Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần
-
54: Còn Dám Như Vậy Nữa Không
Ánh mắt của Đường Hoài An cố chấp, vẫn không chịu buông tay.
Mạc Tư Quân cũng không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp vác Đường Hoài An lên trên vai rồi đi lên trên lầu, Đường Hoài An sợ hãi kêu lên: “Anh làm gì vậy, thả tôi xuống!”
“Không phải là cô vẫn còn có thể kiếm chuyện được à? Tối ngày hôm nay tôi sẽ có kiếm chuyện cho đủ.”
Đường Hoài An bị ném mạnh lên trên giường, mặc dù giường rất mềm mại nhưng mà đầu của Đường Hoài An vẫn bị đập làm cho choáng váng, cô nhắm mắt lại muốn hồi thần, nhưng mà không đợi mình kịp có phản ứng, thân thể của Mạc Tư Quân đã nặng nề đè lên.
Hai tay của Đường Hoài An dùng sức đẩy anh ra, nhưng mà lại không hề nhúc nhích tí nào.
Hơi thở ấm áp của Mạc Tư Quân phả lên trên mặt của Đường Hoài An: “Cô không thể chịu đựng cô đơn như vậy à? Hả? Một Phó Tùng Lâm, một Triều Thế Minh còn chưa đủ cho cô chơi à? Thật sự nhìn không ra Đường Hoài An cô lại có năng lực như thế?”
Chuyện mà Đường Hoài An khó chấp nhận nhất đó chính là Mạc Tư Quân dưới cơn phẫn nộ và xúc động, anh sẽ dễ dàng nói ra rất nhiều lời làm tổn thương người khác, cho dù những lời nói đó sẽ bị quên lãng theo thời gian, nhưng mà tổn thương lưu lại ở trong lòng mãi mãi sẽ không biến mất.
Mà Đường Hoài An biết là mình yêu Mạc Tư Quân, bản thân Mạc Tư Quân cũng biết, cho nên điều mà cô không thể chịu đựng nhất đó chính là Mạc Tư Quân nghi ngờ tình yêu của cô.
Hơn nữa Triều Thế Minh thì cũng thôi đi, thật ra trong lòng của Đường Hoài An hiểu Triều Thế Minh không phải là một người đơn giản như thế, nhưng mà...!Phó Tùng Lâm.
Anh ta là người bạn có mối quan hệ tốt nhất với mình thời đại học, hơn nữa Phó Tùng Lâm là một người đàn ông chính trực thân sĩ đến cỡ nào, trong lòng của Đường Hoài An hiểu rõ hơn ai khác.
Hiện tại Mạc Tư Quân lại mắng chửi anh ta như thế, đương nhiên trong lòng của Đường Hoài An sẽ sinh ra lửa hận.
Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân, ánh mắt vô cùng kiên định: “Không cho phép anh nói Tùng Lâm như vậy.”
Lời phản bác đột ngột của Đường Hoài An càng chọc giận Mạc Tư Quân thêm, anh híp mắt lại: “Tùng Lâm? Gọi thân mật quá chứ...!tôi là chồng hợp pháp của cô, tại sao lại không thấy cô dịu dàng và thân thiết với tôi như thế?”
Bàn tay của Mạc Tư Quân nhẹ nhàng xoa lên mặt của Đường Hoài An.
“Anh nói bậy.”
Đường Hoài An nghe thấy Mạc Tư Quân nói mình không đối xử dịu dàng với anh, trong lúc nhất thời cô muốn vội vàng giải thích, bởi vì lúc mới kết hôn vẫn ôm theo một tia hy vọng, bởi vì từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy dù sao thì Mạc Tư Quân cũng đã đồng ý cưới mình, đã nói rõ không phải anh không có một chút tình cảm nào đối với mình.
Nhưng mà sau này Đường Hoài An mới biết được mình đã sai rồi, trái tim của Mạc Tư Quân chính là một tảng băng, là tảng băng mà mãi mãi cũng sẽ không nóng.
Cho nên sự dịu dàng và quan tâm của mình đều tiêu hao gần như không còn khi phải chịu đựng sự lạnh lùng và tổn thương của Mạc Tư Quân, mà đối với Mạc Tư Quân mà nói, Đường Hoài An cảm thấy cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng bỏ thời gian của mình để cảm nhận sự dịu dàng của Đường Hoài An, cho nên chính vì vậy mà anh cho rằng đến bây giờ mình vẫn chưa có được.
Lúc đầu muốn giải thích, nhưng mà Đường Hoài An cảm thấy bây giờ có giải thích cũng không có tác dụng.
Trong lúc cô đang suy tư, bàn tay của Mạc Tư Quân đã vén váy của cô lên, đang vuốt ve da thịt bóng loáng của cô.
Đương nhiên là cô biết anh muốn làm cái gì, nhưng mà cô không đồng ý.
Gần như là mỗi lần đều làm trong cơn thịnh nộ của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An cảm thấy mình giống như là một món đồ vật để anh phát tiết, tay và chân dùng sức muốn đẩy Mạc Tư Quân từ trên người của mình xuống, nhưng mà căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
Dưới tình thế cấp bách, Đường Hoài An thốt ra: “Mạc Tư Quân, anh xứng đáng với Đường Gia Hân hả.”
Âm thanh tức giận của Đường Hoài An vang lên, trong phòng ngủ không được mở đèn, ánh sáng rất tối, cũng không mở điều hòa, hai người đã đổ mồ hôi đầy người.
Chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Mạc Tư Quân, một giây sau anh nói: “Cô không có tư cách nhắc tới Đường Gia Hân với tôi.”
“Xoẹt.”
Bộ lễ phục của Đường Hoài An bị xé ra, làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài, bởi vì bộ lễ phục là kiểu dáng lộ vai lộ lưng, cho nên Đường Hoài An không mặc nội y, cô chỉ dán miếng dán ngực, bộ lễ phục bị xé ra, miếng dán ngực không biết đã rơi ở chỗ nào.
Trong nháy mắt cả nửa người trên của Đường Hoài An không có mảnh vải che thân, cô vội vàng duỗi hai tay ra che chắn trước mặt mình, đôi chân không bị kiềm chặt không hề lưu tình chút nào mà đá xuống phía dưới Mạc Tư Quân: “Đồ khốn nạn này, anh cút ra ngoài cho tôi!”
Mạc Tư Quân cười nhẹ: “Đây là phòng của tôi, cả căn biệt thự này là của tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải cút ra ngoài?”
Từ trước tới giờ sức lực của phụ nữ cùng với đàn ông đều chênh lệch một cấp bậc, nhất là người có thói quen rèn luyện thân thể lâu dài như Mạc Tư Quân, một tay của Mạc Tư Quân nắm lấy đôi tay trước ngực Đường Hoài An, sau đó mạnh mẽ đưa lên trên đỉnh đầu của Đường Hoài An, nửa người trên của Đường Hoài An đều lộ ra trong tầm mắt của Mạc Tư Quân.
Trong nháy mắt, Đường Hoài An xấu hổ nóng hết cả mặt.
Bàn tay rảnh rỗi của Mạc Tư Quân bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình, một nút lại đến một nút, lồng ngực rắn chắc dần dần lộ ra, trái tim của Đường Hoài An càng ngày càng khẩn trương, nhịp đập trái tim cũng nhanh hơn.
Rốt cuộc chiếc áo sơ mi đã bị Mạc Tư Quân cởi xuống, dáng người cường tráng hoàn mỹ bại lộ không sót một chút nào, ngoài cửa sổ là ánh trăng sáng chiếu vào, đúng lúc chiếu trên gương mặt hoảng hốt của Đường Hoài An, Mạc Tư Quân cuối đầu xuống nhìn Đường Hoài An nhỏ bé, chỉ là trong nháy mắt ấy cảm giác muốn phá hỏng dâng cao đến đỉnh điểm.
Sự kháng cự của Đường Hoài An đã bị Mạc Tư Quân phá bỏ, về mặt sức mạnh, cô thất bại thảm hại.
Vốn dĩ cô đang nhìn về phía Mạc Tư Quân, đột nhiên trong đôi mắt của người đàn ông lại có một ánh sáng lạnh lùng lướt qua, một giây sau thân thể của Đường Hoài An bị đảo lộn lại, lồng ngực nóng bỏng của Mạc Tư Quân ép lên, vành tai nhỏ nhắn mềm mại bị Mạc Tư Quân gặm cắn, giống như có một tia điện lướt qua toàn thân của Đường Hoài An, đây chính là hành động mà Mạc Tư Quân thích nhất, cô gần như muốn kêu thành tiếng.
Đường Hoài An vẫn còn đang không ngừng vùng vẫy.
“Không nghe lời có đúng không?” Giọng nói của Mạc Tư Quân có hơi khàn, rõ ràng bên trong đã nhiễm phải một tia tình dục.
Sau đó, Đường Hoài An cảm nhận được bên vai phải của mình truyền đến một cơn đau kịch liệt, Mạc Tư Quân cắn cô, bàn tay của anh bóp chặt lấy cái eo cô, một cánh tay khác cởi bỏ lớp phòng ngự cuối cùng trên người cô, Đường Hoài An cảm thấy mình tiêu đời rồi.
Tư thế hiện tại làm Đường Hoài An cảm thấy mình bị áp chế hoàn toàn, không có bất cứ chỗ trống để phản kháng, cô khóc không ra nước mắt, âm thanh giống như ác ma truyền tới từ đỉnh đầu của Đường Hoài An: “Nào, chính miệng cô nói cho tôi biết, sau này cô có còn dám làm chuyện giống như tối hôm nay nữa không?”
Đường Hoài An không ngờ tới lúc này Mạc Tư Quân lại hỏi cô câu hỏi này, cô ra vẻ quật cường, gắt gao cắn chặt môi không chịu lên tiếng.
Mạc Tư Quân thì không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua, anh không hài lòng với thái độ của Đường Hoài An: “Nói chuyện đi, còn dám hay không, tôi kêu cô nói chuyện!”
Đường Hoài An hoàn toàn không chịu được lực đạo như thế, cô cảm thấy xương cốt cả người mình gần như sắp nứt ra thành từng mảnh.
Không còn cách nào khác, rốt cuộc Mạc Tư Quân cũng đã nghe thấy đáp án mà mình mong muốn, âm thanh của Đường Hoài An như vỡ vụn: “Không...!không dám nữa...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook