Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?
-
Chương 1: Rắc rối buổi phỏng vấn
11h trưa...
Thục Nghi cầm trên tay chiếc điện thoại ấn phím gọi. Sau một lúc reo chuông thì đầu dây bên kia cũng có người bắt máy:
"Alô em là Thục Nghi, chị là chị Giang phòng nhân sự tập đoàn Thượng Vũ đúng không ạ?"
"Đúng rồi. Em là người phỏng vấn ứng tuyển vị trí thư kí của tổng giám đốc phải không?"
"Dạ đúng. Chị hẹn em lúc 11h15 đến nhưng em đến sớm. Và bảo vệ bảo là phải có thẻ mới vào được ạ. Bây giờ..."
Thục Nghi chưa nói xong thì Giang bên đầu dây bên kia hiểu ra thì liền trả lời cắt ngang câu của cô:
"À chị hiểu rồi. Em đứng đó chị sẽ xuống giải quyết."
"Dạ."
Thục Nghi nghe xong lẳng lặng đứng yên một góc chờ Giang. Trong lúc đó cô cũng tranh thủ đưa mắt xung quanh. Không hổ danh là một tập đoàn lớn và nổi tiếng, kinh doanh về nhiều lĩnh vực như bất động sản, nhà hàng, khách sạn, trung tâm thương mại... Chỉ cần nghe tên "Thượng Vũ", nhìn sơ qua đại sảnh thôi cũng biết là sức mạnh và diện tích tòa nhà như thế nào: vừa lớn vừa sang trọng. Đèn chiếu sáng mọi góc trong đại sảnh, trước mắt cô là một hàng máy quẹt thẻ chấm công của nhân viên, theo như cô thấy thì đến 20 máy. Khi nãy đến trước cửa thì cô hết sức kinh ngạc vì toà nhà 72 tầng sừng sững giữa trung tâm thành phố. Thục Nghi biết tập đoàn này lớn mạnh nhưng thật sự nó nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Tập đoàn này là nơi hội tụ đủ những nhân tài vì chế độ đãi ngộ cũng như phỏng vấn việc làm rất khó. Mà không cần mời họ thì họ cũng tự đến xin việc vì nó đã có danh tiếng lâu đời.
Khi tập đoàn đăng tin tuyển thư kí cho tổng giám đốc thì có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp đến ứng tuyển, trong đó cũng có cô. Tuy biết mình thua về nhiều mặt nhưng cô vẫn muốn thử sức mình. Với lại nếu không tìm được việc làm thì chi phí sinh hoạt hàng tháng không thể trả, cũng không có tiền gửi về cho bố mẹ.
Suy nghĩ một hồi thì Thục Nghi nghe thấy ai đó đang gọi mình, tay cũng như đang bị ai đó giật. Cô giật mình thì thấy trước mặt mình một cô gái cũng khá trẻ, mặc đồ tươm tất, gương mặt được trang điểm kĩ càng trông rất đẹp. Đó có thể là Giang- người ở phòng nhân sự lúc nãy cô trò chuyện. Đúng là làm việc ở một tập đoàn như thế này thì việc chăm chút vẻ ngoài của mình là rất hiển nhiên, phải nói là càng đẹp càng tốt.
"Em là Thục Nghi?"
Thục Nghi nở nụ cười tươi trả lời:
"Dạ đúng rồi. Chị là chị Giang?"
"Ừ là chị."
"Sao chị có thể nhận ra em trong khi em với chị chưa từng gặp nhau?", quả thực Thục Nghi rất thắc mắc điều này.
"Em xinh thế này chị nhìn qua một lần hồ sơ của em là có thề nhớ được."
"Chị quá khen rồi. Chị ơi chuyện thẻ."
"Em đợi chị chút để chị giải quyết cho."
Nói xong Giang cất bước đến phòng bảo vệ. Khoảng 5 phút sau thì quay lại bảo Nghi:
"Em sang đó kí giấy nhận thẻ. Sau khi phỏng vấn xong thì xuống đây trả nhé và nhớ không được làm mất. Vì công ty của chị có quy định ai muốn vào công ty đều phải có thẻ, người nhà của nhân viên đến thì cũng chỉ có thể đợi dưới sảnh như vậy đến khi nhân viên xuống. Lát em vào thì đến máy kiểm cuối dãy bên tay trái là dành cho những trường hợp không phải là nhân viên."
"Dạ em hiểu rồi."
"Mà em muốn lấy thẻ bây giờ hay lát nữa lấy rồi phỏng vấn luôn?"
"Không phải bây giờ em lấy rồi phỏng vấn luôn hả chị? Đến giờ rồi nè.", Thục Nghi ngơ ngác.
"Thôi rồi chị quên báo em là sếp tổng có việc đột xuất nên hoãn lại buổi phỏng vấn và dời lại 14h chiều. Chị xin lỗi nhé."
"Dạ không sao đâu chị. Chắc chị nhiều việc quá nên quên thôi."
"Thật ngại quá. Thôi em đi đâu đó rồi 14h quay lại nhé. Chị còn có công việc chị lên trước nha. Chào em."
"Dạ em chào chị".
Thục Nghi cười chào Giang rồi lại thở dài một hơi. Dời lại 14h mà bây giờ mới 11h, phải làm gì cho hết thời gian đây? Về nhà thì không được vì giờ nắng lắm, cô cũng lười. Đành chịu thôi ngồi ở đây đợi, vừa tránh nắng vừa có máy điều hòa. Đây đúng là biện pháp tốt nhất lúc này, trong thời tiết nóng bức như ở thành phố...
Thục Nghi cầm trên tay chiếc điện thoại ấn phím gọi. Sau một lúc reo chuông thì đầu dây bên kia cũng có người bắt máy:
"Alô em là Thục Nghi, chị là chị Giang phòng nhân sự tập đoàn Thượng Vũ đúng không ạ?"
"Đúng rồi. Em là người phỏng vấn ứng tuyển vị trí thư kí của tổng giám đốc phải không?"
"Dạ đúng. Chị hẹn em lúc 11h15 đến nhưng em đến sớm. Và bảo vệ bảo là phải có thẻ mới vào được ạ. Bây giờ..."
Thục Nghi chưa nói xong thì Giang bên đầu dây bên kia hiểu ra thì liền trả lời cắt ngang câu của cô:
"À chị hiểu rồi. Em đứng đó chị sẽ xuống giải quyết."
"Dạ."
Thục Nghi nghe xong lẳng lặng đứng yên một góc chờ Giang. Trong lúc đó cô cũng tranh thủ đưa mắt xung quanh. Không hổ danh là một tập đoàn lớn và nổi tiếng, kinh doanh về nhiều lĩnh vực như bất động sản, nhà hàng, khách sạn, trung tâm thương mại... Chỉ cần nghe tên "Thượng Vũ", nhìn sơ qua đại sảnh thôi cũng biết là sức mạnh và diện tích tòa nhà như thế nào: vừa lớn vừa sang trọng. Đèn chiếu sáng mọi góc trong đại sảnh, trước mắt cô là một hàng máy quẹt thẻ chấm công của nhân viên, theo như cô thấy thì đến 20 máy. Khi nãy đến trước cửa thì cô hết sức kinh ngạc vì toà nhà 72 tầng sừng sững giữa trung tâm thành phố. Thục Nghi biết tập đoàn này lớn mạnh nhưng thật sự nó nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Tập đoàn này là nơi hội tụ đủ những nhân tài vì chế độ đãi ngộ cũng như phỏng vấn việc làm rất khó. Mà không cần mời họ thì họ cũng tự đến xin việc vì nó đã có danh tiếng lâu đời.
Khi tập đoàn đăng tin tuyển thư kí cho tổng giám đốc thì có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp đến ứng tuyển, trong đó cũng có cô. Tuy biết mình thua về nhiều mặt nhưng cô vẫn muốn thử sức mình. Với lại nếu không tìm được việc làm thì chi phí sinh hoạt hàng tháng không thể trả, cũng không có tiền gửi về cho bố mẹ.
Suy nghĩ một hồi thì Thục Nghi nghe thấy ai đó đang gọi mình, tay cũng như đang bị ai đó giật. Cô giật mình thì thấy trước mặt mình một cô gái cũng khá trẻ, mặc đồ tươm tất, gương mặt được trang điểm kĩ càng trông rất đẹp. Đó có thể là Giang- người ở phòng nhân sự lúc nãy cô trò chuyện. Đúng là làm việc ở một tập đoàn như thế này thì việc chăm chút vẻ ngoài của mình là rất hiển nhiên, phải nói là càng đẹp càng tốt.
"Em là Thục Nghi?"
Thục Nghi nở nụ cười tươi trả lời:
"Dạ đúng rồi. Chị là chị Giang?"
"Ừ là chị."
"Sao chị có thể nhận ra em trong khi em với chị chưa từng gặp nhau?", quả thực Thục Nghi rất thắc mắc điều này.
"Em xinh thế này chị nhìn qua một lần hồ sơ của em là có thề nhớ được."
"Chị quá khen rồi. Chị ơi chuyện thẻ."
"Em đợi chị chút để chị giải quyết cho."
Nói xong Giang cất bước đến phòng bảo vệ. Khoảng 5 phút sau thì quay lại bảo Nghi:
"Em sang đó kí giấy nhận thẻ. Sau khi phỏng vấn xong thì xuống đây trả nhé và nhớ không được làm mất. Vì công ty của chị có quy định ai muốn vào công ty đều phải có thẻ, người nhà của nhân viên đến thì cũng chỉ có thể đợi dưới sảnh như vậy đến khi nhân viên xuống. Lát em vào thì đến máy kiểm cuối dãy bên tay trái là dành cho những trường hợp không phải là nhân viên."
"Dạ em hiểu rồi."
"Mà em muốn lấy thẻ bây giờ hay lát nữa lấy rồi phỏng vấn luôn?"
"Không phải bây giờ em lấy rồi phỏng vấn luôn hả chị? Đến giờ rồi nè.", Thục Nghi ngơ ngác.
"Thôi rồi chị quên báo em là sếp tổng có việc đột xuất nên hoãn lại buổi phỏng vấn và dời lại 14h chiều. Chị xin lỗi nhé."
"Dạ không sao đâu chị. Chắc chị nhiều việc quá nên quên thôi."
"Thật ngại quá. Thôi em đi đâu đó rồi 14h quay lại nhé. Chị còn có công việc chị lên trước nha. Chào em."
"Dạ em chào chị".
Thục Nghi cười chào Giang rồi lại thở dài một hơi. Dời lại 14h mà bây giờ mới 11h, phải làm gì cho hết thời gian đây? Về nhà thì không được vì giờ nắng lắm, cô cũng lười. Đành chịu thôi ngồi ở đây đợi, vừa tránh nắng vừa có máy điều hòa. Đây đúng là biện pháp tốt nhất lúc này, trong thời tiết nóng bức như ở thành phố...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook