Tổng Giám Đốc Tàn Bạo
-
Chương 67: Cuộc Sống Mới
Paris - Pháp.........
Một cô gái gầy gò có mái tóc dài màu nâu đang đi trên đường, trên tay cầm những túi đồ ăn nhỏ..và cô gái đó chính là Diệu Linh.
Một tuần trước, cô đã đặt chân xuống kinh đô ánh sáng này, cô phải mất một ngày mới tìm được một căn nhà trọ để ở tạm, cứ nghĩ rằng phải mất rất nhiều thời gian, cô mới có thể hòa nhập cuộc sống mới và môi trường sống của họ, những người ở đây rất thân thiện, nhiệt tình và mến khách, tuy cô không thông thạo ngôn ngữ của họ.
Cũng may ở đây cũng có người ngoài nói tiếng Pháp, cũng có thể nói tiếng Anh. Trước khi kết hôn cô đã ba mẹ cho sang Mỹ học thiết kế một thời gian, khi cô còn học đại học bên Mỹ, nhà trường bắt buột tất cả học sinh phải học thêm một ngữ nước ngoài như tiếng Đức, Ý, Tây Ban Nha, Nhật Bản, Hàn Quốc hoặc Pháp.
Vì cô học ngành thiết kế, cho nên cô đã chọn học thêm tiếng Pháp, nhờ vậy nên cô mới có thể tiếp xúc với những người ở đây, đang đi bỗng cô đứng lại, hình như cô nghe tiếng rên rỉ của ai đó!
Cô lạnh người, cố gắng tìm kiếm nơi phát ra tiếng rên rỉ đó, khi định hình được, cô từ từ đi tới gần, hốt hoảng khi thấy có người nằm đó, trên mình toàn là máu.
Cách đó không xa cô có một người đàn ông nằm trên mặt đất, một tay ôm bụng, một tay cố chống xuống đất để ngồi dậy nhưng hoàn toàn thất bại. Cô chạy nhanh đến gần anh ta, ngay cả túi đồ ăn trên tay cũng vứt xuống đất.
'' Anh ơi...anh bị sao thế ?''
Cô lo lắng nhìn anh ta rồi lại liếc xuống vết thương dưới bụng, nếu cô đoán không lầm thì anh ta bị dao đâm trúng.
''Tránh....ra''
Cô kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta hiểu và nói được tiếng Trung như cô sao?
Anh không động đậy, nhìn cô không chớp mắt , khi quá đau đớn, anh cuộn người lại, bật ra những tiếng rên rỉ nhiều hơn!
'' Tôi đưa anh đi bệnh viện!''
Cô nói rồi đưa tay kia của anh quàng lên cổ mình, cố dùng sức dìu anh lên, sau vài lần thất bại, cô ngồi đó thở hơi mạnh, người đàn ông này thật lớn và nặng!
'' Gọi...cho ...Lưu...Khương....Trên..máy ...tôi có thiết bị..định vị!''
Nói rồi anh bất tỉnh ngã đầu lên vai cô.
''Này..anh...anh...đừng chết !''
Cô hoảng sợ nhìn người đàn ông kia, đưa tay vỗ vỗ vào mặt anh, khi cô vẫn còn nghe tiếng anh ta thở, cô mới nhẹ nhõm mà thở ....khoan....khi nãy anh nói gì ? Gọi cho Lưu Khương? Điện thoại!
Cô ý thức được, vội đưa tay vào túi anh tìm điện thoại, may quá, đây rồi!
'' Tổng Giám đốc, tôi nghe!''
Bên kia vang lên giọng nói cung kính, lịch sự!
'' Anh mau đến đây, ở đây có người bị thương!''
'' Cô là ai ? Sao cô lại dùng điện thoại giám đốc?''
'' Tôi đang đi thì gặp anh ấy ở đây, anh mau đến đây đi!''
'' Cô ở yên đó!''
Nói rồi bên kia tắt máy, cô bỏ điện thoại xuống, cúi xuống nhìn người kia, ở đây tối quá nên cô không nhìn ra dung mạo của anh.
Rất nhanh mười phút sau, hai chiếc xe ô tô chạy đến, lập tức người trên xe bước xuống, tiến nhanh đến chỗ cô!
'' Giám đốc, sao anh lại bị như vậy ?''
Người đàn ông ngồi xuống, sau khi nhìn thấy trên người của anh dính đầy máu, mới đưa đôi mắt tràn ngập nguy hiểm sang phía cô, thấy vậy cô liền lắc mạnh đầu :
'' Không...không phải tôi...là tôi gặp anh ấy ở đây trong tình trạng này!''
'' Người đâu....đưa giám đốc đến bệnh viện!''
Cậu ta nghe cô nói thế mới đưa ánh mắt rời đi.
Cơ thể anh lập tức rời khỏi cô, bị hai người mặc đồ đen đưa lên xe rồi tất cả cùng rời đi,từ đầu tới cuối, chẳng ai nói với cô câu nào, tựa như cô vô hình vậy!
A...Điện thoại!
'' Điện thoại...điện thoại!''
Cô phát hiện trên tay mình còn cầm chiếc điện thoại của người kia, lập tức gọi với theo nhưng chẳng ai thèm quay đầu lại, giờ phải làm sao đây? Điện thoại của người kia vẫn còn trên tay cô, nhìn qua thôi cũng biết là hàng mắc tiền!
Cô nhăn mặt nhìn đống đồ ăn bị cô ném xuống đất không thương tiếc kia, tối nay cô phải nhịn đói rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook