Tối nay, Lôi lạc quyết định ngủ ở khách sạn, sáng mai lại chạy về Đông kinh đi làm (nơi này là Kinh đô – Tokyo ấy). Trong lòng là cô gái đang cuộn mình như con mèo con, mái tóc dài đen óng lòa xòa trên tấm lưng trần trắng mịn, tạo nên một bức tranh cực kì xinh đẹp quyến rũ.

Đêm, mọi thứ im lặng, ánh trăng ôn nhu chiếu qua ô cửa sổ lớn, không khí trong phòng bị cách ly hoàn toàn với vể ồn áo náo nhiệt bên ngoài, chỉ còn lại tiếng tim đập của đôi nam nữ đang ôm nhau.

“Này?”

“Anh thật sự yêu em sao?”

“Sao lại hỏi như vậy?”

“Em nghĩ rầng anh thực sự không yêu em, chỉ thích thôi!”

Là cảm giác không an toàn sau khi nữ nhân cùng nam nhân ngủ với nhau sao?

Lôi lạc cười nhẹ.

“Chúng ta đã đính hôn, hơn nữa còn sắp kết hôn.”

“Hôn nhân…không biểu hiện cho tình yêu chung thủy” Quý vân tranh đau lòng nhắm mắt lại. Ban ngày ở rừng hoa anh đào. Hình ảnh Lôi lạc hôn Lị tử lại một lần nữa hiện lên trong đầu nàng, ngay cả lúc anh ôm hôn nàng, nàng đều không thể xóa đi hình ảnh ấy.

“Đúng vậy…đúng là như thế!” Lôi lạc cười khẽ.

“Cha anh và mẹ anh, bọn họ lấy nhau xác định là không có tình yêu chung thủy, cho nên, anh căn bản không tin tình yêu, tìm một cô gái có thể cả đời cùng làm bạn với mình làm vợ, chính là hôn nhân mà anh mong đợi nhất.”

“Cho nên, anh nói yêu em là già?”

“Điều đó anh muốn xem em hiểu như thế nào!” Có thể là bởi vì đêm tối là thời gian rất an toàn, cho nên người ta không có phòng bị, Lôi lạc hơi mở rộng tấm lòng, tiếng nói cực kì quyến rũ cất lên: “Anh thấy em mĩ lệ nhất, anh thích vẻ kiêu ngạo của em, anh thích dáng người của em, anh thích cái trạng thái mị nhược của em khi bị anh ôm hôn, khi rời xa anh thấy nhớ em, không muốn buông tha em, nhiều như vậy rồi thì có đủ cho cái gọi là tình yêu?” Là yêu sao?

Có lẽ.

Anh cũng không xác định được, cũng không muốn xác định.

Như thế này, tốt rồi. Mặc kệ lúc trước anh vì cái gì muốn lấy nàng, bây giờ anh xác định rằng thích trạng thái như thế này.

Quý vân tranh động lòng, tin tưởng lời nói của anh, nhưng mà!

“Anh yêu Lị tử sao?” Vẫn là phát ra khỏi miệng, nàng không muốn lừa gạt chính mình, làm ra vẻ chỉ cần khi kết hôn, là có thể xem nhẹ sự tồn tại của Lị tử.

Lôi lạc sửng sốt, tay nâng mặt nàng lên “Những lời này là có ý gì?”

“Thì ý là như thế…em nghĩ anh yêu Lị tử! Anh sở dĩ không cưới cô ấy, là bởi vì không yêu cô ấy? Và là bởi vì cô ấy là nữ nhân thuộc Long điền gia tộc?”

“Ai nói với em điều này?” Lôi lạc nhíu mày.

“Long điền nhã tử sao? Đây là nguyên nhân mà em cáu kỉnh với anh hôm nay?” Nàng kín đáo nhìn anh. Những lời này thật là Long điền nhã tử nói, nhưng mà, điều đó không phải là nguyên nhân, lúc trước nàng vốn đã biết chuyện này mà vẫn đồng ý gả cho anh là bởi vì thương anh, bởi vì yêu mà bất chấp, điều anh nói yêu nàng là thật, điều Long điền nhã tử nói là giả, nếu thật cũng chỉ chớp mắt làm ngơ.

“Em nhìn thấy, anh và Lị tử ở vườn anh đào hôn nhau” Lôi lạc há miệng, rốt cục đã hiểu ra tất cả. Thì ra nữ nhân này, đang ghen! Bởi vì đau lòng, mới có thể vội vã muốn rời khỏi anh, khi anh ôm nàng, mới có thể kích động như vậy, nói tay anh bẩn thỉu, làm anh tức giận hung hăng muốn nàng….đôi tay dài vuốt nhẹ trên khuôn mặt mềm mại của nàng, Lôi lạc cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

“Anh từ trước đến giờ vốn không có xem Lị tử là người yêu, anh chỉ xem cô ấy như em gái, cô ấy là cô gái anh thương yêu nhất trên đời, nhưng mà, là em gái, không phải tình nhân” Là cô gái anh yêu thương nhất trên đời sao?

Mà nay chính mắt nàng nhìn thấy cảnh, Quý vân tranh đau lòng “Về việc nụ hôn kia…” Lôi lạc khuôn mặt trầm xuống.

“Sẽ không có lần thứ hai.”

Tuy rằng anh biết Lị tử ái mộ người anh trai này, nhưng mà, không nghĩ là tình yêu nam nữ, điểm này anh đã đánh giá sai, mới có thể trong lúc đó vô tình thương tổn Lị tử, điều anh không mong muốn, nhưng cũng không thể nề hà, chỉ có thể chậm rãi khuyên nhủ cô, làm cho cô hiểu rõ, tình cảm của anh đối với cô là tình cảm anh em, không phải tình yêu nam nữ.

Nụ hôn kia, là Lị tử chủ động, anh thực kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy có lỗi, bởi vì không muốn làm cho đối phương cảm thấy nhục nhã, cho nên cũng không có đẩy cô ra….về điều đó, anh không muốn giải thích đi đổ lỗi sai cho một người em gái, Lôi lạc anh không phải người như vậy.

“Cứ như vậy?” Quý vân tranh cắn cắn môi trên. Hi vọng có thể hiểu được lời anh nói, nhưng là anh chỉ cứ cười cười, mặc kệ anh coi Lị tự không phải tình nhân mà là em gái, nàng đều cảm thấy có vẻ không phải như vậy.

Nàng còn muốn hỏi nữa, một tiếng di động vang lên chói tai trong màn đêm. Lôi lạc nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, lập tức cầm điền thoại lên nghe máy.

“Gì vậy? Lị tử?”

“Lạc ca ca, cứu cứu em…dì muốn đuổi em ra khỏi nhà…oa..” Phúc sơn lị tử nói vội vàng trong điện thoại, khóc lóc thảm thiết, loáng thoáng có tiếng Long điền nhã tử ở phía sau quát mắng.

“Anh trở về ngay” Lôi lạc ngắt di động, xoay người xuống giường.

Quý vân tranh kéo chăn ngồi dậy hỏi.

“Đã quá nửa đêm, anh còn muốn đi?”

“Lị tử xảy ra chuyện, anh phải lập tức về nhà một chuyến.” Lôi lạc vừa nói vừa nhanh chóng mặc quần áo vào.

Lại là Lị tử…

“Chuyện gì gấp gáp như vậy, thế nào mà phải nửa đêm thay cô ấy đi giải quyết?”

“Cô ấy đang khóc, nhất định là có chuyện quan trọng” Đã bao nhiêu năm không có thấy Lị tử khóc như vậy? Long điền nhã tử vì sao lại muốn đuổi nàng ra khỏi cửa? Lôi lạc càng nghĩ càng vội, mặc xong quần áo cầm chìa khóa xe muốn đi.

“Đợi chút!” Quý vân tranh gọi anh.

“Có việc gì?” Lôi lạc mày nhíu lại.

“Có việc gì chờ anh quay lại nói sau!”

“Em không muốn anh đi!” Nàng đột nhiên nhìn anh kêu to.

“Em bây giờ cũng rất cần anh! Anh cứ như vậy bỏ đi em cũng sẽ khóc!” Nàng có một cảm giác mãnh liệt, chỉ cần Lôi lạc một bước ra khỏi phòng, anh sẽ cách xa nàng mãi mãi, không bao giờ có cơ hội trở lại.

Nàng không muốn!

Anh không thể dễ dàng vì một cô gái khác đem nàng bỏ lại, quay đầu bước đi!

“Quý vân tranh, cô ấy là em gái anh!” Tuy rằng Lị tử là con gái của em gái Long điền nhã tử, nhưng bọn anh từ nhỏ lớn lên bên nhau, đối với anh mà nói, như là một người em gái ruột thịt.

“Em muốn anh dấm chua cũng phải xem tình hình, bộ dạng này của em thật buồn cười, cũng thật khó coi.”

“Lị tử là bảo bối của các người, cô ấy vốn không có việc gì! cô ấy sở dĩ khóc như vậy là muốn cướp anh khỏi em! Cô ấy là cố ý! Em không muốn anh đi! Nếu anh đi, liền thể hiện rõ anh yêu cô ấy hơn em, tất cả những lời vừa nói hết thảy đều là nói dối.” Nàng bằng bất cứ giá nào, một ý chí không an toàn mãnh liệt nổi lên. Trong không khí tràn ngập vẻ đau buồn cùng bất an, như là bị tảng đá đè nặng tâm hồn, làm cho Quý vân tranh không kiềm chế mà tức giận. Rốt cục, Lôi lạc mở miệng, cũng là lãnh đạm cùng lạnh lùng.

“Bây giờ không phải lúc giận dỗi”

Anh lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, mở cửa dời đi.

Cả đêm quý vân tranh nằm khóc, khi ngủ lại mơ thấy cảnh Lôi lạc ôm một cô gái, bừng tỉnh, nước mắt lại chảy ra, khóc mệt đến ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại khóc…cứ như vậy trải qua một đêm.

Ánh nắng chiếu lên giường, nàng ngồi dậy, cảm thấy choáng váng, xuống giường muốn vào phòng tắm rửa mặt, chân bước đi, người đột nhiên cảm thấy quay cuồng, nàng vội vã quay người ngồi lại xuống giường để cơn choáng váng qua đi, chuông cửa lúc này lại huyễn hoặc vang lên.

Lôi lạc đã trở về? Nàng có mở cửa không? Anh đã lạnh lùng vô tình bỏ nàng ở lại, nàng còn muốn tiếp tục yêu anh sao? Vấn đề này ban đêm đã nghĩ đến hàng trăm, hàng nghìn lần, đáp án là: Không cần.

Nhưng mà, nếu anh thực sự coi Lị tử là em gái, nếu thực sự đêm qua có chuyện nghiêm trọng xảy ra thì không phải là buồn cười quá sao?

Nàng Quý vân tranh khi nào lại biến thành cô gái ngây thơ vậy?

Chuông cửa lại vang lên, giống như ấn đến khi có người ra mở cửa mới thôi.

Lôi lạc hẳn là có chìa khóa, không lẽ anh quên mang sao?

“Quý vân tranh, em có ở bên trong không? mau trả lời anh!”

Di? Tiếng nói này không phải…

“Em nếu không lên tiếng, anh gọi quản lí khách sạn mở hộ cửa, có nghe thấy không?”

Là tiếng của Lôi dương.

Hắn vì sao mới sáng sớm đã đến cửa phòng khách sạn tìm nàng?

Quý vân tranh cũng bất chấp đầu còn choáng váng, chạy nhanh đến tủ quần áo lấy một chiếc váy mặc vào, lại mặc thêm một chiếc áo khoác, đi dép lê tiến ra mở cửa.

Quản lí khách sạn định mở cửa, vẻ mặt Lôi dương lo lắng, nhìn thấy nàng mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Lôi dương quay người về phía quản lý khách sạn nói: “Cảm ơn anh, tôi không cần anh mở cửa nữa!”

“Vậy, nhị thiếu gia, tôi xin rời đi trước.” Quản lí khách sạn hướng hai người cúi đầu chào rồi xoay người dời đi.

Lôi dương nhìn nàng từ đầu đến chân đánh giá, cuối cùng ánh mắt nhìn vào hai mắt đang đỏ hoe của nàng.

“Không phải là em….đã biết rồi?”

“Biết cái gì?” Hiện tại đôi mắt sưng sưng, khó coi chết đi được, cho nên Quý vân tranh theo bản năng cúi cúi đầu.

“Chuyện Lị tử”

“Ý anh là chuyện đêm qua?”

“Chết tiệt…em quả thực đã biết” Lôi dương thấp rủa một tiếng.

Quả thực chân có dài cũng không dùng, hơn nữa không có di động dùng cho nhanh. Hắn hai tay bắt lấy bả vai nàng, trên cao nhìn xuống mặt nàng nói: “Nghe rõ rồi chứ, học muội, chuyện kia là không phải là thật, em nên tin lời anh nói, em tin anh chứ?” Quý vân tranh kinh ngạc nhìn lại hắn, có điểm khó hiểu.

“Anh muốn nói chuyện gì? Cái gì không phải sự thật?”

“Chính là chuyện em bé của Lị tử và anh trai anh”

“Cái gì?” Quý vân tranh sửng sốt, cảm thấy trời đất trước mắt tối sầm.

“Đợi chút…em chưa biết chuyện này?” Hắn bây giờ đang làm cái gì vậy? Lôi dương cặp mắt ảo não trừng nhìn nàng.

Hắn vốn là khó đối với ít người sinh ra một chút đồng cảm, lại không có số điện thoại của nàng mới sáng sớm chạy đến xem nàng, chỉ sợ nàng biết chuyện tối qua lại nghĩ quẩn trong lòng, không nghĩ tới…chậc, hắn hóa ra lại biến thành kẻ đưa chuyện.

Ngay lúc Lôi dương còn đang tự trách mình, Quý vân tranh thân hình hơi choáng một chút, nhưng lại té xỉu ở trong lòng hắn….Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, làm quý vân tranh tỉnh dậy mở mắt ra, nhìn thấy toàn là một màu trắng. Tự giác làm cho nàng ngạc nhiên, cũng làm cho nàng hoảng hốt.

Đây là bệnh viện…nhưng sao nàng lại ở đây?

“Em tỉnh rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Nghe tiếng, Quý vân tranh quay đầu, nhìn thấy Lôi dương vẻ mặt ôn nhu mỉm cười, ánh mắt của nàng hiện lên một chút thất vọng.

“Anh đã báo cho anh trai, anh ấy sẽ đến ngay thôi.” Như là biết nàng nghĩ gì, Lôi dương mỉm cười thay nàng giải đáp nghi hoặc.

“Còn nữa, em bởi vì mang thai nên thiếu máu nghiêm trọng, cho nên té xỉu, anh mới bế em đến bệnh viện, may là tình trạng em không quá nguy hiểm, bằng không ảnh hưởng đến đứa cháu tương lai của anh, anh chắc chắn nghiệp chướng nặng nề”

Nghe vậy, quý vân tranh đầu óc trống rỗng.

“Anh nói cái gì? em mang thai?”

Lôi dương gật gật đầu “Đây là chuyện tốt, thầy thuốc căn dặn anh, phải cho em ăn nhiều canh gà, ăn cá, ăn thịt, ăn hoa quả, dinh dưỡng phải đầy đủ, tâm tình phải thoải mái, ngày thường nên đi dạo nhiều nhiều một chút, đi phơi nắng mới tốt”

Hắn nói một tràng, Quý vân tranh một chữ cũng không đi vào. Rất chấn kinh rồi, nang thế nào lại mang thai? Tình yêu Lôi lạc với nàng có phải thật hay không nàng còn chưa định rõ, thế nào lại có một đứa trẻ với anh?

Không đúng. Nàng hình như còn quên một việc quan trọng…Quý vân tranh tái nhợt mặt chuyển hướng lôi dương hỏi.

“Trước khi em hôn mê, anh không phải đã nói, Lị tử có con với Lôi lạc?”

Lôi dương nhìn nàng, khuôn mặt tươi cười chợt tắt.

“Anh nói, đó không phải là sự thật, tuy rắng anh trai anh trước mặt mẹ anh thừa nhận, thừa nhận đứa trẻ trong bụng Lị tử là của anh ấy, nhưng mà, đó không phải là sự thật, anh trai chính là không muốn Lị tử chịu khổ, lo lắng lị tử thực sự bị mẹ đuổi đi mới nói như vậy – - “

“Dùng cái gì để khẳng định điều đó là như vậy?”Quý vân tranh có điểm kích động ngắt lời Lôi dương, đôi mắt nổi lên một chút nước, khóe môi lại hiện lên một ý cười, là chế giếu, là mất mát, còn có ngàn vạn phiền muộn.

Lôi dương nhìn nàng chằm chằm.

“Nếu không, em cho là gì?”

“Có lẽ bọn họ thực sự yêu nhau, có lẽ đúng như lời mẹ anh nói, Lôi dương chính là bởi vì hận bà, cho nên mới không muốn lấy con gái Nhật bản, mới có thể ở Đài loan mở cái đại hội tuyển thê quỷ quái, tùy tiện tìm một người vợ, mà tôi, vừa vặn là cái qủy quái không hay ho đó.”

“Nhưng em yêu anh ấy, không phải sao?”

“Cô ấy đương nhiên yêu tôi!”

Lôi lạc một thân tây trang, khí vũ hiên ngang tiêu sai bước vào phòng bệnh, ánh mắt chỉ nhìn qua mặt Quý vân tranh hai giây liền chuyển hướng sang Lôi dương.

“Cậu có thể nói cho tôi biết, vì sao vợ tôi lại té xỉu ở khách sạn, cậu lại có ở đó đưa cô ấy đến bệnh viện?”

Khi anh nhận được điện thoại của Lôi dương, lo lắng vì sao Quý vân tranh té xỉu, lại thắc mắc tại sao mới sáng sớm Lôi dương lại có mặt ở nơi khách sạn Quý vân tranh ở. Bị Lị tử ép buộc một đêm không ngủ, còn chưa kịp nghĩ kế tiếp sẽ xử lí chuyện lị tử như thế nào, vội vàng chạy về Đông kinh thu xếp mọi công việc, không nghĩ rằng lại phải quay về đây….anh vừa mệt mỏi vừa buồn phiền, nhưng anh lại phải cố tỏ ra bề ngoài lúc nào cũng hoàn hảo. Đây là một loại thói quen, thói quen phòng bị. Lôi dương nhìn Lôi lạc, trong mắt anh, lại nhìn thấy trong mắt anh có ý nhìn mình đối địch, đã bao lâu không phát hiện ra ánh mắt như vậy? Hắn còn tưởng chính mình đã thành công rời khỏi chiến trường, từ rất nhiều rất nhiều năm trước, không nghĩ tới hôm nay vì một cô gái, anh trai yêu quý Lôi lạc của hắn lại dễ dáng phóng ra ánh mắt địch ý, không hề dấu giếm.

Chậc, thú vị cực kì (=.=!)

Xem ra tiểu học muội của hắn mị lực vô cùng a, thế nên mới có thể nắm bắt được cái người lạnh lùng băng giá kia chứ.

“Anh hai nên hỏi là vì sao chị dâu lại tự nhiên té xỉu như vậy mới đúng”

Lôi lạc run rẩy lộ trên khuôn mặt đẹp, điều đó ám chỉ rằng anh không quan tâm đến bà xã nhà anh sao?

“Việc đó tí nữa tôi hỏi sau, cậu trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã”

“Em chỉ là lo lắng cho tiểu học muội đáng yêu bị anh trai mình bắt nạt, không yên tâm lắm, mới sáng sớm đi xem cô ấy” (Hì hì càng lúc càng thích anh Lôi dương, chọc đúng chỗ chọc!!!)

“Tiểu học muội?” Lôi lạc nhíu mày, không quá cao hứng đối với chuyện phát sinh ở bên ngoài mình.

“Cậu và Vân tranh vốn quen biết nhau?”

“Cũng không hẳn là quen biết, lúc trước em ở trường nghiên cứu, tiểu học muội rất nổi bật, có gặp qua vài lần, có vậy thôi” Lôi dương nhẹ nhàng bâng quơ, không nghĩ đến lúc này lửa đang cháy lại đổ thêm dầu. Có thể nhận ra, tình trạng của anh trai cùng chị dâu tương lai không hay ho, bên ngoài như keo như sơn, ngược lại như là rùng mình.

“Nhưng mà tình cảm tốt đến đâu đến nỗi sáng sớm đã chạy đến hỏi thăm?” Không biết tại sao, điều này làm cho Lôi lạc cảm thấy bực mình không thôi.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, anh lập tức hối hận, biểu hiện lúc này quả thực hẹp hòi đến cực điểm, một chút cũng không giống mình ngày thường, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt như vậy, đúng là ma ám mà!

Lôi dương chợt nhíu mày, rất muốn cười.

“Anh trai, anh đang ghen? Có gì ghen tị? thân là em trai quan tâm chị dâu mình, anh hẳn là phải vui vẻ cảm ơn em mới đúng a.”

Ghen? ghen tị? Cái quái gì vậy?

Lôi lạc trừng mắt nhìn hắn. Giống như vừa nghe hắn nói điều gì linh tinh lắm.

“Tôi nghe nói gần đây cậu sức khỏe không tốt” Nhưng là, nửa điểm cũng nhìn không ra. Không chỉ có như gà mẹ, mồm miệng lại hết sức lanh lợi, khí sắc…thì có điểm kém, nhưng hẳn là không đến mức chết ngay.

“Đúng vậy, lát nữa còn phải đi gặp bác sĩ. Nếu anh đã đến đây, chị dâu giao cho anh, em tự đi dạo quanh bệnh viện, anh không phải tiễn.” Lôi dương nói xong, nhìn thoáng qua vẻ mặt vẫn đang trầm mặc của quý vân tranh, rồi mới mở cửa phong bệnh bước đi.

Lôi lạc quay đầu, ngồi xuống giường bệnh cạnh Quý vân tranh, thấy nàng rõ ràng hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, tâm chấn động, hai tay kéo nàng vào lòng, nàng hai tay đẩy anh ra.

Hai tay rơi vào khoảng không làm anh có điểm buồn bã, nhưng anh hiện tại không muốn so đo cùng một bênh nhân.

“Em sao vậy? vì sao lại ngất? bác sĩ nói gì?”

Quý vân tranh không nói, nhẹ nhang nhắm mắt lại, mím môi.

Nhớ tới hôm qua khi anh rời đi lạnh lùng, nghĩ đến anh vì một nữ nhân khác không để ý đến cảm nhận nàng đem nàng bỏ lại, nghĩ đến khi nàng té xỉu, nam nhân ở bên nàng bảo vệ nàng không phải là anh, hết thảy đều làm cho nàng cảm thấy khổ sở đau lòng muốn khóc.

Có điều, nàng không khóc, không khóc trước mặt anh. Hiện tại nàng đang mang thai, chuyện này tuy bất ngờ xảy ra, làm cho nàng không cảm thấy hỗn loạn mà trở nên kiên cường hơn.

“Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi” Nàng lẳng lặng nói. Nàng không cần, cũng không muốn, lại càng không muốn cùng một người con gái khác cùng chia xẻ một nam nhân, ngay cả nàng là vợ cả cũng không thể chấp nhận được.

Tình yêu của nàng, không có vĩ đại như vậy, vĩ đại đến mức có thể dễ dàng tha thứ cho nam nhân của mình miệng thì nói yêu nàng, nhưng lại là cha của một đứa trẻ khác, đang ôm nàng trong lòng nhưng lại nhớ đến một người con gái khác, hoang đường, nàng sẽ điên mất.

Nghe vậy, Lôi lạc tâm chấn động, một cảm giác bị người khác phản bội vứt bỏ mình lại lần nữa xuất hiện, làm cho hắn trong lúc đó cảm thấy tức giận phẫn nộ cùng bất lực.

“mau rút lại lời em vừa nói đi” Hàm răng anh nghiến chặt, cố kiềm nén tức giận muốn đối nàng rít gào cảm xúc.

“Tôi không muốn, tôi đã quyết định rồi” Cố ý tránh mặt hắn, không muốn tâm mình lại dao động. Nước mắt, chảy cả một buổi tối là đủ rồi, nàng không muốn về sau vô số đêm khác đều phải rơi nước mắt.

Lôi lạc cắn răng, cảm giác đau đớn cùng tức giận, làm cho anh cảm thấy toàn thân nồng đậm buồn đau, thật giống như ngày xưa, làm cho anh nghĩ đến khi cha anh nhẫn tâm bỏ anh lại, bỏ lại mẹ anh với bi thương cùng phẫn nộ…Không được! Không được có cảm xúc như vậy! Chẳng qua là một nữ nhân mà thôi, làm sao có thể giống như cha anh làm tổn thương đến anh được chứ?

Không thể nào…Anh không được rơi vào cái cảm giác đau đớn này, đó là ác mộng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương