Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?
-
Chương 30: Thỏa hiệp
Sau khi Đặng Vũ ra về, Thục quay trở lại phòng ngủ. Những lời nói của Đặng Vũ làm Thục Nghi suy nghĩ rất nhiều. Anh thật sự không phải muốn giúp đỡ cô mà là muốn cô đánh đổi tự trọng bản thân, làm tình nhân của anh. Nhưng cô không hiểu nổi tại sao lại là cô mà không là một ai khác, người trong giới giải trí chẳng hạn, như vậy anh có thể khẳng định vị trí kim chủ, khẳng định sự giàu có của bản thân. Mà điều quan trọng nhất cô không phải là một món hàng mà anh có thể trao đổi, để vui đùa như những người phụ kia. Thục Nghi đã quyết định rồi, cô không chấp thuận đâu, không bao giờ.
********
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên Đặng Vũ đi công tác tại Brnuei, mọi chuyện cũng diễn ra bình thường, cũng không gọi điện về kiểm tra xem cô có đi làm không như mọi khi, có lẽ anh định để cô có được thời gian để suy nghĩ về lời đề nghị đó.
Thục Nghi đã định sẵn câu trả lời cho Đặng Vũ rồi, nhưng nếu cô từ chối thì lấy tiền đâu mà cho ba cô chữa trị? Đặng Vũ nói đúng, dù có "lương y như từ mẫu" đến đâu thì các bác sĩ cũng sẽ dừng điều trị khi không đóng tiền viện phí, bệnh ba cô không thể không có thuốc, cứ chần chừ, ngồi yên mà không làm gì thì cũng không phải là cách, cô phải chủ động thay đổi tất cả.
Thục Nghi cứ ngồi suy nghĩ mãi, lơ là cả công việc...
Brunei...
Đặng Vũ đang ngồi đọc tài liệu trong khách sạn, đằng sau là trợ lý Phong. Thật ra từ lúc mà anh thấy được tin nhắn của mẹ Thục Nghi thì anh đã cho Phong đi điều tra tất cả. Thục Nghi là con một trong nhà, ba mẹ cô sống tại một thành phố ở xa, có một quán ăn nhỏ nhưng làm ăn không tốt cho lắm, vì thế khi ba cô nhập viện thì không có tiền chi trả viện phí.
"Tổng giám đốc, ngày mai sẽ diễn ra buổi đấu thầu, tài liệu thì cũng chuẩn bị kỹ càng, anh không nên tốn nhiều sức lực vào đọc nữa ạ."
Nói ra nãy giờ Đặng Vũ cầm tài liệu nhưng không hề chú ý đến nó, trong đầu anh chỉ toàn nhớ đến Thục Nghi. Anh đi Brunei 3 ngày liệu cô và Thế Kiệt có chuyện gì không? Theo như sự tính toán của anh, khi anh đưa ra lời đề nghị đó anh đã chắc chắn Thục Nghi chỉ có thể chấp nhận mà không thể từ chối, nhưng anh vẫn không mấy an tâm, biểu hiện tối qua của cô khiến anh phải suy nghĩ thêm, liệu nước đi này có đúng hay không, liệu cô ấy có bất chấp mà mở lời nhờ đến sự giúp đỡ của Thế Kiệt không?
"Phong, gọi điện về hỏi tình hình Thục Nghi và điều tra xem cô ấy đã có tiền để đóng viện phí chưa."
Đặng Vũ không quan tâm đến lời khuyên của Phong mà ngược lại chỉ ra lệnh cho anh.
"Vâng.", Phong gật đầu. Đây là lần đầu tiên anh thấy Đặng Vũ quan tâm quá mức về một người phụ nữ.
******
"Thục Nghi, chiều đi xem nhà với mình nhé", Ngọc Khanh gọi điện rủ Thục Nghi.
"Được, mình đợi cậu trước tòa nhà nhé."
Phải chi lúc này Ngọc Khanh đừng quyết tâm mua nhà thì có lẽ Thục Nghi đã không đau đầu đến như vậy. Khoan đã, hình như... Đúng rồi, cậu ấy chỉ mới nói mua và đi xem thôi, chưa có đặt cọc gì mà, tốt quá, có khi lần này may mắn sẽ mỉm cười với cô, cô không cần để tâm đến lời nói của Đặng Vũ nữa.
Buổi chiều, giờ tan sở...
Ngọc Khanh lái xe đến rước Thục Nghi rồi cả hai di chuyển đến một chung cư cao cấp gần đó. Mang tiếng là mua nhà riêng nhưng thật ra căn hộ cao cấp này chẳng khác gì căn biệt thự sang trọng của gia đình Ngọc Khanh, chỉ khác là căn biệt thự kia có vườn, có sân còn đây là một căn hộ chung cư.
Ngọc Khanh dắt Thục Nghi lên lầu 26, mở khóa căn nhà đi vào trong. Căn hộ này quả thực rất đẹp, rất tiện nghi, từ độ cao tầng này có thể ngắm cảnh của toàn thành phố. Căn hộ này cũng giống văn phòng làm việc của Đặng Vũ, có một cái cửa sổ sát sàn lớn để ngắm cảnh. Nghĩ đến đây Thục Nghi chợt nhớ đến cảnh tượng này hôm đó, có phải anh ta sợ mưa không, sao mà khi thấy trời đổ mưa liền đóng kín lại, hạ màn nữa? Thục Nghi mới nghĩ đến đó bỗng nhiên giật mình, lắc đầu, cái gì vậy, mình đang nghĩ đến anh ta ư?
"Thục Nghi, cậu thấy chỗ này thế nào?", Ngọc Khanh quay đầu nhìn Thục Nghi.
"Rất đẹp và tiện nghi. Mà Ngọc Khanh này...", Thục Nghi định hỏi Ngọc Khanh về chuyện ba cô một lần nữa.
"Thấy chưa, mình đảm bảo cậu sẽ thích, không uổng công mình đã đặt cọc mua nhà, sợ chậm trễ người ta lại mua mất. Mà cậu định nói gì?", Ngọc Khanh vội nói ra hết về tiền mua nhà mà không để ý đến gương mặt của Thục Nghi bây giờ.
"À không, không có gì cả", Thục Nghi gượng cười.
"Mình thật sự rất thích nơi này."
Câu nói vô tình của Ngọc Khanh như một cơn gió xua đi niềm hy vọng cuối cùng của Thục Nghi....
*******
Chiều ngày thứ hai kể từ lúc Đặng Vũ đi Brunei....
Thục Nghi đang ngồi sắp xếp hồ sơ cùng Linh thì điện thoại bất ngờ reo lên, cô vội bắt máy.
"Alo, Thục Nghi", giọng bà Hoa hốt hoảng.
"Mẹ, có chuyện gì sao?", Thục Nghi lo lắng.
"Ba con, không biết ông ấy bị gì không, bác sĩ đang cấp cứu cho ông ấy.", giọng bà Hoa nghẹn ngào.
Tay chân Thục Nghi như đóng băng, ba cô xảy ra chuyện gì thế này, mọi hôm ba vẫn bình thường cơ mà?
"Mẹ ở đó nhé, con chạy đến liền."
Thục Nghi nói rồi vội lấy túi xách, chạy nhanh đến bệnh viện. Vừa đến phòng bệnh của ba cô thì Thục Nghi thấy một loạt các bác sĩ, y tá đang cấp cứu cho ba, còn mẹ cô thì đứng ngoài cửa nước mắt thi nhau mà rơi.
"Mẹ có chuyện gì vậy?", Thục Nghi đến bên, cầm lấy bàn tay bà Hoa mà hỏi.
"Mẹ không biết, từ chiều đến giờ ba con vẫn bình thường nhưng đột nhiên ông ấy thở gấp, mẹ thấy không ổn nên lập tức gọi bác sĩ đến, họ đang cấp cứu bên trong nên không cho mẹ vào.", bà Hoa nước mắt chảy dài kể lại mọi chuyện.
Một lúc sau bác sĩ đi ra ngoài, gặp Thục Nghi và bà Hoa thì báo cáo sức khỏe của ông Toàn.
"Chúng tôi không ngờ bệnh tình ông nhà lại nặng như vậy, sau khi kiểm tra lại một lần nữa thì tôi thấy có chuyển biến xấu, cần phải tăng liều thuốc chữa trị, chi phí chắc chắn sẽ tốn kém hơn so với lúc đầu."
Bà Hoa sau khi nghe xong đau xót chạy vào kế bên giường ngồi xuống, vừa khóc vừa kêu "ông ơi". Còn Thục Nghi vẫn đứng ngoài cửa nhìn vào, cảnh tượng đó khiến cô đau xót, Đặng Vũ nói đúng, bệnh tình của ba cô không thể chờ lâu được nữa...
*****
Ngày thứ ba, Đặng Vũ vừa đáp chuyến bay thì quay về Thượng Vũ ngay, khi đi qua bàn thư ký, anh nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Thục Nghi, sau đó lạnh lùng nói.
"Thục Nghi, vào phòng làm việc."
Thục Nghi ngồi bần thần, không biết hồn đã đi đâu nên không nghe thấy Đặng Vũ nói gì cả cũng may có Linh bên cạnh nhắc nhở cô, cô vội đứng lên gõ cửa văn phòng rồi bước vào.
"Sao? Em đã có câu trả lời cho tôi chưa?"
Câu hỏi của Đặng Vũ đã đấm thẳng vào bức tường kiên cố nhất trong tim cô, Thục Nghi chỉ biết gật đầu.
"Tôi đồng ý với lời đề nghị của anh."
Một câu nói nhẹ tựa lông hồng nhưng đã thay đổi cả cuộc đời cô. Đặng Vũ nghe thấy lời nói của Thục Nghi thì nhếch môi cười đắc ý, anh đưa bàn tay ra hướng về phía cô.
"Lại đây."
Thục Nghi suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng đi tới, nắm lấy tay Đặng Vũ. Thấy Thục Nghi đã nắm lấy tay mình, anh vội thu tay lại, cô không đứng vững liền ngã ngồi vào lòng anh.
"Tốt lắm."
Thục Nghi lúc này thầm cười tự giễu cợt mình, lúc này cô có khác gì các cô gái bán thân, bán luôn lòng tự trọng của mình chứ? Trước đây cô luôn khinh thường những cô gái đó nhưng bây giờ thì sao, chính cô cũng đang đi lên vết xe đổ của họ...
********
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên Đặng Vũ đi công tác tại Brnuei, mọi chuyện cũng diễn ra bình thường, cũng không gọi điện về kiểm tra xem cô có đi làm không như mọi khi, có lẽ anh định để cô có được thời gian để suy nghĩ về lời đề nghị đó.
Thục Nghi đã định sẵn câu trả lời cho Đặng Vũ rồi, nhưng nếu cô từ chối thì lấy tiền đâu mà cho ba cô chữa trị? Đặng Vũ nói đúng, dù có "lương y như từ mẫu" đến đâu thì các bác sĩ cũng sẽ dừng điều trị khi không đóng tiền viện phí, bệnh ba cô không thể không có thuốc, cứ chần chừ, ngồi yên mà không làm gì thì cũng không phải là cách, cô phải chủ động thay đổi tất cả.
Thục Nghi cứ ngồi suy nghĩ mãi, lơ là cả công việc...
Brunei...
Đặng Vũ đang ngồi đọc tài liệu trong khách sạn, đằng sau là trợ lý Phong. Thật ra từ lúc mà anh thấy được tin nhắn của mẹ Thục Nghi thì anh đã cho Phong đi điều tra tất cả. Thục Nghi là con một trong nhà, ba mẹ cô sống tại một thành phố ở xa, có một quán ăn nhỏ nhưng làm ăn không tốt cho lắm, vì thế khi ba cô nhập viện thì không có tiền chi trả viện phí.
"Tổng giám đốc, ngày mai sẽ diễn ra buổi đấu thầu, tài liệu thì cũng chuẩn bị kỹ càng, anh không nên tốn nhiều sức lực vào đọc nữa ạ."
Nói ra nãy giờ Đặng Vũ cầm tài liệu nhưng không hề chú ý đến nó, trong đầu anh chỉ toàn nhớ đến Thục Nghi. Anh đi Brunei 3 ngày liệu cô và Thế Kiệt có chuyện gì không? Theo như sự tính toán của anh, khi anh đưa ra lời đề nghị đó anh đã chắc chắn Thục Nghi chỉ có thể chấp nhận mà không thể từ chối, nhưng anh vẫn không mấy an tâm, biểu hiện tối qua của cô khiến anh phải suy nghĩ thêm, liệu nước đi này có đúng hay không, liệu cô ấy có bất chấp mà mở lời nhờ đến sự giúp đỡ của Thế Kiệt không?
"Phong, gọi điện về hỏi tình hình Thục Nghi và điều tra xem cô ấy đã có tiền để đóng viện phí chưa."
Đặng Vũ không quan tâm đến lời khuyên của Phong mà ngược lại chỉ ra lệnh cho anh.
"Vâng.", Phong gật đầu. Đây là lần đầu tiên anh thấy Đặng Vũ quan tâm quá mức về một người phụ nữ.
******
"Thục Nghi, chiều đi xem nhà với mình nhé", Ngọc Khanh gọi điện rủ Thục Nghi.
"Được, mình đợi cậu trước tòa nhà nhé."
Phải chi lúc này Ngọc Khanh đừng quyết tâm mua nhà thì có lẽ Thục Nghi đã không đau đầu đến như vậy. Khoan đã, hình như... Đúng rồi, cậu ấy chỉ mới nói mua và đi xem thôi, chưa có đặt cọc gì mà, tốt quá, có khi lần này may mắn sẽ mỉm cười với cô, cô không cần để tâm đến lời nói của Đặng Vũ nữa.
Buổi chiều, giờ tan sở...
Ngọc Khanh lái xe đến rước Thục Nghi rồi cả hai di chuyển đến một chung cư cao cấp gần đó. Mang tiếng là mua nhà riêng nhưng thật ra căn hộ cao cấp này chẳng khác gì căn biệt thự sang trọng của gia đình Ngọc Khanh, chỉ khác là căn biệt thự kia có vườn, có sân còn đây là một căn hộ chung cư.
Ngọc Khanh dắt Thục Nghi lên lầu 26, mở khóa căn nhà đi vào trong. Căn hộ này quả thực rất đẹp, rất tiện nghi, từ độ cao tầng này có thể ngắm cảnh của toàn thành phố. Căn hộ này cũng giống văn phòng làm việc của Đặng Vũ, có một cái cửa sổ sát sàn lớn để ngắm cảnh. Nghĩ đến đây Thục Nghi chợt nhớ đến cảnh tượng này hôm đó, có phải anh ta sợ mưa không, sao mà khi thấy trời đổ mưa liền đóng kín lại, hạ màn nữa? Thục Nghi mới nghĩ đến đó bỗng nhiên giật mình, lắc đầu, cái gì vậy, mình đang nghĩ đến anh ta ư?
"Thục Nghi, cậu thấy chỗ này thế nào?", Ngọc Khanh quay đầu nhìn Thục Nghi.
"Rất đẹp và tiện nghi. Mà Ngọc Khanh này...", Thục Nghi định hỏi Ngọc Khanh về chuyện ba cô một lần nữa.
"Thấy chưa, mình đảm bảo cậu sẽ thích, không uổng công mình đã đặt cọc mua nhà, sợ chậm trễ người ta lại mua mất. Mà cậu định nói gì?", Ngọc Khanh vội nói ra hết về tiền mua nhà mà không để ý đến gương mặt của Thục Nghi bây giờ.
"À không, không có gì cả", Thục Nghi gượng cười.
"Mình thật sự rất thích nơi này."
Câu nói vô tình của Ngọc Khanh như một cơn gió xua đi niềm hy vọng cuối cùng của Thục Nghi....
*******
Chiều ngày thứ hai kể từ lúc Đặng Vũ đi Brunei....
Thục Nghi đang ngồi sắp xếp hồ sơ cùng Linh thì điện thoại bất ngờ reo lên, cô vội bắt máy.
"Alo, Thục Nghi", giọng bà Hoa hốt hoảng.
"Mẹ, có chuyện gì sao?", Thục Nghi lo lắng.
"Ba con, không biết ông ấy bị gì không, bác sĩ đang cấp cứu cho ông ấy.", giọng bà Hoa nghẹn ngào.
Tay chân Thục Nghi như đóng băng, ba cô xảy ra chuyện gì thế này, mọi hôm ba vẫn bình thường cơ mà?
"Mẹ ở đó nhé, con chạy đến liền."
Thục Nghi nói rồi vội lấy túi xách, chạy nhanh đến bệnh viện. Vừa đến phòng bệnh của ba cô thì Thục Nghi thấy một loạt các bác sĩ, y tá đang cấp cứu cho ba, còn mẹ cô thì đứng ngoài cửa nước mắt thi nhau mà rơi.
"Mẹ có chuyện gì vậy?", Thục Nghi đến bên, cầm lấy bàn tay bà Hoa mà hỏi.
"Mẹ không biết, từ chiều đến giờ ba con vẫn bình thường nhưng đột nhiên ông ấy thở gấp, mẹ thấy không ổn nên lập tức gọi bác sĩ đến, họ đang cấp cứu bên trong nên không cho mẹ vào.", bà Hoa nước mắt chảy dài kể lại mọi chuyện.
Một lúc sau bác sĩ đi ra ngoài, gặp Thục Nghi và bà Hoa thì báo cáo sức khỏe của ông Toàn.
"Chúng tôi không ngờ bệnh tình ông nhà lại nặng như vậy, sau khi kiểm tra lại một lần nữa thì tôi thấy có chuyển biến xấu, cần phải tăng liều thuốc chữa trị, chi phí chắc chắn sẽ tốn kém hơn so với lúc đầu."
Bà Hoa sau khi nghe xong đau xót chạy vào kế bên giường ngồi xuống, vừa khóc vừa kêu "ông ơi". Còn Thục Nghi vẫn đứng ngoài cửa nhìn vào, cảnh tượng đó khiến cô đau xót, Đặng Vũ nói đúng, bệnh tình của ba cô không thể chờ lâu được nữa...
*****
Ngày thứ ba, Đặng Vũ vừa đáp chuyến bay thì quay về Thượng Vũ ngay, khi đi qua bàn thư ký, anh nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Thục Nghi, sau đó lạnh lùng nói.
"Thục Nghi, vào phòng làm việc."
Thục Nghi ngồi bần thần, không biết hồn đã đi đâu nên không nghe thấy Đặng Vũ nói gì cả cũng may có Linh bên cạnh nhắc nhở cô, cô vội đứng lên gõ cửa văn phòng rồi bước vào.
"Sao? Em đã có câu trả lời cho tôi chưa?"
Câu hỏi của Đặng Vũ đã đấm thẳng vào bức tường kiên cố nhất trong tim cô, Thục Nghi chỉ biết gật đầu.
"Tôi đồng ý với lời đề nghị của anh."
Một câu nói nhẹ tựa lông hồng nhưng đã thay đổi cả cuộc đời cô. Đặng Vũ nghe thấy lời nói của Thục Nghi thì nhếch môi cười đắc ý, anh đưa bàn tay ra hướng về phía cô.
"Lại đây."
Thục Nghi suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng đi tới, nắm lấy tay Đặng Vũ. Thấy Thục Nghi đã nắm lấy tay mình, anh vội thu tay lại, cô không đứng vững liền ngã ngồi vào lòng anh.
"Tốt lắm."
Thục Nghi lúc này thầm cười tự giễu cợt mình, lúc này cô có khác gì các cô gái bán thân, bán luôn lòng tự trọng của mình chứ? Trước đây cô luôn khinh thường những cô gái đó nhưng bây giờ thì sao, chính cô cũng đang đi lên vết xe đổ của họ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook