Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán
-
Chương 226: Không bỏ được
Mạc thị.Mạc Tử Hiên ngồi ở trước bàn làm việc, nhưng, chỉ làm việc được một lát, anh liền đem bút trong tay đặt ở trên mặt bàn, vừa tức phẫn (tức giận + phẫn nộ) dùng sức nện vào mặt bàn một cái, sau đó dùng đôi tay day day huyệt thái dương, anh khẽ nhắm mắt, dùng sức ấn huyệt thái dương của mình, cũng không được bao lâu, anh lại như bóng cao su xì hơi, dựa vào ghế đệm ngơ ngác nhìn hình Đồng Vũ Vi trên mặt bàn, vô luận anh làm cái gì, trong đầu của anh đều là nghĩ đến Đồng Vũ Vi, xua đi không được.Anh dựa vào ghế đệm thở hổn hển từng cơn, sau đó vung tay lên đồ trên bàn làm việc, bao gồm hình Đồng Vũ Vi cùng điện thoại di động của anh, tất cả đều rơi xuống mặt đất.Anh bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, một tay cực kỳ tức giận kéo kéo cà vạt, một tay khác từ trong túi áo móc ra một điếu thuốc, đốt, rồi sau đó xoay người đứng trước tấm gương lớn nhìn về phía phương xa, vừa hút thuốc vừa nhìn về phía phương xa, dần dần, hoảng loạn trong lòng anh mới tự bình phục lại.Lúc Lạc Ngưng Nhi mang Hai Đậu tiến vào phòng làm việc của Mạc Tử Hiên, thấy chính là một màn này. Trên mặt đất xung quanh đều là tài liệu, ngay cả điện thoại cũng rơi trên mặt đất, Mạc Tử Hiên đưa lưng về phía bọn họ hút thuốc từng điếu một, dưới chân của anh có rất nhiều tàn thuốc.Lạc Ngưng Nhi âm thầm mà lắc đầu, xem ra thư kí nhỏ của Mạc Tử Hiên, sẽ rất bận rộn đây.Hai Đậu chạy tới Mạc Tử Hiên trước, khi cậu chạy đến trước bàn làm việc, chân suýt nữa trượt ngã nhào trên đất, cậu cúi đầu nhìn, giày của mình đang giẫm lên mẹ trong hình, Hai Đậu trong đầu linh cơ nhất động, ngồi xổm người xuống, đem hình nhặt lên, chạy đến trước người của Mạc Tử Hiên, đem hình đưa tới dưới mắt Mạc Tử Hiên, cố làm như không biết hỏi, "Ba ơi. Người phụ nữ trên hình này là ai vậy?" Sau đó hai mắt của cậu nhìn chằm chằm Mạc Tử Hiên.Mạc Tử Hiên không khỏi cúi đầu liếc mắt nhìn, khi anh thấy Đậu Đậu cầm trong tay hình của Đồng Vũ Vi, sắc mặt trầm xuống, đoạt lấy hình, "Một người không liên quan đến con!" Nói xong anh muốn xé nát tấm hình, nhưng mà, nhìn Vũ Vi trên tấm ảnh mỉm cười vui vẻ, thế nhưng anh lại xuống tay không được. Bởi vì tấm hình này là tấm hình duy nhất Vũ Vi để lại cho anh. Anh không bỏ được.Anh đem hình nhét vào trong túi quần, lại đem tàn thuốc trong tay vứt bỏ, ngồi xổm người xuống, nhìn Hai Đậu, nhẹ giọng mà hỏi, "Con đến đây như thế nào?"Hai Đậu hé miệng cười cười, duỗi ra ngón tay chỉ Lạc Ngưng Nhi đứng ở ngay cửa.Lạc Ngưng Nhi đi tới trước bàn làm việc, cười một tiếng Mạc Tử Hiên, "Đậu Đậu nhớ ba, xin chị đưa nó tới đây tìm em."Mạc Tử Hiên nhặt lên điện thoại di động của mình từ trên mặt đất, đưa tới trong tay Đậu Đậu, "Đậu Đậu, chơi điện thoại trước đi, ba có lời muốn nói cùng bác con."Đậu Đậu hưng phấn nhận lấy điện thoại di động, điện thoại di động của ba lại là kiểu mới nhất, cậu thích! Cậu cầm điện thoại di động chạy đến trước sô pha, bắt đầu nghịch điện thoại của Mạc Tử Hiên, có điều chơi thì chơi, cậu vẫn vễnh tai nghe người lớn nói chuyện.Mạc Tử Hiên chỉnh lại quần áo một chút, buộc lại cà vạt, sau đó ngồi ở trên ghế đệm, đồng thời vươn tay ý bảo Lạc Ngưng Nhi ngồi ở trên ghế sa lon, "Ngồi đi."Lạc Ngưng Nhi thở ra một hơi, sau đó ngồi đối diện Mạc Tử Hiên."Chị biết rõ, cậu nhất định sẽ tìm chị ." Lạc Ngưng Nhi nhìn Mạc Tử Hiên chậm rãi mở miệng nói, cô gọi Vũ Vi tới, Mạc Tử Hiên không thể nào thờ ơ được.Sắc mặt Mạc Tử Hiên lạnh lẽo nhìn Lạc Ngưng Nhi, lạnh giọng chất vấn, "Tại sao, gọi cô ấy tới? Chẳng lẽ chị không biết, người tôi hận nhất trên đời này, chính là cô ấy sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook