Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?
-
Chương 43: Tiệc sinh nhật bất ngờ
Sau một đêm cuồng nhiệt, Thục Nghi mệt moi nằm gọn trong vòng ôm của Đặng Vũ mà ngủ ngon lành. Đặng Vũ đưa tay ôm lấy Thục Nghi, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi của cô, rồi đặt một nụ hôn khẽ lên trán Thục Nghi, rốt cuộc cô gái này có ma lực gì có thể khiến anh mê mẩn, không thể tách ra khỏi cô vậy?
Hôm nay Đặng Vũ vẫn là người thức dậy trước, vừa mở mắt ra anh đã thấy người phụ nữ xinh đẹp đang còn ngủ, tay vòng qua ôm anh thật chặt, gương mặt vẫn còn đỏ vì đêm hoan ái tối qua. Một lúc sau Thục Nghi "ưm" một cái rồi cũng thức dậy, nhìn thấy nét mặt của Đặng Vũ cô liền nhớ đến những lời nói lúc say tối qua của mình, cảm thấy xấu hổ liền đứng dậy đi vào phòng tắm và hành động của cô làm Đặng Vũ bật cười, cô cũng có lúc như vậy sao?
Ngày hôm nay cả Thục Nghi và Đặng Vũ sẽ đi tham quan quanh đảo. Thục Nghi mặc một chiếc áo thun tay lửng cùng quần short ngắn màu trắng, phối cùng một cặp kính mát che nửa gương mặt và một chiếc nói rộng vành; còn Đặng Vũ thì mặc chiếc quần kaki cùng áo thun, mang một đôi giày lười cùng mắt kính mát trông anh rất trẻ trung, cả lúc hai người đứng cạnh nhau cũng rất xứng đôi. Khi Thục Nghi đi qua các cửa hàng lưu niệm, cô nhìn những món đồ đó liền nghĩ đến ba mẹ và Ngọc Khanh, cô muốn mua để tặng họ nhưng lại sợ họ biết cô đang đi cùng Đặng Vũ. Khi thấy Thục Nghi cứ cầm món đồ suy nghĩ mãi thì anh nói cô mua, lúc tặng thì cứ nói là cô đi công tác theo lệnh anh, Thục Nghi nghe xong vui mừng, lựa được mấy món ưng ý, cô cũng định mua một chiếc vòng với họa tiết khá lạ nhưng Đặng Vũ không cho, viện lý do là cô đeo không đẹp.
Buổi chiều hai người quay lại phòng, thay quần áo chuẩn bị tắm biển. Thục Nghi đang mãi tìm kiếm đồ tắm trong tủ quần áo nhưng không thấy đâu, khi nghe Đặng Vũ gọi thì cô quay lại nhìn.
"Thục Nghi.", Đặng Vũ gọi Thục Nghi.
"Tôi không thấy đồ tắm.", Thục Nghi nhăn nhó trả lời.
"Mặc cái này."
Đặng Vũ đưa đến trước mặt Thục Nghi một bộ bikini màu đen. Thục Nghi nhìn thấy bộ đồ này liền mở mắt ngơ ngác, mặc cái này sao?
"Tôi không mặc đâu, hở lắm.", Thục Nghi từ chối.
"Em muốn tự mặc hay tôi mặc cho em?"
Đặng Vũ không cho phép Thục Nghi từ chối. Ngay từ lúc đầu khi anh quyết định sẽ đi biển thì anh đã mua ngay bộ đồ bikini này, thân hình cô đẹp như thế mặc lên thì không còn gì để bàn cãi, nhất định rất quyến rũ. Thục Nghi không thể nói gì hơn, đành cầm bộ đồ vào thay. Một lúc sau cô đi ra mặc trên người bộ bikini rất cuốn hút, màu đen của nó làm tôn lên nước da trắng của cô. Thục Nghi không nói gì đi lướt qua Đặng Vũ, ra ban công chỗ cầu thang ngắm biển, cô muốn xuống tắm lắm rồi.
"Anh mau ra đây, chúng ta đi thôi.", Thục Nghi quay vào phòng gọi Đặng Vũ.
Đặng Vũ từ trong phòng từ từ đi ra, trên người mặc một chiếc quần bơi khoe trọn cơ thể rắn chắc của anh với vòm ngực vạm vỡ, cơ bắp nổi lên màu đồng. Khi Đặng Vũ đi ra thì Thục Nghi đang dang tay ra, hít thở khí trời nhưng mà....xung quang lại có nhiều người đàn ông chăm chú nhìn cô, ánh mắt của họ không khác gì khi anh nhìn cô. Đặng Vũ tự dưng bực dọc, đưa tay kéo cô vào phòng.
"Anh làm gì vậy, chúng ta đi thôi.", Thục Nghi lo ngắm cảnh nên không để ý đến mọi ánh mắt xung quanh.
"Thay ra, mặc áo thun với quần short mà tắm.", Đặng Vũ ra lệnh cho cô.
"Sao vậy? Là anh nói tôi mặc mà.", Thục Nghi khó hiểu.
"Thay mau, không muốn tắm biển à?"
Nghe lời dọa của Đặng Vũ Thục Nghi liền cầm một bồ đồ khác đi thay. Đặng Vũ thấy cô mặc bộ bikini rất đẹp nhưng anh không cho phép những người đàn ông kia được thấy hình dáng quyến rũ của cô, không cho họ "chiếm tiện nghi", chỉ có anh mới có tư cách sở hữu cô, không ai được động đến cô. Một lúc sau, Thục Nghi bước ra, mái tóc dài đã được búi gọn gàng, cô náo nức kéo tay Đặng Vũ kéo đi xuống biển...
*******
Giờ tan sở...
Ngọc Khanh những ngày qua đảm nhận một dự án,phải tăng ca liên tục, hôm nay dự án mới kết thúc, cô như được "thả" cho tự do. Ngọc Khanh mệt mỏi rời khỏi Thượng Vũ, đi bộ vào bãi đỗ xe dưới sân. Khi đang đi cô chợt nghe thấy tiếng bóp còi của xe ô tô thì quay đầu lại nhìn. Chiếc xe màu nâu chocolate dừng lại, từ trong xe Thế Kiệt bước ra, đi đến chỗ cô.
"Phó Tổng.", Ngọc Khanh ngạc nhiên nhìn Thế Kiệt.
"Hết giờ làm rồi.", Thế Kiệt nhắc nhở Ngọc Khanh.
"Xin lỗi, tôi quen rồi. Mà anh tìm tôi có việc gì không? À mấy ngày qua tôi tăng ca, không gặp Thục Nghi.", Ngọc Khanh hiểu ý Thế Kiệt và cô nghĩ anh tìm cô vì chuyện của Thục Nghi.
"Tôi biết, tôi tìm cô không phải vì chuyện Thục Nghi.", chẳng lẽ cô gái này biết anh thích Thục Nghi sao?
"Vậy có chuyện gì ạ?"
"Cô đừng nói chuyện kính ngữ với tôi ngoài giờ làm được không?"
"Được, anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Trông mặt cô uể oải thế này chắc thời gian qua mệt lắm. Đi, tôi đưa cô đi thư giãn."
Thế Kiệt chưa nghe câu trả lời của Ngọc Khanh đã kéo cô lên xe. Đúng, mấy ngày hôm nay anh không tìm được Thục Nghi nhưng chắc chắn rằng mình không xem Ngọc Khanh là chỗ thế thân, anh chỉ thấy Ngọc Kahnh mệt mỏi nên muốn đưa cô đi giải tỏa một chút thôi, dù sao cũng là bạn bè với nhau. Chiếc xe rồ ga đi, một lúc sau dừng lại ở bãi đổ xe một công viên giải trí, là công viên mà lần trước mà Thục Nghi và Gia Khương đã đến. Sau khi gửi xe, hai người đi vào trong, Ngọc Khanh đứng ở ngoài đợi Thế Kiệt vào trong mua vé, một lúc sau anh quay lại.
"Tôi không nghĩ anh lại đến đây đó.", Ngọc Khanh chỉ nghĩ một người như Thế Kiệt thì không biết đến đây bao giờ.
"Ai nói, lúc nhỏ tôi lại rất thích đến những nơi như thế này. Tôi phải là người nên nghĩ cô mới không đến những nơi như thế.", Thế Kiệt khoanh tay đứng giải thích.
"Không đâu, lúc nhỏ tôi cùng Thục Nghi và anh hai đến đây hoài luôn đó."
"Gia Khương sao?", là người đã đùa giỡn với Thục Nghi rất vui vẻ ở tiệc kỷ niệm thành lập Thượng Vũ.
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?", Ngọc Khanh thắc mắc.
"Không có gì, chúng ta vào chơi thôi."
Thế Kiệt nắm tay Ngọc Khanh kéo đi. Khanh à, sao thế, sao tim lại đập nhanh như thế, bình tĩnh lại đi, cứ như thế Thế Kiệt sẽ nhìn ra mất, Ngọc Khanh không hiểu sao khi Thế Kiệt nắm tay mình, cô lại trở nên như thế.
Cả hai người đều chơi hầu hết các trò trong công viên giải trí nên đến gần tối mới ra về. Lúc đầu Thế Kiệt nói Ngọc Khanh đứng trước cổng sau khi anh lấy xe ra rồi chạy qua rước cô cho tiện nhưng Ngọc Khanh không đồng ý, muốn đi cùng ra bãi đỗ.
"Khoác lên, tối bắt đầu lạnh rồi."
Thế Kiệt đi bên cạnh Ngọc Khanh thấy cô dùng hay bàn tay xoa lên hai cánh tay, biết chắc cô lạnh vì trời tối, sương bắt đầu xuống. Anh cởi áo vest ngoài khoác lên cho cô.
Ngọc Khanh giật mình, cô vội cởi ra, cầm trên tay định trả cho Thế Kiệt.
"Tôi không cần đâu, lát lên xe là ấm thôi."
"Cô cứ khoác lên đi, bãi đỗ ở xa như thế sẽ cảm lạnh đấy. Cô và Thục Nghi đều cứng đầu như nhau, là bạn thân cũng đúng.", Thế Kiệt nói xong thì cười.
Vì hôm nay xe gửi nhiều nên xe của Thế Kiệt để ở gần cuối bãi nên khá xa so với cổng vào. Ngọc Khanh đòi trả áo cho Thế Kiệt nhưng anh không chịu, cầm lấy khoác lên một lần nữa cho cô. Lúc đầu Ngọc Khanh thấy rất ấm áp, chiếc áo chứa đầy hương thơm nam tính của Thế Kiệt nhưng câu nói cuối cùng của anh làm cô cứng đờ, phải, người mà anh ấy muốn đi cùng là Thục Nghi không phải cô, nói là tìm cô không phải vì Thục Nghi nhưng trong câu nói lúc nào cũng có sự hiện diện của Nghi. Ngọc Khanh lắc đầu mạnh, cô đang nghĩ gì vậy, ghen tị với Thục Nghi vì Thế Kiệt sao, đừng nghĩ như vậy nữa Khanh à...
******
Sau khi tắm biển, Đặng Vũ đưa bộ đầm đỏ trong túi cho Thục Nghi, nói cô sau khi tắm rửa thì thay vào, còn anh thì mặc một bộ đồ vest màu đen lịch lãm, một lúc chuẩn bị xong thì cả hai đi ra ban công. Trong thời gian Thục Nghi tắm rửa thì không biết ở đây sao lại dọn ra một bàn tiệc nhỏ, có nến, có rượu, có những món ăn ngon, xung quanh còn treo đèn rất lãng mạn. Thục Nghi kinh ngạc nhìn Đặng Vũ, còn anh thì không nói gì, chỉ đi đến kéo ghế cho Thục Nghi, sau khi cô ngồi xuống anh đi đến chỗ đối diện cô rồi ngồi xuống.
"Có thích không?", vẫn là câu hỏi đó của Đặng Vũ mỗi lần tạo bất ngờ cho Thục Nghi.
"Rất đẹp, nhưng có dịp gì à?"
"Không phải ngày chúng ta bay về là sinh nhật của em sao, chẳng lẽ em muốn tổ chức tiệc trên máy bay?"
Thục Nghi thật sự bất ngờ, anh nhớ đến sinh nhật của cô sao, ngay cả cô còn không nhớ nữa là.
"Anh biết sinh nhật của tôi sao?"
"Vậy hồ sơ xin việc của em để làm gì đây?", Đặng Vũ hỏi ngược lại Thục Nghi.
Thục Nghi xúc động đến rưng rưng cả mắt, cười tươi cảm ơn Đặng Vũ, giọng cô cũng khẽ run.
"Cảm ơn anh, cảm ơn rất nhiều. Đã nhiều năm rồi tôi không được tổ chức sinh nhật."
"Tôi đã nói rồi, nếu em cứ như vậy thì năm nào tôi cũng có thể tổ chức cho em."
Vì bàn tiệc nhỏ nên khi Thục Nghi rưng rưng Đặng Vũ dễ dàng vươn tay đến vuốt ve gò má trắng hồng của cô.
"Ăn thử đi, xem có ngon không.", Đặng Vũ gắp một miếng thịt cho vào dĩa của Thục Nghi.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, đến gần cuối thì Đặng Vũ đứng lên đến máy phát nhạc cổ điển trong phòng bật lên một đoạn nhạc khiêu vũ rồi anh đi đến nắm lấy tay cô kéo vào trong phòng.
"Buổi tiệc kỷ niệm Thượng Vũ em nhảy rất đẹp, tôi cũng muốn xem thử thế nào."
Đặng Vũ đưa hai tay của Thục Nghi choàng qua cổ của mình, rồi hay tay đặt lên eo cô.
"Em biết tại sao tôi không cho em mặc bộ đầm này cùng bộ bikini lúc chiều không?", Đặng Vũ giọng ma mị lên tiếng.
Thục Nghi chỉ biết lắc đầu nhẹ, Đặng Vũ khẽ nhếch môi, đưa tay lên mơn trớn gò má cũng như đôi môi đỏ của cô.
"Vì sự quyến rũ này, sự kiều diễm này chỉ có tôi mới có thể chạm vào."
"Vì vậy mà cả em trai anh cũng không bỏ qua sao?", Thục Nghi bỗng nhắc đến chuyện Thế Kiệt.
"Hôm nay là ngày vui nên tôi không trách em, nhưng nếu lần sau em còn nhắc đến thì đừng trách tôi."
Đặng Vũ nói xong thì dừng lại một chút, lấy trong túi áo ra một chiếc hộp gấm đưa cho Thục Nghi. Thục Nghi cũng ngừng lại, đón lấy chiếc hộp từ tay Đặng Vũ.
"Quà sinh nhật của em, mở ra xem đi."
Thục Nghi từ từ mở ra, bên trong là một chiếc lắc tay xinh xắn, họa tiết là những con bướm đang bay lượn được nạm kim cương rất tinh xảo, đặc biệt là ngay phần thân của mỗi con được nạm một viên ngọc màu đỏ rất lạ mắt, chắc chắn món quà này rất đắt tiền, hèn gì lúc đi mua quà lưu niệm cô muốn mua chiếc vòng tay nhưng anh không cho, thì ra để đeo chiếc lắc này của anh. Đặng Vũ đưa tay lấy ra, nâng một cánh tay của Thục Nghi lên đeo cho cô.
"Rất đẹp, em thấy sao?", Đặng Vũ nhìn chiếc lắc rồi ngước mắt nhìn cô.
"Nó quá đắt, tôi không dám nhận đâu."
"Không cần lo lắng, nếu em ngoan ngoãn tôi sẽ còn tặng cho em nhiều thứ."
Nói xong Đặng Vũ bê Thục Nghi lên nhẹ nhàng đi về phía giường lớn, anh hỏi tiếp.
"Em có biết hôm nay sao tôi lại không cho em uống nhiều rượu không?"
Thục Nghi căng thẳng lắc đầu.
"Là tôi muốn em hoàn toàn tỉnh táo đón nhận tôi."
Đặng Vũ nhếch môi cười. Còn Thục Nghi mở to mắt nhìn Đặng Vũ, một lúc sau tay cô nhẹ nhàng đặt lên những chiếc nút của áo anh, từ từ cởi từng chiếc ra. Đặng Vũ lúc này chỉ có nhếch môi cười mà thôi, tay anh cũng chạm lên thân thể cô, cởi từng món ra. Một lúc sau cả thân hình của cô hiện ra trước mắt anh, như một châu báu quý giá vậy, anh nhẹ nhàng lấy thân mình đè lên thân cô, tay anh rà soát mọi nơi trên cơ thể cô. Thục Nghi bắt đầu thở gấp, nhưng vẫn chưa phát ra âm thanh nào.
"Kêu lên."
Đặng Vũ giọng đã thô cát, tiếp tục châm lên ngọn lửa sâu trong lòng Thục Nghi. Có lẽ cô sắp chịu không được nữa rồi, bức tường kiên cố trong cô cũng từ từ đổ xuống. Lần này cô phải thỏa hiệp rồi, chỉ hôm nay, hôm nay thôi cô muốn buông bỏ mọi thứ, cứ thế mà đắm chìm cùng anh...
"Ưm...đừng...", Thục Nghi nỉ non.
Đặng Vũ thấy biểu hiện của cô liền nhếch môi cười, đưa đôi môi mỏng của mình chạm vào môi cô, lợi dụng cô lúc phát ra âm thanh mà chiếc lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô. Thục Nghi cũng đưa tay đặt lên ngực anh, không phản kháng, cứ thế mà đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
"Giữ chặt tôi."
Sau một hồi Đặng Vũ cũng lưu luyến rời khỏi đôi môi Thục Nghi, giọng trầm thấp nói với Thục Nghi, cô nghe lời đưa tay choàng qua cổ anh, giữ chặt. Đặng Vũ không thể kiềm nén được nữa, thẳng thừng đâm sâu vào nơi nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
"A....", Thục Nghi kêu lên.
"Gọi tên tôi, tôi muốn nghe em gọi.", Đặng Vũ ra lệnh cho Thục Nghi. Từ lúc sống chung cô chưa bao giờ gọi tên anh dù chỉ một lần, lúc nào cô cũng xưng hô "anh- tôi" thôi.
"Đặng...Đặng Vũ...", Thục Nghi lên tiếng, giọng cô khẽ run.
"Gọi tôi một chữ Vũ thôi."
"Đừng..."
Đặng Vũ đột nhiên rút ra khỏi người cô, Thục Nghi bỗng thấy trống rỗng, đưa tay kéo anh lại.
"Vũ...", Thục Nghi cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Đặng Vũ nhếch môi cười rồi một lần nữa mạnh mẽ tiến vào. Thục Nghi, mày làm sao vậy, không phản kháng hay chống đối mà cứ thế đón nhận anh ta vậy sao? Nhưng khi anh rời khỏi cô, cô thấy rất khó chịu, rốt cuộc cô bị gì thế này.
Đêm xuống, trong một căn phòng tràn ngập ái muội, đôi nam nữ quấn quýt nhau không rời, hai người như hòa làm một, tiếng rên khẽ của người phụ nữ còn kiều diễm hơn cả...
Hôm nay Đặng Vũ vẫn là người thức dậy trước, vừa mở mắt ra anh đã thấy người phụ nữ xinh đẹp đang còn ngủ, tay vòng qua ôm anh thật chặt, gương mặt vẫn còn đỏ vì đêm hoan ái tối qua. Một lúc sau Thục Nghi "ưm" một cái rồi cũng thức dậy, nhìn thấy nét mặt của Đặng Vũ cô liền nhớ đến những lời nói lúc say tối qua của mình, cảm thấy xấu hổ liền đứng dậy đi vào phòng tắm và hành động của cô làm Đặng Vũ bật cười, cô cũng có lúc như vậy sao?
Ngày hôm nay cả Thục Nghi và Đặng Vũ sẽ đi tham quan quanh đảo. Thục Nghi mặc một chiếc áo thun tay lửng cùng quần short ngắn màu trắng, phối cùng một cặp kính mát che nửa gương mặt và một chiếc nói rộng vành; còn Đặng Vũ thì mặc chiếc quần kaki cùng áo thun, mang một đôi giày lười cùng mắt kính mát trông anh rất trẻ trung, cả lúc hai người đứng cạnh nhau cũng rất xứng đôi. Khi Thục Nghi đi qua các cửa hàng lưu niệm, cô nhìn những món đồ đó liền nghĩ đến ba mẹ và Ngọc Khanh, cô muốn mua để tặng họ nhưng lại sợ họ biết cô đang đi cùng Đặng Vũ. Khi thấy Thục Nghi cứ cầm món đồ suy nghĩ mãi thì anh nói cô mua, lúc tặng thì cứ nói là cô đi công tác theo lệnh anh, Thục Nghi nghe xong vui mừng, lựa được mấy món ưng ý, cô cũng định mua một chiếc vòng với họa tiết khá lạ nhưng Đặng Vũ không cho, viện lý do là cô đeo không đẹp.
Buổi chiều hai người quay lại phòng, thay quần áo chuẩn bị tắm biển. Thục Nghi đang mãi tìm kiếm đồ tắm trong tủ quần áo nhưng không thấy đâu, khi nghe Đặng Vũ gọi thì cô quay lại nhìn.
"Thục Nghi.", Đặng Vũ gọi Thục Nghi.
"Tôi không thấy đồ tắm.", Thục Nghi nhăn nhó trả lời.
"Mặc cái này."
Đặng Vũ đưa đến trước mặt Thục Nghi một bộ bikini màu đen. Thục Nghi nhìn thấy bộ đồ này liền mở mắt ngơ ngác, mặc cái này sao?
"Tôi không mặc đâu, hở lắm.", Thục Nghi từ chối.
"Em muốn tự mặc hay tôi mặc cho em?"
Đặng Vũ không cho phép Thục Nghi từ chối. Ngay từ lúc đầu khi anh quyết định sẽ đi biển thì anh đã mua ngay bộ đồ bikini này, thân hình cô đẹp như thế mặc lên thì không còn gì để bàn cãi, nhất định rất quyến rũ. Thục Nghi không thể nói gì hơn, đành cầm bộ đồ vào thay. Một lúc sau cô đi ra mặc trên người bộ bikini rất cuốn hút, màu đen của nó làm tôn lên nước da trắng của cô. Thục Nghi không nói gì đi lướt qua Đặng Vũ, ra ban công chỗ cầu thang ngắm biển, cô muốn xuống tắm lắm rồi.
"Anh mau ra đây, chúng ta đi thôi.", Thục Nghi quay vào phòng gọi Đặng Vũ.
Đặng Vũ từ trong phòng từ từ đi ra, trên người mặc một chiếc quần bơi khoe trọn cơ thể rắn chắc của anh với vòm ngực vạm vỡ, cơ bắp nổi lên màu đồng. Khi Đặng Vũ đi ra thì Thục Nghi đang dang tay ra, hít thở khí trời nhưng mà....xung quang lại có nhiều người đàn ông chăm chú nhìn cô, ánh mắt của họ không khác gì khi anh nhìn cô. Đặng Vũ tự dưng bực dọc, đưa tay kéo cô vào phòng.
"Anh làm gì vậy, chúng ta đi thôi.", Thục Nghi lo ngắm cảnh nên không để ý đến mọi ánh mắt xung quanh.
"Thay ra, mặc áo thun với quần short mà tắm.", Đặng Vũ ra lệnh cho cô.
"Sao vậy? Là anh nói tôi mặc mà.", Thục Nghi khó hiểu.
"Thay mau, không muốn tắm biển à?"
Nghe lời dọa của Đặng Vũ Thục Nghi liền cầm một bồ đồ khác đi thay. Đặng Vũ thấy cô mặc bộ bikini rất đẹp nhưng anh không cho phép những người đàn ông kia được thấy hình dáng quyến rũ của cô, không cho họ "chiếm tiện nghi", chỉ có anh mới có tư cách sở hữu cô, không ai được động đến cô. Một lúc sau, Thục Nghi bước ra, mái tóc dài đã được búi gọn gàng, cô náo nức kéo tay Đặng Vũ kéo đi xuống biển...
*******
Giờ tan sở...
Ngọc Khanh những ngày qua đảm nhận một dự án,phải tăng ca liên tục, hôm nay dự án mới kết thúc, cô như được "thả" cho tự do. Ngọc Khanh mệt mỏi rời khỏi Thượng Vũ, đi bộ vào bãi đỗ xe dưới sân. Khi đang đi cô chợt nghe thấy tiếng bóp còi của xe ô tô thì quay đầu lại nhìn. Chiếc xe màu nâu chocolate dừng lại, từ trong xe Thế Kiệt bước ra, đi đến chỗ cô.
"Phó Tổng.", Ngọc Khanh ngạc nhiên nhìn Thế Kiệt.
"Hết giờ làm rồi.", Thế Kiệt nhắc nhở Ngọc Khanh.
"Xin lỗi, tôi quen rồi. Mà anh tìm tôi có việc gì không? À mấy ngày qua tôi tăng ca, không gặp Thục Nghi.", Ngọc Khanh hiểu ý Thế Kiệt và cô nghĩ anh tìm cô vì chuyện của Thục Nghi.
"Tôi biết, tôi tìm cô không phải vì chuyện Thục Nghi.", chẳng lẽ cô gái này biết anh thích Thục Nghi sao?
"Vậy có chuyện gì ạ?"
"Cô đừng nói chuyện kính ngữ với tôi ngoài giờ làm được không?"
"Được, anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Trông mặt cô uể oải thế này chắc thời gian qua mệt lắm. Đi, tôi đưa cô đi thư giãn."
Thế Kiệt chưa nghe câu trả lời của Ngọc Khanh đã kéo cô lên xe. Đúng, mấy ngày hôm nay anh không tìm được Thục Nghi nhưng chắc chắn rằng mình không xem Ngọc Khanh là chỗ thế thân, anh chỉ thấy Ngọc Kahnh mệt mỏi nên muốn đưa cô đi giải tỏa một chút thôi, dù sao cũng là bạn bè với nhau. Chiếc xe rồ ga đi, một lúc sau dừng lại ở bãi đổ xe một công viên giải trí, là công viên mà lần trước mà Thục Nghi và Gia Khương đã đến. Sau khi gửi xe, hai người đi vào trong, Ngọc Khanh đứng ở ngoài đợi Thế Kiệt vào trong mua vé, một lúc sau anh quay lại.
"Tôi không nghĩ anh lại đến đây đó.", Ngọc Khanh chỉ nghĩ một người như Thế Kiệt thì không biết đến đây bao giờ.
"Ai nói, lúc nhỏ tôi lại rất thích đến những nơi như thế này. Tôi phải là người nên nghĩ cô mới không đến những nơi như thế.", Thế Kiệt khoanh tay đứng giải thích.
"Không đâu, lúc nhỏ tôi cùng Thục Nghi và anh hai đến đây hoài luôn đó."
"Gia Khương sao?", là người đã đùa giỡn với Thục Nghi rất vui vẻ ở tiệc kỷ niệm thành lập Thượng Vũ.
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?", Ngọc Khanh thắc mắc.
"Không có gì, chúng ta vào chơi thôi."
Thế Kiệt nắm tay Ngọc Khanh kéo đi. Khanh à, sao thế, sao tim lại đập nhanh như thế, bình tĩnh lại đi, cứ như thế Thế Kiệt sẽ nhìn ra mất, Ngọc Khanh không hiểu sao khi Thế Kiệt nắm tay mình, cô lại trở nên như thế.
Cả hai người đều chơi hầu hết các trò trong công viên giải trí nên đến gần tối mới ra về. Lúc đầu Thế Kiệt nói Ngọc Khanh đứng trước cổng sau khi anh lấy xe ra rồi chạy qua rước cô cho tiện nhưng Ngọc Khanh không đồng ý, muốn đi cùng ra bãi đỗ.
"Khoác lên, tối bắt đầu lạnh rồi."
Thế Kiệt đi bên cạnh Ngọc Khanh thấy cô dùng hay bàn tay xoa lên hai cánh tay, biết chắc cô lạnh vì trời tối, sương bắt đầu xuống. Anh cởi áo vest ngoài khoác lên cho cô.
Ngọc Khanh giật mình, cô vội cởi ra, cầm trên tay định trả cho Thế Kiệt.
"Tôi không cần đâu, lát lên xe là ấm thôi."
"Cô cứ khoác lên đi, bãi đỗ ở xa như thế sẽ cảm lạnh đấy. Cô và Thục Nghi đều cứng đầu như nhau, là bạn thân cũng đúng.", Thế Kiệt nói xong thì cười.
Vì hôm nay xe gửi nhiều nên xe của Thế Kiệt để ở gần cuối bãi nên khá xa so với cổng vào. Ngọc Khanh đòi trả áo cho Thế Kiệt nhưng anh không chịu, cầm lấy khoác lên một lần nữa cho cô. Lúc đầu Ngọc Khanh thấy rất ấm áp, chiếc áo chứa đầy hương thơm nam tính của Thế Kiệt nhưng câu nói cuối cùng của anh làm cô cứng đờ, phải, người mà anh ấy muốn đi cùng là Thục Nghi không phải cô, nói là tìm cô không phải vì Thục Nghi nhưng trong câu nói lúc nào cũng có sự hiện diện của Nghi. Ngọc Khanh lắc đầu mạnh, cô đang nghĩ gì vậy, ghen tị với Thục Nghi vì Thế Kiệt sao, đừng nghĩ như vậy nữa Khanh à...
******
Sau khi tắm biển, Đặng Vũ đưa bộ đầm đỏ trong túi cho Thục Nghi, nói cô sau khi tắm rửa thì thay vào, còn anh thì mặc một bộ đồ vest màu đen lịch lãm, một lúc chuẩn bị xong thì cả hai đi ra ban công. Trong thời gian Thục Nghi tắm rửa thì không biết ở đây sao lại dọn ra một bàn tiệc nhỏ, có nến, có rượu, có những món ăn ngon, xung quanh còn treo đèn rất lãng mạn. Thục Nghi kinh ngạc nhìn Đặng Vũ, còn anh thì không nói gì, chỉ đi đến kéo ghế cho Thục Nghi, sau khi cô ngồi xuống anh đi đến chỗ đối diện cô rồi ngồi xuống.
"Có thích không?", vẫn là câu hỏi đó của Đặng Vũ mỗi lần tạo bất ngờ cho Thục Nghi.
"Rất đẹp, nhưng có dịp gì à?"
"Không phải ngày chúng ta bay về là sinh nhật của em sao, chẳng lẽ em muốn tổ chức tiệc trên máy bay?"
Thục Nghi thật sự bất ngờ, anh nhớ đến sinh nhật của cô sao, ngay cả cô còn không nhớ nữa là.
"Anh biết sinh nhật của tôi sao?"
"Vậy hồ sơ xin việc của em để làm gì đây?", Đặng Vũ hỏi ngược lại Thục Nghi.
Thục Nghi xúc động đến rưng rưng cả mắt, cười tươi cảm ơn Đặng Vũ, giọng cô cũng khẽ run.
"Cảm ơn anh, cảm ơn rất nhiều. Đã nhiều năm rồi tôi không được tổ chức sinh nhật."
"Tôi đã nói rồi, nếu em cứ như vậy thì năm nào tôi cũng có thể tổ chức cho em."
Vì bàn tiệc nhỏ nên khi Thục Nghi rưng rưng Đặng Vũ dễ dàng vươn tay đến vuốt ve gò má trắng hồng của cô.
"Ăn thử đi, xem có ngon không.", Đặng Vũ gắp một miếng thịt cho vào dĩa của Thục Nghi.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, đến gần cuối thì Đặng Vũ đứng lên đến máy phát nhạc cổ điển trong phòng bật lên một đoạn nhạc khiêu vũ rồi anh đi đến nắm lấy tay cô kéo vào trong phòng.
"Buổi tiệc kỷ niệm Thượng Vũ em nhảy rất đẹp, tôi cũng muốn xem thử thế nào."
Đặng Vũ đưa hai tay của Thục Nghi choàng qua cổ của mình, rồi hay tay đặt lên eo cô.
"Em biết tại sao tôi không cho em mặc bộ đầm này cùng bộ bikini lúc chiều không?", Đặng Vũ giọng ma mị lên tiếng.
Thục Nghi chỉ biết lắc đầu nhẹ, Đặng Vũ khẽ nhếch môi, đưa tay lên mơn trớn gò má cũng như đôi môi đỏ của cô.
"Vì sự quyến rũ này, sự kiều diễm này chỉ có tôi mới có thể chạm vào."
"Vì vậy mà cả em trai anh cũng không bỏ qua sao?", Thục Nghi bỗng nhắc đến chuyện Thế Kiệt.
"Hôm nay là ngày vui nên tôi không trách em, nhưng nếu lần sau em còn nhắc đến thì đừng trách tôi."
Đặng Vũ nói xong thì dừng lại một chút, lấy trong túi áo ra một chiếc hộp gấm đưa cho Thục Nghi. Thục Nghi cũng ngừng lại, đón lấy chiếc hộp từ tay Đặng Vũ.
"Quà sinh nhật của em, mở ra xem đi."
Thục Nghi từ từ mở ra, bên trong là một chiếc lắc tay xinh xắn, họa tiết là những con bướm đang bay lượn được nạm kim cương rất tinh xảo, đặc biệt là ngay phần thân của mỗi con được nạm một viên ngọc màu đỏ rất lạ mắt, chắc chắn món quà này rất đắt tiền, hèn gì lúc đi mua quà lưu niệm cô muốn mua chiếc vòng tay nhưng anh không cho, thì ra để đeo chiếc lắc này của anh. Đặng Vũ đưa tay lấy ra, nâng một cánh tay của Thục Nghi lên đeo cho cô.
"Rất đẹp, em thấy sao?", Đặng Vũ nhìn chiếc lắc rồi ngước mắt nhìn cô.
"Nó quá đắt, tôi không dám nhận đâu."
"Không cần lo lắng, nếu em ngoan ngoãn tôi sẽ còn tặng cho em nhiều thứ."
Nói xong Đặng Vũ bê Thục Nghi lên nhẹ nhàng đi về phía giường lớn, anh hỏi tiếp.
"Em có biết hôm nay sao tôi lại không cho em uống nhiều rượu không?"
Thục Nghi căng thẳng lắc đầu.
"Là tôi muốn em hoàn toàn tỉnh táo đón nhận tôi."
Đặng Vũ nhếch môi cười. Còn Thục Nghi mở to mắt nhìn Đặng Vũ, một lúc sau tay cô nhẹ nhàng đặt lên những chiếc nút của áo anh, từ từ cởi từng chiếc ra. Đặng Vũ lúc này chỉ có nhếch môi cười mà thôi, tay anh cũng chạm lên thân thể cô, cởi từng món ra. Một lúc sau cả thân hình của cô hiện ra trước mắt anh, như một châu báu quý giá vậy, anh nhẹ nhàng lấy thân mình đè lên thân cô, tay anh rà soát mọi nơi trên cơ thể cô. Thục Nghi bắt đầu thở gấp, nhưng vẫn chưa phát ra âm thanh nào.
"Kêu lên."
Đặng Vũ giọng đã thô cát, tiếp tục châm lên ngọn lửa sâu trong lòng Thục Nghi. Có lẽ cô sắp chịu không được nữa rồi, bức tường kiên cố trong cô cũng từ từ đổ xuống. Lần này cô phải thỏa hiệp rồi, chỉ hôm nay, hôm nay thôi cô muốn buông bỏ mọi thứ, cứ thế mà đắm chìm cùng anh...
"Ưm...đừng...", Thục Nghi nỉ non.
Đặng Vũ thấy biểu hiện của cô liền nhếch môi cười, đưa đôi môi mỏng của mình chạm vào môi cô, lợi dụng cô lúc phát ra âm thanh mà chiếc lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô. Thục Nghi cũng đưa tay đặt lên ngực anh, không phản kháng, cứ thế mà đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
"Giữ chặt tôi."
Sau một hồi Đặng Vũ cũng lưu luyến rời khỏi đôi môi Thục Nghi, giọng trầm thấp nói với Thục Nghi, cô nghe lời đưa tay choàng qua cổ anh, giữ chặt. Đặng Vũ không thể kiềm nén được nữa, thẳng thừng đâm sâu vào nơi nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
"A....", Thục Nghi kêu lên.
"Gọi tên tôi, tôi muốn nghe em gọi.", Đặng Vũ ra lệnh cho Thục Nghi. Từ lúc sống chung cô chưa bao giờ gọi tên anh dù chỉ một lần, lúc nào cô cũng xưng hô "anh- tôi" thôi.
"Đặng...Đặng Vũ...", Thục Nghi lên tiếng, giọng cô khẽ run.
"Gọi tôi một chữ Vũ thôi."
"Đừng..."
Đặng Vũ đột nhiên rút ra khỏi người cô, Thục Nghi bỗng thấy trống rỗng, đưa tay kéo anh lại.
"Vũ...", Thục Nghi cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Đặng Vũ nhếch môi cười rồi một lần nữa mạnh mẽ tiến vào. Thục Nghi, mày làm sao vậy, không phản kháng hay chống đối mà cứ thế đón nhận anh ta vậy sao? Nhưng khi anh rời khỏi cô, cô thấy rất khó chịu, rốt cuộc cô bị gì thế này.
Đêm xuống, trong một căn phòng tràn ngập ái muội, đôi nam nữ quấn quýt nhau không rời, hai người như hòa làm một, tiếng rên khẽ của người phụ nữ còn kiều diễm hơn cả...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook