Tổng Giám Đốc Tàn Bạo
-
Chương 85: Gặp Mặt (II)
Author: Chumeodethuong
Anh buông ly rượu trên tay xuống, bước từng bước chậm rãi đi về phía bóng dáng mà mình đã tìm kiếm năm năm kia:
'' Vậy là em phải gả cho anh rồi haha!''
Diệp Kỳ Ngôn vui mừng ôm chầm lấy cô, miệng cười vui vẻ!
Anh đứng sựng lại, hình ảnh trước mặt khiến anh nhất thời tức giận, tay nắm chặt quả đấm, gân xanh bắt đầu nổi lên, tim hung hăng va chạm một cú thật mạnh, người đàn ông kia là ai? Tại sao lại ôm cô?
'' Giám đốc Diệp, mời anh qua đây uống cùng chúng tôi vài ly!''
Bỗng từ đâu một vị khách đi đến, có vẻ như là đối tác thân cận của Diệp Kỳ Ngôn.
'' Được'' - Kỳ Ngôn trả lời người đàn ông kia rồi quay sang cô: '' Em đứng đây chờ anh một lát, anh qua đó xong lập tức trở lại''
'' Được, không cần lo cho em, anh đi đi''
Cô mỉm cười, thấy cà vạt anh hơi lệch, liền đưa tay đưa lên sửa lại.
Diệp Kỳ Ngôn tựa như được ăn mật ngọt, nở nụ cười hạnh phúc, nhịn không được cuối xuống hôn nhẹ lên má cô, anh không biết được rằng, hành động này của mình khiến cho ai đó càng thêm tức giận.
Sau khi Diệp Kỳ Ngôn rời đi, cô chán nản đi ra ngoài, đi đến gốc cây gần đó, hít thật sâu không khí trong lành nơi đây, trong kia thật ngột ngạt.
'' Linh Nhi....''
Cô ngay lập tức rơi vào một vòng tay ấm áp, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến cô sửng sốt , mặt lập tức biến sắc, không thể là anh được !
'' Linh Nhi, là em đúng không? Nói với anh là em đi!''
Cô cảm nhận nhận được bờ vai mình ươn ướt, liếc mắt qua, hình ảnh đập vào mắt khiến cô không thể tin , anh cư nhiên lại khóc? Từ lúc nào một người cao cao tại thượng, không xem ai ra gì như anh lại có lúc yếu đuối như vậy?
'' Đúng vậy, là tôi!''
Cô lạnh nhạt trả lời lại, tay đưa xuống gỡ anh anh đang ôm cô ra, nhưng người kia dường như không chịu buông tha, cô càng gỡ anh càng siết chặt hơn, khiến cô không thể nào thoát ra khỏi vòng tay của anh được.
'' Em về rồi, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi, Linh Nhi, năm năm, năm năm qua anh tìm em thật là khổ sở ''
Anh căng thẳng đến mức hít thở cũng khó khăn, càng nói anh càng ôm chặt cô, mở mắt thật to để nhìn bóng dáng kia, anh không dám nháy mắt, chỉ sợ đây là một giấc mộng đẹp, sau khi anh mở mắt lần nữa thì cô sẽ không còn, cư nhiên biến mất, anh thật sự rất sợ.
'' Linh Nhi, hãy về với anh đi, về căn nhà chung của chúng ta, được không? Năm năm nay anh thật sự sống không tốt, anh ghét mỗi khi đi làm về không có bóng dáng của em ở nhà chờ anh, anh ghét mỗi khi một mình anh cô đơn chống chọi trong màn đêm đen tối, em đi rồi, em mang tất cả những hạnh phúc của anh đi theo, vợ, anh rất nhớ em!''
Giọng anh run run, nước mắt càng trào ra nhiều hơn, gắt gao ôm cô vào lòng, anh sợ cô lại lần nữa bỏ đi, chỉ cần ôm cô như vậy, anh mới yên lòng, anh sẽ không buông tay cô ra nữa, nhất định không bao giờ !
'' Trương tổng, anh nói với tôi những lời này thì có ý nghĩa gì?''
Cô vùng vằng thoát ra nhưng không được, anh ôm cô quá chặt, ngay cả cử động cơ thể cô cũng không làm được.
Cả người Đại Phong đông cứng, không dám mở miệng, bi thương nhắm mắt lại, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn, trái tim đang vui vẻ lập tức ngã vào địa ngục, cô có biết, câu nói vừa rồi làm anh đau lắm không?
'' Linh Nhi, anh sai rồi, anh biết em vẫn còn giận anh, nhưng xin em, hãy tha thứ cho lỗi lầm trước kia của anh, có được không? Chúng ta làm lại từ đầu, anh nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em!''
Cô nhân lúc cánh tay anh hơi nới lỏng, liền lập tức thoát ra.
Trong ngực, hơi ấm đột nhiên biến mất, khiến tim anh khẽ co rút đau đớn, thái độ lạnh nhạt của cô làm cho lòng anh đau như ai sát muối vào.
'' Đại Phong, chúng ta đã ly hôn, hoàn toàn không có khả năng, huống hồ gì tôi đang có hạnh phúc, tôi không hy vọng vì 1 người xa lạ như anh mà tôi đánh mất hạnh phúc hiện tại của mình!''
'' Người xa lạ?''
Anh đau đớn lặp lại lời của cô, đối với cô, anh chỉ là một người xa lạ thôi sao? Sau bao nhiêu sự cố gắng , cuối cùng chỉ nhận lại được 3 từ ''người xa lạ'' từ cô, sao cô có thể tàn nhẫn đến như vậy?
Không có cô, anh sống không hề tốt, nhưng cô không giống anh, cô có hạnh phúc mới, có người yêu mới, điều này có khác gì cô đang ăn mòn trái tim anh ?
'' Không đúng sao? ''
Cô nhếch một bên miệng, tỏ thái độ khinh thường, giờ đây, cô hoàn toàn hóa thân thành một con người khác, lạnh lùng, tàn nhẫn!
'' Bảo bối!''
Đúng lúc này giọng nói của Diệp Kỳ Ngôn vang lên phía sau.
'' Kỳ Ngôn!''
Cô vui mừng đi lướt qua anh, đến bên cạnh Kỳ Ngôn.
''Em làm anh lo muốn chết, không phải đã dặn là ở yên chờ anh sao?''
Diệp Kỳ Ngôn trách yêu, đưa tay lên nhéo một bên má của cô.
'' Xin lỗi, là em làm anh lo lắng!''
'' Đây là?''
Kỳ Ngôn lúc này mới để ý đến anh, quay xuống cô hỏi.
'' À, là một người bạn em vô tình gặp lúc nãy thôi!''
MỘT người bạn mới gặp? Tim anh đau đớn vì lời nói của cô, tay đưa lên gắt gao đè lại vị trí trái tim, đau đến nói không ra lời, chẳng lẽ đây là sự trừng phạt của cô đối với anh?
'' Được rồi, chúng ta vào trong thôi!''
Vì anh đứng quay lưng về phía Kỳ Ngôn nên cậu không thể nhận ra anh, thờ ơ với sự hiện diện của anh, trực tiếp kéo tay cô vào.
Nghe Diệp Kỳ Ngôn nói cùng cô vào trong, anh hoảng hốt quay phắt người, một phát bắt được cánh tay của cô.
'' Đại Phong, anh buông tay ra!''- Cô gằn giọng nhắc nhở
'' Anh không buông, năm năm trước anh đã đánh mất bàn tay này, năm năm sau anh không muốn một lần nữa buông ra!''
Câu nói này của anh vang lên khiến cả Kỳ Ngôn cũng quay người lại, Lúc này Kỳ Ngôn mới nhận ra, anh ta không phải người bạn mới như lời cô nói, mà là người chồng trước đó của cô!
'' Vợ, em đánh anh đi, em trách anh đi, em làm gì anh cũng được, nhưng xin em, đừng một lần nữa lại rời xa anh được không? Anh thật sự rất cần em!''
'' Đại Phong, anh câm miệng, tôi không phải là vợ anh, càng không có nguyên nhân để đánh và trách anh, hy vọng sau này anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa!''
Cô nói rồi kéo tay của Diệp Kỳ Ngôn đi, chỉ có cô mới biết, giây phút khi cô nói ra những lời tàn nhẫn kia, tim cô cũng rất đau!
'' Linh Nhi....Linh Nhi!!!!!''
Anh hét lớn tên cô, nhưng cô không quay lại, một chút cũng không, nhìn cô tay trong tay cùng người đàn ông khác bước đi, tim anh như bị hàng vạn con dao đâm vào, đau đến mức anh chỉ muốn mình được chết đi!
.........................................................
'' Kỳ Ngôn, chúng ta đi về đi, được không?'' - Cô mệt mỏi nhắm mắt tựa vào người Kỳ Ngôn
'' Được, anh đưa em về khách sạn!''- Kỳ Ngôn không suy nghĩ liền đáp ứng cô.
Trên xe, chắc có lẽ bởi vì sự xuất hiện của Đại Phong, cùng với câu nói kia mà Diệp Kỳ Ngôn liên tục ngẩn người, dáng vẻ u sầu, có khi cô phải đẩy mạnh anh mới tỉnh lại.
'' Kỳ Ngôn, anh làm sao vậy?''
Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, đưa tay nắm thật chặt tay của cô, mệt mỏi gục đầu lên vai cô:
'' Bảo bối, anh thật sự rất sợ!''
Đúng vậy, người đàn ông kia xuất hiện, anh lập tức sợ, sợ một ngày mình sẽ giống như anh ta, một mình ôm nỗi nhớ nhung về cô.
'' Sao lại sợ?''
'' Anh sợ em bỏ anh đi.''
Lời anh nói ra làm lòng cô chua xót, hai tay nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào mắt anh:
'' Kỳ Ngôn, em và anh ta đã kết thúc từ 5 năm về trước rồi, sẽ không có khả năng quay lại, anh yên tâm, sau khi trở lại Pháp, chúng ta lập tức kết hôn, có được không?''
Kỳ Ngôn xúc động ôm chặt cô, gương mặt u ám đã ổn đi phần nào.
Hai người cứ im lặng ôm nhau, không ai nói thêm câu nào nữa, mỗi người một suy nghĩ, nhưng cả hai cùng nghĩ về một người.
—————————
Bé Bích Ngọc đã giúp mình chỉnh sửa rất nhiều, nhưng Kayleen đang bận học bài thi, rảnh lúc nào đăng lúc đó.
Cuối tuần vui vẻ mn. 💐💐💐💐
Đọc nhớ vote và comment nghe mọi người,
——————————
Xin vui lòng đừng chuyển version hay mang ra ngoài. Thành thật cám ơn (chumeo & KHBN2015)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook