Từ lúc mà dì Phúc mang hộp quà lên cho Thục Nghi thì Thục Nghi cũng không xuống tìm hay cảm ơn Đặng Vũ, tối hôm qua cô vẫn ngủ một mình còn anh ngủ ở phòng dành cho khách. Sáng khi Thục Nghi thức dậy, thay đồ rồi xuống phòng ăn thì thấy Đặng Vũ đang ngồi đọc báo, trên bàn vẫn chưa có thức ăn, có lẽ dì Phúc chưa chuẩn bị xong.

Thục Nghi như cũ đến kéo ghế ngồi bên cạnh Đặng Vũ, từ lúc cô vào đến bây giờ hai người vẫn chưa mở lời một câu nào. Một lúc sau dì Phúc mang ta hai dĩa thức ăn cho Thục Nghi và Đặng Vũ.

"Mời cậu chủ, cô Thục Nghi dùng bữa sáng."

Thục Nghi kéo một chiếc dĩa lại mình, bắt đầu cầm nĩa lên chuẩn bị ăn thì chợt nghe giọng trầm thấp của Đặng Vũ.

"Dì Phúc, lấy cho tôi một tách cafe."

"Cậu chủ lại không ăn sáng sao?", dì Phúc lo lắng.

Đặng Vũ không trả lời, cứ chăm chú đọc báo thì Thục Nghi ngồi bên cạnh lúc này mới lên tiếng.

"Anh chỉ uống cafe mà không ăn sáng thì sao mà làm việc.", Thục Nghi đưa chiếc dĩa thức ăn đến chỗ Đặng Vũ.

Đặng Vũ nghe được câu nói của Thục Nghi thì dừng lại, đưa mắt nhìn cô, ánh mắt anh và cô chạm nhau. Thục Nghi thấy không tự nhiên thì quay mặt đi, nói với dì Phúc.

"Dì cứ đi pha cafe đi nhưng một lát hãy mang ra, anh ấy còn ăn sáng."

Dì Phúc gật đầu rồi quay lại bếp, còn Thục Nghi thì tiếp tục ăn sáng, Đặng Vũ cũng nghe lời cô ăn sáng. Giữa bữa ăn Thục Nghi bỗng nhiên cảm ơn Đặng Vũ vì giúp cô tìm lại hộp quà.

"Tôi....cảm ơn anh vì đã tìm lại hộp quà cho tôi.", Thục Nghi ấp úng.

Lại một lần nữa Đặng Vũ không trả lời mà chỉ nhếch môi cười, do Thục Nghi đang cuối đầu nhưng không thấy được biểu hiện của anh. Thục Nghi à, mày đã cảm ơn rồi anh ta còn không trả lời thì thôi, trông mong gì chứ, suy nghĩ đó làm cô nhăn càng làm Đặng Vũ cười nhiều hơn một chút.

Sau khi dùng bữa sáng, Đặng Vũ đi làm còn Thục Nghi thì vẫn ở nhà, cô thấy rất chán nhưng biết làm sao? Nếu đi với Thế Kiệt và Gia Khương thì chắc chắn sẽ lại cãi nhau với Đặng Vũ, cô cảm thấy mệt rồi, còn Ngọc Khanh thì bận dự án không có thời gian đi với cô...

******

Cốc...cốc...

Phong gõ cửa rồi bước đi vào trong, đi đến đứng trước bàn làm việc của Đặng Vũ.

"Tổng giám đốc, đây là tài liệu của dự án mới nhất, mời anh xem qua."

"Để đó đi, tôi đọc sau.", Đặng Vũ chỉ vào chồng tài liệu trên bàn.

"Tổng giám đốc, việc thi công khách sạn tại Anh và khai thác dầu tại Brunei đang diễn ra thuận lợi, vào cuộc họp cổ đông sắp tới sẽ có bản báo cáo chính xác nhất.", Phong tiếp tục thông báo.

"Chuyện tôi nói với cậu, cậu đã làm xong chưa?", Đặng Vũ hỏi một câu khác ngoài chủ đề Phong vừa nói.

"Vâng, tôi đã sắp xếp xong xuôi tất cả, có thể tiến hành đúng theo thời gian.", Phong hiểu Đặng Vũ đang đề cập đến vấn đề gì.

"Tốt, vậy cậu cũng sắp xếp lại lịch trình trong bốn ngày tới, tôi không muốn trong khoảng thời gian đó có ai hoặc công việc làm phiền."

"Vâng, tôi hiểu, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp."

Phong nghe lệnh rồi đi ta ngoài làm việc, chỉ còn Đặng Vũ ở trong phòng. Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện cho một ai đó. Một hồi chuông dài reo lên, khoảng một lúc sau người ở đầu dây bên kia cũng bắt máy.

"Alo? Cậu chủ?", dì Phúc là người mà Đặng Vũ gọi điện.

"Bây giờ Thục Nghi có ở nhà không?"

"Dạ có ạ, có việc gì à?"

"Bây giờ dì lên phòng ngủ sắp xếp quần áo và đồ dùng cá nhân của tôi và Thục Nghi trong bốn ngày tới, không được nói gì cả, chỉ nói cô ấy chuẩn bị, chiều tôi về thì đi cùng tôi."

"Vâng, tôi hiểu rồi ạ.", dì Phúc không tiện hỏi nhiều, chỉ nghe lời mà làm thôi.

*****

Dì Phúc lên phòng Thục Nghi nở tủ quần áo, chọn những bộ quần áo đẹp nhất vì theo bà nghĩ, trong bốn ngày tới chắc chắn họ sẽ đi du lịch, kèm theo đó là một cái gì đó đặc biệt thì tiếp tục cho chiếc váy màu đỏ lần trước Đặng Vũ mua cho cô bỏ vào trong túi luôn. Xong xuôi mọi thứ dì Phúc cầm chiếc túi xuống phòng khách để sẵn, Thục Nghi lúc này từ vào vườn đi vào đã bị dì Phúc kéo vào.

"Có chuyện gì sao dì?", Thục Nghi ngạc nhiên.

"À, cậu chủ mới vừa gọi về bảo là chiều cậu về sẽ đưa cháu đi đâu đó, trước giờ đó cháu phải thay đồ và ngồi đợi sẵn.", dì Phúc không nói ra theo lời dặn của Đặng Vũ.

"Đi đâu vậy dì?"

"Dì cũng không biết nữa, chỉ nghe cậu chủ thông báo vậy thôi."

Hôm nay Đặng Vũ cố tình giải quyết hết công việc nhanh chóng nên giờ tan sở sẽ sớm hơn mọi ngày. Sau khi ra khỏi Thượng Vũ anh liền lên xe, chú Kiên chở anh đi đâu đó rồi mới quay trở về biệt thự. Khi anh bước vào nhà thì thấy Thục Nghi đã ngồi đợi ở đó, anh chỉ tới nắm lấy tay cô rồi nói.

"Đi thôi."

Đặng Vũ vừa dứt lời thì dì Phúc đằng sau cầm một túi xách du lịch đi theo, còn Thục Nghi không hiểu anh đang làm cái gì nhưng không kịp hỏi, trong nhanh chóng đã bị anh kéo lên xe rồi ra thẳng sân bay. Đặng Vũ có một chiếc phi cơ riêng nên họ sẽ dùng nó trong chuyến đi này. Thục Nghi hôm nay mặc một áo thun rộng kết hợp với quần jean thun bó cùng đôi giày búp bê, mái tóc được búi gọn trong rất trẻ trung khác hẳn với người đàn ông bên cạnh với bộ đồ vest nghiêm túc trên người. Hai người lên máy bay rồi chừng 30 phút sau, máy bay liền cất cánh.

Trên khoang máy bay, có một dãy ghế sofa dài, Đặng Vũ kéo Thục Nghi ngồi xuống bên cạnh mình. Vì bay giờ chiều gần tối nên khung cảnh bên ngoài đã hơi tối, các tòa nhà cao tầng đã bắt đầu lên đèn, Thục Nghi thích thú ngắm nhìn qua cửa sổ máy bay. Một lúc sau cô mới quay lại hỏi Đặng Vũ.

"Chúng ta sẽ đi đâu?", gương mặt cô hiện lên sự phấn khích, vui vẻ khi được đi du lịch.

"Lát nữa em sẽ biết, nghỉ ngơi đi sẽ bay chặng dài đấy."

Đặng Vũ nói rồi ôm Thục Nghi vào lòng, còn Thục Nghi thì ngoan ngoãn tựa vào ngực anh. Chuyến đi du lịch này anh đã chuẩn bị từ trước, cứ định sẽ dùng nó để cô không còn nghĩ đến cuộc tranh cãi giữa hai người nhưng không ngờ sáng nay cô đã mở lời trước, lại còn có chút quan tâm anh, lúc đó trong lòng Đặng Vũ có chút kì lạ, nhưng anh không quan tâm đến nó, điều anh muốn là cô có chuyến du lịch vui vẻ và khiến cô không bao giờ quên...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương