Phạm Y không thể ngờ rằng, Vi Vân đã đưa Sở Tịnh về, hơn nữa còn bình an trở về Đài Loan mà không mất một sợi tóc.

Trong nháy mắt nhìn thấy hai người họ, cô khiếp sợ gần như không nói nên lời.

"Chị Tịnh, rốt cuộc chị cũng về rồi! Anh Vi Vân, anh đưa chị Tịnh trở về rồi, em biết ngay anh không gạt em, anh nhất định có thể đưa chị Tịnh trở về bình an."

Cô vui mừng ôm Sở Tịnh rồi ôm Vi Vân nhảy lên.

Cuối cùng theo ý Sở Tịnh, Vi Vân dứt khoát thay mặt bà xã ôm chặt em gái này. Không còn cách nào khác, chỉ sợ làm Sở Tịnh vừa mới mang thai bị thương.

"Phạm Y, nói cho em biết một tin tức tốt, chị Tịnh em đã mang thai, mấy tháng nữa em sẽ được gọi làm cô rồi."

Phạm Y còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của Vi Vân, lại gặp phải chấn động còn có uy lức gấp mười lần bom nguyên tử hạt nhân khiến Phạm Y hoảng hốt, nước mắt vừa ngừng lại trào ra.

Không còn cách nào khác, ở thành phố Paris lãng mạn; tâm trạng cũng tương đối phấn khởi, con người dĩ nhiên cũng sẽ nhiệt tình hơn, cơ hội có em bé dĩ nhiên cũng tăng lên gấp bội.

"Thật sao? Em sắp được làm cô, thật tốt quá!" Phạm Y vừa khóc vừa cười, không phân rõ nước mắt trên mặt là nhờ việc vui trước hay việc vui sau. Bởi vì có Vi Vân và Sở Tịnh, người cô đơn không nơi nương tựa như cô sẽ không còn cô đơn nữa.

"Phạm Y, chị không ngại cho em mượn bụng của chị nghe một chút." Sở Tịnh vuốt phần bụng đã nhô lên, cười nói.

"Có thể sao?" Phạm Y khom người nhìn Sở Tịnh, rồi nhìn Vi Vân, sau đó thận trọng khẽ vuốt ve phần bụng đã to ra của Sở Tịnh.

"Chồng chị cũng cho em mượn ôm lâu như vậy, tiếng của bé dĩ nhiên cũng có thể cho em nghe." Sở Tịnh cười cười. Nhất thời, Phạm Y đỏ mặt lúng túng. Cuối cùng Sở Tịnh cũng dứt khoát ghé bụng lên tai cô.

"Em muốn nghe, em muốn nghe bé gọi em là cô!" Phạm Y cẩn thận vuốt bụng, nước mắt hưng phấn lại khó có thể kiềm nén mà tuôn rơi.

"Nè, quả nhiên em cũng giống Vân, một người muốn làm ba muốn điên rồi, một người muốn làm cô cũng điên rồi, đứa bé mới hơn ba tháng sao có thể nói với em chứ." Sở Tịnh lắc đầu thở dài. "Haiz, sống với hai kẻ điên thế này, bé con à, chúng ta thật đáng thương."

Nét mặt thú vị của Sở Tịnh thoáng chốc lại chọc cười Phạm Y, cô không thuận theo quay sang cầu cứu Vi Vân, "Anh Vi Vân, anh xem chị Tịnh cười nhạo hai chúng ta kìa."

Vi Vân nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Không còn cách khác, ai bảo cô ấy là phụ nữ có thai. Phụ nữ có thai là lớn nhất, tính tình và tâm tình của cô ấy ảnh hưởng đến tính tình đứa bé về sau, chỉ cần cô ấy vui vẻ, hai người chúng ta cũng đành rộng lượng hơn chút thôi."

"Nói cũng phải." Cách nói này Phạm Y đồng ý. "Vậy chúng ta cũng chỉ có thể chịu uất ức một chút."

"Êh! Xem hai người nói chị thành cái gì kìa." Sở Tịnh cười đùa liếc nhìn hai người. "Chị mang thai, vui nhất chẳng phải là hai người sao, chị mới là người đáng thương đó." Nghĩ đến cảnh phải mang bụng bự vượt qua mấy tháng tới, chuyện này thật đúng là không dễ dàng.

"Dạ, bà xã đại nhân nói phải." Vi Vân vội vàng đỡ cô ngồi xuống ghế sa lon.

Sở Tịnh vỗ chỗ ngồi bên cạnh, "Phạm Y, em qua đây ngồi, chị Tịnh có lời muốn hỏi em."

"Dạ." Đáp một tiếng, Phạm Y thuận theo lập tức đi tới ngồi xuống cạnh cô, cười khanh khách hỏi: "Muốn hỏi chuyện gì thế?"

Trong nhà tất cả mạnh khỏe, không thiếu mâm cũng chẳng thiếu đũa, công ty kinh doanh vẫn tốt, chỉ trừ bị Duy Dung tạm giữ xe ở bãi đậu xe ngầm của công ty thì cũng không có gì lớn.

"Phạm Y, nếu như chị Tịnh nói với em, lần này chị mất tích thật ra là chị Tịnh cố ý không liên lạc với em, cố ý muốn Vi Vân không nói cho em thì em có tức giận không?"

Ca nô gặp nạn là thật, nhưng một phút trước khi lên thuyền, bởi vì Sở Tịnh gặp bạn tốt đã di dân ra nước ngoài nhiều năm nên hủy bỏ kế hoạch lên thuyền, đi với bạn đến thành phố Munich nước Đức chơi. Ai ngờ sau đó lại xảy ra tai nạn, mà khi cô biết chuyện này đã là một tuần sau rồi.

Sau đó mặc dù muốn liên lạc với Vi Vân nhưng lại sợ bị Vi Vân mắng nên vẫn ở nhà người bạn kia. Cho đến lúc bạn nói cho cô biết, Vi Vân đến Pháp tìm cô, lúc này cô mới bất chấp ra ngoài gặp Vi Vân.

Mà khi Vi Vân nói cho cô biết anh đã giao lại công ty cho Duy Dung quản lý, một ý nghĩ lập tức hình thành trong đầu.Cô hi vọng Phạm Y cũng giống cô, gả cho người đàn ông thương yêu con bé, mà Duy Dung là sự lựa chọn tốt nhất.

Vì vậy, hai người yên tâm vui vẻ ở lại Châu Âu chơi ba tháng.Cho đến không lâu trước đây bởi vì Sở Tịnh hay nôn vào buổi sáng mà bị Vi Vân bắt đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện cô đã có thai ba tháng rồi, đành phải ngoan ngoãn kết thúc hành trình du ngoạn mà trở về Đài Loan.

"Hả?" Phạm Y đương nhiên rất kinh ngạc, "Ý chị Tịnh nói là anh Vi Vân thật ra đã biết chị không gặp chuyện không may từ lâu rồi?"

"Không phải, anh ấy đến nước Pháp mới biết chị không xảy ra việc gì." Sở Tịnh sợ hãi nhìn lén chồng, phát hiện anh vẫn có phê bình kín đáo về chuyện này, chột dạ vội vàng thu hồi tầm mắt.

"Không sao, chỉ cần chị Tịnh không có việc gì là tốt rồi." Đây là lời thật lòng.

"Em không giận chị hại em chảy nước mắt nhiều như vậy chứ?" Sở Tịnh khẽ hỏi.

Phạm Y cười lắc đầu."Chỉ cần chị Tịnh bình an thì Phạm Y khóc đứt ruột cũng không sao."

"Hu....... hu....... Phạm Y, em thật đáng yêu."

Sở Tịnh cảm động ôm Phạm Y khóc òa, khiến Vi Vân phải ôm cô vào lòng, vừa trấn an vừa đe dọa : "Em lại khóc, cẩn thận đứa bé sinh ra mít ướt giống em." Đe dọa nhận được hiệu quả, Sở Tịnh lập tức cười rộ lên."Thật sao! Vì không muốn sinh ra đứa bé mít ướt, em sẽ nín khóc."

Lúc này, Vi Vân đột nhiên nhớ đến mới vừa rồi Phạm Y về nhà hình như vội vã muốn ra ngoài, nán lại như vậy không biết còn kịp không?

"Phạm Y, vừa rồi em vội vàng có phải có chuyện gì gấp không?" Vi Vân nhắc nhở.

Vi Vân vừa nói, lập tức làm cho Phạm Y sợ hãi kêu: "A! Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ rồi." Sở Tịnh tốt bụng nói cho cô biết.

"A, quá giờ rồi!" Phạm Y nhảy dựng lên.

"Quá giờ gì?" Vi Vân và Sở Tịnh đồng thanh hỏi.

"Phải dự tiệc với Duy Dung......." Thình lình nhìn thấy ánh mắt kỳ lại lại tò mò của hai người, Phạm Y lập tức ngậm miệng, "Hai người sao lại nhìn em như vậy?"

"Thành thực khai báo, nếu không, he he......." Vợ chồng hai người rất ăn ý đồng thời tỏ vẻ hăm he.

"Ơ! Muốn em nói gì cơ?" Ánh mắt thật kinh khủng! Phạm Y đi về phía cầu thang theo bản năng, chuẩn bị chạy.

"Không nhận tội, đừng hòng chạy được." Theo lệnh của bà xã đại nhân, Vi Vân nhanh tay ngăn cản cô chạy trốn.

"Đúng vậy. Nghe chưa, đã gọi Duy Dung rồi sao, ối chào, thân thiết như vậy sao." Sở Tịnh cười giả giọng nũng nịu dễ thương.

"Trời ạ, chị Tịnh, chị đừng đùa em nữa." Phạm Y ngượng ngùng hận không có cái lỗ nào để trốn, mặt đỏ như lửa, khuôn mặt tươi cười cúi thật thấp.

"Trời ạ! Phạm Y đỏ mặt." Sở Tịnh giống như phát hiện vùng đất mới, vui mừng ôm Vi Vân còn nhảy lên. "Trời ạ! Phạm Y và Duy Dung yêu nhau rồi, hai đứa yêu nhau rồi, thật đúng là chuyện khiến người ta hưng phất!"

Sở Tịnh nói vậy, khiến gương mặt của Phạm Y ửng đỏ.

Phạm Y biết, dưới sự tấn công bá đạo lại mạnh mẽ của Duy Dung, trái tim của cô đã sớm thất thủ rơi vào dịu dàng của anh.Nhưng trước mặt anh, cô không dám thừa nhận, lại không dám để lộ cảm xúc, bởi vì quá khứ mất đi quá nhiều làm cô sợ, nay cô lại lùi bước.

"Duy Dung là một người đàn ông tốt, Phạm Y em nên nắm chắc đó." Vi Vân thành tâm chúc phúc cho họ.

"Sao anh Vi Vân cũng nói như vậy?" Trong vòng một ngày đồng thời nghe được câu này hai lần, hơn nữa còn là từ miệng hai người, khiến Phạm Y cảm giác không thể tin được.

"Sao vậy? Cũng có người nói với em như vậy sao?" Sở Tịnh tò mò hỏi.

Phạm Y gật đầu. "Ừ, là một bà chủ cửa hàng thời trang xinh đẹp tên Như Vân."

"Như Vân, thảo nào, cô ấy là bạn thời đại học của ba người bọn anh." Vi Vân cười nói.

"Thảo nào hai người bọn họ nói chuyện rất thân thiết."

"Phạm Y, em và Duy Dung tiến triển tới đâu rồi hả?" Sở Tịnh rất quan tâm tới việc này.

Phạm Y xấu hổ không biết trả lời thế nào.

"Nè, bà xã, đợi lát nữa Duy Dung tới, em hỏi cậu ta không được sao." Người này không nói, hỏi người kia sẽ nói thôi.

"Nói cũng phải." Lúc này Sở Tịnh mới buông tha, cô xem đồng hồ treo tường, hỏi: "Đúng rồi, Phạm Y, em và Duy Dung hẹn mấy giờ?"

"Sáu rưỡi."

"Ủa, muộn rồi đấy. Vân, anh ra cửa xem cậu ta đã đến chưa." Sở Tịnh thúc giục, xem ra còn sốt ruột hơn Phạm Y.

"Vâng, bà xã đại nhân." Vi Vân xoay người đi ra ngoài. Anh nhìn quanh cửa một lúc lâu, cuối cùng nhặt được tờ giấy viết địa chỉ.

"Không thấy người, chỉ thấy tờ giấy này."

"Đây là địa chỉ em viết cho anh ấy mà." Phạm Y nhìn lướt qua đã nhận ra tờ giấy kia là cô viếc cho Duy Dung.

"Cậu ta tới rồi à!? Quái, sao đến rồi còn không vào?" Sở Tịnh không hiểu hỏi chồng đang lộ vẻ măt khó xử.

"E là hiểu lầm rồi." Vi Vân lo lắng nói.

Nhớ tới cảnh chồng vừa mới ôm Phạm Y vào lòng, nếu không có bà xã là cô ở đây, nếu nhìn thấy cũng khó tránh khỏi sẽ hiểu lầm hai người có gian tình, Sở Tịnh đột nhiên trầm mặt.

"Phải làm sao bây giờ?" Sở Tịnh hỏi chồng cách giải quyết.

Cô vừa dứt lời, điện thoại của Vi Vân rung chuông, không cần đoán cũng biết là ai.

"A lô......."

Vi Vân mới vừa đáp một tiếng, Duy Dung cũng lên tiếng.

"Vi Vân, cậu làm vậy không phải sẽ khiến Sở Tịnh thất vọng ư?" Giọng nói của Duy Dung lạnh lẽo tựa như băng ngàn năm.

"Tôi......."

Vi Vân vừa định giải thích, Duy Dung lại ngắt lời anh.

Anh nói lạnh lùng: "Muốn lấy Cạnh Thiên về, hãy dùng một người để đổi."

"Ai?" Vi Vân hỏi.

"Tả Phạm Y." Duy Dung nói cái tên này từ giữa kẽ răng, mang theo thống hận khắc sâu vào máu thịt.

"Duy Dung, cậu hiểu lầm rồi......." Vi Vân muốn giải thích, nhưng Duy Dung đã cúp điện thoại.

"Sao vậy?" Sở Tịnh và Phạm Y vội vàng hỏi.

"Cậu ấy nói, muốn lấy Cạnh Thiên về thì phải đổi bằng Phạm Y." Vi Vân thở dài thườn thượt. "Anh nghĩ Duy Dung hiểu lầm thật rồi."

"Vậy phải làm sao đây?" Sở Tịnh nhìn Phạm Y, cô không muốn Phạm Y phải chịu uất ức.

Ngược lại Phạm Y rất bình tĩnh, cười trấn an cô, "Chị Tịnh chớ phiền não, em đi giúp hai người lấy lại Cạnh Thiên."

Cạnh Thiên vốn là của Vi Vân và Sở Tịnh, sau khi hai người trở về Duy Dung không thể không trả lại.

"Như vậy....... Được không?" Không biết tại sao, Sở Tịnh lại cảm thấy lo lắng.

"Không thành vấn đề." Phạm Y ôm Sở Tịnh, muốn cô an tâm đợi tin tức tốt.

"Phạm Y, cẩn thận." Vi Vân nhắc nhở.

Phạm Y gật đầu. "Vâng, em biết rồi."

Tình hình khó hơn nữa cô cũng trải qua rồi, còn sợ gì nữa?

Huống chi, cái anh muốn chỉ là tình yêu của cô, như vậy hãy cứ mở lòng yêu anh, cùng lắm thì....... Trái tim lại đau thêm lần nữa mà thôi.

Nhìn thấy Phạm Y xuất hiện tại cửa, Duy Dung không cảm thấy kinh ngạc. Thế nhưng khi tầm mắt chuyển qua dạ phục màu đỏ trên người cô thì anh chấn động suýt chút nữa không nói nên lời.

Nhìn phản ứng của anh, Phạm Y biết Như Vân không nói sai, đây là thứ có thể khơi lên tình dục của đàn ông, khiến máu đàn ông sôi trào, bởi vì dù là màu sắc hay đường may đều quá mức thu hút.

"Em......." Sắc mặt anh xanh mét, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.

"Không phải anh muốn tôi dự tiệc với anh sao? Sao vậy? Tôi đã mặc đồ hẳn hoi rồi, anh còn chưa chịu sao?" Không đếm xỉa đến cơn giận của anh, Phạm Y vẫn cười rạng rỡ. "Có cần tôi giúp anh chọn lễ phục không?" Cô nhanh nhảu nói.

Trước đây cô chưa bao giờ mỉm cười với anh, xinh đẹp tựa như vò rượu nguyên chất lâu năm, làm cho người ta không uống mà say, nhất thời dập tắt lửa giận khiến Duy Dung bị mê hoặc vài giây.

"Tả Phạm Y......." Mộ Duy Dung đuổi theo kéo lấy cô, lớn tiếng hầm hừ: "Em đứng lại đó cho tôi!"

Cô nũng nịu cong miệng, nhỏ giọng oán trách: "Hẹp hòi như vậy, sợ tôi đi thăm phòng của anh sao."

Trước không có tâm trạng thưởng thức chỗ ở của anh, lần này Phạm Y nhất định phải ngắm nghía cho kỹ.

"Rốt cuộc em đang giở trò quỷ gì?" Duy Dung dùng thân thể ngăn cản đường đi của cô, gầm nhẹ nói.

Anh tuyệt đối không tin lý do cô tới đơn thuần như vậy, tuyệt đối không tin!

"Giở trò quỷ gì?" Phạm Y cười lắc đầu."Anh xem tôi có thể giở trò quỷ gì?"

Dang tay ra, Phạm Y xoay một vòng trước mặt anh, cố ý tỏa sáng trước mắt anh, ý định quyến rũ hết sức rõ ràng.

Duy Dung run lên, trong nháy mắt dục vọng phái nam bùng lên.

"Em cố ý." Lời nói tràn đầy đè nén khổ sở.

Không phủ nhận, cô dứt khoát gật đầu. "Đúng, tôi đang quyến rũ anh đó."

Phạm Y lại hạ tiếp một đòn mạnh hơn -- đem thân thể cô áp sát vào anh, mùi thơm thuộc về phái nữ bay vào trong mũi anh, mê hoặc anh, trêu chọc tự chủ của anh.

"Vi Vân đối với em thật quan trọng như vậy?" Anh nghiêm túc nhìn cô, trong lời nói mang theo khổ sở cùng đau buồn.

Cô gật đầu."Đúng."

Không chỉ có Vi Vân quan trọng với cô, Sở Tịnh cũng rất quan trọng. Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng họ là người thân duy nhất của cô ở trên đời này.

Tim Duy Dung nhói lên, cứng ngắc xoay mặt lại, lời nói lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm: "Muốn lấy lại Cạnh Thiên, em có biết là phải trả giá rất đắt không?"

"Tôi biết." Phạm Y gật đầu.

"Vậy mà em còn tới!" Duy Dung đau lòng vì sự si tình của mình, cũng vì sự si tình của Phạm Y đối với Vi Vân.

Cô khẽ thở dài, "Nếu như tôi không tới anh có trả Cạnh Thiên lại cho Vi Vân không?"

"Không." Anh đáp như trảm đinh chém sắt.

"Như vậy đúng rồi, cho nên tôi tới đây." Phạm Y cười hờ hững.

"Em yêu cậu ta như vậy sao?"

Phạm Y vẫn cười rồi gật đầu, không che giấu chút nào tình cảm đối với Vi Vân. "Yêu, hơn nữa còn rất yêu." Chẳng qua là tình yêu dành cho anh trai, anh rể... Tình yêu đó không phải là tình yêu giữa nam nữ.

"Em......."

Bước một bước dài, Duy Dung xông về phía cô, ôm cô thật chặt, hôn lên môi cô, mang theo lửa giận dâng trào, không hề thương tiếc tàn phá đôi môi mềm mại của cô, cho đến khi trong miệng truyền đến vị máu ngai ngái.

Liếm cánh môi bị cắn rách, Phạm Y cau mày oán trách: "Hôm nay anh thật thô lỗ."

Anh cười tự giễu, "Em tin không? Về sau ngày nào tôi cũng thô lỗ thế này."

Không chú ý tới ‘mỗi ngày’ trong lời của anh có ý gì, Phạm Y không hiểu hỏi: "Tại sao? Như vậy sẽ làm tâm trạng anh khá hơn hay giúp anh có nhiều dục vọng hơn?" Lần đầu tiên dùng từ ngữ ‘sắc tình’ như vậy để nói chuyện, vẫn cảm thấy rất không tự nhiên.

"Thì ra trước kia em giả bộ trong sáng nhé." Anh xùy một tiếng cười nhạo.

Cô cười duyên. "Là anh dạy rất tốt." Gần mực thì đen, đành chịu thôi, không muốn bị ô nhiễm cũng khó.

Phạm Y không biết mình ngủ bao lâu, cho đến khi bị tiếng ồn ào trong phòng khách truyền tới đánh thức. Mở mắt nhìn bốn phía, Duy Dung đã không còn ở nhà, chỉ thấy lễ phục bị Duy Dung xé thành mảnh nhỏ thê thảm giắt trên ghế.

Cô muốn nhúc nhích nhưng bởi vì đau đớn mà thôi.

"A! Anh thật đúng là tàn nhẫn." Cau mày thở nhẹ, Phạm Y nhỏ giọng oán trách.

"Phải nói thế nào thì anh ấy mới tin đây?"

Chuyên tâm nghĩ nên giải thích quan hệ giữa cô và Vi Vân thế nào, cô không chú ý tới tiếng tranh chấp bên ngoài đã dừng lại, đổi thành tiếng nói chuyện hòa thuận.Ngay cả khi giọng nói ngừng lại, Duy Dung vào phòng ngủ, cô cũng không chú ý tới.

"Em tỉnh rồi à?"

"Anh......." Phạm Y phòng bị nhìn anh, điềm đạm đáng yêu cầu xin: "Hôm nay đừng làm, được không?"

Làm tiếp một lần nữa sợ rằng không kịp giải thích với anh, cô phải nói rõ với anh đã.

"Không đâu. Đau ở đâu? Anh bôi thuốc cho em." Bế cô lên, dịu dàng đặt vào bồn tắm đã đổ đầy nước ấm.

Thấy anh mỉm cười nhìn cô, lúc này Phạm Y mới phát hiện ra cơn giận của anh dường như đã tiêu tan.

"Anh không giận nữa à?"

Anh cười lắc đầu.

"Tại sao?" Cô vẫn không hiểu, bởi vì ngày hôm qua anh tức giận như vậy, không thể nào hết giận nhanh thế.

"Bởi vì mắt thấy chưa đủ làm chứng."

Lời của anh khiến Phạm Y sững sờ.

"Anh nói gì?" Cô không dám tin xoay người, hỏi ngược lại.

"Anh gặp Sở Tịnh và Vi Vân rồi."

"Anh cũng biết rồi hả?"

"Ừ, xin lỗi, hôm qua không nên bắt nạt em thảm như vậy." Trong lời nói đong đầy áy náy.

"Bây giờ biết sai rồi sao?" Rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng, Phạm Y kích động vành mắt hồng hồng.

"Biết rồi, em muốn xử phạt anh thế nào, anh đều không oán hận một câu, chỉ cầu xin em đừng rời khỏi anh." Duy Dung khàn giọng, nói ra sự lo lắng sâu nhất trong lòng.

"Em phạt anh yêu em cả đời, bảo vệ em, một phút không rời.Anh làm được không?" Nghĩ đến sự đối đãi vô tình ngày hôm qua của anh, Phạm Y không nhịn được tức giận đánh vào lồng ngực của anh, phát tiết sự bất bình trong lòng.

Lời của cô khiến Duy Dung ngẩn ngơ, một lúc lâu mới từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần.

"Em biết em đang nói gì không?" Ôm chầm lấy cô, đôi tay vòng ở bên eo cô, không dám tin hỏi ngược lại.

Cô đây là đồng ý ước định muốn nắm tay anh suốt cuộc đời! Duy Dung khó có thể tiêu hóa rung động mạnh mẽ này, bởi vì từ lúc bắt đầu đến nay đều là anh ép buộc cô, bắt nạt cô, cô chưa bao giờ nói hoặc biểu đạt cô yêu anh!

"Biết. Em muốn anh lấy em, như vậy em mới có cơ hội trả thù anh." Cô ngang ngược nói chuyện đương nhiên, giống như trước kia phản kháng anh, thái độ bướng bỉnh lại kiêu ngạo.

"Nhưng em......." Duy Dung kích động chìm cô chằm chằm.

"Em yêu anh!" Cô cười ngả người vào lòng anh.

"Không! Không thể nào."

"Tại sao không thể nào? Chẳng lẽ anh định bội tình bạc nghĩa?"

"Y Y......." Chấn động này thật sự quá lớn, trong thời gian ngắn anh vẫn không thể phục hồi tinh thần.

"Thôi, em đi tìm một người khác cần em." Phạm Y tức giận, giùng giằng muốn dịch khỏi người anh.

"Anh không cho phép, em chỉ có thể là của anh." Duy Dung vội vàng ôm chặt cô, hôn thật sâu cái miệng nhỏ nói muốn đi tìm đàn ông khác kia.

Qua một lúc lâu…….

"Đồng ý lấy em rồi hả?" Phạm Y được lợi còn ra vẻ hỏi.

"Anh không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?" Duy Dung cố ý giả bộ khẳng khái, nhưng không biết ánh mắt đã tiết lộ tình cảm của mình.

"Vậy anh có thể không cưới, như vậy em sẽ có cớ tiếp tục nương nhờ anh Vi Vân và chị Tịnh." Phạm Y làm bộ làm tịch hất cằm.

"Không được!" Anh kiên quyết phản đối cô tiếp tục ở tại nhà Vi Vân.

"Tại sao không được?" Cô cười nghịch ngợm.

"Em là của anh."

"Anh có chịu cưới em đâu."

"Cưới. Ai nói anh không cưới hả?" Vào nhà thì nên vợ nên chồng, ra cửa lại là giai nhân xinh đẹp, không cưới thì đúng là con chó nhỏ.

"Nhưng hình như em chưa nghe thấy ai đó cầu hôn em."

Nghe xem, giọng nói thật uất ức nha, làm cho lòng anh nhói đau. Lời của cô vừa mới nói xong, ngay sau đó một tiếng cầu hôn bỏ qua tự tôn đàn ông đã vang lên.

"Y Y, xin em hãy gả cho anh đi."

Mưa tạnh trời trong, cảm giác có được tình yêu thật tuyệt vời!

*HẾT TRUYỆN*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương