cầu thì con cũng sẽ lựa dịp nói với ba, dù sao nhà mình vẫn là người có lỗi trước, việc xin lỗi là điều rất hiển nhiên."

"Con nói đúng. Nhưng có điều, sức khỏe ba con đang dần hồi phục thôi nên hãy lựa lời mà nói, không thì ba con lại phát bệnh thì khổ."

"Dạ con biết rồi mẹ."

Cuộc nói chuyện giữa hai người vừa kết thúc thì cũng đúng lúc vào phòng bệnh. Ông Toàn nằm trên giường thấy hai mẹ con Thục Nghi vào, miệng cười vui vẻ.

"Hai mẹ con đến rồi sao?"

"Dạ, con có mang cháo, ba ngồi dậy ăn đi cho nóng."

Ba người cười nói vui vẻ, tâm trạng ông Toàn tốt hẳn nên ăn hết cả tô cháo Thục Nghi mua. Sau khi dọn dẹp xong, Thục Nghi nghĩ đã đến lúc rồi, cô kéo ghế ngồi sát lại gần giường, tay nắm lấy tay ba rồi nói.

"Ba ơi, con có người yêu rồi.", giọng cô nhẹ nhàng.

Ông Toàn nghe xong liền vui mừng, đã lâu rồi ông mới nghe được cô con gái có người yêu chứ thời gian qua, con gái ông đã chịu nhiều cực khổ rồi, nhất định ông phải xem mặt đứa con rể này mới có thể yên tâm giao Thục Nghi cho cậu ta.

"Vậy sao? Vậy chừng nào con mới dắt cậu ấy vào đây gặp ba?"

"Sẽ nhanh thôi, mà ba, ba có biết anh ấy là ai không?", Thục Nghi từ từ đi vào chuyện chính.

"Là ai?", ông Toàn hồi hộp.

"Là Tổng giám đốc của tập đoàn con đang làm, Đặng Vũ ạ."

"Con...con nói cái gì? Đặng Vũ?", ông Toàn ngồi thẳng người như nghe được tin động trời.

"Dạ là anh ấy, Tổng giám đốc của Thượng Vũ.", Thục Nghi vờ như không biết gì kể tiếp.

"Nghi, ba cấm con, cấm con qua lại với nhà đó. Chia tay cậu ta và nghỉ việc ngay lập tức.", ông Toàn tức giận.

"Nhưng mà ba..."

"Không nhưng nhị gì cả, ngay lập tức nghỉ việc và chia tay đi."

Thục Nghi thở dài, ông Tịnh rất biết cách đưa ra yêu cầu, ba cô cứ cố chấp và bảo thủ mãi như vậy thì làm sao đây? Sự thật là ba có lỗi, dù cô và Đặng Vũ không có gì thì ba vẫn phải đi xin lỗi họ, đó là điều không thể thay đổi. Ba, coi như con xin ba, hãy tỉnh ngộ được không, ba hãy vì con hay vì chính ba cũng được mà thoát ra khỏi sự hận thù không đáng  có này, có được không hả ba?

.....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương