Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong
-
Chương 2
Mỗi ngày, Katy lúc đang làm việc, sẽ thừa dịp khi không có người xuất hiện thì len lén nhét mấy viên chocolate vào tay Khải.
Vừa bắt đầu, Khải còn có thể giả bộ một bộ dáng tiểu đại nhân khó xử, đủ loại khó xử nhận lấy chocolate, nhưng dần dà, cậu cũng quen với phương thức đối đãi đó của cô.
Mỗi ngày vào sáng sớm , ăn một viên kẹo, để cho nói lời ngọt ngọt ngào ngào.
Khải lột ra giấy bọc, đem chocolate mềm ngọt bỏ vào trong miệng, sau đó đi vào thư phòng, nghe cha vì cậu mời giáo sư tới kèm học, trước kia những chương trình học đó đều khiến cậu có một chút chau mày, nhưng bây giờ sẽ không, bởi vì có Katy.
"Cười chết người, Khải, trẻ em Đài Loan ở cái tuổi này của cháu đều đang học cộng trừ nhân chia, không phải học La Mã ghép vần á! Còn nữa, cháu thế nhưng sẽ không học trình độ sơ cấp? Cũng không biết cái gì kêu là thơ Đường 300 bài? Ấy vậy mà không có dạy cháu sao? !" Cô với vẻ mặt không cho là đúng."Cô dạy cho cháu!" Cô vỗ ngực một cái, một bộ dáng hào phóng cứ để ta lo.
Khải không khỏi cười lên, "Thật? Tốt quá rồi!"
Cậu thích tiếng Trung, thích văn hóa Trung Quốc, càng thích người khác nói với cậu bằng tiếng Trung, cố tình cha một chút tiếng Trung cũng không biết, mà cậu có thể học được tiếng Trung thuần nhất không sai, này đều dựa vào thiên phú của cậu cùng tìm tòi học hỏi thêm trên mạng.
Nhưng bên cạnh nếu có một người tinh thông tiếng Trung chỉ dạy cậu, như vậy cậu tiến bộ tốc độ nhất định sẽ rất nhanh, mà Katy tổng sẽ tại kết thúc một ngày làm việc quét dọn sau, ở phòng cậu chờ cậu hoàn thành xong ba chương trình học, sau đó sẽ tỉ mỉ dạy cậu tiếng Trung.
Đó là thời gian cậu vui sướng nhất trong một ngày.
Khải đối với Katy yêu thích ngày càng tăng, có lẽ là bởi vì cá tính cởi mở hoạt bát của cô làm cho cậu cảm thấy thoải mái, mỗi một ngày đều từ một viên kẹo ngọt ngào bắt đầu, niềm vui nho nhỏ này liền làm cho cậu quên đi thu hồi nụ cười, trên khuôn mặt tuấn dật thỉnh thoảng tràn ra nụ cười đáng yêu —— ở thời điểm đối mặt Katy.
"Đi theo cô học a!" Katy lấy phương thức trước kia mẹ cô đã dạy cô, bắt đầu một đấu một truyền dạy tiếng Trung.
Mẹ của Katy ở trước khi tới Mĩ là một một cô giáo dạy quốc văn Trung Quốc, có được kiến thức văn học Trung Quốc vững chức, nhưng phương thức dạy tiếng Trung lại không giống người thường, thế cho nên Katy tại Mĩ sinh trưởng 20 năm, còn có thể nói được tiếng Trung rất tốt. Mà cô bản thân cũng yêu thích văn hóa Trung Quốc, cộng thêm hiện tại tin tức truyền lại nhanh chóng mà dễ dàng, cho nên tại mưa dầm thấm đất, đối với Đài Loan tất cả đều không xa lạ gì, trong đó cô lại đối đồ ăn vặt của Đài Loan đặc biệt mê muội.
Hiện tại cô đem những thứ trong trí nhớ mẹ dạy cô mà máy móc dạy lại cho Khải.
Nhưng Katy thật sự không thể dự liệu trước được, mỗi một lần khi nghe Khải dùng giọng trẻ con non nớt lẫn vào tiếng Anh kia đọc thuộc lòng thơ Đường hoặc là Tam Tự kinh thì cô đều không nhịn được bật cười.
"Khải, cháu thật đáng yêu nha!"
Khải hết sức trưởng thành sớm, nhất không thể chịu được người ta nói cậu đáng yêu.
"Không được nói cháu đáng yêu!" Cố làm ra vẻ nhướng lên lông mày, cậu tức giận trợn trừng mắt nhìn Katy đang cười đến run rẩy hết cả người.
"Nhưng là cháu thật sự rất đáng yêu nha! Tới, cười một cái nào!" Đưa tay đem hai má cậu lôi kéo, làm cho cánh môi mân chặt của cậu nhếch thành hình cung.
"Katy! Không cần náo loạn!" Cậu thẹn quá thành giận mà gào lên.
"Ha ha ha, quả nhiên là đứa bé!" Cô ôm bụng cười không ngừng.
"Cô cười cháu! Này, vậy cháu đây liền đem chocolate toàn bộ ăn hết!" Cậu tùy hứng nói, đem chocolate Los Angeles giá trị xa xỉ mà cha sai người mang cho cậu ôm trọn vào lòng.
Vốn là cậu nói hay lắm muốn cùng cô cùng nhau chia sẻ, nhưng bây giờ cậu quyết định thay đổi chủ ý, ai kêu cô muốn cười cậu, hừ!
"Tại sao có thể nói không giữ lời?" Cô một bộ nghiêm túc."Chuyện đã nói là không thể đổi ý nha! Khải ——" Cô ôm lấy Khải, bưng lấy khuôn mặt cậu rất nghiêm túc nói: "Muốn giận cô cũng chờ cô đem chocolate ăn xong chứ!"
Nghe vậy, Khải bật cười phốc một tiếng.
Cô coi chocolate như mạng, khi cậu nói chia cho cô chocolate, hơn nữa cậu nguyện ý cùng Katy cùng nhau chia sẻ thì ánh mắt cô cũng sáng lên.
Bình thường luôn nói cậu là đứa bé, theo cậu nhìn, Katy so với cậu cũng không khá hơn chút nào, một hộp chocolate sẽ làm cho cô mất đi hình tượng.
Cuối cùng, hộp chocolate này vẫn lại là để cho Katy ăn hết một nửa, bởi vì cậu không có cách nào giận cô, cô cho cậu quá nhiều vui vẻ, cậu không muốn phá hư hữu tình thật vất vả có được này, cộng thêm cậu chỉ là sợ mất thể diện, sợ người tổn hại cậu thôi.
Thường cảm thấy Katy không có bất kỳ yêu cầu, cô tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm tốt công việc chính mình nên làm, thậm chí đều đã cùng cậu thân cận như thế, nhưng mà một chút hỏi thăm về chuyện ham muốn của cha cũng không có.
Hơn nữa cậu còn phát hiện khi cha ở trong phòng treo lên bảng hiệu "Chớ quấy rầy" trên cửa thì cô cũng sẽ không ý đồ xông vào, thậm chí ngay cả cha ở trong phòng khách sạn bận rộn thì cô cũng theo bản năng né tránh tại nơi có cha.
Cho tới bây giờ đã trải qua ba tháng, Katy như cũ có công tác của cô, đây là kỷ lục chưa bao giờ từng có trôi qua, ở mấy người làm nữ quét dọn trước khi Katy đến, chưa từng có một ai có thể nán lại vượt qua một tháng.
Vì vậy, Khải thường nghĩ mình có thể vì Katy làm chút gì, coi như là giúp cô một chút cũng tốt.
"Khải, cái này cho cháu, " Katy trước khi tan việc đem một cái đĩa CD đưa cho cậu."Đây là bài hát được một ca sĩ nổi tiếng nhất Đài Loan hiện nay hát, nghe nhạc thịnh hành học tiếng Trung cũng là phương thức thật tốt, tặng cho cháu."
Cậu hồ nghi nhận lấy đĩa CD hoàn toàn mới chưa có bóc bao vỏ, tò mò hỏi: "Cô từ nơi nào lấy được?" Cậu hiểu được muốn từ nước Mĩ mua được thứ gì đó từ Châu Á, phải tốn không ít tiền cùng tâm tư.
"Lần nghỉ phép trước cô đi Trung Quốc chơi rồi mua." Cô cười nói."Cháu buổi tối từ từ nghe, cháu hẳn sẽ thích." Thiên vương Châu Kiệt Luân là thần tượng trong suy nghĩ của giới trẻ Đài Loan hiện nay, cô nghĩ cậu hẳn sẽ thích, cho nên không có suy tính cái gì liền mua.
"Cám ơn." Cậu cảm động nói lời cảm ơn.
Cậu biết Katy cần tiền, bình thường ăn mặc tiết kiệm, vì chính là tiết kiệm đến đủ tiền để tiếp tục học lên, cô đối với bnar thân như vậy nghiêm khắc, lại với cậu tốt như vậy. . . . . .
Cậu nhất định phải vì Katy làm chút gì!
"Ngày mai gặp." Khom lưng ôm lấy Khải, hôn nhẹ lên gương mặt cậu, cô liền tan tầm rời đi khách sạn về nhà nghỉ ngơi.
Katy sau khi đi không bao lâu, Andy liền đi vào phòng Khải, nhẹ giọng kêu, "Tiểu thiếu gia."
"Chú Andy, chuyện gì vậy?"
"Thiếu gia muốn cậu bảy giờ rưỡi đến phòng ăn dùng cơm."
Cậu nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên, "Cha muốn cùng cháu cùng nhau ăn bữa tối? !" Vui mừng hết thảy viết ở trên mặt.
Andy với vẻ mặt cứng đờ, chậm rãi nói: "Còn có tiểu thư Juli."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khải liền xụ xuống.
Juli là cái cô nào a? Từ nơi nào xuất hiện?
Xem ra lại là bạn gái mà cha tự mình xem xét, cho là có thể làm mẹ mới của cậu, tìm cậu cùng ăn cơm chỉ là xem ý tứ cậu mà thôi.
Vui sướng nhất thời hoàn toàn tan biến mất, cậu không muốn cùng người không liên quan cùng nhau ăn bữa tối, nhưng là ý tứ của ba cậu không thể làm trái với.
"Cháu biết rồi." Cuối cùng cậu cau lại khuôn mặt đáng yêu, đi vào trong phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Trước khi đến nơi hẹn cần phải tắm rửa, chính là quy định sinh hoạt bình thường mà cha nghiêm khắc giáo dục cậu, cậu rất nhanh tắm xong, mặc vào bộ tây trang nhỏ nhắn đẹp đẽ, đi đến nơi hẹn.
Tiểu thư Juli Hải Sâm, năm nay 27 tuổi, là quản lý của một công ty PR giao thiệp với nhiều thủ đoạn cao siêu, bề ngoài xinh đẹp cùng nói năng ưu nhã, sắc bén, vẫn là cô ta trên công tác mọi việc đều thuận lợi.
Hôm nay, cũng bởi vì vẻ đẹp cùng ưu nhã của cô ta, khiến cho cô ta giành được sự chú ý mắt cao hơn đầu của Lane, tiến tới mời cô ta cùng ăn bữa tối.
Đã sớm nghe Lane vẻ ngoài anh tuấn cùng gia thế giàu có của hắn, cô ta hạ quyết tâm, cần phải sử xuất tất cả vốn liếng, làm cho hắn đối với cô ta không thể không vài phần kính trọng.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này chính là Juli?" Lane nhíu mày cười hỏi.
"Mới chỉ là một ngày không gặp, liền đã quên em bộ dáng thế nào rồi sao?" Đôi mắt quyến rũ rủ xuống, lông mi dài vểnh lên tôn lên đôi mắt vừa to lại mị hoặc của cô ta.
"Tôi cũng không dám đem nữ cường nhân ngày hôm qua mặc toàn thân đồ công sở gọn gàng đó, cùng hiện tại em liên tưởng cùng một chỗ." Tròng mắt hắn chuyên chú nhìn chằm chằm cô ta, thấy được cô ta tâm hoảng ý loạn.
Ánh mắt người đàn ông này đủ để khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào bình thường đều sẽ điên cuồng mê luyến hắn.
Mới như thế liếc mắt một cái, hắn khiến cho Juli mê mẩn tâm trí, còn vọng tưởng quyến rũ hắn mê luyến mình, cô ta mị thuật ( kỹ thuật quyến rũ) cũng còn chưa có sử dụng đến được một nửa chiêu thức, tâm đã bị hắn câu đi, lập tức tâm hồn thiếu nữ mụ mẫm, vì hắn ái mộ.
"Anh thật biết nói chuyện." Cô ta liếc nhìn hắn một cái, cười duyên.
Giơ tay nhấc chân đều là phong tình, Juli vô cùng rõ ràng mị lực của mình ở nơi nào, cô ta muốn Lane vì cô ta mê đắm, vì cô ta khuynh đảo, tiến tới cầu hôn với cô ta, trở thành vợ hắn.
Mặc dù Lane có một con trai tám tuổi, thế nhưng không phải là vấn đề quá lớn.
Ngay tại cô ta sử xuất tất cả vốn liếng dẫn dụ Lane thì người hầu bàn mặc âu phục phẳng phiu dẫn một đứa bé trai đi tới bên cạnh bàn, cô ta ngẩn người, cảm thấy đứa bé kia giống như đã gặp qua ở nơi nào.
"Cha." Khải nhẹ hô một tiếng, đem lực chú ý của Lane toàn bộ dời đi.
"Khải." Lane từ ái mà đưa tay nhè nhàng đặt ở bả vai con trai, tình thương yêu hiện đầy trên mặt."Đói bụng không? Nhanh ngồi xuống ."
Khải khẽ mỉm cười, giáo dưỡng tốt đẹp chính là ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, với một đứa bé tám tuổi mà nói, lễ nghi dùng cơm của cậu tốt được không thể tưởng tượng nổi.
"Juli, đây là con trai tôi, Khải." Lane hướng cô ta giới thiệu Khải thì hiện lên trên mặt thần thái kiêu ngạo là không cần hoài nghi ."Khải, vị này là Juli, bạn của cha ."
"Chào cô." Khải cười yếu ớt đáp lại, lễ độ mà đối với cô ta gật đầu thăm hỏi."Rất hân hạnh được biết cô." Khuôn mặt nhỏ nhắn mặc dù là tười cười, nhưng nụ cười nhưng không có đạt tới đáy mắt.
Lại một người phụ nữ vọng tưởng bám lấy cha.
Khải từ trong ánh mắt cô ta thấy khinh bỉ, cậu tuổi tuy nhỏ, cũng không đại biểu cậu không hiểu tâm tính của người lớn.
Thân thế của cậu vẫn là đề tài thảo luận của giới truyền thông cùng giới xã giao, cậu là một đứa trẻ không rõ mẹ, không ai biết mẹ cậu là ai, đến từ nơi nào.
Để cho người đàm tiếu say sưa, chính là Lane ở 20 tuổi năm ấy tiến vào chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn Ciel thì trong buổi họp báo công bố tin tức hắn đã có người thừa kế, nhất thời khiến cho sóng to gió lớn.
Nhưng vô luận như thế nào truy xét, chính là không tra được mẹ đẻ Khải là ai.
Khải hiểu biết rõ ràng, nếu để người phụ nữ trước mắt trở thành mẹ kế của cậu, về sau cậu sẽ không có quá tốt ngày trôi qua. Nhưng là —— người phụ nữ này cũng muốn quá nhiều, cha cậu không phải một người đàn ông độ lượng rộng rãi đến có thể dễ dàng tha thứ phụ nữ khi dễ con trai hắn, coi như người phụ nữ kia là vợ hắn cũng thế.
"Thật anh tuấn, cùng cha dáng dấp giống nhau như đúc." Juli cười nói, không để cho mình biểu lộ ra sự chán ghét mà không lời nào có thể miêu tả hết được.
"Khải rất ưu tú, mà còn thông minh, luôn có thể đạt tới yêu cầu của tôi." Lane kiêu ngạo mà nói.
"Xem ra anh rất là vui vẻ khi có con trai hoàn mỹ như vậy." Cô ta âm thầm cắn răng.
"Đúng! Có Khải là chuyện tốt đẹp nhất trên đời." Hắn cảm tính nói.
"Em lần đầu tiên nhìn thấy Khải đã cảm thấy rất hợp duyên." Cô ta quay đầu đối mặt Khải, đưa tay khẽ chạm tới gương mặt cậu.
Khải lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai vị đại nhân có qua có lại, trong đó vẻ mặt của Juli khiến cho cậu cảm thấy thú vị.
Đó chính là —— trong ngoài bất nhất.
Rõ ràng cắn răng nghiến lợi, ước gì cậu biến mất không thấy gì nữa, vẫn còn lộ ra sắc mặt như thế ghê tởm.
"Như vậy hai người hàn huyên một chút, tôi qua phòng thay đồ." Lane nhẹ gật đầu, rời đi chỗ ngồi.
Juli dùng ánh mắt thâm tình nhất đưa mắt nhìn hắn rời đi, cho đến khi hắn biến mất ở trước mắt, cô ta lập tức khôi phục bản tính.
"Cô tương lai sẽ trở thành mẹ của cháu." Mỹ nữ mặt liền biến sắc, mặt nạ mẹ kế lập tức treo ở trên mặt."Cháu tốt nhất ngoan ngoãn không nên chọc tức cô, bằng không thì cháu thật tốt mà chịu đựng."
Khải không khỏi bật cười, cô ta đối với mình rất có tự tin đi, cha hẹn cô ta ra ngoài ăn bữa tối, đồng thời tìm cậu cùng đi, cũng không đại biểu cô ta tương lai sẽ trở thành mẹ kế của cậu, hơn nữa coi như cha có thích cô ta, hay yêu cô ta đi nữa, cũng sẽ không cho phép cô ta nhúng tay đối với việc giáo dục cậu.
Tại phương diện nuôi dạy đứa nhỏ này, cha tuyệt đối là một người đàn ông chủ nghĩa.
"Là thế này sao?" Cậu cười cười trả lời."Cô cho rằng cô thật có thể trở thành mẹ kế của tôi?"
Juli ngẩn người, bởi vì câu trả lời của Khải.
Khải không giống một loại đứa trẻ tám tuổi, nếu như là những đứa trẻ khác, đã sớm khóc lớn đại náo hoặc là ngoan ngoãn không dám nói lời nào, không giống cậu, thế nhưng lộ ra cái loại ánh mắt mỉa mai đó nhìn cô ta, một bộ dáng xem thường người!
"Cô bị chứng mất trí nhớ sao? Tôi là con của ai chứ?" Khải khẽ mỉm cười, cầm lên chén nước trên bàn khẽ nhấp một ngụm."Xin làm rõ ràng tình trạng rồi hãy trở lại uy hiếp tôi."
Cậu nói chuyện với giọng nói, cực kỳ giống Lane 28 tuổi.
Juli trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được, còn có che giấu không được khiếp sợ.
"Khải, chúng ta trở về khách sạn." Lane từ phòng thay đồ trở lại, mặt lạnh nói, hoàn toàn không đem cô ta xem ở đáy mắt.
"Lane? !" Nét mặt của cô ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mới vừa rồi cái người đàn ông đối với cô ta chuyện trò vui vẻ kia đã không còn thấy nữa, hiện tại đứng ở trước mắt cô ta là một Lane toàn thân tản ra hơi thở khủng bố, làm cho cô ta bị sợ đến không ngừng run rẩy.
Khải thuận theo rời khỏi chỗ ngồi, đi theo sau cha mình rời đi. Juli vội vàng chạy theo, đuổi theo cha con bọn họ.
"Lane, không cần đi!" Lúc này trên mặt mỹ nữ đâu còn có cái gì ưu nhã mỹ lệ?
Lane dừng bước lại, cả khuôn mặt tuấn mỹ toát ra vẻ lạnh lùng nhìn cô ta, không có bất kỳ sắc mặt, cũng không có mảy may tia cảm xúc xuất hiện tại trên mặt.
Cô ta thấy thế liền luống cuống.
"Anh, anh đều nghe được? Không phải vậy! Không phải như anh nghĩ đâu, em chỉ là đùa giỡn thôi! Thật." Cô ta hốt hoảng giải thích, chỉ sợ hắn cứ như vậy không để ý tới mình.
Phản ứng của hắn là rút về cánh tay mình đang bị cô ta cuốn lấy, sau đó đẩy ra cô ta, lạnh lùng khạc ra một chữ, "Cút."
Nói xong mang theo Khải, cũng không quay đầu lại rời đi.
Khải trước khi đi quay đầu lại, đồng tình liếc mắt một cái nhìn một chút cô ta đang lã chã chực khóc.
Cha đối với cậu để ý, là vượt qua sự tưởng tượng mà mọi người thường nghĩ.
Thật ra thì cậu tuyệt không để ý cha kết hôn, thật, cậu không ngại nhiều mẹ kế, nhưng là qua nhiều năm như vậy, cha biết trong số những người phụ nữ đó thì không có lấy một người nào có suy nghĩ hay bộ dáng muốn làm "mẹ".
Khải hiểu, muốn một người phụ nữ tiếp nhận đứa bé mà chồng mình cùng phụ nữ khác sinh hạ, còn phải đối xử như con của mình, đó là một chuyện nhiều khó khăn, nhưng cậu muốn không nhiều lắm nha.
Không cần quá yêu thương cậu, cũng không cần đem cậu thành con của mình một loại, chỉ cần có thể cùng cậu giống như bạn bè mà sống chung, như vậy là đủ rồi.
Bạn bè? ! Khải đứng ở trước cửa xe không tự chủ dừng bước lại.
"Thế nào?" Lane quan tâm hỏi.
Cậu vội vã lắc đầu."Không có."
Mới vừa rồi cậu mới nghĩ tới bạn bè, trong đầu liền thoáng qua bộ dáng của Katy.
Ngồi ở trong xe, cả khuôn mặt cậu như có điều suy nghĩ, Lane thấy thế không khỏi nói lời xin lỗi.
"Khải, thật xin lỗi." Hắn thật có xin lỗi đối con trai nói.
"Không có gì cần nói xin lỗi." Khải thành thục hiểu chuyện mà trả lời.
Cậu tại sao có thể trách cha không có mắt nhìn phụ nữ đây? Cậu hiểu, đây chẳng qua là nhất thời mê hoặc thôi, bản năng đàn ông mà.
Chỉ là ——
"Cha, người là thật muốn kết hôn sao?"
Lane nhún nhún vai, "Cha không nhất định phải là kết hôn, theo đuổi phái nữ chỉ là muốn tìm người bầu bạn."
"Thì ra là như vậy." Cậu hiểu biết gật đầu.
Cha mặc dù có cậu, nhưng một thân một mình cuối cùng sẽ tịch mịch, tìm người thích hợp bầu bạn, điều này cũng dễ hiểu.
Coi như không kết hôn, chỉ là ở chung một chỗ, cậu cũng là muốn cùng người phụ nữ mà cha thích cùng nhau chung sống, nếu như vậy, chẳng bằng cậu tìm đến người mà chính mình thích, cha cũng sẽ thích cùng người đó cùng nhau chung sống, cuối cùng coi như kết hôn cũng không quan hệ.
Liền một bóng dáng khắc sâu cắm vào trong lòng cậu.
Nếu như mẹ kế của cậu là Katy, cậu tin tưởng mình nhất định sẽ cùng Katy chung đụng hòa hợp.
Càng nghĩ càng cảm thấy Katy vui tươi hoạt bát thích hợp, Khải trong nội tâm đã có ý tưởng cùng bước đầu kế hoạch, biết cô ấy lâu như vậy, cha cùng cô ấy lại chưa từng có thật tốt gặp mặt một lần, đó là bởi vì suy nghĩ của cô ấy rất đơn giản, cô ấy chỉ nghĩ chăm chỉ làm việc mà thôi.
Hỏng bét, hiện tại Katy là không lòng tham lại thành chướng ngại vật trong kế hoạch của cậu, muốn thế nào mới có thể làm cho bọn họ gặp mặt đây? Cậu tin tưởng cha nhất định sẽ thích Katy, nhưng mỗi lần khi cha rời đi khách sạn thì Katy cũng còn chưa có đi làm, coi như cha ở phòng khách sạn ngủ, cô ấy cũng sẽ tránh đi phòng của cha, chờ cha sau khi rời đi mới đi vào quét dọn. . . . . .
Đúng rồi, chính là cái này!
Trong mắt Khải lóe ra ánh sáng, cậu nghĩ đến một ý kiến hay.
Buổi tối hôm đó trở lại chỗ ở khách sạn, một cách tinh quái chính cậu liền hướng quản gia Andy muốn một ly cà phê bỏ thêm rượu Brandy.
"Khải thiếu gia, cậu muốn này làm cái gì?" Andy cổ quái hỏi.
"Cha hết sức mệt, cháu đem ly cà phê cho cha nâng cao tinh thần." Cậu quỷ dị cười trộm.
Cậu khác hẳn với hành động bình thường khiến Andy sinh nghi, nhưng là anh ta chưa có nói ra.
Bởi vì anh ta từ trên mặt Khải nhìn thấy nụ cười quái đản, đó là nụ cười của đứa trẻ mới có.
Vì vậy Khải bưng ly cà phê bỏ thêm rượu Brandy, đi vào thư phòng của cha.
Lane uống rượu sẽ ngủ dậy đặc biệt muộn, Khải dĩ nhiên biết tật xấu của cha mình, cậu tính toán nhân cơ hội này thật tốt mà tính kế cha và Katy.
"Cha, cà phê đây."
Bàn tay nho nhỏ bưng ly cà phê nóng hổi tiến vào thư phòng, nụ cười tràn đầy hiện lên trên mặt.
Khải với cử chỉ thân thiết kia làm cho hắn cảm động không thôi.
"Cám ơn con, Khải." Không nghi ngờ gì, hắn nhận lấy ly cà phê liền đưa lên miệng, uống hơn phân nửa ly mới nhíu mày."Cà phê bỏ thêm rượu?"
"Vâng, chú Andy nói cha gần đây không dễ dàng ngủ, con nghĩ uống một chút rượu sẽ ngủ ngon hơn một chút." Tốt nhất là ngủ thẳng đến tối. Cậu như không có việc gì nói.
Lane nghe vậy không khỏi cười."Cám ơn."
"Không khách khí." Hi vọng sáng sớm ngày mai tỉnh lại, cha hẳn không nghĩ muốn bóp chết con."Cha ngủ ngon, không nên ngủ quá trễ nha."
"Ngủ ngon." Lane từ ái nhìn Khải, đột nhiên, hắn tựa như nghĩ đến cái gì liền gọi cậu lại, "Đúng rồi, Khải."
Khải tim lỡ một nhịp, chỉ sợ cha nhìn ra quỷ kế của cậu."Chuyện gì ạ?"
"Hôm nay khiến cho con bị Juli làm tức giận, cha vẫn cảm thấy rất có lỗi, cha nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định, cha sau này sẽ không thử lại ý định đi tìm bạn gái khác nữa."
"Có ý tứ gì ạ?" Cậu nhíu mày.
"Ý là con sẽ không có mới mẹ, cha cũng vậy sẽ không có vợ."
Không cần! Cậu mới không nghĩ như vậy! Cậu muốn Katy làm mẹ mới của cậu á!
"Cha, " Ẩn nhẫn không được, cậu đối với cha mình nói: "Lời nói không cần nói được quá vẹn toàn."
"Cái gì?" Lane không hiểu, cho nên hỏi tới.
"Không có việc gì, con muốn đi ngủ, ngủ ngon." Cậu rất nhanh rời đi thư phòng, lưu lại một Lane đầu mờ mịt.
"Tiểu tử này. . . . . . Sao thế này a?"
Hết Chương 2
Vừa bắt đầu, Khải còn có thể giả bộ một bộ dáng tiểu đại nhân khó xử, đủ loại khó xử nhận lấy chocolate, nhưng dần dà, cậu cũng quen với phương thức đối đãi đó của cô.
Mỗi ngày vào sáng sớm , ăn một viên kẹo, để cho nói lời ngọt ngọt ngào ngào.
Khải lột ra giấy bọc, đem chocolate mềm ngọt bỏ vào trong miệng, sau đó đi vào thư phòng, nghe cha vì cậu mời giáo sư tới kèm học, trước kia những chương trình học đó đều khiến cậu có một chút chau mày, nhưng bây giờ sẽ không, bởi vì có Katy.
"Cười chết người, Khải, trẻ em Đài Loan ở cái tuổi này của cháu đều đang học cộng trừ nhân chia, không phải học La Mã ghép vần á! Còn nữa, cháu thế nhưng sẽ không học trình độ sơ cấp? Cũng không biết cái gì kêu là thơ Đường 300 bài? Ấy vậy mà không có dạy cháu sao? !" Cô với vẻ mặt không cho là đúng."Cô dạy cho cháu!" Cô vỗ ngực một cái, một bộ dáng hào phóng cứ để ta lo.
Khải không khỏi cười lên, "Thật? Tốt quá rồi!"
Cậu thích tiếng Trung, thích văn hóa Trung Quốc, càng thích người khác nói với cậu bằng tiếng Trung, cố tình cha một chút tiếng Trung cũng không biết, mà cậu có thể học được tiếng Trung thuần nhất không sai, này đều dựa vào thiên phú của cậu cùng tìm tòi học hỏi thêm trên mạng.
Nhưng bên cạnh nếu có một người tinh thông tiếng Trung chỉ dạy cậu, như vậy cậu tiến bộ tốc độ nhất định sẽ rất nhanh, mà Katy tổng sẽ tại kết thúc một ngày làm việc quét dọn sau, ở phòng cậu chờ cậu hoàn thành xong ba chương trình học, sau đó sẽ tỉ mỉ dạy cậu tiếng Trung.
Đó là thời gian cậu vui sướng nhất trong một ngày.
Khải đối với Katy yêu thích ngày càng tăng, có lẽ là bởi vì cá tính cởi mở hoạt bát của cô làm cho cậu cảm thấy thoải mái, mỗi một ngày đều từ một viên kẹo ngọt ngào bắt đầu, niềm vui nho nhỏ này liền làm cho cậu quên đi thu hồi nụ cười, trên khuôn mặt tuấn dật thỉnh thoảng tràn ra nụ cười đáng yêu —— ở thời điểm đối mặt Katy.
"Đi theo cô học a!" Katy lấy phương thức trước kia mẹ cô đã dạy cô, bắt đầu một đấu một truyền dạy tiếng Trung.
Mẹ của Katy ở trước khi tới Mĩ là một một cô giáo dạy quốc văn Trung Quốc, có được kiến thức văn học Trung Quốc vững chức, nhưng phương thức dạy tiếng Trung lại không giống người thường, thế cho nên Katy tại Mĩ sinh trưởng 20 năm, còn có thể nói được tiếng Trung rất tốt. Mà cô bản thân cũng yêu thích văn hóa Trung Quốc, cộng thêm hiện tại tin tức truyền lại nhanh chóng mà dễ dàng, cho nên tại mưa dầm thấm đất, đối với Đài Loan tất cả đều không xa lạ gì, trong đó cô lại đối đồ ăn vặt của Đài Loan đặc biệt mê muội.
Hiện tại cô đem những thứ trong trí nhớ mẹ dạy cô mà máy móc dạy lại cho Khải.
Nhưng Katy thật sự không thể dự liệu trước được, mỗi một lần khi nghe Khải dùng giọng trẻ con non nớt lẫn vào tiếng Anh kia đọc thuộc lòng thơ Đường hoặc là Tam Tự kinh thì cô đều không nhịn được bật cười.
"Khải, cháu thật đáng yêu nha!"
Khải hết sức trưởng thành sớm, nhất không thể chịu được người ta nói cậu đáng yêu.
"Không được nói cháu đáng yêu!" Cố làm ra vẻ nhướng lên lông mày, cậu tức giận trợn trừng mắt nhìn Katy đang cười đến run rẩy hết cả người.
"Nhưng là cháu thật sự rất đáng yêu nha! Tới, cười một cái nào!" Đưa tay đem hai má cậu lôi kéo, làm cho cánh môi mân chặt của cậu nhếch thành hình cung.
"Katy! Không cần náo loạn!" Cậu thẹn quá thành giận mà gào lên.
"Ha ha ha, quả nhiên là đứa bé!" Cô ôm bụng cười không ngừng.
"Cô cười cháu! Này, vậy cháu đây liền đem chocolate toàn bộ ăn hết!" Cậu tùy hứng nói, đem chocolate Los Angeles giá trị xa xỉ mà cha sai người mang cho cậu ôm trọn vào lòng.
Vốn là cậu nói hay lắm muốn cùng cô cùng nhau chia sẻ, nhưng bây giờ cậu quyết định thay đổi chủ ý, ai kêu cô muốn cười cậu, hừ!
"Tại sao có thể nói không giữ lời?" Cô một bộ nghiêm túc."Chuyện đã nói là không thể đổi ý nha! Khải ——" Cô ôm lấy Khải, bưng lấy khuôn mặt cậu rất nghiêm túc nói: "Muốn giận cô cũng chờ cô đem chocolate ăn xong chứ!"
Nghe vậy, Khải bật cười phốc một tiếng.
Cô coi chocolate như mạng, khi cậu nói chia cho cô chocolate, hơn nữa cậu nguyện ý cùng Katy cùng nhau chia sẻ thì ánh mắt cô cũng sáng lên.
Bình thường luôn nói cậu là đứa bé, theo cậu nhìn, Katy so với cậu cũng không khá hơn chút nào, một hộp chocolate sẽ làm cho cô mất đi hình tượng.
Cuối cùng, hộp chocolate này vẫn lại là để cho Katy ăn hết một nửa, bởi vì cậu không có cách nào giận cô, cô cho cậu quá nhiều vui vẻ, cậu không muốn phá hư hữu tình thật vất vả có được này, cộng thêm cậu chỉ là sợ mất thể diện, sợ người tổn hại cậu thôi.
Thường cảm thấy Katy không có bất kỳ yêu cầu, cô tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm tốt công việc chính mình nên làm, thậm chí đều đã cùng cậu thân cận như thế, nhưng mà một chút hỏi thăm về chuyện ham muốn của cha cũng không có.
Hơn nữa cậu còn phát hiện khi cha ở trong phòng treo lên bảng hiệu "Chớ quấy rầy" trên cửa thì cô cũng sẽ không ý đồ xông vào, thậm chí ngay cả cha ở trong phòng khách sạn bận rộn thì cô cũng theo bản năng né tránh tại nơi có cha.
Cho tới bây giờ đã trải qua ba tháng, Katy như cũ có công tác của cô, đây là kỷ lục chưa bao giờ từng có trôi qua, ở mấy người làm nữ quét dọn trước khi Katy đến, chưa từng có một ai có thể nán lại vượt qua một tháng.
Vì vậy, Khải thường nghĩ mình có thể vì Katy làm chút gì, coi như là giúp cô một chút cũng tốt.
"Khải, cái này cho cháu, " Katy trước khi tan việc đem một cái đĩa CD đưa cho cậu."Đây là bài hát được một ca sĩ nổi tiếng nhất Đài Loan hiện nay hát, nghe nhạc thịnh hành học tiếng Trung cũng là phương thức thật tốt, tặng cho cháu."
Cậu hồ nghi nhận lấy đĩa CD hoàn toàn mới chưa có bóc bao vỏ, tò mò hỏi: "Cô từ nơi nào lấy được?" Cậu hiểu được muốn từ nước Mĩ mua được thứ gì đó từ Châu Á, phải tốn không ít tiền cùng tâm tư.
"Lần nghỉ phép trước cô đi Trung Quốc chơi rồi mua." Cô cười nói."Cháu buổi tối từ từ nghe, cháu hẳn sẽ thích." Thiên vương Châu Kiệt Luân là thần tượng trong suy nghĩ của giới trẻ Đài Loan hiện nay, cô nghĩ cậu hẳn sẽ thích, cho nên không có suy tính cái gì liền mua.
"Cám ơn." Cậu cảm động nói lời cảm ơn.
Cậu biết Katy cần tiền, bình thường ăn mặc tiết kiệm, vì chính là tiết kiệm đến đủ tiền để tiếp tục học lên, cô đối với bnar thân như vậy nghiêm khắc, lại với cậu tốt như vậy. . . . . .
Cậu nhất định phải vì Katy làm chút gì!
"Ngày mai gặp." Khom lưng ôm lấy Khải, hôn nhẹ lên gương mặt cậu, cô liền tan tầm rời đi khách sạn về nhà nghỉ ngơi.
Katy sau khi đi không bao lâu, Andy liền đi vào phòng Khải, nhẹ giọng kêu, "Tiểu thiếu gia."
"Chú Andy, chuyện gì vậy?"
"Thiếu gia muốn cậu bảy giờ rưỡi đến phòng ăn dùng cơm."
Cậu nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên, "Cha muốn cùng cháu cùng nhau ăn bữa tối? !" Vui mừng hết thảy viết ở trên mặt.
Andy với vẻ mặt cứng đờ, chậm rãi nói: "Còn có tiểu thư Juli."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khải liền xụ xuống.
Juli là cái cô nào a? Từ nơi nào xuất hiện?
Xem ra lại là bạn gái mà cha tự mình xem xét, cho là có thể làm mẹ mới của cậu, tìm cậu cùng ăn cơm chỉ là xem ý tứ cậu mà thôi.
Vui sướng nhất thời hoàn toàn tan biến mất, cậu không muốn cùng người không liên quan cùng nhau ăn bữa tối, nhưng là ý tứ của ba cậu không thể làm trái với.
"Cháu biết rồi." Cuối cùng cậu cau lại khuôn mặt đáng yêu, đi vào trong phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Trước khi đến nơi hẹn cần phải tắm rửa, chính là quy định sinh hoạt bình thường mà cha nghiêm khắc giáo dục cậu, cậu rất nhanh tắm xong, mặc vào bộ tây trang nhỏ nhắn đẹp đẽ, đi đến nơi hẹn.
Tiểu thư Juli Hải Sâm, năm nay 27 tuổi, là quản lý của một công ty PR giao thiệp với nhiều thủ đoạn cao siêu, bề ngoài xinh đẹp cùng nói năng ưu nhã, sắc bén, vẫn là cô ta trên công tác mọi việc đều thuận lợi.
Hôm nay, cũng bởi vì vẻ đẹp cùng ưu nhã của cô ta, khiến cho cô ta giành được sự chú ý mắt cao hơn đầu của Lane, tiến tới mời cô ta cùng ăn bữa tối.
Đã sớm nghe Lane vẻ ngoài anh tuấn cùng gia thế giàu có của hắn, cô ta hạ quyết tâm, cần phải sử xuất tất cả vốn liếng, làm cho hắn đối với cô ta không thể không vài phần kính trọng.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này chính là Juli?" Lane nhíu mày cười hỏi.
"Mới chỉ là một ngày không gặp, liền đã quên em bộ dáng thế nào rồi sao?" Đôi mắt quyến rũ rủ xuống, lông mi dài vểnh lên tôn lên đôi mắt vừa to lại mị hoặc của cô ta.
"Tôi cũng không dám đem nữ cường nhân ngày hôm qua mặc toàn thân đồ công sở gọn gàng đó, cùng hiện tại em liên tưởng cùng một chỗ." Tròng mắt hắn chuyên chú nhìn chằm chằm cô ta, thấy được cô ta tâm hoảng ý loạn.
Ánh mắt người đàn ông này đủ để khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào bình thường đều sẽ điên cuồng mê luyến hắn.
Mới như thế liếc mắt một cái, hắn khiến cho Juli mê mẩn tâm trí, còn vọng tưởng quyến rũ hắn mê luyến mình, cô ta mị thuật ( kỹ thuật quyến rũ) cũng còn chưa có sử dụng đến được một nửa chiêu thức, tâm đã bị hắn câu đi, lập tức tâm hồn thiếu nữ mụ mẫm, vì hắn ái mộ.
"Anh thật biết nói chuyện." Cô ta liếc nhìn hắn một cái, cười duyên.
Giơ tay nhấc chân đều là phong tình, Juli vô cùng rõ ràng mị lực của mình ở nơi nào, cô ta muốn Lane vì cô ta mê đắm, vì cô ta khuynh đảo, tiến tới cầu hôn với cô ta, trở thành vợ hắn.
Mặc dù Lane có một con trai tám tuổi, thế nhưng không phải là vấn đề quá lớn.
Ngay tại cô ta sử xuất tất cả vốn liếng dẫn dụ Lane thì người hầu bàn mặc âu phục phẳng phiu dẫn một đứa bé trai đi tới bên cạnh bàn, cô ta ngẩn người, cảm thấy đứa bé kia giống như đã gặp qua ở nơi nào.
"Cha." Khải nhẹ hô một tiếng, đem lực chú ý của Lane toàn bộ dời đi.
"Khải." Lane từ ái mà đưa tay nhè nhàng đặt ở bả vai con trai, tình thương yêu hiện đầy trên mặt."Đói bụng không? Nhanh ngồi xuống ."
Khải khẽ mỉm cười, giáo dưỡng tốt đẹp chính là ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, với một đứa bé tám tuổi mà nói, lễ nghi dùng cơm của cậu tốt được không thể tưởng tượng nổi.
"Juli, đây là con trai tôi, Khải." Lane hướng cô ta giới thiệu Khải thì hiện lên trên mặt thần thái kiêu ngạo là không cần hoài nghi ."Khải, vị này là Juli, bạn của cha ."
"Chào cô." Khải cười yếu ớt đáp lại, lễ độ mà đối với cô ta gật đầu thăm hỏi."Rất hân hạnh được biết cô." Khuôn mặt nhỏ nhắn mặc dù là tười cười, nhưng nụ cười nhưng không có đạt tới đáy mắt.
Lại một người phụ nữ vọng tưởng bám lấy cha.
Khải từ trong ánh mắt cô ta thấy khinh bỉ, cậu tuổi tuy nhỏ, cũng không đại biểu cậu không hiểu tâm tính của người lớn.
Thân thế của cậu vẫn là đề tài thảo luận của giới truyền thông cùng giới xã giao, cậu là một đứa trẻ không rõ mẹ, không ai biết mẹ cậu là ai, đến từ nơi nào.
Để cho người đàm tiếu say sưa, chính là Lane ở 20 tuổi năm ấy tiến vào chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn Ciel thì trong buổi họp báo công bố tin tức hắn đã có người thừa kế, nhất thời khiến cho sóng to gió lớn.
Nhưng vô luận như thế nào truy xét, chính là không tra được mẹ đẻ Khải là ai.
Khải hiểu biết rõ ràng, nếu để người phụ nữ trước mắt trở thành mẹ kế của cậu, về sau cậu sẽ không có quá tốt ngày trôi qua. Nhưng là —— người phụ nữ này cũng muốn quá nhiều, cha cậu không phải một người đàn ông độ lượng rộng rãi đến có thể dễ dàng tha thứ phụ nữ khi dễ con trai hắn, coi như người phụ nữ kia là vợ hắn cũng thế.
"Thật anh tuấn, cùng cha dáng dấp giống nhau như đúc." Juli cười nói, không để cho mình biểu lộ ra sự chán ghét mà không lời nào có thể miêu tả hết được.
"Khải rất ưu tú, mà còn thông minh, luôn có thể đạt tới yêu cầu của tôi." Lane kiêu ngạo mà nói.
"Xem ra anh rất là vui vẻ khi có con trai hoàn mỹ như vậy." Cô ta âm thầm cắn răng.
"Đúng! Có Khải là chuyện tốt đẹp nhất trên đời." Hắn cảm tính nói.
"Em lần đầu tiên nhìn thấy Khải đã cảm thấy rất hợp duyên." Cô ta quay đầu đối mặt Khải, đưa tay khẽ chạm tới gương mặt cậu.
Khải lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai vị đại nhân có qua có lại, trong đó vẻ mặt của Juli khiến cho cậu cảm thấy thú vị.
Đó chính là —— trong ngoài bất nhất.
Rõ ràng cắn răng nghiến lợi, ước gì cậu biến mất không thấy gì nữa, vẫn còn lộ ra sắc mặt như thế ghê tởm.
"Như vậy hai người hàn huyên một chút, tôi qua phòng thay đồ." Lane nhẹ gật đầu, rời đi chỗ ngồi.
Juli dùng ánh mắt thâm tình nhất đưa mắt nhìn hắn rời đi, cho đến khi hắn biến mất ở trước mắt, cô ta lập tức khôi phục bản tính.
"Cô tương lai sẽ trở thành mẹ của cháu." Mỹ nữ mặt liền biến sắc, mặt nạ mẹ kế lập tức treo ở trên mặt."Cháu tốt nhất ngoan ngoãn không nên chọc tức cô, bằng không thì cháu thật tốt mà chịu đựng."
Khải không khỏi bật cười, cô ta đối với mình rất có tự tin đi, cha hẹn cô ta ra ngoài ăn bữa tối, đồng thời tìm cậu cùng đi, cũng không đại biểu cô ta tương lai sẽ trở thành mẹ kế của cậu, hơn nữa coi như cha có thích cô ta, hay yêu cô ta đi nữa, cũng sẽ không cho phép cô ta nhúng tay đối với việc giáo dục cậu.
Tại phương diện nuôi dạy đứa nhỏ này, cha tuyệt đối là một người đàn ông chủ nghĩa.
"Là thế này sao?" Cậu cười cười trả lời."Cô cho rằng cô thật có thể trở thành mẹ kế của tôi?"
Juli ngẩn người, bởi vì câu trả lời của Khải.
Khải không giống một loại đứa trẻ tám tuổi, nếu như là những đứa trẻ khác, đã sớm khóc lớn đại náo hoặc là ngoan ngoãn không dám nói lời nào, không giống cậu, thế nhưng lộ ra cái loại ánh mắt mỉa mai đó nhìn cô ta, một bộ dáng xem thường người!
"Cô bị chứng mất trí nhớ sao? Tôi là con của ai chứ?" Khải khẽ mỉm cười, cầm lên chén nước trên bàn khẽ nhấp một ngụm."Xin làm rõ ràng tình trạng rồi hãy trở lại uy hiếp tôi."
Cậu nói chuyện với giọng nói, cực kỳ giống Lane 28 tuổi.
Juli trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được, còn có che giấu không được khiếp sợ.
"Khải, chúng ta trở về khách sạn." Lane từ phòng thay đồ trở lại, mặt lạnh nói, hoàn toàn không đem cô ta xem ở đáy mắt.
"Lane? !" Nét mặt của cô ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mới vừa rồi cái người đàn ông đối với cô ta chuyện trò vui vẻ kia đã không còn thấy nữa, hiện tại đứng ở trước mắt cô ta là một Lane toàn thân tản ra hơi thở khủng bố, làm cho cô ta bị sợ đến không ngừng run rẩy.
Khải thuận theo rời khỏi chỗ ngồi, đi theo sau cha mình rời đi. Juli vội vàng chạy theo, đuổi theo cha con bọn họ.
"Lane, không cần đi!" Lúc này trên mặt mỹ nữ đâu còn có cái gì ưu nhã mỹ lệ?
Lane dừng bước lại, cả khuôn mặt tuấn mỹ toát ra vẻ lạnh lùng nhìn cô ta, không có bất kỳ sắc mặt, cũng không có mảy may tia cảm xúc xuất hiện tại trên mặt.
Cô ta thấy thế liền luống cuống.
"Anh, anh đều nghe được? Không phải vậy! Không phải như anh nghĩ đâu, em chỉ là đùa giỡn thôi! Thật." Cô ta hốt hoảng giải thích, chỉ sợ hắn cứ như vậy không để ý tới mình.
Phản ứng của hắn là rút về cánh tay mình đang bị cô ta cuốn lấy, sau đó đẩy ra cô ta, lạnh lùng khạc ra một chữ, "Cút."
Nói xong mang theo Khải, cũng không quay đầu lại rời đi.
Khải trước khi đi quay đầu lại, đồng tình liếc mắt một cái nhìn một chút cô ta đang lã chã chực khóc.
Cha đối với cậu để ý, là vượt qua sự tưởng tượng mà mọi người thường nghĩ.
Thật ra thì cậu tuyệt không để ý cha kết hôn, thật, cậu không ngại nhiều mẹ kế, nhưng là qua nhiều năm như vậy, cha biết trong số những người phụ nữ đó thì không có lấy một người nào có suy nghĩ hay bộ dáng muốn làm "mẹ".
Khải hiểu, muốn một người phụ nữ tiếp nhận đứa bé mà chồng mình cùng phụ nữ khác sinh hạ, còn phải đối xử như con của mình, đó là một chuyện nhiều khó khăn, nhưng cậu muốn không nhiều lắm nha.
Không cần quá yêu thương cậu, cũng không cần đem cậu thành con của mình một loại, chỉ cần có thể cùng cậu giống như bạn bè mà sống chung, như vậy là đủ rồi.
Bạn bè? ! Khải đứng ở trước cửa xe không tự chủ dừng bước lại.
"Thế nào?" Lane quan tâm hỏi.
Cậu vội vã lắc đầu."Không có."
Mới vừa rồi cậu mới nghĩ tới bạn bè, trong đầu liền thoáng qua bộ dáng của Katy.
Ngồi ở trong xe, cả khuôn mặt cậu như có điều suy nghĩ, Lane thấy thế không khỏi nói lời xin lỗi.
"Khải, thật xin lỗi." Hắn thật có xin lỗi đối con trai nói.
"Không có gì cần nói xin lỗi." Khải thành thục hiểu chuyện mà trả lời.
Cậu tại sao có thể trách cha không có mắt nhìn phụ nữ đây? Cậu hiểu, đây chẳng qua là nhất thời mê hoặc thôi, bản năng đàn ông mà.
Chỉ là ——
"Cha, người là thật muốn kết hôn sao?"
Lane nhún nhún vai, "Cha không nhất định phải là kết hôn, theo đuổi phái nữ chỉ là muốn tìm người bầu bạn."
"Thì ra là như vậy." Cậu hiểu biết gật đầu.
Cha mặc dù có cậu, nhưng một thân một mình cuối cùng sẽ tịch mịch, tìm người thích hợp bầu bạn, điều này cũng dễ hiểu.
Coi như không kết hôn, chỉ là ở chung một chỗ, cậu cũng là muốn cùng người phụ nữ mà cha thích cùng nhau chung sống, nếu như vậy, chẳng bằng cậu tìm đến người mà chính mình thích, cha cũng sẽ thích cùng người đó cùng nhau chung sống, cuối cùng coi như kết hôn cũng không quan hệ.
Liền một bóng dáng khắc sâu cắm vào trong lòng cậu.
Nếu như mẹ kế của cậu là Katy, cậu tin tưởng mình nhất định sẽ cùng Katy chung đụng hòa hợp.
Càng nghĩ càng cảm thấy Katy vui tươi hoạt bát thích hợp, Khải trong nội tâm đã có ý tưởng cùng bước đầu kế hoạch, biết cô ấy lâu như vậy, cha cùng cô ấy lại chưa từng có thật tốt gặp mặt một lần, đó là bởi vì suy nghĩ của cô ấy rất đơn giản, cô ấy chỉ nghĩ chăm chỉ làm việc mà thôi.
Hỏng bét, hiện tại Katy là không lòng tham lại thành chướng ngại vật trong kế hoạch của cậu, muốn thế nào mới có thể làm cho bọn họ gặp mặt đây? Cậu tin tưởng cha nhất định sẽ thích Katy, nhưng mỗi lần khi cha rời đi khách sạn thì Katy cũng còn chưa có đi làm, coi như cha ở phòng khách sạn ngủ, cô ấy cũng sẽ tránh đi phòng của cha, chờ cha sau khi rời đi mới đi vào quét dọn. . . . . .
Đúng rồi, chính là cái này!
Trong mắt Khải lóe ra ánh sáng, cậu nghĩ đến một ý kiến hay.
Buổi tối hôm đó trở lại chỗ ở khách sạn, một cách tinh quái chính cậu liền hướng quản gia Andy muốn một ly cà phê bỏ thêm rượu Brandy.
"Khải thiếu gia, cậu muốn này làm cái gì?" Andy cổ quái hỏi.
"Cha hết sức mệt, cháu đem ly cà phê cho cha nâng cao tinh thần." Cậu quỷ dị cười trộm.
Cậu khác hẳn với hành động bình thường khiến Andy sinh nghi, nhưng là anh ta chưa có nói ra.
Bởi vì anh ta từ trên mặt Khải nhìn thấy nụ cười quái đản, đó là nụ cười của đứa trẻ mới có.
Vì vậy Khải bưng ly cà phê bỏ thêm rượu Brandy, đi vào thư phòng của cha.
Lane uống rượu sẽ ngủ dậy đặc biệt muộn, Khải dĩ nhiên biết tật xấu của cha mình, cậu tính toán nhân cơ hội này thật tốt mà tính kế cha và Katy.
"Cha, cà phê đây."
Bàn tay nho nhỏ bưng ly cà phê nóng hổi tiến vào thư phòng, nụ cười tràn đầy hiện lên trên mặt.
Khải với cử chỉ thân thiết kia làm cho hắn cảm động không thôi.
"Cám ơn con, Khải." Không nghi ngờ gì, hắn nhận lấy ly cà phê liền đưa lên miệng, uống hơn phân nửa ly mới nhíu mày."Cà phê bỏ thêm rượu?"
"Vâng, chú Andy nói cha gần đây không dễ dàng ngủ, con nghĩ uống một chút rượu sẽ ngủ ngon hơn một chút." Tốt nhất là ngủ thẳng đến tối. Cậu như không có việc gì nói.
Lane nghe vậy không khỏi cười."Cám ơn."
"Không khách khí." Hi vọng sáng sớm ngày mai tỉnh lại, cha hẳn không nghĩ muốn bóp chết con."Cha ngủ ngon, không nên ngủ quá trễ nha."
"Ngủ ngon." Lane từ ái nhìn Khải, đột nhiên, hắn tựa như nghĩ đến cái gì liền gọi cậu lại, "Đúng rồi, Khải."
Khải tim lỡ một nhịp, chỉ sợ cha nhìn ra quỷ kế của cậu."Chuyện gì ạ?"
"Hôm nay khiến cho con bị Juli làm tức giận, cha vẫn cảm thấy rất có lỗi, cha nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định, cha sau này sẽ không thử lại ý định đi tìm bạn gái khác nữa."
"Có ý tứ gì ạ?" Cậu nhíu mày.
"Ý là con sẽ không có mới mẹ, cha cũng vậy sẽ không có vợ."
Không cần! Cậu mới không nghĩ như vậy! Cậu muốn Katy làm mẹ mới của cậu á!
"Cha, " Ẩn nhẫn không được, cậu đối với cha mình nói: "Lời nói không cần nói được quá vẹn toàn."
"Cái gì?" Lane không hiểu, cho nên hỏi tới.
"Không có việc gì, con muốn đi ngủ, ngủ ngon." Cậu rất nhanh rời đi thư phòng, lưu lại một Lane đầu mờ mịt.
"Tiểu tử này. . . . . . Sao thế này a?"
Hết Chương 2
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook