A! Đụng trúng người ta rồi!

Tay chân phản ứng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đống tài liệu họp rơi vãi đầy đất, Phạm Y không nén nổi mà sa sầm mặt.

Xong rồi, chuyện này còn thảm hơn là đi làm muộn. Haiz! Tục ngữ nói không sai, dục tốc bất đạt, bây giờ cô chính là như vậy.

"Thiệt là, đều tại anh đó......."

Phạm Y ảo não hất cằm lên, chỉ tay vào người gây họa khiến cho tài liệu của cô rơi vãi đầy đất, nhưng mà khi cô ngước mắt lên thì vừa lúc đối mặt với Mộ Duy Dung. Ánh mắt của hai người giao nhau, lời chưa nói đã đột ngột dừng lại.

Sau một lúc lâu, Phạm Y mới kinh ngạc kêu lên: "Là anh!" Cái tên xấu xa đang giữ chìa khóa của mình!

Duy Dung cũng hết sức kinh ngạc nhìn cô, "Là cô!" Đồ mù đường vừa mới ầm ĩ với mình ở ngoài cổng?

Mộ Duy Dung nhìn xấp tài liệu Phạm Y ôm trên tay và đống tài liệu tán loạn dưới đất mà suy nghĩ đứt đoạn.

Thật ra từ lúc cô nói địa chỉ Cạnh Thiên, thấy cô chạy vọt vào thang máy thì đã đoán chừng cô thật sự là nhân viên của Cạnh Thiên, anh cũng mừng thầm. Nhưng anh không ngờ rằng cô lại là thư ký.

Cô ta là thư ký của Vi Vân sao? Cô gái nhỏ mà cậu ta trịnh trọng phó tác đó hả? Mong là không phải, anh ích kỷ hi vọng.

Nhìn thấy anh, đầu óc của Phạm Y cũng đang ở trong trạng thái ngừng hoạt động giống như Duy Dung. Theo bản năng cô liếc trộm người đứng cạnh Mộ Duy Dung, đó trưởng phòng nhân sự, nhìn sang bên kia là quản lý phòng kế hoạch và trưởng phòng nghiệp vụ. Không cần hỏi cũng biết tên ác tính giữ chìa khóa xe cô này là ai.

Hôm nay cô làm sao mà may như chó vậy? Phạm Y dở khóc dở cười, mặt mũi nhăn nhó thần kinh căng thẳng.

"Trưởng phòng nhân sự, vị này là......." Duy Dung liếc nhìn Phạm Y, quay sang hỏi trưởng phòng nhân sự.

Trưởng phòng nhân sự lập tức cung kính giới thiệu: "Oh, cô ấy là thư ký Tả, thư ký riêng của tổng giám đốc. Ngoài chức vị đó ra, thư ký Tả còn phụ trách phối hợp với người đứng đầu các bộ phận trong công ty."

Nói trắng ra cô là thư ký của Vi Vân, xử lý chuyện riêng tư của cậu ta, còn phối hợp xử lý chuyện công ty, là tâm phúc kiêm hai chức.

Phạm Y tức giận trợn mắt, thầm thở dài: Haiz, có cần giới thiệu rõ ràng như thế không? Cứ như cô và anh Vi Vân có quan hệ mập mờ ý.

"Vậy về sau lịch trình của tôi đều là do thư ký Tả sắp xếp sao?" Duy Dung khẽ nhếch lên môi, cười rất xấu xa.

"Đúng vậy." Trưởng phòng nhân sự gật đầu lia lịa như đầy tớ.

"Thư ký Tả, trước khi tổng giám đốc Vi trở về, hai người chúng ta hãy hợp tác vui vẻ nhé." Duy Dung nhìn cô, cười xấu xa.

Phạm Y cực kỳ bực mình nhưng ngại vì có mấy nhân viên quan trọng của công ty ở đây, chỉ có thể lúng túng cười theo. "Mong rằng như vậy." Trong lòng lại hận lúc này không có cái lỗ nào để chui vào.

Lần này cô thật sự ngơ ngẩn. Nếu anh Vi Vân biết ngày đầu tiên cô đã gây sự với bạn tốt của anh kiêm tổng giám đốc Cạnh Thiên mới nhậm chức, không biết anh sẽ cảm thấy thế nào? Chắc chắn sẽ rất đau lòng, cũng rất thất vọng.

"Mọi người lại nhặt tài liệu cho thư ký Tả đi." Duy Dung cố ý ra vẻ đồng tình, ôn hòa, thân thiện với cấp dưới.

"Đúng, đúng, mọi người cùng giúp thư ký Tả nhặt mấy thứ rơi dưới đất lên nào." Trưởng phòng nhân sự lập tức ra vẻ nịnh hót, xung phong cúi người xuống nhặt tài liệu dưới đất.

Mọi người thấy thế, cũng rối rít giúp một tay, cũng chỉ có mấy cái đầu là lộ ra. Giữa tình thế này Phạm Y chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ.

Cùng một ngày, hai người giao chiến hai lần. Kết quả giống nhau, anh ta lại chiếm thế thượng phong. Thảm quá!

Phạm Y học được kĩ năng tốc ký ở trường, sau khi ra xã hội, khả năng ghi chép trong cuộc họp càng giúp cô thuận buồm xuôi gió. Vì vậy khi cuộc họp kết thúc cô cũng dừng bút.

Hồi trước sau khi họp xong Phạm Y thường dùng mấy phút để kiểm tra lại nội dung vừa mới tốc ký, sau đó đặt trên bàn anh Vi Vân. Cô không quen chất đống công việc, trừ phi là việc quá nhiều, nhất thời bận bịu không xong thì lại là chuyện khác.

Nhưng hôm nay trải qua mấy chuyện bực mình lại xấu hổ liên tiếp, cô không muốn đưa nội dung cuộc họp đến phòng tổng giám đốc đáng ghét đó.

"Làm sao bây giờ?" Phạm Y một tay chống cằm, tay kia không ngừng quay bút, miệng nhỏ chu lên.

Cô thật sự không muốn gặp lại cái tên kia nữa, ít nhất vào hôm nay. Cô chịu giễu cợt và chế nhạo của anh ta đủ rồi, chịu sự bá đạo ngang ngược của anh ta đủ rồi. Cô không hề muốn tiếp xúc với anh ta, thế nhưng phần ghi chép phải làm sao bây giờ?

Thở dài, Phạm Y chán nản rũ vai xuống, càng muốn cố gắng lại càng hỏng bét.

Sau khi cuộc họp kết thúc, giám đốc và các nhân viên tham gia cuộc họp nhanh chóng tản đi, Duy Dung phát hiện hiệu suất làm việc của cô rất khá, cuộc họp kết thúc cũng là lúc cô ghi chép xong.

Nhưng sau đó lại không thấy cô đưa nội dung ghi chép cho anh, còn không ngừng nheo mắt, tiếp đó còn không ngừng than ngắn thở dài, anh không khỏi tò mò dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

Anh đứng trước mặt cô gần mười phút, cô gái này chẳng những không phát hiện sự tồn tại của anh mà vẫn còn trong trạng thái ngơ ngẩn, không ngừng lẩm bẩm một mình.

"Thư ký Tả, thư ký Tả!" Duy Dung khẽ gọi cô mấy tiếng.

Đợi mãi không thấy cô đáp lại, cuối cùng Mộ Duy Dung không nhìn nổi nữa, chạy tớ khua tay trước mặt cô, ghé vào tai cô hô to: "Trở về hiện tại đi, thư ký Tả."

"Á!" Đột nhiên có cánh tay trước mắt, Phạm Y sợ đến thét chói tai, bút đang chuyển động trên tay cũng rơi xuống.

Mộ Duy Dung cười giễu cợt: "Thư ký Tả, cô cũng hồ đồ quá rồi." Giờ làm việc mà mất hồn thật vô cùng thất trách.

Phạm Y hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Duy Dung đang cười rất gian trá, thở hổn hển đánh vào cánh tay đang hua hua trước mắt. "Ai cần anh lo!"

Lúc này, Phạm Y rất không cẩn thận quên mất anh là tổng giám đốc mới, trong đầu còn coi anh là cái đồ xấu xa giữ chìa khóa xe của mình.

"Thư ký Tả, cô nói đùa rồi, tôi là tổng giám đốc, tôi không quan tâm thì xin hỏi còn ai có thể quan tâm cô?" Nghiêng người nhìn cô chăm chú, Duy Dung bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì ngược lại.

Thôi xong rồi, cô lại như người mất hồn rồi! Phạm Y nhăn mặt, đầu lại bắt đầu có cảm giác hơi đau.

Duy Dung thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng lộ vẻ đáng thương, nhất thời cảm giác hành động của mình hình như cũng quá đáng, thế là mềm lòng nhẹ giọng. "Vẻ mặt này của cô khó coi quá."

"Ai cần anh nhìn." Phạm Y không hề cảm kích lại gắt lên.

Không để ý tới tính tình hay cáu gắt của cô, Duy Dung kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, nói: "Thật ra thì tôi rất ngạc nhiên, không ngờ cô lại là thư ký của Vi Vân."

Chợt một ý nghĩ thoáng qua, nghi hoặc càng tăng lên.

Cô là người thứ ba giữa Sở Tịnh và Vi Vân sao? Cô thúc giục Sở Tịnh đến Châu Âu giải sầu, chuyện tiến triển ra sao?

"Tôi không phụ trách công việc đối ngoại." Phạm Y trả lời với giọng không được tốt.

Không phụ trách công việc đối ngoại? Ý của cô đúng là cô chỉ phụ trách đi theo Vi Vân.

Duy Dung nhíu mày, bởi nghi ngờ nên nhìn cô với vẻ mặt quỷ dị. "Vậy ý của cô là, cô chỉ phụ trách chuyện có liên quan đến Vi Vân?"

"Không sai." Phạm Y không nghi ngờ gì gật đầu.

Cái đuôi hồ ly dần dần lộ ra rồi. Duy Dung cười lạnh.

"Không biết là phụ trách công việc cấp trên, hay là phụ trách chuyện trên giường đây?" Duy Dung hỏi với giọng khinh miệt.

Nghe vậy, Phạm Y tức giận trừng mắt nhìn anh, "Lời này của anh là có ý gì?" Trời ạ! Cái tên này chẳng lẽ cho rằng mình là…

Người tình của anh Vi Vân?

Anh như cười như không, "Ý trên mặt chữ đó." Nếu như không ngu ngốc thì sẽ hiểu ngay.

Phạm Y nghiêm túc giải thích: "Tôi với anh cả Vi Vân ở công ty chỉ đơn thuần là quan hệ công việc. Bình thường có tiệc đều do chị Tịnh đi cùng anh Vi Vân; công việc kinh doanh ở nhà máy và cửa hiệu đã có tổ nghiệp vụ, nếu không thì do Tiêu Mai phụ trách liên lạc, còn tôi chỉ phụ trách công việc hành chính và sắp xếp lịch trình cho anh Vi Vân. Cho nên trừ phi là nhân viên công ty, nếu không thì hiếm khi nhìn thấy tôi."

Oh đó, tức giận. Không sao, hôm nay tạm hỏi vậy, dù thế nào đi nữa thì anh cũng có thời gian thăm dò chân tướng.

Nhưng mà, cô ta gọi anh Vi Vân, anh Vi Vân. Hừ! Gọi thân thiết như vậy, làm cho người ta khó có thể không nghi ngờ cô và Vi Vân có quan hệ mập mờ. Duy Dung thầm cười giễu cợt.

Phạm Y không biết câu trả lời của mình vào tai Duy Dung lại thành giấu đầu hở đuôi. Duy Dung lại hỏi tiếp: "Sở Tịnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải vì cãi nhau với Vi Vân nên cô ấy mới một mình chạy đến Châu Âu giải sầu chứ?”

Thật ra thì đến bây giờ, Duy Dung vẫn không tin Sở Tịnh thật sự đã xảy ra chuyện.

Phạm Y lắc đầu. "Không phải. Tình cảm của chị ấy và anh Vi Vân rất tốt, anh chị không có cãi nhau." Nghĩ đến Sở Tịnh, sắc mặt cô xấu đi.

Thấy dáng vẻ rưng rưng nước mắt của cô, Duy Dung vươn tay siết chặt lấy mặt cô, cười hỏi dò: "Ôi, không phải cô sắp khóc đấy chứ?"

"Anh mới là người sắp khóc.” Phạm Y kiêu ngạo ngẩng mặt lên.

Duy Dung tức giận liếc nhìn cô. "Đúng rồi, cô và Vi Vân, Sở Tịnh rốt cuộc có quan hệ gì?"

Nghĩ đến Vi Vân phó thác công ty cho anh còn muốn anh chăm sóc cô, khiến Duy Dung cảm giác rất kỳ quái, nhưng lúc ấy Vi Vân tâm trạng đang rất tồi tệ, anh không tiện hỏi nhiều.

"Hàng xóm." Phạm Y trả lời không chút nghĩ ngợi.

"Muốn lừa tôi hả?" Duy Dung không vui nhíu mày.

Phạm Y tức giận mím môi, khẽ hừ một tiếng. "Lừa anh có kẹo ăn chắc?"

"Cô ăn không?" Anh cười hỏi.

Phạm Y làm ra vẻ ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’: "Không ăn." Không còn cách nào khác, có thể cô là ngoại lệ của phụ nữ, không hứng thú với đồ ngọt.

"Vậy thì đúng rồi." Nhìn nét mặt chán ghét của cô, Duy Dung không nhịn được cười lớn.

Tìm được con gái không thích đồ ngọt là chuyện rất khó, Duy Dung thật sự không ngờ cô lại là ngoại lệ đó, điều này làm anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Cười, cười chết anh đi!" Phạm Y lạnh lùng liếc mắt, không vui nhỏ giọng nói thầm.

Thu hồi nụ cười. Hỏi nửa ngày Duy Dung vẫn không có được đáp án, anh không nhịn được lại nhắc nhở: "Thư ký Tả, cô còn chưa có nói cho tôi biết, cô và Vi Vân chính xác là có quan hệ gì?"

Phạm Y vẫn trả lời hời hợt: "Hai chữ hàng xóm này anh hiểu được chứ." Chẳng qua bọn họ thân mật hơn một chút.

Nhưng không thể nói ra, biểu hiện của Phạm Y ở công ty rất xuất sắc, cô không chỉ quản lý hành chính của công ty đâu vào đấy, cũng sắp xếp lịch trình của Vi Vân không hề qua loa. Và càng không có ai biết rằng rất nhiều dự án lớn công ty nhận được trong một hai năm nay, trong đó mấy hạng còn được quốc gia quyết định khen thưởng sáng tạo, đều là do cô nghĩ ra.

Nhưng tác phong làm việc của Phạm Y khiêm tốn cũng không lấy làm cao ngạo, yêu cầu Vi Vân không công bố những chuyện này ra ngoài, cô vẫn làm chức thư ký nhỏ như trước.

Có một cô thư ký trách nhiệm lại chuyên nghiệp như vậy giúp Vi Vân quản lý tất cả, công việc của Vi Vân nhẹ nhõm đi không ít. Sở Tịnh lại càng không cần lo trước lo sau, chỉ cần ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp cùng hôn phu đi dự tiệc là được.

Dĩ nhiên, điều này là bí mật giữa cô, Sở Tịnh và Vi Vân, không cần thiết nói cho những người khác, dĩ nhiên bao gồm cả anh ta. Nghĩ tới đây, Phạm Y không khỏi lại nghĩ đến việc Sở Tịnh mất tích, nội tâm thoáng chốc cực kỳ khổ sở.

Nét mặt Phạm Y đông cứng lại, một lúc lâu không thấy chớp mắt, rất dễ dàng thấy được linh hồn nhỏ bé của cô đã không có ở đây, tâm trí không biết đã chạy tới nơi nào.

Không thích cảm giác bị bỏ quên, vả lại từ nhỏ đến lớn, bình thường đều do anh bỏ quên người ta, vẫn chưa có người nào dám quên mất sự tồn tại của anh, Duy Dung dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn trước mặt cô, không vui nhắc nhở: "Thư ký Tả, lúc nói chuyện với người khác mà tâm trí lại đi vào cõi thần tiên, hình như có vẻ không tôn trọng đối phương lắm thì phải!"

Giật mình, Phạm Y mở mắt phủ nhận: "Tôi có đi vào cõi thần tiên đâu."

"Vậy sao? Như vậy xin hỏi cô, vừa rồi tôi nói gì?" Duy Dung cười lạnh hỏi ngược lại.

"Vừa rồi? Nói gì?" Phạm Y nhìn anh, lại cúi đầu suy tư một lát, cuối cùng mới ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn anh. "Anh vừa mới nói gì sao?" Cô không nghe thấy anh nói.

"Đương nhiên là có." Cười mỉa mai, Duy Dung hừ mũi, "Thấy chưa, rõ ràng là không trả lời được." Nói cô lạc vào cõi thần tiên cô còn sống chết không thừa nhận, thật là con nhóc ngang ngạnh.

Duy Dung tỏ vẻ mặt bỡn cợt, thật ra đáy lòng đã sớm cười to.

Mà Phạm Y còn không biết mình bị trêu đùa, cúi thấp đầu xuống, mặt xấu hổ lúng túng.

"Tôi có thể xin hỏi, tôi đã từng đắc tội với anh hay là kiếp trước có kết thù oán với anh sao?" Nhìn gương mặt tuấn tú tươi cười của Mộ Duy Dung, Phạm Y hận không thể đánh vào cái mặt đó.

Duy Dung nghiêng đầu, làm bộ tự hỏi, thật lâu sau, anh mới hờ hững lắc đầu. "Hình như không có."

"Vậy sao anh cứ chuyên gây phiền toái cho tôi?" Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh.

Vi Vân muốn cô trợ giúp tổng giám đốc mới, để cho anh có thể thuận lợi tiếp nhận trong thời gian ngắn, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên mà giữa bọn họ đã có khúc mắc, xem ra cuộc sống tương lai sẽ đầy gian nan!

"Là tự cô nhỏ mọn đấy chứ." Anh hờ hững nói.

Gì cơ!?

Nghe vậy, Phạm Y giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Là anh ta giữ chìa khóa xe của mình, là anh đụng phải mình làm rơi tư liệu của mình, là anh sau khi cuộc họp kết thúc còn cố ý tìm mình tranh cãi, sao lại thành lỗi của mình hết vậy?

Kéo ghế ra, Phạm Y cầm bản nội dung cuộc họp trên bàn lên, lườm anh, không nói một lời đi ra khỏi phòng họp.

Oh đó! Tức giận rồi.

Anh nhíu mày, như cười như không nói, "Không đánh mà lui, người ta gọi là đào ngũ."

"Tổng giám đốc, nếu như anh có thời gian rảnh rỗi ngồi ở đây, phiền anh phê duyệt nội dung cuộc họp đã được ghi lại, công văn đã đặt trên bàn." Phạm Y rút chân đang định bước ra phòng họp, xoay người nhét nội dung cuộc họp vừa ghi vào tay anh.

Anh liếc cô đầy xấu xa, "Cô là thư ký của tôi, đúng không?"

Cô cảnh giác nhìn mặt anh, trả lời với giọng điệu không tốt: "Đúng vậy." Kỳ quái, anh ta không phải biết rõ còn hỏi sao? Có vấn đề!

"Vậy thì hãy giúp đỡ tôi, để cho tôi trong thời gian ngắn nhất có thể nắm rõ tình trạng công ty, có phải việc của thư ký cô nên làm không?"

Nhìn anh, cô trầm tư một lúc lâu, trong lòng không ngừng suy đoán, rốt cuộc anh ta có ý gì?

"Có phải không? Thư ký Tả, cô vẫn chưa trả lời tôi đấy." Anh cười rất xấu xa.

Vẻ mặt cô nặng nề, gật đầu. "Đúng vậy." Kỳ lạ, sao thần kinh và tế bào khắp người đều run rẩy?

"Như vậy, cô hãy đưa bản ghi chép này vào phòng làm việc của tôi, còn nữa, tôi cũng cần cô giúp tôi làm tất cả báo cáo vận chuyển buôn bán của công ty, càng chi tiết càng tốt." Duy Dung đưa bản ghi chép cô mới vừa bỏ vào trong tay anh cho cô.

"Ơ!" Dạ dày co rút. Ba lần đụng độ, Phạm Y thảm bại lần nữa. Đáng hận!

Lại mất hồn rồi!

Phạm Y buồn bã trở về phòng làm việc, ảo não hận không thể nghĩ ra cách vượt qua trở ngại.

"Phạm Y, hôm nay cuộc họp có quyết định quan trọng gì à?"

Tiểu Mai đang uống cà phê, vừa thấy Phạm Y đi vào phòng làm việc, vội vàng cũng rót chén cà phê cho cô."Uống đi."

"Cô xem đi." Phạm Y đưa bản ghi chép trên tay tới trước mặt cô. "Nhưng mà năm phút sau tôi phải đưa cho tổng giám đốc mới phê duyệt rồi."

Cô tiện tay cầm tách cà phê trên bàn uống một ngụm thật to, ừ, không tệ, độ nóng vừa phải, một ngụm to nữa, thế là mọi chuyện phiền hà được giải tỏa.

“Chà!" Tiêu Mai không thể tin được nhìn bản ghi chép cuộc họp trước mắt, mặt khổ sở: "Không thể nào, đọc cái này còn lâu mới xong, cô có thể nói đơn giản cho tôi nghe không?"

Để tách cà phê xuống, Phạm Y bận rộn tìm kiếm trong ngăn tủ tài liệu kinh doanh của công ty mấy năm nay, cùng mấy kế hoạch và hợp đồng đã hoàn thành và chưa hoàn thành trong tháng, nói bất đắc dĩ: "Không còn cách nào khác, bây giờ tôi phải đi làm cho anh ta báo cáo kinh doanh của công ty."

Tiêu Mai nhăn mặt. "Thôi, bao giờ cô rảnh nói cho tôi biết là được."

"Ngại quá." Phạm Y cười áy náy.

"Không sao." Tiêu Mai nhún vai."Đúng rồi, trưa nay cô cần tôi mang cơm lên cho không?"

Không có cách nào khác, Phạm Y làm việc luôn quên thời gian ăn cơm, đợi đến khi cô cảm thấy đói bụng thì phòng ăn nhân viên cũng nghỉ ngơi.

Phạm Y nhìn tài liệu trong tay, trầm tư một chút. "Ừ, có lẽ nhờ cô mang lên cho tôi." Phải làm hết báo cáo kinh doanh của công ty e rằng phải làm quá thời gian ăn cơm rồi.

Cô nói tiếp: "Đúng rồi, thuận tiện cũng mang giúp tân tổng giám đốc một suất.”

"Cái gì?" Tiêu Mai kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.

Phạm Y thở dài bất đắc dĩ, "Trừ phi cô muốn nghe một con sư tử đói kêu to."

"Oh, nói cũng phải." Tiêu Mai lập tức tỏ vẻ hiểu rõ.

Khi đói bụng bình thường tính tình sẽ không tốt lắm, nhất là đàn ông. Vì vậy, vì cuộc sống tương lai có thể trôi qua vui vẻ, vẫn phải để cho anh ta không đói bụng nghe báo cáo.

"Chúc tôi may mắn đi." Đi ngang qua Tiêu Mai thì Phạm Y làm vẻ mặt khoa trương. Tiêu Mai cũng rất hiểu ý làm dấu chữ thập ở trước ngực, chân thành cầu nguyện cho cô, khẽ nói nói: "Chúa Trời sẽ luôn ở bên cậu."

Hít một hơi thật sâu, tâm trạng thấp thỏm dần bình tĩnh lại, hơi thở gấp gáp trở lại bình thường, Phạm Y mới giơ tay lên gõ nhẹ vào cửa phòng làm việc tổng giám đốc.

"Mời vào."

Tầm mắt rơi vào công văn trên tay người Mộ Duy Dung, không ngẩng đầu lên.

Thấy Phạm Y nhìn chằm chằm vào công văn trên tay mình, ánh mắt chuyên chú. Cũng là phòng làm việc này, đáng tiếc người kia cũng không phải anh cả Vi Vân mà cô quen.......

"À....... Ừm......." Phạm Y mấp máy môi, cố gắng duy trì thái độ tự nhiên.

"Chờ tôi thêm một phút là xong rồi." Duy Dung đẩy mắt kính lên, nhanh chóng di động bút ngòi vàng, ngay sau đó ký tên lên công văn, lúc này mới ngẩng đầu lên.

"Ngồi đi." Duy Dung chỉ vào cái ghế sa lon cách đó không xa.

Vẻ mặt cô nghiêm túc, nói hờ hững: "Không cần, tôi đứng là được rồi."

"Sợ tôi ăn thịt cô à?" Thấy vẻ mặt cứng ngắc của cô, anh không nhịn được đùa cợt.

"Không, không phải." Bị vạch trần, Phạm Y rất lúng túng.

"Vậy thì đi tìm chỗ ngồi đi." Duy Dung đi đến ghế sa lon, hai người ngồi xuống ghế. "Tôi không có thói quen ngẩng đầu nghe báo cáo."

Sau đó anh lại hỏi: "Đúng rồi, phải bao lâu mới báo cáo xong?"

"It nhất cũng phải hai, ba giờ." Cạnh Thiên là xí nghiệp lớn, mấy dự án gần đây thì phải báo cáo rất lâu, nhưng mà cô đã rút gọn khá nhiều rồi.

Duy Dung trầm tư. "Tôi muốn trợ lý đưa hai tách cà phê và một chút điểm tâm vào."

"Hả?" Phạm Y Lộ tỏ vẻ nghi ngờ.

"Sắp mười một giờ rồi, cô báo cáo, chỉ sợ chúng ta cũng không có cơm trưa mà ăn." Anh cũng không phải là hạng cấp trên ngược đãi cấp dưới.

"Được." Cô nhấn nút điện thoại, nối với phòng trợ lý giao cho Tiểu Chu: "Tiểu Chu, mang hai tách cà phê, làm phiền anh đến công ty đối diện......."

Phạm Y đang giao phó cho trợ lý, đột nhiên trước mắt hiện ra một bàn tay to nhấn tắt điện thoại của cô, Phạm Y kinh ngạc nhìn anh.

"Thôi, chúng ta đến nhà hàng đối diện công ty ăn cơm, sau đó cô báo cáo luôn." Anh cười lưu manh, vẻ mặt vô cùng quan tâm.

"Vừa ăn vừa báo cáo?" Chưa từng có kinh nghiệm, mặc dù cô đã cùng anh cả Vi Vân nhưng Vi Vân là chồng của Sở Tịnh, vì để tránh lời đồn đại không hay, trừ phi Sở Tịnh cũng ở đây, nếu không cô tuyệt đối không ra ngoài ăn với Vi Vân.

"Có vấn đề gì?" Anh như cười như không, nghiêng người, tiến lại gần nhìn cô, hơi thở phả lên mặt cô.

Cô lập tức nín thở, không dám cử động, sững sờ nhìn gương mặt anh tuấn cười xấu xa của anh.

"Không dám, anh là tổng giám đốc, do anh quyết định." Dân không đấu với quan, đạo lý này cô hiểu.

"Sao còn chưa đi?"

Nháy mắt sau đó, anh cầm lấy tài liệu trên tay cô, tay kia nắm bàn tay nhỏ bé của cô.

"Anh làm gì vậy?" Mắt to mắt nhìn chằm chằm tay anh.

Duy Dung buồn cười, nhướng mày. "Ăn cơm, nghe báo cáo!"

Phạm Y bực mình chỉ vào bàn tay đang nắm tay cô."Tự tôi sẽ đi."

Cô không biết anh và thư ký của anh đối xử với nhau thế nào, nhưng đối với Phạm Y mà nói, mập mờ như vậy, cô không thể thích ứng, huống chi hôm nay cô mới bị anh trêu tức vẫn còn chưa tiêu.

"Để ý vậy à?" Anh cười khẽ.

"Tôi không quen, cũng không thích." Hơn nữa đối tượng là anh.

"Như vậy cô tốt nhất nên quen, bởi vì cô là thư ký của tôi, về sau cùng tôi đi dự tiệc, còn nhiều tình huống thân thiết nữa." Anh cố ý đưa tay vòng qua hông cô.

"Buông tôi ra!" Mặt của cô biến thành màu đen, ra sức giãy dụa. "Tôi không tham dự tiệc đâu." Trước kia, đó là công việc của Sở Tịnh.

"Đó là ngày trước, bắt đầu từ hôm nay, cô phải cùng với tôi xuất hiện tại các bữa tiệc." Đây là mệnh lệnh, anh là tổng giám đốc có quyền quyết định.

“Anh thật ngang ngược." Cô kháng nghị.

"Chẳng phải cô đã lĩnh giáo rồi sao?" Nghiêng người về phía trước, hơi thở nóng bỏng của anh phả bên tai cô, làm tim cô đập nhanh hơn. "Tôi......."

Phạm Y chưa nói hết, anh lập tức lại gần, miệng nói chuyện đương nhiên, mà khóe miệng nở nụ cười rộng thêm. "Tôi biết rõ cô là thư ký của tôi, còn Vi Vân đặc biệt giao phó phải chăm sóc cô thật tốt."

Ai cũng có thể sa thải, duy chỉ cô em gái tốt không thể bị sa thải. Nhưng mà anh cảm thấy chuyện cũng không đơn giản, nếu không Sở Tịnh cũng sẽ không một mình đến Châu Âu giải sầu.

Phạm Y hoàn toàn bất lực với nụ cười quỷ dị của Duy Dung.

Hazi, anh cả Vi Vân, cái người này là bạn tốt anh đấy à?!

Lại một lần nữa, Phạm Y thua trận.

Thua không nói lại được với Duy Dung, cảm thấy không còn sức lực nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương